Edit: Miêu Ngư
Lúc Lý Tư Tư được người của Thành Vương phái đến mang đi, ta đứng cách đó không xa, trơ mắt nhìn cảnh tượng không muốn thấy nhất.
Vải trắng đắp lên, cho vào quan tài, cuộc đời này liền chấm dứt như thế.
Đợi bọn họ rời đi, ta một mình đi đến Thái Hoa trì.
Bởi vì mới có người chết, người trong phủ không ai dám tới gần.
Nếu là trước kia, ta cũng không dám, nhưng bây giờ ta nhìn dòng nước đục ngầu trong ao, một chút sợ hãi cũng không có, đáy lòng chỉ đầy áy náy.
Nếu hôm qua ta để nàng ở lại phòng mình, có lẽ nàng cũng không cần phải chết trong dòng nước lạnh băng kia.
Nàng nấu nướng tốt như vậy, lại khéo léo xinh đẹp.
Ta còn chưa khen đủ, vậy mà chỉ trong một đêm, nàng cứ thế mà đi.
Ta nhớ trước kia Lý Tư Tư có nói qua, bởi vì gặp nạn đói mới chạy đến kinh thành, gặp được Thành Vương khiến nàng cảm động đến khóc.
Có lẽ nàng cho rằng, thêm một danh hiệu nghĩa nữ của Thành Vương sẽ được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng lại không biết chính mình lại trở thành một con cờ trong trận chiến tranh quyền.
Một khi đã hết giá trị lợi dụng, chỉ còn một từ chết.
Cái chết của Lý Tư Tư khiến ta không dứt ra được, không biết phải giải tỏa tâm trạng như thế nào.
Đang buồn bực ngồi chồm hổm trên mặt đất, ánh mắt rã rời, một tiếng "nương!" trong trẻo đã kéo ta trở về.
Ta theo tiếng nói quay lại nhìn, Triệu Cảnh Dục lặng yên không tiếng động đứng ở phía sau ta không biết từ lúc nào.
Vừa nhìn thấy cậu bé, khuôn mặt khổ sở của ta cũng nở nụ cười.
Dù đau lòng bao nhiêu, ta cũng không muốn biểu lộ trước mặt hài tử.
Ta dang hai tay, Triệu Cảnh Dục thoáng cái oà vào trong lòng ta, giọng nói rầu rĩ.
"Nương! Sao bên ngoài lại có nhiều người như vậy? Sao mọi người lại bảo Tiểu Dục ngày mai không thể đến chỗ Liễu Thái Phó học nữa?"
Ta không nói sự thật, liền bịa một cái cớ cho cậu nghe.
"Bởi vì Liễu Thái phó nói với nương, Tiểu Dục rất ngoan ngoãn, cho nên để Tiểu Dục ở nhà chơi mấy bữa, sau lại đi học."
Ai biết được Triệu Cảnh Dục nghe xong lại không chịu, ta buông cậu ra, hỏi làm sao.
Triệu Cảnh Dục bĩu môi, vẻ mặt sắp khóc đến nơi, hướng ta tố khổ nỗi niềm tương tư.
Đúng rồi! Ta quên mất, cậu còn có người trong lòng nha! Tiểu thư nhỏ trong nhà Liễu thái phó - Liễu Thư Lan, một tháng không gặp, sợ là phải lăn lộn khóc lóc om sòm đây.
Ta thử dỗ dành cậu, có cái gì ngon cũng đem ra dỗ, vậy mà không dùng được.
Ta chợt nhận ra, đã thích một người thì cái gì trên đời cũng không thể đổi được, có là bảo vật trân quý nhất trên đời.
Ta cũng có người trong lòng, ở nơi biên cương xa xôi kia, không biết hắn có phải chịu khổ hay không? Mà hắn cũng không biết bên cạnh ta đã xảy ra chuyện gì.
Một tay ôm lấy Triệu Cảnh Dục vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ vào lưng cậu, chậm rãi nói.
"Phụ thân đã đi nhiều ngày như vậy, Tiểu Dục chỉ nghĩ tới Thư Lan tỷ tỷ, mà không nhớ tới phụ thân à?"
Triệu Cảnh Dục lại khóc đến khàn cả giọng, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói một câu, nhớ.
Ta nhẹ nhàng nở nụ cười, không hiểu sao mắt lại nhoè đi.
"Nương cũng nhớ phụ thân con!"
Ta nhớ bàn tay ấm áp mà an toàn của hắn, nhớ lúc dựa vào lồng ngực hắn, cũng nhớ khoảng thời gian hắn trêu chọc ta, để cho cuộc sống tẻ nhạt này trở nên thú vị.
Triệu Tử Khâm, thiếp không chăm sóc tốt người bên cạnh được, có lẽ cũng không thể chăm sóc được bản thân rồi.
Ta ôm Triệu Cảnh Dục trở về phòng, mất thật nhiều sức lực mới dỗ dành được cậu.
Lại muốn ta đáp ứng sau này sẽ cưới Thư Lan cho cậu, ta mới đầu không dám đồng ý , dù sao chuyện hôn nhân cũng phải là tình đầu ý hợp mới được, nếu bây giờ ta thuận miệng đồng ý, vạn nhất sau này làm không được thì tính sao giờ?
Ta không biết cậu lấy đâu ra tự tin, có lẽ là một sự tin tưởng ngây thơ nào đó thôi, ta cũng không nỡ phá hủy nó, đành phải đổi cách dỗ dành.
Chờ con trưởng thành, vợ của con có thể tự lựa chọn.
Triệu Cảnh Dục lúc này mới yên tĩnh lại, trèo lên giường, ngây ngô cười.
Mà ta thì ngồi vào thư án, cầm bút lấy chút mực, viết lên tờ giấy đôi lời muốn nói.
Phu quân, thiếp vẫn khoẻ.
Đây là câu đầu tiên, những câu tiếp theo ta lại không biết phải nên nói thế nào.
Chuyện của Lý Tư Tư, ta không biết có nên nói hay là không đây.
Hoàng đế từng nói qua, trận chiến này hắn chỉ có thể thắng, ta không muốn vì chuyện Lý Tư Tư mà quấy rầy đến hắn.
Đồng thời ta cũng tin tưởng, Triệu Tử Khâm làm sao có thể đơn giản bị gục ngã như vậy được.
Càng nghĩ, cuối cùng ta chỉ viết thêm một câu.
Mọi người hết thảy đều bình an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...