Sau khi tam Công chúa Ngụy Thanh Mai đi, Tần Cẩn Du cũng về tới chỗ ở của mình.
Sau khi ngự y đến xem bệnh cho Tần Cẩn Du, phát hiện Tần Cẩn Du đang sốt, khai một đơn thuốc cho Tần Cẩn Du, sau đó cũng phân phó vài câu, liền rời đi.
Cẩm Họa đi theo ngự y đi bốc thuốc, Tần Cẩn Du tự mình thay quần áo, mới cảm giác nhẹ nhõm chút.
Tần Cẩn Du một nằm trên giường, có chút mơ hồ, cơn buồn ngủ như từ từ bao vây lấy đầu nàng, ý thức dần dần chìm xuống, cho đến khi chìm vào bóng tối vô tận.
Tần Cẩn Du ngủ không yên, nàng giống như đang ngủ, nhưng dường như vẫn lưu lại chút ý thức.
Trong lúc mơ màng, Tần Cẩn Du cảm giác tựa hồ có người cầm lấy tay nàng, nàng quá buồn ngủ lên cũng không để ý tới, còn tưởng Cẩm Họa bốc thuốc trở về, lo lắng mới cầm lấy tay nàng.
Tần Cẩn Du cho dù tiến vào giấc mơ, cũng không cảm thấy khó chịu, nàng cau mày, bởi vì khó chịu mà không ngừng lăn qua lăn lại, chăn đệm theo động tác của nàng vang lên tiếng sột soạt.
Tần Cẩn Du mơ thấy mình biến thành một cái gối đầu mềm mại, bị người khác đặt lên lò nướng, xung quanh có người đang nhìn nàng, không ngừng lên tiếng nhắc nhở nàng.
Tần Cẩn Du bị cảnh trong mơ trực tiếp dọa tỉnh.
Sau khi nàng tỉnh lại, phát hiện Ngụy Thanh Hoài đang ở bên giường nàng, một bàn tay nắm chặt tay nàng, tay kia thì vẫn còn đang chọc vào mặt nàng!
Tần Cẩn Du sợ hãi run lên!
Nàng nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Ngụy Thanh Hoài, tránh sang bên cạnh một vài vòng.
Ngụy Thanh Hoài ngượng ngùng rút tay về, nghĩ thầm, Tần Cẩn Du sẽ không phát hiện cái gì hết.
Ngàn vạn lần đừng để Tần Cẩn Du phát hiện mình vẽ rùa trên mặt nàng.
Ngụy Thanh Hoài yên lặng cầu nguyện.
Tần Cẩn Du vẻ mặt mộng bức: "Ngươi gần ta vậy làm gì! Ngự y không phải mới nói cho ngươi không cần đến gần ta sao! Ngươi sẽ bị ta lây bệnh đó!"
Ngụy Thanh Hoài cười hắc hắc không ngừng: "Ta quan tâm ngươi như vậy, mới không sợ bị ngươi lây bệnh."
Nếu là người bình thường, sớm đã bị cảm động, cảm thấy Ngụy Thanh Hoài chính là bằng hữu tốt nhất của mình, Tần Cẩn Du lại còn nhíu mày.
Nàng tuy rằng mới ở cùng Ngụy Thanh Hoài một tháng, nhưng cũng có chút hiểu biết về Ngụy Thanh Hoài.
Giống như lần trước, nàng hứng gió, hắt xì mấy cái, Ngụy Thanh Hoài xú tiểu tử kia lập tức nhảy cách xa cô rất xa, vẻ mặt sợ mình lây bệnh cho hắn, hôm nay tính tình lại tự nhiên thay đổi?
Tần Cẩn Du bĩu môi: "Ngươi vẫn là cách xa ta một chút đi, miễn cho Hiền phi nương nương lo lắng."
Ngụy Thanh Hoài vẫn không đi: "Ta không đi!"
Tần Cẩn Du: "..."
Được thôi.
Có thể hôm nay đầu óc Ngụy Thanh Hoài có vấn đề, hắn thích dựa chỗ này thì để hắn dựa vào đi.
Dù sao nếu hắn bị bệnh, cũng là do hắn tự nhận lấy.
Ngụy Thanh Hoài cười tủm tỉm ngồi bên cạnh Tần Cẩn Du, tâm tình rất tốt.
Hắn vui vẻ rất nhiều, liền nhịn không được đem sự thật nói ra: "Ta rốt cục không cần đi lên thượng thư phòng."
Tần Cẩn Du nghe thấy lời hắn, cuối cùng cũng hiểu được: "Ngươi không phải muốn đem chính mình cũng bị bệnh, sau đó không cần đi lên thượng thư phòng?"
Ngụy Thanh Hoài bị chọc rách tâm sự, sau hồi ngượng ngùng liền khôi phục bình thường, đúng lý hợp tình nói: "Ta mới không phải không muốn đi thượng thư phòng, Lưu phu tử thật sự là đáng ghét, quản nghiêm như vậy, bị bệnh sẽ không cần đi thượng thư phòng, còn có thể với làm bạn ngươi, thật tốt."
Tần Cẩn Du nói không lên lời.
Không muốn đi học thì nói không muốn đi học, còn nói cái gì muốn làm bạn với mình, giống như hai người bọn họ ở cùng một chỗ.
Tuy rằng mình cũng không muốn đi thượng thư phòng, nhưng là so sánh với việc đau khổ do sinh bệnh, nàng cảm thấy vẫn là đi thượng thư phòng tốt hơn.
Thật không hiểu Ngụy Thanh Hoài nghĩ gì.
Ngụy Thanh Hoài kỳ thật còn có một chút tiểu tâm tư.
Nếu hắn bị bệnh, mẫu phi chắc chắn sẽ quan tâm thêm một chút.
Đến lúc đó, hắn là có thể hưởng thụ mẫu phi quan tâm cùng chiếu cố!
Ngụy Thanh Hoài càng nghĩ càng cảm thấy tốt.
Tần Cẩn Du lười để ý đến Ngụy Thanh Hoài, ló đầu ra bên ngoài gọi, kêu Cẩm Họa vài tiếng.
Nhưng mà Cẩm Họa cũng không có xuất hiện.
Tần Cẩn Du lại quay lại giường nằm, nghĩ thầm Cẩm Họa cuối cùng là như thế nào, lâu như vậy cũng không trở về.
Cẩm Họa ngày thường luôn làm tròn bổn phận của mình, thời điểm hầu hạ nàng từ trước đều không chậm trễ, hôm nay không biết có phải xảy việc gì hay không, mà hiện tại chậm chạp chưa đến như thế?
Vào đúng lúc Tần Cẩn Du bắt đầu sốt ruột, Cẩm Họa mới vội vội vàng vàng trở về.
Tần Cẩn Du rốt cục cũng nhẹ nhàng thở ra, quay về nằm trên giường, quan tâm hỏi: "Cẩm Họa, ngươi như thế nào giờ mới quay về?"
Mặt Cẩm Họa đỏ lên, trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu, tâm tình hình như rất tốt, đối với câu hỏi của Tần Cẩn Du, thế nhưng lại không có để tâm đến, Tần Cẩn Du gọi mấy lần mới nghe thấy.
Cẩm Họa trả lời: "Nô tỳ trên đường mang thuốc trở về lạc đường, may mà có quốc sư chỉ đường."
Cẩm Họa nói như thế, ý cười ở khóe miệng càng sâu, trong mắt lóe lên sự vui vẻ khó hiểu: "Quốc sư đại nhân thật tốt."
Tần Cẩn Du nhíu mày: "Cẩm Họa, mặt của ngươi rất đỏ, có phải cũng bị ốm giống ta?"
Cẩm Họa nghe vậy cuống quít sờ mặt mình.
Nàng tựa hồ cảm thấy hành vi của mình rất đột ngột, lại xấu hổ bỏ tay xuống, ngượng ngùng nói: "Nô tỳ chỉ là trên đường về đi nhanh, có chút nóng mà thôi, công tử không cần lo lắng."
Tần Cẩn Du không quá tin tưởng: "Thật sự? Nhưng ngươi --"
Tần Cẩn Du nói vẫn chưa dứt, Cẩm Họa đã ôm gói thuốc chạy mất: "Nô tỳ đun thuốc cho công tử!"
Tần Cẩn Du nhìn bóng dáng Cẩm Họa rời đi ngây người một lúc lâu, sau đó mới quay lại nói với Ngụy Thanh Hoài: "Cẩm Họa hôm nay thật lỳ lạ."
Ngụy Thanh Hoài nghĩ, thuận miệng nói: "Sẽ không phải là có người trong lòng chứ."
"Người trong lòng là cái gì?" Tần Cẩn Du có dự cảm không tốt.
"Người mà nữ nhân muốn gả chắc là người trong lòng đi." Ngụy Thanh Hoài nghĩ ngợi, rồi đưa lời giải thích hợp lý.
Dù sao Tam tỷ giống như một lòng muốn gả cho Tần gia tam công tử, trước đây hắn nghe có người nói rằng Tần gia tam công tử chính là người trong lòng của Tam tỷ.
Hơn nữa trước Tam tỷ thấy Tần gia tam công tử cũng là bộ dạng kỳ quái này.
Tần Cẩn Du sởn cả tóc gáy, không để ý đến bệnh của mình, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
Nàng tuy nhỏ, nhưng cũng biết nói lập gia đình có nghĩa là gì.
Nếu như Cẩm Họa gả cho người ta, chẳng phải là không thể ở bên người nàng nữa?
Cẩm Họa chiếu cố Tần Cẩn Du nhiều năm như vậy, giống như tỷ tỷ của Tần Cẩn Du, Tần Cẩn Du sao có thể nỡ để nàng rời đi.
"Cẩm Họa là của ta!" Tần Cẩn Du mặc kệ.
Đối với kích động của Tần Cẩn Du, Ngụy Thanh Hoài không phản ứng, giữ ý muốn mình sinh bệnh, hắn cầm lấy cái cốc Tần Cẩn Du vừa uống, chuẩn bị rót cho mình một chén nước.
Tiểu thái giám vẫn luôn đi theo bên người Ngụy Thanh Hoài không thể nhịn được nữa, cầm lấy cái chén của Ngụy Thanh Hoài, buộc chủ tử nhà hắn ngừng lại bước chân tự tìm đường chết.
Tần Cẩn Du trên giường trợn mắt xem thường, quay lại đối mặt với bức tường, không muốn nhìn thấy Ngụy Thanh Hoài một kẻ thiểu năng trí tuệ.
Nàng đang mệt sắp chết, vốn cần nghỉ ngơi, Ngụy Thanh Hoài lại còn ở một bên quấy rồi.
Ngay khi Tần Cẩn Du cảm thấy phiền không chịu được, Hiền phi phái người đến gọi Ngụy Thanh Hoài.
Tần Cẩn Du nhẹ nhàng thở ra, nằm trên giường tiếp tục ngủ.
Bên ngoài Dực Khôn cung, Tô Hoành đang đứng ngơ ngác, vẫn chưa nghĩ ra nên hay không nên trộm đi vào.
Sáng nay hắn sớm đã phát hiện ra Tần Cẩn Du không được thoải mái, chẳng qua Ngụy Thanh Hoài luôn bên cạnh nàng, cho nên hắn cũng không thể quan tâm đến nàng, chỉ có thể thỉnh thoảng liếc nhìn nàng.
Hiện giờ nghe nói Tần Cẩn Du bị bệnh, Tô Hoành ở nơi ở của mình đứng ngồi không yên, thời điểm ôn tập công khóa đều là hình ảnh của Tần Cẩn Du.
Tô Hoành nghĩ trước nghĩ sau, vẫn là đến đây.
Nhưng mà Tần Cẩn Du không nhớ đến sinh nhật của hắn, mà hắn còn đến thăm, không khỏi có chút buồn cười.
Tô Hoành thầm nghĩ có chút mất mặt khi một người lạnh lùng như hắn mà chủ động đi thăm Tần Cẩn Du.
Nhưng mà nếu không đi, đáy lòng lại rất lo lắng.
Tô Hoành rối rắm ở Dực Khôn cung đã nửa canh giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...