Sắp bước sang năm mới, Chu phủ dần dần trở nên bận rộn, không chỉ có đồng liêu môn sinh bạn cũ của Chu Dận thường xuyên lui tới, mà ngay cả Chu phu nhân cũng rất bận rộn trong việc chào đón và đưa tiễn người thân bạn bè nữ quyến.
Trong khoảng thời gian này Chu Tự Cẩm vẫn luôn mang theo hai tiểu nha hoàn Xuân Kiếm cùng Tố Tâm ở Lan Đình đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, ngắm hoa, tản bộ, thêu thùa mau vá, chính phòng bên kia náo nhiệt đến đâu đi nữa, nàng cũng không chủ động tham gia, ngược lại là Chu Phán Hề thường đến tìm nàng chơi.
Sau khi quen thuộc, Chu Tự Cẩm phát hiện Chu Phán Hề ăn nói nhanh nhẹn đáng yêu, Chu Phán Hề phát hiện Chu Tự Cẩm thật sự là người không kiêu ngạo không siểm nịnh, sau vài lần cãi vã, hai tỷ muội ngược lại càng thân thiết với nhau hơn.
Đêm trừ tịch, Chu Tự Cẩm cũng được mời qua, cùng mọi người Chu gia ăn cơm đoàn viên ở sương phòng phía đông của Huệ Sướng Đường cùng đón giao thừa.
Đích trưởng tử duy nhất của Chu Dận và Chu phu nhân là Chu Thiều cũng đã trở về từ thư viện Tung Sơn.
Cậu chàng năm nay mới mười tuổi, trông khá tuấn tú, tính tình lại rất chững chạc, tướng mạo tính cách đều giống Chu phu nhân.
Chu Tự Cẩm đã chuẩn bị sẵn một món quà cho Chu Thiều -- một cây quạt gỗ đàn hương nan nhỏ được mạ vàng, quạt đinh vàng Tứ Xuyên.
Đây là đồ mà Hứa Phượng Minh được trong cung ban thưởng, những đồ vật giống như vậy Hứa Phượng Minh có nhiều nên cũng không hiếm lạ gì.
Lúc nàng rời khỏi Trạch Châu, Hứa Phượng Minh sai bà tử mang một cái rương gỗ long não bỏ lên trên xe ngựa của nàng, bên trong đều là những món đồ chơi tinh xảo này.
Bà tử truyền lời nói: "Nhị tiểu thư nói, những món đồ chơi nhỏ này để cho cô nương nhận lấy, giữ lại dùng hoặc đem tặng người khác đều được.
"Kiếp trước một rương đồ chơi này được Chu Tự Cẩm giữ gìn cẩn thận, không cho bất cứ ai, bây giờ sống lại một đời, ngược lại Chu Tự Cẩm không để ý những vật ngoài thân này nữa.
Kiếp trước là muốn nhìn vật nhớ người, bây giờ thì không cần.
Chu Phán Hề thấy giữa mùa đông mà Chu Tự Cẩm lại tặng người ta cây quạt, lập tức chế nhạo nàng: "Đại tỷ, tỷ có ngốc hay không vậy, giữa mùa đông tỷ lại đi tặng quạt Tứ Xuyên.
"Chu Tự Cẩm nhìn Chu Thiều với đôi mắt to tròn lấp lánh -- Chu Thiều nhất định sẽ thích món quà này.
Kiếp trước trong đa bảo các trong thư phòng của Chu Thiều bày rất nhiều quạt Tứ Xuyên.
Chu Thiều quả thật rất thích, vừa mở ra lại khép lại, khép lại lại mở ra, còn đặt ở chóp mũi ngửi đi ngửi lại, ngắm nghía không ngừng, hơi xấu hổ nhìn Chu Tự Cẩm tỏ lời cảm ơn: "Cảm ơn đại tỷ, đệ rất thích.
"Thấy Chu Thiều thật sự thích món quà này, Chu Tự Cẩm cũng thấy vui vẻ, rất có loại cảm giác thành tựu "Bảo kiểm tặng anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân".
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Chu Tự Cẩm ngồi trong chốc lát, liền đứng dậy hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân, con có chút buồn ngủ, muốn về trước nghỉ ngơi ạ.
"Chu Dận nhìn Chu Tự Cẩm, muốn nói lại thôi, nhìn về phía Chu phu nhân.
Chu phu nhân đang cùng Chu Thiều đọc sách, cảm nhận được ánh mắt của phu quân, liền đưa mắt nhìn về phía Chu Tự Cẩm, mở miệng nói: "Ngày mai dùng cơm trưa xong, cả nhà chúng ta cùng đi thôn trang ở ngoại thành đón tết, đến mùng năm mới trở về, ngươi quay về thu thập hành lý một chút, ngày mai cũng đi cùng.
"Dựa theo truyền thống của Chu phủ, mùng một đầu năm đợi Chu Dận cùng Chu phu nhân từ trong cung trở về, cả nhà liền cùng nhau đi thôn trang suối nước nóng ngâm nước nóng, ở lại đến mùng năm mới về lại thành.
Chu Dận nở nụ cười nhìn thê tử.
Trong lòng Chu Tự Cẩm kinh ngạc nhưng trên mặt lại rất cung kính, đáp ứng một tiếng, lại khụy gối hành lễ, lúc này mới lui xuống.
Nàng nhớ rõ vào ngày đầu tiên của năm mới ở Chu phủ ở kiếp trước, Chu gia một nhà năm người đi thôn trang suối nước nóng ở ngoại thành, mình nàng ở lại Lan Đình cô độc qua một năm.
Mùng một đầu năm sau khi dùng xong cơm trưa, đại môn Chu phủ mở rộng, Chu Dận cưỡi tuấn mã, dẫn đầu là một cỗ xe đàn hương gấm đỏ, sau đó là hai chiếc xe Chu Luân Hoa, tiếp đến là bốn chiếc xe sơn đen bình thường người hầu đi theo ngồi, dưới sự hộ tống của nô bộc trong nhà, ra khỏi cửa chính, hướng về phía cửa tây kinh thành mà đi.
Chu phu nhân dẫn theo Chu Thiều ngồi trên chiếc xe đàn hương gấm đỏ, Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề ngồi trên chiếc xe Chu Luân Hoa đằng trước.
Chu Tự Cẩm mang theo Xuân Kiếm cùng Tố Tâm ngồi trên chiếc xe Chu Luân Hoa ở phía sau.
Bây giờ nàng cùng với Xuân Kiếm Tố Tâm đã có chút quen thuộc, ba người ngồi trong xe ngựa, một đường nhỏ giọng cười cười nói nói, cũng rất vui vẻ.
Một đoàn người Chu phủ ra khỏi thành, dọc theo quan đạo chạy về phía tây.
Chu Tự Cẩm đang cùng Tố Tâm thảo luận về thêu hai mặt hiện nay đang thịnh hành ở kinh thành, bồng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến một hồi vó ngựa dồn dập dày đặc, ở giữa xen lẫn có tiếng xe ngựa lộc cộc, nàng giật mình, vén rèm xe lên một khe hở nhìn ra ngoài, đã thấy mấy cỗ xe ngựa được một đội hộ vệ mặc áo xanh hộ tống đang đi về hướng xe ngựa của Chu phủ.
Nàng tập trung nhìn lại, nhận ra những hộ vệ mặc áo xanh này chính là thân binh của An Quốc Công Hứa Kế Thuận, tim nàng nhất thời nhảy loạn lên: Phủ An Quốc Công rốt cuộc là người nào vào kinh?Là An Quốc Công Hứa Kế Thuận, hay là thế tử Hứa Hạc Lệ, là quốc công phu nhân, hoặc là! Hứa Phượng Minh?Nhưng Chu Tự Cẩm nhớ rõ, kiếp trước là ngày mùng một tháng ba ấy Hứa Phượng Minh mới chạy tới kinh thành.
Trong lòng Chu Tự Cẩm kích động, hận không thể ngay lập tức để cho xe ngựa quay đầu đuổi theo.
Nàng cố gắng hết sức để mình bình tĩnh lại, thân thể dựa vào vách xe, yên lặng suy nghĩ, cuối cùng quyết định cứ theo mọi người đi thôn trang trước, sau đó tùy cơ ứng biến.
Kiếp trước sau khi Hứa Phượng Minh qua đời, vô số lần tỉnh mộng giữa đêm, Chu Tự Cẩm đều trằn trọc vì hối hận.
Nàng và Hứa Phượng Minh cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, thế nhưng mãi sau này cho đến khi mất đi rồi, nàng mới biết Hứa Phượng Minh đối với mình quan trọng đến thế nào.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...