Nhìn thấy những vật liệu kia, trong đầu Lý Thập Tam ngay lập tức hiện lên món sở trường của hắn: cháo thịt bằm. Bụng Lý Thập Tam lại kêu lên. Hắn liếm liếm môi, cố gắng chỏi tay ngồi dậy.Hiện tại phải dựa vào người ta bảo vệ, còn phải dựa vào người ta nuôi sống, Lý Thập Tam không được tự nhiên lắm mà nói một câu:
- Cảm ơn ngài!
Hoàng Phi Hạc mặt không chút thay đổi, cũng không nói một câu không khách khí, đỡ Lý Thập Tam ngồi dậy, đưa cả hai túi nước và hai túm lá cho Lý Thập Tam. Không còn khách sáo nữa, Lý Thập Tam vội mang gạo và thịt lợn cùng nước ngọt mát lành chạy ngay vào gian bếp của Trong Nghĩa Sơn Trang. Nhìn dáng vẻ sinh long hoạt hổ của Lý Thập Tam,. trong lòng Hoàng Phi Hạc vui vẻ. Chàng như nhìn thấy lại một Lý Thập Tam đáng yêu ngày nào
Chỉ một chốc sao, một nồi cháo thịt bằm đã nấu xong. Lý Thập Tam múc cháo ra thành hai bát, bưng đặt lên bàn. Cháo thịt bằm vẫn còn nóng hổi, tỏa hương thơm phưng phức.
Lý Thập Tam đã đói bụng đến hoa cả mắt, không thèm khách sáo gì nữa cầm lấy muỗng múc cháo thịt bằm ăn ngay một muỗng. Hạt cháo mềm nhuyễn, thịt bằm thơm phức, Lý Thập Tam cảm thấy hắn chưa bao giờ ăn cháo thịt bằm ngon như thế này.
Trong lúc Lý Thập Tam đang say sưa thưởng thức “mỹ vị nhân gian” thì Mai Thu Phương không hề vui vẻ chút nào. Nhìn Lý Thập Tam đang cầm muỗng múc cháo ăn ngon lành, bên cạnh lại còn một bát cháo thịt bằm thơm phức khác nằm chễm chệ, Mai Thu Phương nhìn một cái bánh bao khô khốc trong tay mình, trong lòng không thể nào bình tĩnh nổi.
Rõ ràng cùng là người nhận được sự ban phát của Hoàng Phi Hạc, Lý Thập Tam lại có cháo thịt bằm tươi ngon nóng hổi như thế còn Mai Thu Phương lại chỉ có một cái bánh bao vừa khô vừa nguội như này? Mai Thu Phương ấm ức, nàng ta không lấy được phần nhiều hơn thì thôi đi, ngay cả chia đều cho nàng ta cũng không thể được hay sao?
Hoàng Phi Hạc đây là rõ ràng muốn thiên vị Lý Thập Tam, rốt cuộc chàng có để Mai Thu Phương nàng ta vào mắt hay không?
Tuy rằng phổi tức giận đến sắp nổ tung, nhưng Mai Thu Phương vẫn cố nén tức giận, sợ hãi kéo quần áo Hoàng Phi Hạc làm nũng.
- Phi Hạc ca ca, ta cũng đói bụng, một cái bánh bao này không đủ cho ta.
- Ngươi ăn tạm trước, ta lại ra ngoài tìm.
Hoàng Phi Hạc mặt không chút thay đổi nhìn Mai Thu Phương, quay đầu nhìn Lý Thập Tam đang sì sụp ăn bát cháo một cách ngon lành. Cảm nhận được gương mặt tái nhợt của Lý Thập Tam đã hồng hào hơn, Hoàng Phi Hạc yên tâm hơn. Chàng đứng lên lại muốn đi. Lý Thập Tam đang ăn được một nửa, thấy Hoàng Phi Hạc di chuyển liền ngẩng lên, gọi khẽ:
- Ngài muốn đi đâu?
- Ta ra ngoài đi tìm thêm một ít thức ăn nữa...
- Ngài ngồi xuống, ăn một bát cháo này xong rồi hãy đi!
Lý Thập Tam vừa nói vừa chỉ vào bát cháo còn đang bốc khói nghi ngút bên cạnh. Hoàng Phi Hạc nhìn theo ngón tay của Lý Thập Tam, thấy bát cháo đầy ắp kia thì trong lòng cảm động. Lý Thập Tam cố ý nấu hết nguyên liệu thành hai bát cháo là để chừa cho chàng một bát này sao? Hoàng Phi Hạc khịt mũi, nhỏ giọng nói khẽ:
- Ngươi ăn đi, ta không đói!
- Không đói cũng phải ăn! Hơn nữa, ngài không đói thật sao? Muốn lừa ai vậy? Từ nãy tới giờ ta đã thấy ngài ăn gì đâu?
Lý Thập Tam gắt lên. Đám đông đang ồn ào đằng kia cũng nhất thời tĩnh lặng. Đúng vậy, sao bọn họ lại có thể quên rằng, người vất vả mạo hiểm mang thức ăn về cho họ vốn cũng chưa ăn gì. Hoàng Phi Hạc có muốn nói dối rằng chàng đã ăn trước đó rồi cũng không thể được, vì thời gian chàng đi và về quá nhanh, vốn là không kịp để ngừng lại thở, làm gì còn kịp ăn gì. Trước ánh mắt long lanh sáng quắc của Lý Thập Tam, thật hiếm hoi, trên mặt Hoàng Phi Hạc ửng lên hai vệt hồng mờ nhạt. Lý Thập Tam mím miệng, tủm tỉm cười, với tay cầm bát cháo cạnh đó, kéo đến đặt ở phía trước mặt của Hoàng Phi Hạc.
Hoàng Phi Hạc cầm lấy bát cháo, trong lòng hỗn loạn đủ loại cảm xúc. Thiếu niên trước mặt chàng vẫn luôn quan tâm và chú ý đến chàng trong từng việc nhỏ nhặt như thế, khiến chàng muốn không mềm lòng với hắn cũng không được. Bát cháo trước mặt tỏa ra hơi nóng dìu dịu, khiến trong lòng Hoàng Phi Hạc cũng bất giác ấm áp theo. Thấy Hoàng Phi Hạc cầm bát cháo mà vẫn còn chần chừ chưa chịu ăn, Lý Thập Tam trừng mắt với chàng, ra vẻ hung dữ nói:
- Ngài mau ăn đi! Ngài mà không ăn thì ta sẽ... ta sẽ... ta sẽ không ăn luôn đấy!
Nói xong câu “uy hiếp” kia, Lý Thập Tam thật muốn úp mặt vào bát cháo vì xấu hổ. Hắn đúng là cái đồ không biết thân biết phận. Chỉ là “nam sủng” thôi mà lại dám hùng hồn tuyên bố như thế, cứ như là hắn được Hoàng Phi Hạc quan tâm lắm vậy, cứ như là vì sợ hắn không ăn sẽ bị đói nên chàng sẽ chịu để cho hắn uy hiếp như vậy. Nhất định là Hoàng Phi Hạc sẽ chê cười và khinh bỉ hắn lắm đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...