Thái Tử Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn


Edit: Nắng.

Chương 4: Xuyên qua tiểu thuyết là chuyện như thế nào.

Nụ hôn xảy ra bất ngờ nhưng cũng không kéo dài quá lâu, chờ khi Tạ Dao phản ứng lại thì Lý Dục Hi đã buông người ra.

“Tuy rằng hôm qua nhi thần và Thái Tử Phi mới gặp nhau lần đầu tiên, nhưng nhi thần cảm thấy chúng ta như đã quen biết từ lâu, ta tin tưởng đó là duyên phận của hai ta.”
Thái Tử nói thật thâm tình, thiếu chút nữa Tạ Dao lại bùng nổ!
Nếu không phải hoàng đế ở đây, y thật sự không ngại tẩn cho Thái Tử một trận! Y không tin mình còn đánh không thắng một tên đểu cáng!
Hoàng đế và Hoàng Hậu giống như bị một màn trước mắt này dọa sợ, thật lâu cũng không nói nên lời.

Ở trong ấn tượng của bọn họ, cho dù hai chân của Thái Tử không thể đi lại bình thường, nhưng hắn cũng vô cùng chú trọng lễ nghi, sẽ không có chuyện ở trước mặt mọi người làm ra hành động thất lễ như hôn môi.

Người bên trên không nói lời nào, hai người Tạ Dao và Thái Tử cũng đều lẳng lặng mà chờ.

Không, phải nói Tạ Dao đang liều mạng đè nén lửa giận, buông xuống mi mắt, một bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn.

Nhưng thật ra ở trong lòng lại đang suy xét xem nên dùng đao pháp gì để giải quyết Thái Tử.

Thật sự chỉ có một người “ nhớ thương ” Thái Tử.

Thật lâu sau, hoàng đế mới lên tiếng, “ Hi Nhi, Thái Tử Phi cũng không thể là nam nhân.”
Lý Dục Hi ngẩng đầu, ánh mắt thập phần kiên định, “Từ lúc Đại Huyền Quốc chúng ta khai quốc, Hoàng Hậu cũng là một nam nhân, vì sao Thái Tử Phi lại không thể là nam nhân?”
Hoàng đế liền nghẹn lời, “Hiện tại là thái bình thịnh thế……”
Lý Dục Hi rũ xuống mi mắt, “Phụ hoàng, từ trước đến nay nhi thần chưa từng cầu xin người cái gì.”
Từ nhỏ đến lớn, ở trước mặt hoàng đế, Thái Tử luôn bày ra một mặt thông minh và độc lập, ép dạ cầu toàn, như vậy lại càng gợi lên sự áy náy về thiếu thốn tình thương của cha trong lòng hoàng đế.


“Hi Nhi, Thái Tử Phi là nam nhân sẽ không chỉ mang đến hậu quả đơn giản là đồn đãi vớ vẩn, ngươi thân là Thái Tử, ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi?”
Lý Dục Hi một lần nữa hành lễ, “Nghĩ kỹ rồi.”
Hoàng đế giống như bị dũng khí cùng sự kiên trì của Lý Dục Hi thuyết phục, từ từ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Tạ Dao cũng không còn chứa đựng sự tức giận.

Ông phất tay ý nói thị vệ đứng ở hai bên lui ra.

“Ngươi gọi là Tạ Dao?”
Tạ Dao khom lưng, “Đúng vậy.”
Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại khiến cho hoàng đế nhíu mày.

Trên người Tạ Dao mặc y phục của Thái Tử lúc mười bốn tuổi, khiến cho hoàng đế có loại cảm giác như đang đối mặt với Thái Tử khi còn nhỏ.

Cái loại cảm giác này…… Khiến cho ông vô cùng không vui.

“Ngươi phải nhớ kỹ, vị trí Thái Tử Phi là do Hi Nhi giữ lại cho ngươi, chỉ bằng việc Tạ gia thay mận đổi đào, tội danh lừa trên gạt dưới này, liền đủ để cho toàn bộ Tạ gia rơi đầu!”
Hoàng đế đe dọa Tạ Dao một phen, Tạ Dao cũng vô cùng phối hợp mà cúi đầu, làm bộ dáng bị kinh sợ.

Khóe mắt Lý Dục Hi liếc qua, đem biểu tình của Tạ Dao thu vào đáy mắt.

Bả vai run giống như cái sàng, ánh mắt điên cuồng trợn trắng ở dưới lớp tóc mái bị che khuất.

Hai chân đứng đến thẳng tắp, cũng không quỳ một chút nào.

Diễn cũng quá thiếu chuyên nghiệp.


Cũng không biết có phải do hoàng đế đã già nên mắt mờ hay không, thế mà lại bị kỹ năng diễn xuất kém như vậy của Tạ Dao đánh lừa.

Nhưng mà trên thực tế, có bị đánh lừa hay không, cũng chỉ có bản thân hoàng đế biết.

Cho đến khi vợ chồng Thái Tử rời đi, cả hoàng đế và Hoàng Hậu đều không có nhận ra rằng Tạ Dao từ đầu đến cuối chưa từng quỳ xuống thỉnh an.

______________________
Trong điện Càn Khánh chỉ còn lại hai người hoàng đế và Hoàng Hậu, Hoàng Hậu có chút lo lắng nói, “Tứ Lang, ngươi cảm thấy Thái Tử điện hạ là nghiêm túc khi cưới một nam phi sao?”
Trong mắt hoàng đế lóe lên một tia sắc bén, “Mặc kệ là nghiêm túc hay không nghiêm túc, tóm lại vẫn là cưới.”
“Kia Hàm Nhi……”
“Yên tâm, ngôi vị hoàng đế sẽ là của Hàm Nhi.”
Hoàng Hậu lúc này mới lộ ra nụ cười vừa lòng.

_____________________________
Lý Dục Hi đỡ quải trượng, chậm rì rì đi ở phía sau Tạ Dao.

Nhìn bóng dáng sắp bốc khói của tiểu Thái Tử Phi, Lý Dục Hi trong mắt hiện lên một tia buồn cười.

Không phải chỉ là hôn một cái sao? Có cần sinh khí đến tận bây giờ không?
Nếu hắn còn muốn làm chuyện phu thê thì có lẽ phủ Thái Tử sẽ có nguy cơ bị hủy đi?
“Thái Tử Phi.”
Mắt thấy Tạ Dao càng đi càng xa, thậm chí còn có xu hướng đi vào cung điện của phi tử hoàng đế, Lý Dục Hi không thể không lên tiếng đem người gọi lại.

Thanh âm của Thái Tử rất êm tai, dễ nghe đến nỗi khiến cho Tạ Dao cảm thấy tê dại như có một dòng điện chạy qua người.


Rốt cuộc nhớ tới mình còn đang ở trên địa bàn của người ta, Tạ Dao mới thu hồi lý trí, ngoan ngoãn xoay người, “Thái Tử điện hạ.”
Lý Dục Hi nhướng mày, nhìn mi mắt cụp xuống của người trước mắt, nói: “Phương hướng sai rồi, là bên này.”
Tạ Dao, “……”
Cho nên nói, đến đường đi y còn chưa đi chuẩn chứ nói gì đến chạy trốn, cái loại hữu dũng vô mưu này thật sự không thể thực hiện được.

Về tới phủ Thái Tử, Tạ Dao không chờ nổi lập tức chạy về phòng, bắt đầu nghĩ cách.

Làm thế nào mới có thể hoàn toàn thoát khỏi con đường của vật hi sinh đây?
Nguyên văn miêu tả Thái Tử thật sự quá ít, làm cho Tạ Dao cũng không hiểu rõ rốt cuộc Thái Tử là cái dạng người gì, việc này làm cho y cảm thấy có chút không thể nào xuống tay.

Tạ Dao vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một kế hoạch trốn chạy khá hoàn hảo.

Đầu tiên, y cần phải giải quyết hoàn cảnh túng thiếu không một xu dính túi này trước.

Thứ hai, y sẽ đi tìm hiểu kết cấu của phủ Thái Tử.

Thứ ba, y phải nhanh chóng tìm ra được một con đường chạy trốn an toàn nhất trước khi nữ chủ chân chính trở về! Hơn nữa còn phải tìm được một nơi có thể sinh sống!
Trong mắt Tạ Dao hiện lên một tia quyết tâm, khi nữ chủ trở về cũng chính là lúc nguyên chủ vì uất ức mà qua đời.

Y có thể bảo đảm chính mình tuyệt đối sẽ không thấy uất ức, nhưng mà…… Y sợ cốt truyện thay đổi sẽ cưỡng chế đem y xóa bỏ!
Muốn sống sót thật sự quá khó khăn, Tạ Dao nhịn không được thở dài.

Là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, thế nhưng lại bị gả làm vợ người ta……
“Thái Tử Phi, Thái Tử mời người qua cùng nhau dùng bữa.” m thanh Lương quản gia ở ngoài cửa vang lên.

Nghe nói được ăn cơm, ánh mắt Tạ Dao liền sáng lên, “ Ta lập tức sẽ qua!”
Cái đại sự gì cũng đều không quan trọng bằng việc lấp đầy bụng! Từ lúc thức dậy, cái bụng vốn được lấp đầy đồ ăn đã sớm trống rỗng và đang bắt đầu biểu tình.

Mới vừa đi chưa đầy hai bước, Tạ Dao liền vấp phải vạt áo dài rồi té ngã.


Tạ Dao, “……”
Ngoài cửa vang lên âm thanh lo lắng của Lương quản gia, “Thái Tử Phi?”
Tạ Dao buồn bực nói nhanh tiến vào, Lương quản gia nhìn Tạ Dao quỳ rạp trên mặt đất liền hiểu vì sao lại thế này.

“Xem ra phải tìm quần áo lúc Thái Tử mười ba tuổi mới có thể vừa người.”
Tạ Dao, “……” Xuyên qua tiểu thuyết là chuyện như thế nào a!
Nhân sinh gian nan có một số việc xin đừng vạch trần!
Không thể không nói, quần áo mười ba tuổi thật là vừa vặn, tâm lý Tạ Dao đã mười chín tuổi khiến mặt già liền đỏ bừng, thẳng đến khi đi đến trước mặt Lý Dục Hi mới khôi phục bình thường.

Nhìn một bàn đầy đồ ăn, Tạ Dao nhịn không được cảm thán một câu: Chẳng trách sẽ có mấy câu danh ngôn như kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.

Cổ nhân đúng là không có lừa dối ta a!
Bất quá cũng sẽ không lãng phí, bởi vì y có thể nuốt trôi!
Sau tân hôn, phu phu ăn chung một bữa cơm Lý Dục Hi mới phát hiện, lúc ăn cơm cùng Tạ Dao thật sự không thể chậm chạp.

Tuy rằng người này ăn không khó coi, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, chiếc đũa của hắn còn chưa có chạm vào mục tiêu, Thái Tử Phi cũng đã đem mục tiêu của hắn cuốn đi rồi.

Lý Dục Hi mới ăn lửng dạ, cái bụng Thái Tử Phi của hắn đã tròn xoe.

Thu hồi ánh mắt dừng trên cái bụng tròn xoe kia, Lý Dục Hi kêu Lương quản gia lấy sổ sách cùng ấn tỉ của Thái Tử Phi đem lại đây.

Nhìn hai đồ vật trước mắt, Tạ Dao rất khó hiểu.

Lý Dục Hi nói: “ Trước kia phủ Thái Tử không có nữ…… Khụ, không có chủ nhân, đều do Lương quản gia quản lý.

Hiện tại Thái Tử Phi tới, những việc này, liền giao cho ngươi.”
Tạ Dao, “……” Hoá ra trước kia ngươi không phải chủ nhân, mà là khách nhân.

_________________________________________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui