Tiểu Thúy đã hoàn toàn phát điên rồi, Thái tử sai người tạm thời giam nàng ta lại, nhưng có manh mối là thuốc mê kia, tiếp tục điều tra theo hướng này, hẳn là có thể tra ra được không ít chuyện.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện mà Cừu Tiểu Bối có thể quản, nàng tin tưởng, với bản lĩnh của mình, chắc chắn Phàn Trầm Hề sẽ có thể bắt được hung thủ. Trước mắt, nàng vẫn nên tập trung tìm cho được dược liệu liệt kê trong đơn thuốc kia thì hơn, chữa khỏi bệnh cho Thái tử mới là việc quan trọng nhất.
Lúc trước nàng đã điều chỉnh tên gọi, hình dáng, công hiệu của mấy vị thuốc chính, giao nó cho Lâm thái y, dù sao cũng là Thái y viện, có lẽ thật sự sẽ có thể tìm được vài loại dược liệu được kê trong đó.
Sau khi Lâm Tử Diệc nhìn thấy những thông tin về các loại dược liệu kia xong thì trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Ta thật sự muốn được gặp phụ thân của ngươi một lần, ông ấy chắc chắn là một người vô cùng tài giỏi."
Cừu Tiểu Bối cười cười, trong mắt lóe lên vẻ cô đơn: "Ta cũng rất muốn được gặp lại ông ấy một lần."
Gặp Lâm thái y ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nàng thu lại cảm xúc của mình: "Ngài giúp tìm kiếm xem sao nhé, ta còn có việc, đi trước đây."
Ra khỏi Thái y viện, mắt thấy trời cũng sắp tối, nàng vội vàng tăng nhanh bước chân tiến về Đông cung.
"Đây chẳng phải là thái giám trong cung Thái tử đó sao?
Nàng rất muốn làm như chẳng hề nghe thấy, chẳng hề nhìn thấy cái gì cả, nhưng lại không thể nào làm như vậy được. Nàng không thể không xoay người sang chỗ khác, lại quỳ xuống trước mặt mấy vị chủ tử kia: "Thỉnh an Tứ điện hạ, thỉnh an Ngũ điện hạ."
Ngũ hoàng tử Phàn Trầm Nghị cầm chiếc quạt xếp vỗ vỗ vào lòng bàn tay mấy cái: "Ngươi đây là đi đâu vậy?"
"Hồi bẩm Ngũ điện hạ, nô tài phụng mệnh đến Thái y viện, lấy thuốc cho Thái tử điện hạ."
"A, cái thân thể kia của hắn, cho dù uống bao nhiêu thuốc tốt cũng đều là lãng phí cả. Thuốc đâu?"
Cừu Tiểu Bối ngoan ngoãn nghe lời đành phải đưa thuốc dưỡng thai trong tay mình ra cho hắn ta xem, Ngũ hoàng tử ngửi ngửi, lập tức tỏ vẻ chán ghét, vung tay một cái, ném gói thuốc xuống mặt đất. Cừu Tiểu Bối đưa tay ra muốn nhặt lên, thì một bàn chân đi giày đã giẫm ngay lên mu bàn tay của nàng: "Bản hoàng tử cho phép ngươi nhặt lên chưa, hả?"
Vừa nói, hắn ta còn ra sức ghì xuống mu bàn tay của nàng.
Tiểu Bối đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, nhưng nàng vẫn cố gắng chịu đựng đau đớn vô cùng, chỉ biết nằm ở đó. Không có Phàn Trầm Hề, nàng có thể duy trì được lý trí của mình: "Điện hạ thứ tội, nô tài sai rồi, xin điện hạ tha mạng.
"Tha cho ngươi? Cũng được thôi...” Hắn dùng mũi chân nâng cằm Cừu Tiểu Bối lên: “Vậy thì bây giờ, ở nơi này, ngay trước mặt mọi người, ngươi hô to một tiếng Thái tử điện hạ nhà ngươi là một tên phế vật, vô năng, ngay cả nữ nhân của mình cũng không ôm được, thậm chí còn vô dụng hơn cả một tên thái giám là ngươi, nói rồi thì bản hoàng tử sẽ thả ngươi đi, thế nào?"
"..." Cừu Tiểu Bối lặng lẽ mở mắt, nàng nhìn thấy vẻ chế giễu đầy ác liệt của Ngũ hoàng tử, nhìn thấy Tứ hoàng tử ở một bên lặng lẽ cười mỉa mai, nhìn thấy một đám cung nhân đứng chết lặng phía sau bọn họ. Một bàn tay khác của nàng chống trên mặt đất âm thầm nắm lấy một nắm đất.
Nàng tự nhủ với mình, không được bốc đồng!
Không được bốc đồng!
"Thế nào, câm rồi à?" Không bởi vì nàng ngậm miệng không nói mà Phàn Trầm Nghị bỏ qua cho nàng. Ngược lại, hắn ta còn càng dồn thêm lực xuống dưới chân mình, còn ra sức nghiến xuống đầu ngón tay: “Nói chuyện, có phải còn phải chờ bản hoàng tử dạy ngươi phải nói như thế nào nữa không?"
"Điện hạ, như này không được đâu, nếu như để Thái tử biết..." Vẫn là một vị công công trung thành bên cạnh Ngũ hoàng tử không yên lòng, nhắc nhở một câu.
"Nghe được thì thế nào? Hắn còn có thể lao ra khỏi Đông Cung của hắn để chỉ trích ta sao? Hiện giờ hắn cũng chỉ có thể ở yên trong Đông Cung của mình, ra oai một chút mà thôi."
Thấy sau khi vị công công kia hiểu ra rồi thì không tiếp tục nói thêm gì nữa, Cừu Tiểu Bối mới chính thức nhận ra được một điều, Phàn Trầm Hề làm cái chức Thái tử này, ở trong cung là một vị trí yếu thế và khó xử cỡ nào.
Ra khỏi phạm vi Đông cung, không ai coi vị Thái tử này ra gì. Có lẽ, ở trong mắt bọn họ, sớm muộn gì Phàn Trầm Hề cũng sẽ bị phế, không chỉ bị phế, còn có thể...
"Có nghe thấy không?” Rốt cuộc thì cái chân kia cũng rời khỏi tay của nàng, rồi lại tiếp tục đạp về phía ngực của nàng, khiến nàng ngã ngửa, lăn một vòng rồi lại nằm rạp xuống dưới đất thêm một lần nữa: “Bản hoàng tử có thể khiến cho ngươi chết ngay tại chỗ này, Thái tử điện hạ kia của ngươi, cũng không thể làm gì bản hoàng tử cả!"
Hiển nhiên là hai ngày trước ở Đông cung bị chọc tức, nên bây giờ muốn phát tiết lên người tiểu thái giám của Đông cung này.
Nàng thử giật giật ngón tay, đau đến độ hơi tối tăm mặt mũi, nhưng ngực vẫn còn tốt, lúc cái chân kia đạp thì nàng đã tránh đi chỗ yếu hiểm, nhưng những cái này đều không quan trọng yếu…
Cừu Tiểu Bối liếc nhìn Ngũ hoàng tử đang chậm rãi đi về bên này, mang theo dáng vẻ chuẩn bị chơi chết mình thì cảm thấy hơi đau đầu.
Là chờ bị hắn giết chết, hay là giết chết hắn, rồi từ nay về sau sống cuộc sống chui lủi, trốn tránh?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...