Editor: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn
"Nói ra thì, hắn làm Thái tử như thế này cũng thật đáng tiếc cho hắn, hắn là con trai của Nguyên Hoàng hậu, đường đường là con trai trưởng, kết quả cuối cùng lại không có mẹ, cha thì không thương, còn biến thành một kẻ tàn tật.
Một hoàng tử tàn phế sẽ không thể kế thừa vương vị, vậy mà, hết lần này tới lần khác hắn lại được rất nhiều đại thần ủng hộ, cứ vậy mà phế đi sẽ dễ khiến cho quần thần trong triều càng thêm đồng tình với hắn, nên Hoàng thượng liền giữ lại vị trí Thái tử này của hắn. Không thể kế thừa nhưng lại bá chiếm vị trí không thuộc về mình, lâu ngày, những kẻ vốn dĩ đồng tình với hắn, cũng sẽ biến thành oán hận hắn. Chậc chậc, Hoàng thượng cũng thật là cao minh, lại có thể lợi dụng con ruột của mình đến nước này."
Đôi mắt giấu trong khuỷu tay của Cừu Tiểu Bối lặng lẽ trợn to.
"Chỉ có điều, vị Thái tử này của chúng ta cũng không phải loại tốt gì, hắn chỉ thua ở một điểm là không đủ may mắn, nếu không, nói đến ngoan độc, phụ thân hắn cũng chưa chắc đã hơn được hắn đâu. Chẳng phải ngươi cũng bị hắn đuổi đến Nội đình ty này sao, với cái thể chất này của ngươi, đến nơi này đúng là chịu đựng đủ, hắn cũng thật sự quyết tâm hung ác được nhỉ."
Đại khái thật lâu rồi chưa được nói chuyện, nam tử áo đỏ càng nói càng hăng say, bên này Cừu Tiểu Bối ngẩng đầu lên khỏi khuỷu tay.
"Câm miệng!"
Nam tử áo đỏ: "..."
"Còn mở miệng thao thao bất tuyệt nữa, lão nương cắt lưỡi của ngươi!"
Nam tử áo đỏ: "..."
Ở nơi này, nàng không có bao nhiêu tinh lực, sau khi xác nhận bạn tù sát vách quả thật đã yên tĩnh xong, lại nằm xuống, vùi đầu vào trong khuỷu tay lần nữa.
Nơi này không có người thân để cho nàng dựa vào, nàng muốn bảo vệ được người mà mình muốn bảo vệ, thì phải dựa vào chính mình chống chọi mới được.
Đưa tay chạm vào bụng dưới, nàng nhẹ nhàng sờ lên.
...
Ở trong phòng giam âm u lạnh lẽo này, Cừu Tiểu Bối ngủ không sâu giấc, vừa có động tĩnh đã lập tức tỉnh lại, mở mắt nhìn thì thấy đúng là ngục tốt đang mở khóa cửa nhà lao.
Chính là hai ngục tốt ngày đó quất nàng, sau đó lại cầu xin nàng giúp đỡ kia.
Hai ngục tốt vừa đi vào, nhìn thấy Bối công công ngồi dậy thì cung kính lấy lòng nói: "Chúc mừng công công."
"Chúc mừng cái gì?"
"Ngày hôm nay, ngài có thể ra khỏi đây rồi, Lý công công của Đông cung đang ở bên ngoài chờ ngài đấy, mau theo tiểu nhân ra ngoài thôi."
Cừu Tiểu Bối chỉ hơi cau mày, cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên với kết quả này, dù sao, chưa nói tới Thái tử, thì người chủ nhân "sau lưng" nàng kia, cũng sẽ dùng mọi cách để cứu nàng ra ngoài, lại đưa về bên cạnh Thái tử.
Dưới sự cung nghênh của ngục tốt, nàng vừa ra khỏi cửa nhà lao, phía sau liền mười phần an tĩnh thanh âm vang lên lần nữa: "Nha... Không, tiểu thái giám, ngươi được thả ra rồi à? Được đấy, không uổng công ngươi che chở hắn như vậy, vẫn còn biết vớt ngươi ra ngoài."
Cừu Tiểu Bối tiếp tục đi về phía trước, lại nghe hắn nói: "Ở bên ngoài cần cái gì, nhớ về tìm ta nhé, yên tâm, điều kiện của ta rất hợp để tâm sự."
...
"Điện hạ."
Cừu Tiểu Bối đi vào cửa điện, thì thấy Thái tử điện hạ của nàng ngồi trước án, hí hoáy nghịch một bình hoa, rất lịch sự tao nhã chậm rãi cắt tỉa, chỉnh sửa.
Cái này vốn là một chuyện rất nữ tử, hắn lại cũng làm được rất cảnh đẹp ý vui.
Hoa tươi kết hợp với mỹ nhân.
"Trở về rồi." Phàn Trầm Hề lạnh nhạt nói, dường như Cừu Tiểu Bối chỉ là ra cửa làm chuyện gì đó: “Thiện phòng đã chuẩn bị đồ ăn, ngươi..."
Hắn ngẩng đầu nhìn Tiểu Bối, phát hiện nàng gần như hoàn hảo không chút tổn hại, không thiếu tay thiếu chân, cũng không hề bị lột mất lớp da nào, sắc mặt vẫn rất hồng nhuận, chắc hẳn ở trong Nội đình ty kia cũng được phục vụ cơm nước không tệ, khiến cho hắn muốn bảo nàng mau đi ăn một bữa cơm thật ngon, cũng không mở miệng nổi.
"Được rồi," hắn nói: “ăn ít một chút đi, tiết kiệm được một chút lương thực."
Cừu Tiểu Bối chép miệng.
"Bụng, không có vấn đề gì chứ?"
"Nô tài... Tiểu nô mới, rất tốt, chính là, cần bồi bổ một chút."
Đây là đòi ăn? Phàn Trầm Hề dở khóc dở cười: "Được rồi, thiện phòng đều đã chuẩn bị sẵn, một lát nữa ngươi bảo họ lấy cho ngươi đi."
Dường như hắn đặc biệt chiều chuộng nàng, tránh né cung nhân, hạ giọng bảo: "Ngươi chỉ cần, sinh cho bổn cung một nhi tử trắng trắng mập mập là được rồi."
"..." Tiểu Bối càng cúi đầu thấp hơn, sợ bị Thái tử nhìn ra cái gì: "Tạ điện hạ ban thưởng."
"Lần này, bổn cung nhận ân tình của ngươi, có muốn gì không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...