Dưới sự kinh hãi, Thẩm Mạn quay đầu lại thấy trước mắt xòe ra một bàn tay, trong lòng bàn tay có đặt một cái khuyên tai.
"Này, nhìn thử xem, đây có phải là của cô nương không?"
Trọng giọng nói kia còn thoáng chút dương dương tự đắc: "So tài chạy với công tử ta, cô nương nàng đúng là không biết tự lượng sức. Ta đã nói với nàng rồi, luận về chạy, công tử ta còn chưa từng thua..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù là trong tình thế cấp bách như vậy, Thẩm Mạn nhìn vẻ đắc ý trên mặt người kia cũng không khỏi có hơi cạn lời.
Tại sao lại là con chim công sặc sỡ này vậy!
Thôi Tự Minh vẫn còn đang lải nhải: "... Vẫn là số nàng hôm nay tốt, vừa hay gặp được bổn công tử ra ngoài thành săn bắn, nhưng mà vẫn phải nói là nhờ công tử ta mắt tinh, vừa liếc đã thấy nàng đánh rơi..."
Động tĩnh mà Thôi Tự Minh gây ra vừa nãy đã chọc cho lính canh cửa thành dáo dác nhìn về phía này. Thẩm Mạn thấy có hai người đang đi về phía này thì lòng không khỏi có phần nóng nảy. Nàng định lập tức rời đi nhưng nghe Thôi Tự Minh nói mãi chẳng dứt, nàng chẳng tìm được khoảng trống nào để nói chen vào.
Mãi mới đợi đến lúc Thôi Tự Minh nói chậm lại, Thẩm Mạn nhanh chóng mở miệng bảo: "Đa tạ vị công tử này, ta vẫn còn việc gấp, hôm khác sẽ tự đến cửa nói cảm tạ với công tử!"
Nàng nói xong bèn nhanh chóng xoay người rời đi.
Thôi Tự Minh hơi ngập ngừng cảm thấy giọng nói này có phần quen thuộc. Ngay lúc hắn ta định ngẫm lại thì thấy cô nương trước mặt đã muốn đi thẳng, bèn hét to gọi nàng lại: "Ê, nàng chờ đã! Ta có biết nàng không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bước chân Thẩm Mạn khựng lại, rồi phút chốc nàng càng đi nhanh hơn.
Thôi Tự Minh lẩm bẩm: "Biết nhà của bổn công tử ở đâu không mà nói sẽ đến cửa cảm ơn, thật là không có thành ý..."
Hắn ta còn chưa nói hết, đã có âm thanh đột ngột xen vào: "Hai người các ngươi! Làm gì đó?"
Ngay sau đó là tiếng hung thần ác sát gọi: "Nữ tử đằng trước kia đứng lại!"
Thẩm Mạn cắn răng, trong lòng biết hiện giờ mình đã gây chú ý, còn chạy nữa thì chỉ sẽ trông có tật giật mình, bèn cam chịu mà xoay người thi lễ đầy không tình nguyện, ép cho giọng nói xuống thấp hơn: "Dân nữ ra mắt hai vị quan gia."
Thôi Tự Minh lại không hề sợ sệt, xoay người liếc xéo hai tên lính gác: "Hai ngươi là người mới à? Sao đến cả bổn công tử mà cũng không biết thế?"
Tên lính gác mới lên tiếng trước đó vừa thấy hắn ta, giọng nói lập tức thấp thoáng ý cười: "Là Thôi công tử à, chẳng qua vừa nãy tiểu nhân thấy ngài như đang tranh luận với nữ tử kia nên mới định gọi lại, hỏi thử mấy câu thôi ạ!"
Thôi Tự Minh tiến tới: "Đến đi, thấy khuôn mặt này của bổn công tử rồi, ngươi còn có câu hỏi gì nữa không?"
Lính canh cười làm lành, bèn vội vã giải thích: "Thôi công tử chắc chắn không có vấn đề, chỉ là tiểu nhân thấy... thấy nữ tử kia khả nghi!"
Thôi Tự Minh trách một tiếng: "Mau đi, ta còn có việc."
Lính canh bèn vẫy vẫy tay với Thẩm Mạn: "Ban nãy ngươi cuống cuồng, vội vã, chột dạ cái gì đấy?"
Thẩm Mạn: "..."
Trong lòng nàng thật sự muốn mắng chết con chim công sặc sỡ kia, nhưng vẫn giữ được vẻ thản nhiên: "Chẳng qua là dân nữ vội vã lên đường, có hơi gấp gáp thôi, không hề chột dạ gì cả."
Lính canh quan sát nàng mấy lần: "Lệnh xuất thành đâu, mang ra ta xem thử."
Thẩm Mạn lấy cái lệnh xuất thành đã được xếp gọn ra đưa đến, người nọ mở ra liếc mấy cái, cau mày hỏi: "Trong cái lệnh xuất thành này của ngươi, sao ta chưa thấy tên người đảm bảo bao giờ?" Hắn ta giương mắt đánh giá Thẩm Mạn, thấy nàng dù eo lưng to tướng, mạng che cả mặt nhưng đôi mắt lộ ra lại như nước hồ thu cuốn lấy đầu quả tim người ta, giọng nói lộ ra nghi ngờ:
"Không phải ngươi là người của đại hộ nào chạy trốn đấy chứ..."
Hắn ta còn chưa dứt lời, một cánh tay đã đột nhiên vương ra, giật lấy trang giấy hơi mỏng kia. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lính canh giận dữ, đang định nổi nóng nhưng thấy là Thôi Tự Minh, lửa giận lập tức tắt ngúm: "Thôi công tử, ngài làm vậy là có ý gì?"
Thôi Tự Minh hét lớn: "Ơ kìa, đây không phải là con gái nhà nhũ mẫu của quý phủ Nhị biểu huynh của nhà biểu di sao? Lại đây, lại đây, vừa hay lần này ta không đưa theo nha hoàn, ngươi đi theo bổn công tử đi."
Thẩm Mạn: "..."
Lính canh: "..."
Thôi Tự Minh che chở Thẩm Mạn ở phía sau, nói với lính canh kia vô cùng khách sáo: "Để ta đưa người đi nhé. Xong rồi, ngươi về đi, bổn công tử vẫn đang đợi đi săn đấy."
Dáng vẻ của lính canh như nuốt phải ruồi. Hắn ta biết rõ Thôi Tự Minh đang nói xằng nói bậy nhưng cũng chỉ có thể cười theo, mở trừng mắt nhìn hắn ta dẫn người đi.
Thôi Tự Minh nắm lấy ống tay áo của Thẩm Mạn, kéo nàng đến khúc ngoặt chỗ tường thành, bấy giờ mới dừng lại.
Thẩm Mạn kéo ống tay áo của mình ra: "... Sao huynh nhận ra thế?"
"Nàng vừa mở miệng là ta đã biết." Thôi Tự Minh sờ sờ mũi: "Dù sao ta vẫn nhớ giọng nói của nàng... Ừm, ta thấy có vẻ nàng không muốn bị người ta nhận ra, nên từ lúc bắt đầu đã không dám hỏi thẳng nàng."
Thẩm Mạn thở dài, giọng nói nghiêm túc thêm mấy phần: "Đa tạ Thôi công tử đã tương trợ lần này, nhưng mà ta vẫn còn việc gấp, về sau có cơ hội sẽ đến phủ cảm tạ."
"Đợi đã!" Vì vội vã, giọng của Thôi Tự Minh cất cao hơn không ít, hắn ta lại vội vàng hạ nhỏ tiếng xuống hỏi: "Sao nàng lại ra khỏi thành một mình, còn ăn mặc thế này? Nàng muốn chạy trốn à?"
"Thôi công tử biết càng ít càng tốt." Thẩm Mạn lắc đầu, không muốn nói thêm: "Hôm nay huynh cứ xem như chưa từng nhìn thấy ta đi. Tạm biệt."
Thôi Tự Minh nhìn theo bóng lưng Thẩm Mạn, đột nhiên mở miệng bảo: "Có phải là vì hắn không?"
Bước chân của Thẩm Mạn khựng lại.
"Có phải hắn... đối xử với nàng không tốt không?"
Thẩm Mạn im lặng một lát rồi tiếp tục đi về phía trước: "Tốt hay không tốt cũng là chuyện của riêng ta. Thôi công tử, huynh và ta từ biệt ở đây!"
Nàng không để ý đến tiếng hô hào của Thôi Tự Minh ở đằng sau nữa, một mình đi về phía con đường nhỏ trong rừng.
Thẩm Thanh Phong từng nói với nàng trong rừng rậm ở ngoại thành có trạm dịch của Thẩm gia. Năm đó, trước lúc đi hắn đã cố ý chọn những thuộc hạ trung thành, phòng ngừa Thẩm Mạn bị người ta bắt nạt lúc hắn và Thẩm Nghị không có ở kinh thành.
Hơn một tháng trước, Thẩm Mạn từng đến đó một lần, vẫn còn nhớ rõ đại khái đường đi. Chưa đến nửa canh giờ, khu trạm dịch trong rừng đã xuất hiện ngay trước mắt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lính canh đã sớm nhận được thông báo từ nàng, đang xếp thành một hàng ở trước cửa.
Người dẫn đầu bước tới, thi lễ với khuôn mặt nghiêm nghị: "Tiểu thư, thuộc hạ sắp xếp xong xuôi những gì người dặn dò, người muốn nghỉ ngơi một chút hay đi ngay bây giờ ạ?"
Thẩm Mạn hầu như không cần suy nghĩ: "Bây giờ lên đường luôn đi, để tránh đêm dài lắm mộng."
Ngày mai chính là hôn kỳ rồi, nàng phải nhân lúc trước khi Hạng Thừa Quân chưa phát hiện ra mà đi càng xa càng tốt.
"Bỏ xe ngựa đi, ta cùng cưỡi ngựa với các ngươi." Thẩm Mạn nói.
Người nọ nhíu mày, nét mặt thoáng do dự, không hề đồng ý ngay: "Phía trước có đoạn đường cần tạt ngang rừng, cây cối um tùm, cành cây mọc lung tung, cưỡi ngựa có thể khiến tiểu thư bị thương."
"Đi bằng xe ngựa quá chậm." Thẩm Mạn lắc đầu.
"Nhưng tiểu thư ở trong xe ngựa cũng có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, suốt con đường này sẽ không cần dừng lại nghỉ tạm như cưỡi ngựa, thật ra tiến độ cũng không kém quá nhiều." Người kia nói.
Thẩm Mạn nửa tin nửa ngờ nhưng không thể lay chuyển được hắn ta, cũng đành phải thôi.
Người nọ thở phào nhẹ nhõm, sau khi đưa Thẩm Mạn lên xe ngựa bèn dặn dò những người khác đâu ra đấy, hộ tống cỗ xe ở giữa không một kẽ hở.
Đoàn người xuất phát vô cùng khiêm tốn dưới bóng che của rừng cây.
Cỗ xe lắc lư một hồi, Thẩm Mạn không kìm được vén rèm xe lên, nhìn lại đằng sau.
Nhưng đường đi đã bị tầng tầng lớp lớp cành lá che lại, nàng đã không còn thấy thành Xương Đô nữa.
Thẩm Mạn buông mành tựa đầu lên trên thành xe, trong lòng thất vọng và mất mát.
Dù ở phía trước có người mở đường, đoạn đường này cũng không hề dễ đi.
Đến chạng vạng, khi sắc trời dần tối, đoàn người mới ra khỏi cánh rừng rậm này.
Họ lại đi một đoạn thật lâu nữa, thấy phía trước sừng sững một gian khách điếm, người dẫn đầu bèn thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn Thẩm Mạn mà có phần lo lắng.
Khách điếm này thật sự trông quá đơn sơ, không biết vị tiểu thư kiều quý này có nổi giận không...
Thẩm Mạn nhìn ra suy nghĩ của hắn ta, mở miệng bảo: "Dùng nghỉ chân là được. Đêm nay chúng ta nghỉ tạm ở đây đi!"
Người dẫn đầu thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ tiểu thư thông cảm, bây giờ thuộc hạ đi sắp xếp ngay."
Cả đám người nghỉ lại trong khách điếm, trời đã tối mịt.
Trái lại, người dẫn đầu kia cũng cẩn thận, sau khi thương lượng với chủ nhân của khách điếm xong, cho hắn ta mấy lượng bạc để tiểu nữ nhi nhà hắn ta đến hầu hạ Thẩm Mạn.
Đám thị vệ khác thì thay phiên nhau canh gác xung quanh Thẩm Mạn, tuyệt đối không dám lơ là cảnh giác.
Qua tiết Cốc Vũ, nhiều ngày rồi trời cứ âm u, mưa dầm liên miên.
Khí trời nóng bức đáng sợ, lại thêm hoàn cảnh xa lạ, Thẩm Mạn lăn qua lộn lại trên giường hồi lâu, cuối cùng yếu ớt thở dài, dần dần thiếp đi.
Tiểu cô nương Bích Doanh hầu hạ nàng thấy nàng đã ngủ cũng lặng lẽ ngáp, thả nhẹ bước chân đi ra bên ngoài phòng, chẳng mấy chốc cũng ngủ say.
...
Thẩm Mạn bị một tiếng sấm đánh thức.
Nàng bật mạnh dậy, lồng ngực nhấp nhô dữ dội. Ngoài cửa sổ, một luồng sáng trắng xẹt ngang đêm tối, chiếu vào trong đôi mắt đầy vẻ sợ hãi của nàng.
Gian ngoài từ từ có ánh đèn sáng lên, Bích Doanh chỉ khoác áo trong đốt đèn đi vào, trên mặt có phần lúng túng: "Quý nhân bị dọa sợ rồi à? Dạo này trời nhiều giông tố, để tiểu nhân đi đóng cửa sổ lại."
Tay Thẩm Mạn bình ổn lại hô hấp, lại gọi Bích Doanh về: "Không cần đâu, trong phòng này ngột ngạt khiến ta sợ hãi, mở cửa sổ ra cho thoáng khí đi!"
Bích Doanh hơi chần chừ rồi đi đến trước giường của Thẩm Mạn, nhỏ giọng an ủi: "Vậy giờ quý nhân còn muốn ngủ không? Hay người muốn tiểu nhân trò chuyện với người?"
Thẩm Mạn lắc đầu: "Quá ngột ngạt, ngột ngạt khiến ta thở không nổi. Ngươi đi ngủ đi, đợi lát nữa ta sẽ ngủ tiếp." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bích Doanh hơi do dự nhưng thấy Thẩm Mạn không có ý giữ mình ở lại bèn buông đèn mờ trong tay xuống, nhỏ giọng nói: "Tiểu nhân để lại ít ánh sáng cho quý nhân. Tiểu nhân ở ngay bên ngoài thôi, người có việc gì cứ gọi."
Thẩm Mạn nói: "Được. Ngươi đi đi."
Bích Doanh lại dịu dàng thủ thỉ mấy lời an ủi nàng, lúc này mới rón rén rời khỏi gian trong.
Tay Thẩm Mạn ôm lấy ngực, hít thở sâu mấy lần, nỗ lực đè cảm giác sợ hãi khó chịu này xuống.
Nàng lại mơ thấy ác mộng.
Cảnh tượng trong mộng vụn vặt, lẻ tẻ, có vẻ như là khi ở Đông cung kiếp trước. Cụ thể là trong mộng có gì, Thẩm Mạn đã không nhớ nổi nữa, nhưng sự sợ hãi và hoảng loạn trong mộng đó cứ như ma quỷ quấn lấy nàng, truy đuổi nàng từ kiếp trước đến hiện tại.
Thẩm Mạn day day trán, ép bản thân không suy nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Ngồi một lát, ngực có phần thông thuận, Thẩm Mạn bèn chỉnh lại gối đầu, định nằm xuống lần nữa.
Một cơn gió chợt thổi tới, đẩy cánh cửa sổ bằng gỗ đụng mạnh vào vách tường, may mà trên tường treo vải tơ mềm mại nên ngăn được âm thanh do cửa gỗ tạo ra.
Nhưng vải không hề ngăn được gió thổi vào bên trong phòng.
Khoảnh khắc trận gió này từ từ lùa vào bên trong, ngọn đèn dầu run rẩy, chập chờn mấy cái rồi tắt ngấm.
Cả căn phòng chìm vào một mảnh tối om.
Đúng lúc này, một luồng sáng trắng xẹt qua chân trời, tất cả mọi thứ trong bóng tốt phút chốc không còn chỗ trốn.
Tấm màn trắng vẫn đang tung bay phần phật, ngay giây phút tia sáng trắng ảm đạm chợt lóe lên, Thẩm Mạn đột nhiên nhìn thấy có người đang đứng bên cạnh giường, đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tia sáng lóe lên rồi biến mất, trong phòng lại rơi vào bóng tối một lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...