Thái tử điện hạ có gì đó bất ổn

Nữ nhân xụi lơ trên mặt đất, không phản ứng chút nào. Nếu không phải Thẩm Mạn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của nàng ta thì còn tưởng đâu nàng ta đã chết rồi.
 
Một lát sau, nàng ta khóc thút thít, chậm rãi ngẩng đầu lên, khàn giọng nói: “Điện hạ muốn nghe ta nói cái gì?”
 
“Cô muốn nghe nói thật.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nói thật là khi đi ngang qua ngõ nhỏ, ta đã vô cùng hoảng sợ khi thấy có kẻ giết người nên hô hoán chạy ra ngoài. Xin hỏi lời này đã xúc phạm điều luật nào mà đáng để đường đường là Thái tử Điện hạ phải tự mình nghiêm hình tra tấn?”
 
Ánh mắt Hạng Thừa Quân lạnh lùng: “Hôm đó ngươi cố ý.”
 
Vừa nãy nữ nhân đã nói một tràng dài, giờ đang lấy hơi: “Ta nghe không hiểu Điện hạ đang nói gì.”
 
Hạng Thừa Quân đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt nữ nhân: “Ngươi cố ý chạy ra gây hỗn loạn, cố ý nói ba phải chính là muốn nhân cơ hội chạy trốn.”
 
“Ta nói không đúng ư?” Nữ nhân lấy hơi một lúc tựa như đã có chút sức, chậm rãi ngồi dậy: “Chẳng lẽ không phải chính tay Điện hạ đã giết chết người nọ ư?”
 
Thời điểm nàng ta đứng dậy, Thẩm Mạn đã thấy rõ khuôn mặt của nàng ta, nàng lập tức trợn tròn mắt. 
 
Là nàng ta!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu lúc Thẩm Mạn định đặt ngọc trâm thì gặp phải vụ giết người, chính nữ nhân này đã chạy ra khỏi ngõ nhỏ với sắc mặt tái nhợt, cất cao giọng kêu la trong hẻm có người hành hung, mới khiến nàng khuyên Thường Dụ đi vào đó, nhìn thấy máu tươi trên tay Hạng Thừa Quân và thi thể vặn vẹo trên mặt đất.
 
Hạng Thừa Quân nhìn nàng ta, chậm rãi nói: “Thôi Cửu tiểu thư có một nha hoàn thân cận tên là Xuân Hồng. Là ngươi dẫn người khác bẻ gãy tay nàng ta đúng không?”
 
Nữ nhân cười lạnh: “Trước giờ ta lại không quen nàng ta, hà cớ gì phải bẻ gãy mười ngón tay của nàng ta chứ?”
 
“Cô chưa nói gì hết, làm sao ngươi lại biết nàng ta bị bẻ gãy mười ngón tay?”
 
Biểu cảm của nữ nhân cứng ngắc, nàng ta mím chặt môi.
 
“Nhìn dáng vẻ này, ngươi đã âm thầm hỏi thăm rất nhiều chuyện của ta đúng không?” Hạng Thừa Quân thong thả bước đi, thản nhiên nói: “Ngươi nhân lúc ta rời đi đã gây thêm thương tích cho nha hoàn kia, khéo léo giá họa cho ta, ly gián người bên cạnh ta…”
 
Khóe miệng nữ nhân nở nụ cười lạnh đắc chí, nàng ta không thừa nhận cũng không phủ nhận.
 
“Lời không nên nói, ngươi càng muốn nói bậy. Lời nên nói, ngươi sống chết không chịu hé môi.” Hạng Thừa Quân dừng bước, sắc mặt bỗng sa sầm: “Ta thấy ngươi chính là đang tìm đường chết!”
 
Nữ nhân phỉ nhổ, cười lạnh: “Còn không phải sợ ta nói ra sẽ dọa chạy vị hôn thê như chim sẻ của ngươi sao? Hừ, chim ưng yêu chim sẻ, nhất định sẽ không có kết quả tốt…”
 
Một cú đá đột nhiên vung tới, đá nữ nhân kia ngã xuống đất phun ra một ngụm máu.
 
Thường Dụ thu chân lại, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.
 
Nữ nhân nằm gục trên đất, mái tóc hỗn loạn phủ kín bên người, trong giọng nói tràn đầy hận ý và vui sướng: “Chó Điện hạ nuôi thật là trung thành và tận tâm, không biết sau khi chim hoàng yến ngài nuôi biết được hành động của ngài, có dang cánh bay đi không?”
 
Lông mày Thường Dụ nhướng lên, muốn ra tay tiếp nhưng lại bị Hạng Thừa Quân đưa tay ngăn cản.
 
“Không phải chỉ là chết thôi sao? Tới đây! Ra tay đi!” Nữ nhân đột nhiên cất cao giọng: “Ngươi đã giết nhiều người như vậy, cũng không thiếu một người như ta, tới giết ta đi!”
 
“Ngươi muốn chết hả?” Hạng Thừa Quân nở nụ cười lạnh lùng và tàn nhẫn: “Muốn đoàn viên với cái kẻ phụ bạc kia của ngươi? Cô càng không cho ngươi được như ý!”
 
Nữ nhân hét lên: “Ngươi không có tư cách nhắc đến hắn!”
 
Thị vệ bên cạnh nắm lấy tóc nàng ta, đè nàng ta xuống đất: “Điêu phụ! Chớ có đắc tội với bề trên!”
 
Nữ nhân cũng không giãy giụa, giữ nguyên tư thế nằm trên đất.
 
Hạng Thừa Quân nhìn nữ nhân sống dở chết dở trên mặt đất chằm chằm, đôi mắt u ám như hồ sâu: “Dẫn tên còn lại tới đây.”
 
Thị vệ kia lập tức nghe lệnh, xoay người đi ra ngoài cửa.
 
Thường Dụ đứng tại chỗ, canh chừng nữ nhân kia.

 
Nữ nhân cố gắng ngồi dậy, giọng nói cực kỳ thô khàn: “... Ngươi muốn dẫn ai tới?”
 
Hạng Thừa Quân cười lạnh: “Không phải ngươi mạnh miệng lắm sao? Ta lại muốn xem thử người ngươi một lòng che chở có giống như ngươi không, ngay cả mạng cũng không cần, muốn bảo vệ ngươi chu toàn.”
 
Cả người nữ nhân run lên, trong tròng mắt trắng xám lại lóe lên tia sáng: “Huynh ấy…Ngươi chưa giết huynh ấy ư?”
 
Hạng Thừa Quân không trả lời, cũng không nhìn nàng ta mà chỉ xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.
 
Tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài phòng lớn dần, không lâu sau, thị vệ kéo một món đồ ném xuống trước mặt mọi người.
 
Thẩm Mạn cách lỗ nhỏ trên tủ quần áo, nên một lúc lâu sau mới nhận ra đó là một người nhưng đã không ra hình người.
 
Cơ thể người này xoắn lại một cách kỳ dị, làm nàng nhớ tới… nhớ tới…
 
Thẩm Mạn giật mình — Đây là “thi thể” ngày đó nàng nhìn thấy ở ngõ nhỏ!
 
Nữ nhân ngây người một lát, tiếp theo lại gào khóc xé gan xé ruột.
 
Nước mắt làm hốc mắt nàng ta đỏ ửng, khi nàng ta quay đầu lại nhìn về phía Hạng Thừa Quân, trong mắt tràn đầy oán độc: “Ngươi đã làm gì? Ngươi đã làm gì với huynh ấy?”
 
“Từ lúc các ngươi quyết định ra tay ám sát thì nên biết cái mạng này đã không còn thuộc về mình nữa.” Hạng Thừa Quân lạnh lùng nói.
 
Người trên mặt đất nhìn thấy Hạng Thừa Quân, đột nhiên trở nên kích động, hắn tỏ vẻ đau đớn, cố sức đập xương khớp xuống đất, phát ra âm thanh nặng nề.
 
Cốp! Cốp! Cốp!
 
Nhà gỗ nhỏ phát ra tiếng vang nặng nề, tiếng vang quanh quẩn trong phòng từng chút một như gõ vào trái tim mọi người.
 
Nhưng Hạng Thừa Quân cứ như không nghe thấy. Hắn đi đến trước mặt người nọ, thấp giọng hỏi: “Ngươi ném dao găm vào cửa Ngọc Khanh Trai. Ngươi động vào người không nên động, Cô sẽ không dễ dàng buông tha ngươi. Cô muốn ngươi chết không được mà sống cũng không xong, quãng đời còn lại nhận hết mọi tra tấn để chuộc tội với nàng ấy.”
 
“Có chuyện gì thì cứ tính với ta đây.” Nữ nhân chắn trước người nọ, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: “Ta là ngươi đưa ra chủ ý nên tội cũng do ta chuộc.”
 
Hạng Thừa Quân đột nhiên nở nụ cười: “Thú vị, thú vị, sát thủ thế mà cũng có tình…”
 
Nữ nhân trừng mắt nhìn hắn, mở miệng châm chọc: “Chim ưng tàn nhẫn khát máu mà cũng có thể yêu chim hoàng yến, thế thì tại sao sát thủ không thể có tình yêu?”
 
Tiếng cười chợt tắt, sắc mặt Hạng Thừa Quân bỗng trầm xuống, đối diện với nữ nhân kia. Một lát sau như nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng hắn cong lên một nụ cười lạnh băng.
 
“Không thì thế này đi.” Hạng Thừa Quân đứng lên, bước nhanh đi đến trước bàn, xoay người nhìn hai người kia: “Chỉ cần các ngươi nói ra người sai sử sau lưng, ta sẽ lập tức tha cho các ngươi.”
 
Nữ nhân nói thẳng: “Ta nói! Người sai sử chúng ta…” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Đừng vội.” Hạng Thừa Quân mỉm cười: “Cô có điều kiện, hai người các ngươi chỉ có một người được đi. Còn ai là người ở lại, tự các ngươi thương lượng với nhau, hay là cần Cô giúp các ngươi chọn?”
 
Nữ nhân gần như trả lời ngay lập tức: “Không được! Ta với huynh ấy sống chết có nhau!”
 
Hạng Thừa Quân nhìn người đang nằm trên mặt đất: “Còn ngươi thì sao? Câu trả lời của ngươi là gì?”
 
Người nọ há to miệng, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô như đang cố gắng nói gì đó nhưng lại không cách nào phát ra âm thanh.
 
Thị vệ tiến đến nắm lấy cổ người nọ, cực kỳ thô bạo đẩy cằm hắn.
 
“Lách cách.” Xương cốt trật khớp trở về đúng chỗ, thị vệ lập tức buông tay rồi thối lui. Người nọ vội che lại nửa bên mặt, cong lưng kêu rên.
 
Nữ nhân cực kỳ đau lòng lấy tay vỗ lưng hắn, thấp giọng an ủi: “An lang nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi, chốc lát sẽ không đau nữa…”

 
Mồ hôi lạnh rơi xuống theo trán, người nọ run rẩy lúc lâu, lúc này mới gian nan phát ra âm tiết ngắn gọn: “Điện hạ…nói…thật?”
 
Hạng Thừa Quân nói: “Cô cũng không nói sẽ thất hứa.”
 
Người nọ thở hổn hển hai tiếng, dường như đầu lưỡi không linh hoạt lắm, hàm hàm hồ hồ nói: “Người sai sử ta và Vãn nương chưa từng gặp mặt chúng ta, chỉ gửi thư. Sau khi ta nhận được thư sẽ đặt vào một chỗ tuyệt đối bí mật, trên đời này chỉ có ta và Vãn nương biết.”

 
“Giao thư ra, Cô cho phép một trong hai người các ngươi rời đi.”
 
“Không được!” Giọng điệu của Vãn nương trở nên gay gắt: “Hoặc là chúng ta giao thư cho ngươi, ngươi thả chúng ta cùng nhau đi, hoặc là ngươi giết cả hai chúng ta! Cả đời này ngươi cũng đừng hòng tìm thấy những bức thư đó!”
 
“Hiện tại ngươi đang ra điều kiện với Cô sao? Ngươi không có tư cách yêu cầu.”
 
Vãn nương cười khẩy: “Vậy người sau lưng thì sao? Ngươi không vội tìm à? Ngươi có thể đảm bảo lần sau hắn sẽ không tìm sát thủ khác ra tay với chim hoàng yến của ngươi?”
 
Sắc mặt Hạng Thừa Quân lập tức sa sầm.
 
“Không cần cố ý chọc giận Cô, cũng đừng hòng cò kè mặc cả với Cô. Cô có rất nhiều biện pháp bắt được người sai sử các ngươi.”
 
“Vậy à?” Giọng điệu của Vãn nương đầy trào phúng.
 
Khi hai người đối thoại, người đang nằm trên mặt đất vẫn luôn im lặng, không biết đang nghĩ cái gì.
 
Vãn nương chỉ nghĩ hắn còn đang đau, không ngừng dùng tay trấn an hắn.
 
Hạng Thừa Quân lạnh lùng nhìn Vãn nương, hỏi người nọ: “Đáp án của ngươi thì sao?”
 
Người nọ nhắm mắt, tuy lời nói không được nhanh nhẹn nhưng lại cực kỳ kiên định: “Xin điện hạ, thả ta đi.”
 
Bàn tay đang trấn an hắn của Vãn nương cứng đờ.
 
Hạng Thừa Quân cười: “Đây là đáp án của ngươi hả?”
 
Người nọ không nhìn Vãn nương, gật đầu thật mạnh.
 
“Rõ ràng là khi ở ngõ nhỏ ngươi liều mạng đẩy nàng ta đi, thế sao hiện tại lại đẩy nàng ta ra thay ngươi chịu tra tấn?”
 
Vãn nương ngơ ngẩn nhìn hắn, dường như cũng muốn hỏi vấn đề này.
 
Người nọ thở hổn hển, giọng nói nghẹn ngào: “Xin lỗi, Vãn nương, ta… ta thật sự đau quá… ta muốn sống…”
 
Ánh sáng trong mắt Vãn nương tắt ngúm.
 
Nàng ta chậm rãi thu tay lại, gật đầu: “Ta biết rồi. Huynh đi đi.”
 
Giọng nói của người nọ cứng lại: “Nàng… không hận ta sao?”
 
“Không có gì để hận hay không.”
 
Người nọ cắn răng: “Vì một người phản bội nàng như ta, mà nàng thật sự bằng lòng từ bỏ mọi thứ, ở lại đây chịu đựng tra tấn vô tận ư?.”
 
“Lúc ấy ở ngõ nhỏ, ta nợ chàng một mạng, coi như bây giờ trả lại đi.”
 
Kiên nhẫn của Hạng Thừa Quân đã hết, hắn rút dao găm đang cắm trên bàn ra, ném tới trước mặt hai người: “Quyết định xong thì ra tay đi.”
 
Hai người đều sửng sốt.
 
Người nọ nuốt nước mắt xuống: “Điện hạ có ý gì vậy?”
 
Hạng Thừa Quân nhìn Vãn nương, nở nụ cười không rõ ý vị: “Ngươi với nàng ta, chỉ một người có thể đi. Nếu đã muốn chạy thì giết nàng ta đi, một mạng đổi một mạng rất công bằng.”
 
Người nọ cười còn khó coi hơn khóc, run rẩy cúi đầu muốn dùng hai tay vô lực cầm lấy dao găm.
 
Nhưng không có bàn tay, chỉ dựa vào cẳng tay không linh hoạt thì không thể nào kẹp chặt được dao găm, được một lát dao găm lại rớt xuống đất.
 

Thử qua vài lần, đầu hắn ta đã chảy đầy mồ hôi.
 
Mười mấy ngày nay, xương cốt toàn thân của hắn ta đã bị vặn gãy mấy cái, giờ phút này cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ cơ thể không ngã xuống, chứ không có cách nào cầm lấy dao găm được nữa.
 
Vãn nương thở dài một hơi rồi cúi người tiến lên.
 
Người nọ thấy nàng ta cầm lấy dao găm thì bất chấp tất cả, vừa há miệng cắn lấy dao găm vừa giương mắt nhìn nàng ta.
 
Lưỡi dao cắt bén cắt khóe môi hắn, máu chảy xuống. Nhưng người nọ không nhíu mày mà cảnh giác nhìn Vãn nương, sát ý trong mắt cuộn trào.
 
Vãn nương nhìn vẻ sắc bén trong mắt hắn, nở một nụ cười khổ: “Ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày chàng dùng ánh mắt như vậy nhìn ta. Ta vì tiền tài giết nhiều người như vậy, đây có lẽ là báo ứng dành cho ta.”
 
Người nọ rũ mắt, ngay sau đó lưỡi dao nhắm ngay cổ, hắn ta không màng tất cả nhào tới chỗ Vãn nương.
 
Vãn nương nhắm mắt lại, mặc kệ người nọ đang ngậm lưỡi dao sắc bén trong miệng lao về phía chính mình.
 
Giờ phút này, toàn bộ bản năng sát thủ nàng ta đã rèn luyện nhiều năm đều bị nàng ta lãng quên.
 
Lực đẩy đè nàng ta xuống, khi đầu đập xuống mặt đất có chút đau.
 
Nhưng một kích đoạt mạng kia lại chậm chạp mãi chưa đến.
 
Một hơi ấm dừng lại trên người Vãn nương dần dần khuếch tán, càng lúc càng lớn.
 
Như nhận ra được gì đó, Vãn nương đột nhiên mở to hai mắt.
 
Người nọ ngã xuống người nàng ta, một cây dao găm cắm ngay giữa cổ, máu chảy dọc theo lưỡi dao trắng ngần, cuồn cuộn không ngừng chảy xuống rơi lên người họ.
 
Từ lúc bắt đầu mũi dao lúc nãy đã nhắm ngay chính hắn.
 
Người nọ bình tĩnh nhìn Vãn nương, trong mắt tràn đầy đau thương.
 
Hắn ta ho ra một ngụm máu, trong miệng hàm hồ: “... Đi… đi đi… vĩnh viễn… đừng bao giờ… trở về…”
 
Vãn nương ngơ ngác nói: “An lang?”
 
Thành An dừng hết sức còn lại đưa mũi qua, lau đi nước mắt của Vãn nương.
 
Hắn ta cười lần cuối với Vãn nương, sau đó đôi mắt vĩnh viễn nhắm lại.
 
Trong yên lặng, Vãn nương im lặng ngồi dậy, đặt Thành An xuống.
 
Sau đó, nàng ta lạnh mặt rút con dao găm ra, lau nó lên người mình.
 
“Bây giờ, chỉ có mình ta biết chỗ để thư ở đâu.” Nàng ta cúi đầu nhìn Thành An nằm trong vũng máu: “Ta có thể nói cho ngươi nhưng ta muốn ngươi…”
 
Nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, xông đến chỗ Hạng Thừa Quân cách đó vài bước với tốc độ nhanh nhất: “… Lấy mạng để đổi!”
 
Sự việc diễn ra quá nhanh khiến cho thị vệ trở tay không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao sắc bén kia lao về phía Hạng Thừa Quân. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong tủ quần áo, Thẩm Mạn kinh hãi khẽ thở một hơi rồi vội che miệng mình lại, hoảng sợ nhìn ra ngoài.
 
Cũng may, sự chú ý của mọi người đều đang đổ dồn trên người Vãn nương, không ai chú ý tới âm thanh nàng phát ra.
 
Mà cũng trong nháy mắt ngắn ngủi đó, vụ ám sát được ăn cả ngã về không này đã hạ màn.
 
Một nhát dao của Vãn nương đâm trượt, bị Hạng Thừa Quân tránh thoát. Thị vệ tiến lên bắt Vãn nương, ép nàng ta phải quỳ xuống đất.
 
Mái tóc xõa một nửa trên mặt đất, không ngừng đung đưa cực kỳ giống rắn độc dữ tợn theo động tác giãy dụa của nàng ta.
 
Mái tóc nhuốm máu che khuất khuôn mặt nữ nhân nhưng lại không che được tiếng cười điên cuồng trong miệng nàng ta: “Hạng Thừa Quân! Ta nguyền rủa ngươi chết không được tử tế! Ta nguyền rủa ngươi đời này cô độc đến chết, vĩnh viễn không có ai yêu ngươi! Ha ha ha ha ha…”
 
Nàng ta cười điên cuồng, đột ngột tự bẻ gãy tay mình tránh khỏi sự kiềm chế của thị vệ, giật lấy dao găm đâm vào trong cổ họng mình.
 
Khi ngã xuống nàng ta gian nan ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
 
Thành An đã ngã xuống ngay trước mặt nàng ta.
 
Họ gặp nhau khi tay trắng thì cũng nên tay trắng rời đi cùng nhau.
 
Vãn nương nở nụ cười, một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mi, nước mắt làm vài giọt máu bắn lên.
 
*

Bọn thị vệ khiêng thi thể xuống, rồi tìm người đến rửa sạch vết máu.
 
Thường Dụ bước tới nhỏ giọng hỏi: “Có cần đổi chỗ khác không Điện hạ?”

 
Hạng Thừa Quân nói: “Không cần đâu.”
 
Hắn đứng lên, chậm rãi bước về phía trước hai nước: “Có phải mới vừa nãy trong tủ có âm thanh gì đó đúng không?”
 
Thẩm Mạn giật mình, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.
 
Hạng Thừa Quân đi về hướng tủ, khi khoảng cách còn một bước, hắn dừng bước.
Thẩm Mạn co ro trong ngăn tủ nhỏ hẹp tối tăm, bịt chặt miệng mình lại không dám phát ra chút âm thanh nào.
 
Giờ phút này hai người chỉ cách nhau một ván cửa.
 
Với chiều cao của Hạng Thừa Quân, chỉ cần tiến lên một bước đã có thể nhìn vào khoảng trống phía trên ngăn tủ là thấy được nàng ở bên trong.
 
Thường Dụ nửa cúi đầu nói: “Để thuộc hạ xem giùm Điện hạ.”
 
Hắn ta tiến lên một bước, đặt tay lên cửa tủ.
 
Thẩm Mạn tuyệt vọng nhắm mắt.
 
“Không cần.” Hạng Thừa Quân gọi hắn ta lại, trên mặt có phần chán ghét: “Rắn rết chuột bọ linh tinh, chờ Cô đi rồi hẵng xử lý.”
 
Thường Dụ yên lặng thu tay lại.
 
“Nàng đang ở đâu?” Hạng Thừa Quân hỏi.
 
“Còn chờ ở thư phòng ạ.”
 
Hạng Thừa Quân nhắm mắt, sau khi biểu cảm dịu bớt mới xoay người nói: “Đi thôi.”
 
Hắn bước về phía trước mấy bước, rất nhanh đã không còn nằm trong phạm vi tầm mắt của Thẩm Mạn nữa.
 
Khe hở của tủ có hạn, căn bản không nhìn ra tới được tình huống ngoài cửa. Hiện tại Thẩm Mạn rất muốn đẩy tủ ra quay về thư phòng, nhưng lại sợ Hạng Thừa Quân vẫn chưa đi xa, nếu bây giờ nàng đi ra sẽ bị hắn vừa hay bắt được.
 
Thẩm Mạn vừa hoảng lại nôn nóng, kiềm chế nhịp tim đập nén hô hấp theo bản năng, trái tim treo cao, tới gần khe hở gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
 
Trong sân trống không.
 
Thẩm Mạn kiên nhẫn đợi một lát vẫn không thấy bóng dáng Hạng Thừa Quân đâu, trong mắt không khỏi chứa đựng thêm vài phần thắc mắc.
 
Nàng nghĩ một lúc rồi lặng lẽ xoay người, nhìn trong phòng qua cánh cửa.
 
Trong phòng cũng không có ai.
 
Người đâu rồi?
 
Xung quanh yên tĩnh đến mức đáng sợ, ngay cả tiếng chim hót hay côn trùng kêu cũng không có.
 
Thẩm Mạn chần chừ hồi lâu trong bóng đêm, cuối cùng cắn chặt răng đặt tay lên cửa tủ rồi lại do dự không dám đẩy ra.
 
Tiếng tim đập như nổi trống từng chút một khiến lồng ngực nàng đau đớn. Nàng rất muốn lùi bước nhưng lại không có đường lui.
 
Nhưng khi nàng hạ quyết tâm muốn đẩy cửa ra, khóe mắt bỗng nhìn thoáng qua nóc tủ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ một thoáng trái tim Thẩm Mạn như ngừng đập, cả người nàng như chìm trong hầm băng.
 
Có một đôi mắt đang xuyên qua khoảng trống phía trên lẳng lặng nhìn nàng.
 
Thẩm Mạn mở to mắt, giây phút này máu toàn thân như ngừng lại.
 
Nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc, âm cuối chứa đựng sự trêu đùa nói với nàng qua tấm ván mỏng.
 
“Nàng không ngoan.”
 
Ngay sau đó, cửa tủ bị người ta kéo ra, ánh sáng điên cuồng ùa vào.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui