Tiêu Vân Lam nói: "Hôm nay ta đến đây cũng là muốn nhắc nhở ngươi, gần đây khi người ra ngoài phải để ý một chút. Nếu có người lợi dụng danh nghĩa của ngươi để gây chuyện khiến dân chúng trong thành chê trách, ngươi nhất định không được mềm lòng."
Ngày thành hôn của nàng sắp tới, nếu như có một chút tin đồn, bất kể là Thẩm gia hay là hoàng tộc nhất định đều sẽ rất khó xử.
Thẩm Mạn gật đầu, cau chặt mày lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Vân Lam nhìn nàng một lúc, thấy vẻ mặt buồn bã của nàng, thở dài kéo nàng lên xe ngựa: "Nếu ngươi đã muốn biết, chi bằng theo ta đi tìm hắn? Có gì nghi ngờ ngươi cứ hỏi thẳng hắn, còn hơn một mình người ở đây rồi lại khổ sở suy nghĩ."
Tiêu Vân Lam nói xong đã đẩy nàng vào trong xe ngựa của Tiêu phủ, sau đó tự mình lên xe ngựa.
"Nói trước, ta chỉ tra được hắn đang ở chỗ nào, cũng không dám khẳng định có phải ở đó hay không. Tóm lại ta với ngươi tới đó trước, xem có tìm được hay không rồi mới nói tới chuyện khác."
Thẩm Mạn nói: “Tìm không được cũng coi như giải sầu.”
Tiêu Vân Lam cười nói: "Đúng vậy."
Phu xe nhận lệnh của Tiêu Vân Lam, đưa hai người tới chỗ hôm qua, sau khi hỏi thăm xung quanh, thị vệ ở gần đó đều nói tên ăn mày hôm qua nhân lúc hỗn loạn đã chạy mất, không biết đã đi đâu.
Thẩm Mạn hơi thất vọng: “Nhưng còn những người đã gặp qua tên ăn mày kia thì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thị vệ nói: "Trong thành chỗ nào mà không có những tên ăn xin ăn mặc lôi thôi, bị quan binh đuổi là bỏ chạy, cho dù có người nhìn thấy cũng không có ấn tượng gì."
Tiêu Vân Lam suy nghĩ một chút, lấy hai lượng bạc ra rồi hạ lệnh: "Đi mua chút thịt để ăn."
Lại hỏi tên còn lại: "Gần đây có ngôi miếu đổ nát nào không? Những kẻ ăn xin luôn tìm những chỗ như vậy để nghỉ ngơi."
Người nọ suy nghĩ giây lát nói: "Cách hồ Trì Xuân hai con đường, có một cây cầu gãy bắc qua, thuộc hạ của ta từng nhìn thấy một tên ăn mày trú mưa dưới cầu."
Tiêu Vân Lam gật đầu, chờ tên còn lại đi mua đồ ăn trở về, mấy người họ cùng nhau đến hồ Trì Xuân.
Hôm nay là Cốc Vũ, người ra ngoài du ngoạn so với mấy ngày trước lại càng nhiều hơn, xe ngựa phải đi mất một lúc lâu mới tới được bên hồ.
Bọn thị vệ phân công nhau hành động, không phí nhiều công sức đã tìm được chỗ đoạn cầu bị gãy kia.
Dưới chân cầu có mấy kẻ ăn xin, già trẻ gái trai, đa số là người tàn tật. Những người này đầu bù tóc rối, quần áo rách rưới bẩn thỉu, thoạt nhìn rất khó phân biệt được ai với ai.
Sau khi liếc nhìn vài lần, Tiêu Vân Lam nói: "Tề Lục không có ở đây."
“Cần thuộc hạ dẫn người tới gần Hoa Cẩm lâu điều tra không?” Thị vệ hỏi.
“Không cần.” Tiêu Vân Lam vô cùng chắc chắn: “Người này vô cùng ham hư vinh luôn thích lừa gạt người khác, bây giờ đã ra nông nỗi này, nhất định sẽ không để người quen biết bắt gặp, cho nên hắn ta chắc chắn sẽ không tới xung quanh Hoa Cẩm lâu."
Thẩm Mạn nhìn xung quanh: “Những người ăn xin này nhất định có chỗ nghỉ ngơi khác.”
Tiêu Vân Lam nói: "Đáng tiếc ta không biết."
Thẩm Mạn nói: “Nếu như ta và ngươi đột nhiên hỏi, có thể bọn họ sẽ không nói.”
Tiêu Vân Lam gật đầu: “Chúng ta phải nghĩ cách làm họ chủ động mở miệng.”
Thẩm Mạn bất đắc dĩ nhìn nàng ấy: "... Có cần phải để ta nói trắng ra như vậy không? Ngượi định đợi tới khi nào mới lấy thức ăn mua lúc nãy hả?"
Tiêu Vân Lam vỗ tay một cái: "Vừa rồi ta chỉ chăm chăm tìm người trong đám ăn mày, quên mất đã chuẩn bị mấy thứ này!"
Thẩm Mạn: "..."
Thị vệ mang đồ ăn đặt trên một khu đất trống theo như căn dặn, mùi hương nhanh chóng bay tới, thu hút sự chú ý của cả nhóm người ăn xin.
Tiêu Vân Lam đợi một lát cũng không thấy ai tới, hơi nghi ngờ nói: "A Mạn, có phải chúng ta tới không đúng lúc không? Hình như bọn họ không đói bụng."
Thẩm Mạn thì thầm nói: "Mấy tên ăn xin này gầy gò vàng vọt, nhìn chằm chằm vào đống thức ăn chảy nước miếng, sao không đói chứ? Ngươi mau nói đám thị vệ lùi lại phía sau một chút."
Sau khi thị vệ lùi ra sau, ánh mắt của đám ăn mày sáng lên, hiển nhiên có một số người chuẩn bị ra tay. Có mấy người muốn bước tới xin chút đồ ăn, nhưng nhìn đồ ăn cùng mấy tên thị vệ cao lớn lại chần chờ tại chỗ, không dám tùy tiện hành động.
Thẩm Mạn nói: “Tiếp tục lùi về phía sau một chút.”
Tiêu Vân Lam phất phất tay, làm cho những người kia lùi xa một chút.
Chỉ là nàng ấy không thường xuyên tiếp xúc với những người này nên không hiểu suy nghĩ của họ, nhưng sau khi Thẩm Mạn nói ra thì nàng ấy đã hiểu ra nguyên nhân.
… Những người này sợ bị đánh, cho nên dù có đói bụng, dưới sự giám sát của thị vệ cũng không dám tiến lên.
Sau khi hai người đợi một lúc, một nữ hài bước lên phía trước, rụt rè liếc nhìn thị vệ, sau đó vụng về hành lễ với Tiêu Vân Lam và Thẩm Mạn: “Hai vị tỷ tỷ thật tốt bụng, có thể cho ta một chút thức ăn được không?"
Thẩm Mạn gắp một miếng bánh, cười vẫy tay với nữ hài. Hai mắt nữ hài sáng lên, chậm chạp chạy tới, ngước khuôn mặt tái nhợt lên, ngọt ngào gọi: "Hai vị tỷ tỷ xinh đẹp giống như tiên nữ vậy."
Mặc dù nữ hài vẫn cố gắng mở miệng ra sức nịnh nọt lấy lòng, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào miếng bánh trong tay Thẩm Mạn.
Thẩm Mạn mỉm cười, đưa miếng bánh trong tay cho cô nhóc, giơ tay xoa lên mái tóc bẩn thỉu của nữ hài, nhỏ giọng nói: “Bé con, tỷ tỷ muốn hỏi em về một người.”
Nữ hài ăn ngấu nghiến như hổ như sói, mặt đỏ bừng vì nghẹn, cố gắng nặn ra vài từ: "Tỷ tỷ, tỷ cứ hỏi đi." Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn quay lại nhìn Tiêu Vân Lam, người sau đã hiểu ý, bước lên phía trước cười nói: "Có phải gần đây ở chỗ này tới thêm một vị ca ca đúng không? Trông cũng khá tuấn tú, tuổi tác cũng xấp xỉ bọn tỷ, trên người còn mang theo một tấm thạch bài... "
Thẩm Mạn thừa dịp nàng ấy đang miêu tả đặc điểm của Tề Lục, đưa nước trái cây bên cạnh đút cho nữ hài vài ngụm, cô nhóc nuốt miếng bánh cuối cùng xuống, nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
Tiêu Vân Lam mừng rỡ: “Bây giờ hắn ta đang ở đâu?”
Nữ hài chỉ vào nhóm ăn mày dưới cầu đang nhìn sang bên này: "Chỗ đó có hai vị ca ca vừa mới tới. Còn có một vị ca ca trông rất tuấn tú hôm nay không có ở đây."
Tiêu Vân Lam hỏi: "Hắn ta đi đâu em có biết không?"
Nữ hài lắc đầu.
Tiêu Vân Lam thoáng thất vọng.
"Cái kia... Hai vị quý nhân có phải đang tìm Tề Lục không?"
Tiêu Vân Lam nói: "Ngươi biết hắn?"
Hiển nhiên người ăn mày vừa lên tiếng có hơi sợ hãi mấy tên thị vệ nên không dám lại gần, bèn đứng xa xa nói: “Khi Tề Lục mới tới, tay còn chảy máu, làm cho chỗ ngủ của ta đều bị bẩn, cho dù ta có mắng hắn ta thì mấy ngày hắn ta cũng không chịu đi..."
“Chờ một chút.” Tiêu Vân Lam ngắt lời hắn ta, giọng điệu nhấn mạnh: “Ý của ngươi là hắn ta bị thương? Là do ai làm?”
Ông lão ăn xin cười khúm núm: "Chuyện này thảo dân cũng không biết, nhưng hiện giờ thảo dân biết hắn ta đang ở đâu! Thảo dân có thể đưa hai vị đi tìm tên này!"
"Có thật không?"
"Thật, còn thật hơn cả vàng!" Lão ăn mày dừng lại, xoa xoa bụng nói: "Nhưng tiểu nhân đã cực kỳ đói, thật sự là không còn sức để đi nữa..."
Tiêu Vân Lam hất cằm nói: "Chỗ đó ngươi mau đến ăn trước đi, nếu như ngươi thật sự có thể đưa chúng ta tìm được hắn ta, tới lúc đó đưa ngươi tới tửu lâu cũng không có vấn đề gì?"
Lão ăn mày mừng rỡ, hành lễ thật trịnh trọng, hai ba bước xông tới, một tay cầm túi giấy dầu vừa cười với đám thị vệ vừa lùi xuống vài bước, sau đó ngồi xuống ngấu nghiến như lang hổ.
Nữ hài nhìn lão ăn mày, cắn ngón tay, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, ta có thể ăn thêm một cái nữa không?"
Thẩm Mạn đưa cho cô bé một nửa con gà bọc trong giấy dầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi ở đây ăn no rồi hẳng trở về.”
"Quý nhân mời đi bên này."
Lưu thọt đi phía trước dẫn đường, trong tay cầm nửa con ngỗng quay, gặm đến chảy cả nước miếng, lẩm bẩm nói: “Thằng nhóc hôm qua đói lắm, ăn trộm mấy cái bánh bao của Vương lão gia bị người ta đuổi đánh hơn nửa con phố, cuối cùng chuồn tới một ngôi miếu bên ngoài thành mới xem như trốn thoát."
Nói đến đây, Lưu thọt nhổ nước bọt: "Chỉ là mấy cái bánh bao mà lại ra tay tàn nhẫn đến mức suýt chút nữa đánh chết tại chỗ! Họ có bản lĩnh như vậy, thế mà gặp đám du côn cũng phải nhún nhường, hừ! Chỉ biết bắt nạt kẻ yếu! Nửa tháng trước ta đuổi theo tới ngoại thành, bị đám hộ vệ trừng mắt một cái, lập tức trở về..."
Rõ ràng là người này bị quán bánh bao hấp kia làm cho chật vật, có oán hận sâu sắc với đám du côn kia, suốt dọc đường đều lảm nhảm chửi bới.
Khi Thẩm Mạn nghe lão nói về thôn trang ở bên ngoài thành, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng lại giả vờ không có chuyện gì nói: "Thật sao? Ta thật sự không biết bên ngoài thành Xương Đô lại có thôn trang khí phái như vậy."
Lưu thọt nghe Thẩm Mạn nói thế càng trở nên phấn khích: "Ồ! Thật sự là rất khí phái, tháng trước khi ta tới ngôi miếu này trú mưa, trông thôn trang kia không có bất cứ động tĩnh gì. Nào ngờ hơn nửa tháng không tới, đột nhiên lại xuất hiện nhiều tên hộ vệ khỏe mạnh và cường tráng như vậy! Dáng vẻ đó không kém là bao so với quân gia trong thành!"
“Không biết chủ nhân đứng sau là ai, mới có thể mời được người khí phái như vậy tới canh giữ.” Thẩm Mạn nói.
Lưu thọt hạ giọng nói: "Quý nhân có điều không biết, thôn trang này nhìn bên ngoài giống như sản nghiệp tổ tiên, nhưng chủ nhân sau lưng chính là một vị quan lớn!"
Thẩm Mạn cười nói: "Vậy người này là ai thế?"
Lưu thọt xua tay: "Không biết, không biết, làm sao kẻ hèn như thảo dân biết được quý danh của quan lớn chứ?"
Thấy lão không biết, Thẩm Mạn mỉm cười không hỏi nữa, để lão tiếp tục luyên thuyên.
Tiêu Vân Lam đi sau mấy bước, hạ giọng nói: "Làm sao vậy? Thôn trang kia có vấn đề gì à?"
Thẩm Mạn lắc đầu không có lên tiếng, nhưng lại dùng khẩu hình miệng nói ra ba chữ.
Vụ án tiền đồng.
Tiêu Vân Lam sững người, lập tức không nhiều lời nữa.
"Đến rồi! Chính là nơi này!" Lưu thọt chỉ vào ngôi miếu đổ nát trước mặt: "Tên tiểu tử Tề Lục kia ngày hôm qua bị đánh không nhẹ, hơn nữa lúc trước còn bị thương, có thể cử động đã tốt lắm rồi, nhất định không chạy được xa, chắc hẳn vẫn đang trốn ở đây."
Lời vừa dứt, bên trong miếu đột nhiên truyền tới một loạt tiếng động, hai thị vệ phản ứng cực nhanh, lập tức vọt vào trong.
Những người khác cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi vài bước vào trong miếu.
Ngôi miếu này vô cùng đổ nát, trên đỉnh có một lỗ hổng lớn, ánh sáng mặt trời chiếu vào soi rõ những hạt bụi bay trong không khí.
Phía sau có một cái bàn bị lật, một bóng người rách rưới đang co ro trong góc, ôm đầu không ngừng kêu rên: “Ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ trộm đồ ăn nữa, đừng đánh ta! Đừng đánh ta! "
Hai thị vệ đi vào trước đứng tránh sang một bên, nhất thời không biết có nên tiến lên hay không.
Tiêu Vân Lam khẽ quát một tiếng: "Tề Lục! Ngươi mau ngước mắt lên nhìn xem, nơi này không có ai muốn đánh ngươi."
Cơ thể Tề Lục run lên, chậm rãi ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống trên mặt trong nháy mắt: "... Lam cô nương?"
Trên người hắn ta vẫn còn có máu, tóc che nửa khuôn mặt, nước mắt nhuộm thành một đường đỏ đen trên mặt hắn ta.
Tiêu Vân Lam ngồi xổm xuống trước mặt hắn ta: "Tề Lục, ngươi làm gì mà biến chính mình thành bộ dạng này thế?"
“Lam cô nương tới cứu tiểu nhân sao?” Tề Lục không ngừng khóc lóc: “Tiểu nhân phải chịu khổ rồi!”
Có lẽ bởi vì cơ thể yếu ớt, hoặc là do tâm tình kích động, Tề Lục ngã luôn lên đất, muốn quỳ lạy Tiêu Vân Lam.
Ánh mắt Tiêu Vân Lam trở nên lạnh lùng, đứng dậy lùi về sau hai bước, ra lệnh cho thị vệ: "Mau bắt lại cho ta!"
Thị vệ nhận lệnh, một người lôi Tề Lục lên, người kia lục soát khắp người hắn ta, hắn ta còn chưa kịp phản ứng đã bị lục soát khắp người.
“Tiểu thư.” Thị vệ lau tấm thạch bài, đưa tới trước mặt Tiêu Vân Lam.
Khi Tề Lục nhìn thấy tấm thạch bài, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Thị vệ buông tay, hắn ta giống như một bãi bùn xụi lơ trên mặt đất.
Tiêu Vân Lam cười lạnh nói: "Nói cho ta biết, ngươi đã làm chuyện tốt gì thế?"
Lúc này Tề Lục như có thêm sức lực, quỳ trên mặt đất dập đầu nặng nề : "Lam cô nương, đều là Hoa nương ép tiểu nhân! Nàng ta uy hiếp tiểu nhân, tiểu nhân không dám trái lời..."
“Nhưng rõ ràng ta đã nói qua, các ngươi không được phép nhắm vào người trong ám thất!” Tiêu Vân Lam khẽ quát. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Lục cúi rạp xuống đất, khóc không thành tiếng: "Tiểu nhân biết lỗi rồi, tiểu nhân không dám nữa, van xin Lam cô nương thấy bộ dạng khốn khổ của tiểu nhân mà tha cho tiểu nhân."
"Cho nên đêm đó, ngươi đã đi vào ám thất?"
Tề Lục sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn thấy phía sau Tiêu Vân Lam còn có một người.
Thẩm Mạn chậm rãi đi tới trước mặt hắn ta, ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào trên mặt nàng, vừa đủ để Tề Lục nhìn thấy dung mạo của nàng.
Nàng hỏi: "Khi ngươi đi vào, có nhìn thấy ta không?"
Tề Lục ngơ ngác nhìn nàng, nghe xong câu hỏi lập tức cúi đầu theo bản năng, lấy tay áo che đi vẻ mặt xấu hổ.
Tiêu Vân Lam nói: "Đang hỏi ngươi đó!"
Tề Lục không dám ngẩng đầu lên, che mặt kín mít: "Bẩm Thẩm cô nương, khi tiểu nhân đi vào, cô nương đã gục xuống bàn."
“Sau đó thì sao?” Thẩm Mạn hạ giọng.
"Sau đó, tiểu nhân..." Giọng nói của Tề Lục hơi run rẩy: "... Tiểu nhân bèn đi vào nhưng còn chưa kịp tới gần cô nương thì đã có một người khác đẩy cửa vào trong."
“Một người khác?” Tiêu Vân Lam giật mình.
Sắc mặt Thẩm Mạn không thay đổi: "Ngươi nói tiếp đi, sau lại thế nào?"
"Sau đó hắn... Hắn kêu tiểu nhân đi ra ngoài, nhưng khi tiểu nhân đi tới cửa, hắn lại ngăn tiểu nhân lại, hắn... Hắn hỏi tiểu nhân... Muốn làm gì với cô nương?"
Sắc mặt Tiêu Vân Lam hoàn toàn sa sầm.
Nói đến đây, Tề Lục lại xua tay: "Tiểu nhân thề, tiểu nhân không có làm gì cả!"
“Hắn tin sao?” Thẩm Mạn hỏi.
“Tiểu nhân cũng không rõ hắn tin hay không tin.” Tề Lục sợ hãi, đôi môi run rẩy, “Nhưng hắn… Hắn đã bẻ gãy... bàn tay định chạm vào cô nương kia…Từng cái một… Đuổi tiểu nhân ra khỏi Hoa Cẩm lâu... Sau đó tiểu nhân cũng không được nhận vào bất kỳ chỗ nào khác nữa... Khi đó tiểu nhân bị đuổi ra ngoài không một xu dính túi, thậm chí còn không trả nổi tiền thuốc men..."
Hắn ta vừa nói xong lại vừa khóc nức nở.
Bên trong căn miếu đổ nát im lặng như tờ, chỉ có tiếng khóc thút thít của Tề Lục.
“Chỉ vì ngươi bước vào ám thất? Chỉ vì ngươi đến tìm ta sao?” Thẩm Mạn chậm rãi nói: “Không có lý do nào khác ư?”
Tề Lục nức nở một tiếng: "Tiểu nhân không biết."
Thẩm Mạn cụp mắt che giấu cảm xúc trong đáy mắt.
"Làm sao tấm thạch bài này lại ở trong tay ngươi?"
Tề Lục nói: "Tấm thạch bài đó là sau khi Thẩm cô nương rời đi, tiểu nhân nhặt được nó bên trong ám thất. Tiểu nhân cả gan đoán là cô nương vội vàng rời đi nên nhất thời mới để quên nó."
Tiêu Vân Lam cau mày.
Thẩm Mạn gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Tiêu Vân Lam: "Ngươi còn muốn hỏi gì nữa không?"
Giọng nói của Tiêu Vân Lam lạnh như băng: "Tề Lục, ta hỏi ngươi, người kia là ai?"
Tề Lục sợ hãi rụt rè cúi đầu: "Tiểu nhân không biết, tiểu nhân cũng chưa từng thấy hắn tới đó."
"Ngươi thật sự không biết?"
"Không biết."
“Còn một chuyện nữa.” Giọng nói của Tiêu Vân Lam lập tức thay đổi: “Ngươi từng gặp qua Hoa nương?”
"Sau khi tiểu nhân bị đuổi ra ngoài, cũng chưa từng gặp lại nàng ta..." Tề Lục ngẩng đầu, cẩn thận hỏi: "Hoa nương làm sao vậy?"
"Nàng ta mất tích."
Tề Lục kinh hãi: "... Ngay cả thi thể cũng không có?"
“Sao ngươi lại hỏi vậy?” Giọng Tiêu Vân Lam trầm xuống: “Có phải là ngươi biết chuyện gì không?”
“Không, không phải, tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ là…” Tề Lục liếc Thẩm Mạn một cái rồi vội vàng cúi đầu: “Đêm đó tiểu nhân bị ép tiếp cận Thẩm cô nương, người kia đã bẻ gãy ngón tay của tiểu nhân. Nhưng Hoa nương, nàng ta chính là muốn tính kế làm bẩn thanh danh của cô nương..."
"Câm miệng!" Tiêu Vân Lam nghiêm mặt quát: "Danh tiếng của Thẩm gia liên quan gì đến ngươi? Nếu như để cho ta còn nghe thấy ngươi tiếp tục nói lung tung thêm một lời nào nữa, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!" Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Lục sắc mặt tái nhợt: "Tiểu nhân biết lỗi rồi! Từ nay về sau tiểu nhân tuyệt đối sẽ không nhiều lời! Hôm qua tiểu nhân thật sự là sợ bị đánh, cho nên mới nói ra thanh danh của Thẩm… Lúc đó lỡ nói ra những lời bậy bạ."
Hắn ta kịp thời ngậm miệng lại, cũng không tiếp tục nói nữa.
Tiêu Vân Lam nói: "Ta sẽ cho lang trung đến xem ngón tay của ngươi. Chuyện nào nên nói hay không, ngươi đã đều biết rồi nhỉ?"
“Tiểu nhân đã biết.” Tề Lục cúi đầu.
Tiêu Vân Lam kéo tay áo Thẩm Mạn: "Mạn Mạn, chúng ta đi thôi."
"Ừ."
Tiêu Vân Lam đi ra ngoài trước, ra lệnh cho thị vệ đứng ở cửa mời đại phu, sắp xếp một nơi giam giữ Tề Lục.
Thẩm Mạn khẽ thở dài, lúc nàng quay người định rời đi, Tề Lục đột nhiên xông lên nắm lấy góc áo Thẩm Mạn bằng ngón tay bị bẻ gãy, giọng điệu vừa tuyệt vọng vừa hung dữ: "Thẩm cô nương! Cô nương biết người mà ta nói tới chính là ai có đúng không? Cô nương nhất định biết! Hôm nay ta đã nói hết toàn bộ những gì hắn nói, ngày mai nhất định sẽ chết trong tay hắn, ta cũng cam lòng! Nhưng cô nương thì không được! Thẩm cô nương, cô mau đi đi! Cô nhất định phải đi! Cô phải cách hắn càng xa càng tốt! Càng xa càng tốt…!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...