Hạng Thừa Quân thấy nàng không tập trung, chỉ tưởng nàng đã mệt. Suốt dọc đường, hắn cũng không lên tiếng, yên lặng chờ Thẩm Mạn nghỉ ngơi đủ.
Mãi đến khi xe ngựa dừng lại, Thẩm Mạn vẫn còn ngẩn ngơ, Hạng Thừa Quân đành phải lên tiếng: “Nàng mệt lắm hả? Có cần nghỉ ngơi ở đây một lúc rồi hẵng về phủ Tướng quân không?”
Thẩm Mạn tỉnh táo lại: “Ta không sao cũng không mệt, ta chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đang nghĩ đến Bảo Phong tiền trang?”
Nàng ậm ừ đáp một tiếng.
Hạng Thừa Quân trầm ngâm rồi nói: “Quả thật tiền trang này rất kỳ lạ, nàng có chú ý đến chất lượng của mấy món đồ đồng kia không?”
Nàng gật đầu: “Chất lượng rất giống, quả thật cùng một nguồn với khối đồng của Cục đúc tiền.”
Không chỉ như thế, ngay cả người không am hiểu đồ đồng như nàng cũng nhìn ra chất lượng của những món đồ đồng này cực kỳ tốt.
Chất lượng tốt đến mức… gần như giống hệt với tiền đồng.
Thẩm Mạn ngập ngừng nói: “Chất lượng tốt như vậy cũng không cần phải tốn công, có thể đem đi đúc tiền được luôn”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giọng Hạng Thừa Quân hơi lạnh lùng: “Hoặc nếu nguyên liệu đồng không đủ, trực tiếp vơ vét tiền đồng là có thể đúc ra những dụng cụ bằng đồng này.”
Thẩm Mạn ngây người, lập tức hiểu ẩn ý sau câu nói của Hạng Thừa Quân. Nàng không khỏi trừng to mắt: “Ý của Điện hạ là…”
“Có lẽ ta đã biết mùi mà nàng ngửi thấy là gì rồi.” Hạng Thừa Quân nói xong, vén rèm xe: “Thường Dụ, ngươi dẫn theo mấy người tới Bảo Phong tiền trang điều tra kỹ một phen. Nhỡ kỹ đừng đánh rắn động cỏ.”
Sau khi Thường Dụ nhận lệnh lui xuống, Hạng Thừa Quân nói: “Trước tiên ta dẫn nàng đi thay đồ, chờ dùng bữa xong sẽ đưa nàng về phủ Tướng quân.”
Thẩm Mạn do dự một lúc: “Nếu Thường thị vệ tra được tin tức gì…”
“Ta sẽ đến phủ Tướng quân tìm nàng, nói chi tiết cho nàng biết.” Hạng Thừa Quân dịu dàng nói.
Thẩm Mạn mỉm cười, mắt cong cong: “Đa tạ Điện hạ.”
Khi bước vào phòng ngủ trong tư dinh lần nữa, Thẩm Mạn không còn thấy lạ lẫm như ban sáng.
Nàng quan sát xung quanh một vòng, thấy nơi mà nàng vốn để y phục rỗng tuếch bèn cất bước đi thẳng đến bên tủ áo. Nàng kéo cửa tủ ra, quần áo thay trước đó đã được người gấp gọn gàng đặt vào trong tủ áo.
Thẩm Mạn cầm trang phục lên, vừa định đóng cửa tủ thì đột nhiên có một vật rơi xuống, lặng lẽ lăn đến bên chân nàng.
Thẩm Mạn cúi đầu liếc nhìn, duỗi tay nhặt vật tròn nhỏ nhỏ kia lên.
Là một chiếc túi thơm.
Đường kim mũi chỉ bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, Thẩm Mạn lật qua lật lại ngắm nghía rất lâu, vẫn chưa nhìn ra thêu cái gì.
Bên ngoài có người gõ cửa: “Đã thay xong chưa?”
“Chờ chút.” Thẩm Mạn cất túi thơm vào, vội vàng đi tới phía sau tấm bình phong, nhanh nhẹn thay lại bộ đồ trước đó của mình rồi đổi sang kiểu tóc đơn giản. Sau đó, nàng mở cửa phòng: “Xong rồi.”
Hạng Thừa Quân nói: “Sau này, ta sẽ kêu Thường Dụ chuẩn bị một bộ trang phục đơn giản một chút, không cần lần nào cũng mất thời gian lâu như thế.”
Thẩm Mạn xua tay: “Không cần đâu, dù sao cũng đâu có mặc thường xuyên, một bộ này là đủ rồi. Lúc nãy là ta trông thấy một món đồ khác nên thất thần mới chậm trễ một chút.”
“Là đồ gì vậy?”
“Một chiếc túi thơm.”
Hạng Thừa Quân khựng lại: “Ồ, cái đó à.”
Thẩm Mạn hỏi: “Đó là món đồ rất quan trọng của Điện hạ ư?”
“Không phải.” Hắn hờ hững đáp: “Là ta quên vứt đi.”
Nàng thấy vẻ mặt của hắn là lạ, cố nén sự tò mò trong lòng không gặng hỏi tiếp mà lặng lẽ đi về phía trước.
Nhưng nàng chưa đi được mấy bước, đột nhiên Hạng Thừa Quân gọi nàng lại.
Thẩm Mạn quay người, hơi khó hiểu nhìn hắn: “Điện hạ?”
Hạng Thừa Quân chậm rãi ngẩng đầu: “Nếu ta muốn tặng nó cho nàng, nàng sẽ nhận chứ?”
Thẩm Mạn nghe không hiểu: “Gì ạ?”
Hắn rũ mi: “Không có gì.”
Thẩm Mạn phản ứng lại: “Ý Điện hạ nói là chiếc túi thơm đó hả?”
Hạng Thừa Quân không lên tiếng, cũng chẳng phủ nhận.
Thẩm Mạn khẽ trợn tròn mắt: “Điện hạ muốn… tặng quà cho ta ư?”
Nàng đứng ngây ngốc tại chỗ, vẻ mặt ngạc nhiên và choáng váng không nói nên lời.
Hai người nhìn nhau, chẳng ai nói với ai câu nào.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, Hạng Thừa Quân chậm rãi cúi đầu. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên khẽ cười: “Không có gì. Ta chỉ là tùy tiện nhắc tới. Đi dùng bữa thôi.”
“Khoan đã.” Thẩm Mạn kiềm nén cảm xúc, ngập ngừng lên tiếng: “Túi thơm đó… là ngài muốn ta tự mình đi lấy ư?”
Hạng Thừa Quân khựng lại, đôi môi mím chặt, nhìn Thẩm Mạn chằm chằm như thể muốn nhìn ra điều gì đó từ vẻ mặt của nàng.
“Nếu đã là quà tặng.” Thẩm Mạn do dự một lát: “Thì tốt hơn ngài nên chính tay tặng cho ta mới phải?”
Hạng Thừa Quân hơi ngây người, lập tức quay người định đi lấy túi thơm. Nhưng khi hắn vừa cất bước, lại quay đầu lên tiếng xác nhận: “Nàng… thật sự muốn nhận ư?”
Thẩm Mạn bị hắn chọc cười, đáp: “Ta suy nghĩ một chút đã, coi như món quà này là tín vật cho sự hợp tác giữa ta và Điện hạ, ngài thấy sao?”
Hạng Thừa Quân có hơi ngơ ngác: “Ý nàng là nàng đã đồng ý hôn sự giữa chúng ta rồi hả?”
“Đúng vậy, ta đã đồng ý. Hai ta cứ hợp tác theo lời Điện hạ nói.” Thẩm Mạn sợ hắn quên, cố tình nhấn mạnh một lần nữa: “Điện hạ giúp Thẩm gia thoát khỏi nguy khốn coi như trao đổi, Thẩm gia sẽ chống lưng cho Điện hạ. Đương nhiên nếu có tai họa ập đến hoặc sau khi mọi người đều được điều mình muốn, ta và Điện hạ cứ xem như chia tay trong hòa bình.”
Hạng Thừa Quân trầm ngâm giây lát: “Tại sao đột nhiên nàng lại đồng ý thế?”
“Tất nhiên là vì Điện hạ tặng quà cho ta rồi.”
“Như vậy ư?” Hắn như thể đang tự lẩm bẩm một mình, trong mắt như có điều suy tư.
Nàng thấy hắn thật sự tin tưởng, còn bày ra dáng vẻ đăm chiêu, Thẩm Mạn bỗng có chút không nói lên lời.
“Điện hạ, ta thuận miệng nói thôi.” Thẩm Mạn bất đắc dĩ lên tiếng: “Ngài không thể dễ tin người khác như thế được.”
Hạng Thừa Quân lại chẳng hề chần chừ: “Ta không dễ dàng tin người khác, ta chỉ tin nàng. Chỉ cần là nàng nói, ta đều tin.”
Tim nàng đập lỡ nửa nhịp, không hiểu sao mặt lại thấy hơi nóng. Thẩm Mạn cúi đầu cố gắng che giấu: “Thật… thật ra, chỉ là dạo này ta nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy bất kể là xét từ khía cạnh nào thì lời đề nghị của Điện hạ đều không tệ.”
Nàng cứ nói mãi, dần dần bình ổn lại cảm xúc: “Trước đây bởi những lời đồn trước kia mà ta cứ đinh ninh… nên có một số định kiến với Điện hạ, vì thế một lòng muốn tránh xa ngài. Nhưng mấy ngày này, sau khi tiếp xúc với Điện hạ, ta phát hiện quả thật ngài rất khác so với trước đây. Đối với Thẩm gia hay Đông cung mà nói, hai ta hợp tác chính là sự lựa chọn tốt nhất.”
Hạng Thừa Quân nói: “Trong quá khứ, nàng nghĩ về ta như thế nào?”
Thẩm Mạn cố gắng miêu tả một cách uyển chuyển: “Có lẽ dữ dằn hơn chút xíu so với bây giờ.”
Hạng Thừa Quân tổng kết lại: “Ngoài tàn nhẫn ra, còn gì nữa không?”
Không hiểu sao, nàng bỗng dưng cảm thấy chột dạ như thể đang nói xấu người khác thì bị bắt quả tang vậy: “… Hết rồi.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạng Thừa Quân gật đầu: “Ta đã nhớ rồi. Sau này ta sẽ chú ý.”
“Nếu đã bàn xong.” Thẩm Mạn đưa tay ra với hắn, mỉm cười nói: “Vậy thì điện hạ, quà của ta đâu?”
Hai người bước vào một tửu lâu ven hồ rồi ngồi xuống.
Một bàn đồ ăn còn chưa nếm được mấy miếng thì Thường Dụ đã tìm tới.
Hạng Thừa Quân rót một tách trà rồi đặt trước mặt Thẩm Mạn, lúc này hắn mới nhìn sang Thường Dụ: “Về nhanh thế à, xem ra thu hoạch không ít nhỉ.”
Thường Dụ sửng sốt, không kìm được ngẩng đầu lên liếc nhìn Hạng Thừa Quân.
Hình như tâm trạng của Điện hạ nhà hắn không tệ?
Thường Dụ chỉ dám thầm ngạc nhiên nhưng cũng không dám chậm trễ: “Lúc thuộc hạ dẫn người tới đó, chưởng quầy của Bảo Phong tiền trang đang nổi trận lôi đình, chất vấn đám người hầu tại sao không che hết mùi? Lỡ như bị ai đó phát hiện những bếp lò kia, quý nhân trách tội xuống thì toàn bộ tiền trang đều không gánh nổi.”
Hạng Thừa Quân cười: “Bếp lò?”
“Thuộc hạ cố tình đi xem thử, là bếp lò chuyên dùng để luyện đồ đồng, bên trên vẫn đặt miếng đồng đang nung.” Hắn ta nói tới đây thì khựng lại, vẻ mặt nặng nề: “Trong bếp lò, số mảnh đồng dùng để nung chảy chính là lô tiền đồng bị mất kia.”
Thường Dụ nói xong, lấy một đồng xu ra: “Đây là thứ mà thuộc hạ nhặt được bên trên bếp lò kia.”
Hạng Thừa Quân nhận lấy xem xét, đúng là tiền mới đúc xong vào mấy hôm trước.
Thẩm Mạn ở bên cạnh suy đoán: “Tiền trang chắc thấy giá đồng tăng cao nên nấu chảy rồi đem bán cho Cục đúc tiền. Đợi Cục đúc tiền đúc xong tiền đồng rồi lại có thể nấu chảy mảnh đồng lần nữa và bán cho Cục đúc tiền… Hay cho chiêu tay không bắt sói. Tiền trang chẳng cần phải xuất nguyên liệu mà vẫn có thể kiếm được không ít giá chênh lệch.” Thẩm Mạn càng nói càng kinh hãi: “Liên tục bị nung chảy ngày này qua tháng nọ, chẳng trách tiền đồng ngày càng ít.”
Ánh mắt của Hạng Thừa Quân tối sầm: “Tự ý hủy tiền đồng là tội lớn tru di tam tộc, nếu không có người đứng sau chỉ thị, làm sao một tiền trang nho nhỏ dám mạo hiểm như thế?”
Cho dù bạc rẻ đồng đắt có thể kiếm lời, nhưng so với việc bị mất đầu thì chút lợi ích như vậy quả là mỏng manh, chắc chắn không đủ để khiến người ta lấy tính mạng của mình ra đền.
Thẩm Mạn xét tới điểm này, chậm rãi nhíu chặt mày: “Lúc Điện hạ tới Cục đúc tiền, đám người của Hộ bộ cố ý không muốn cho ngài xem sổ sách trước đây, còn phái Lưu Thị lang đến Bảo Phong tiền trang báo tin. Chưởng quầy của tiền trang đó có chỗ dựa nên không sợ bôi bẩn lên những món đồ đồng, ta nghĩ chắc gã cũng nhận được lệnh từ Hộ bộ.”
“Nhưng đám người này ngàn tính vạn tính cũng không thể ngờ Điện hạ thân là thái tử không chỉ quen thuộc với tình hình đúc tiền của những năm trước, còn rất rành giám định đồng.” Thường Dụ nghiến răng nghiến lợi nói.
Một tiệm tiền trang nho nhỏ lại tưởng rằng có thể lừa gạt cho qua bằng thủ đoạn vụng nề kiểu này… Trong mắt họ, Thái tử Điện hạ của Đại Chiêu chính là vô năng và đáng bị coi thường như thế đúng không?
“Chỉ là một tiền trang nhưng có thể cấu kết với Hộ bộ, nhiễu loạn tiền tệ…” Hạng Thừa Quân từ tốn nói: Trong triều, người có thể khiến Hộ bộ nói gì nghe nấy cũng không nhiều.”
Thẩm Mạn thầm giật mình: “Là Nhị hoàng tử?”
Hạng Thừa Quân nói: “Ba năm nay, quan viên Hộ bộ thường xuyên bị thuyên chuyển. Tào Toại, Hộ bộ Thượng thư của ba năm trước cho đến Hồ Thành Ngân hiện tại, ai mà chẳng có bút tích của Nhị hoàng tử. Hộ bộ đã thuộc về Nhị đệ của ta từ lâu rồi.”
Thẩm Mạn hiểu ra: “Nếu không nhận được chỉ thị của Nhị hoàng tử, đám quan viên của Hộ bộ nào dám thông đồng vơ vét tiền bạc. Nhưng…” Nàng nhìn sang Hạng Thừa Quân: “Nếu chuyện này thật sự do Nhị hoàng tử làm, hắn ta chưởng quản Hộ bộ, thủ đoạn vơ vét nhiều như thế, sao còn phải để mắt tới tiền đồng có rủi ro lớn và lợi nhuận thấp chứ?”
“Có lẽ phía sau chuyện này còn có lợi ích lớn hơn đáng để Hoàng đệ mạo hiểm.” Hạng Thừa Quân nói: “Hay nói cách khác, có kẻ càng to gan lớn mật hơn ôm mục đích riêng, lợi dụng Nhị hoàng tử.”
Thẩm Mạn âm thầm siết chặt nắm đấm. Tuy Nhị hoàng tử có dã tâm, có thù tất báo nhưng cũng không tàn nhẫn. Kiếp trước, những vết thương trên người của Thẩm Nghị khiến người ta không dám nhìn thật sự không giống thủ đoạn của Nhị hoàng tử. Ngược lại giống… Ngược lại giống kẻ có thâm thù đại hận với Thẩm Nghị, thậm chí không muốn cho ông được chết nhắm mắt, giày vò ông đủ kiểu…
Thẩm Mạn cắn chặt răng.
Nàng nhất định phải tìm ra kẻ nấp trong bóng tối.
Thẩm Mạn lên tiếng: “Điện hạ đã tra ra tung tích của số tiền đồng bị mất tích, nhưng bây giờ ngài có cần báo cho Bệ hạ hay không?”
Hạng Thừa Quân nói: “Tất nhiên ta phải bẩm rõ với phụ hoàng.”
Thẩm Mạn truy hỏi: “Vậy Điện hạ còn muốn tiếp tục điều tra người đứng phía sau không?”
“Phụ hoàng chỉ lệnh cho ta điều tra tung tích của tiền đồng, còn về việc tìm ra kẻ chủ mưu, cần phải chờ phụ hoàng quyết định.”
Thẩm Mạn hơi thất vọng cúi đầu.
Hạng Thừa Quân phát hiện vẻ mặt nàng có chút không đúng nên hỏi: “Nàng muốn ta điều tra tiếp ư?”
Nàng chần chừ một lúc, khẽ gật đầu: “Ta… trong lòng ta bất an…”
Hạng Thừa Quân thấp giọng an ủi: “Bất cứ lúc nào, ta đều đứng về phía Thẩm gia. Ta đã hứa với nàng, dẫu có phải mệnh lệnh của phụ hoàng hay không, ta cũng sẽ truy tới cùng kẻ chủ mưu. Bất kể đến cuối có tra ra hay không, ta vẫn sẽ nói kết quả cho nàng biết.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mạn há miệng nhưng không thốt lên lời, cuối cùng nàng chỉ nhẹ nhàng đáp: “Đa tạ Điện hạ.”
Hai người đang nói chuyện, tiểu nhị đã bưng món cuối cùng lên, gật đầu khom người nói: “Hai vị khách quan, món đã lên đủ, tiểu nhân không quấy rầy nữa ạ.”
Đôi mắt Thẩm Mạn sáng rỡ, lấy đũa gắp một miếng cá đặt vào bát của Hạng Thừa Quân: “Món cá quế chiên xù này là món tủ của tiệm, Điện hạ nếm thử xem!”
Thường Dụ nhìn động tác của nàng, muốn lên tiếng ngăn lại nhưng đã không kịp, vội đứng bật dậy, nhanh chóng cất lời: “Đa tạ Thẩm cô nương, nhưng điện hạ không ăn đồ người khác gắp. Nếu Thẩm cô nương không ngại thì để thuộc hạ làm thay ạ…”
“Không cần đâu.” Hạng Thừa Quân cắt ngang lời hắn ta, thản nhiên nói: “Cô có thể ăn.”
Hắn nói xong, gắp miếng cá trong bát lên cho vào miệng.
Thường Dụ muốn nói lại thôi, nhưng hắn ta nhìn vẻ mặt chắc chắn của Thẩm Mạn, lại nhìn sang Hạng Thừa Quân không cho phép nghi ngờ, cuối cùng vẫn do dự mà ngậm miệng lại.
Nếu đã là món tủ của tiệm, vậy món cá này chắc cũng không tệ đâu nhỉ?
Thẩm Mạn hỏi: “Ngài thấy sao?”
Hạng Thừa Quân mỉm cười với nàng: “Ngon lắm.”
Nàng vừa có chút vui mừng vừa hơi ngại ngùng một cách khó hiểu. Thẩm Mạn gắp thêm mấy miếng cho Hạng Thừa Quân, lúc này mới gắp một miếng cho vào bát của mình.
Hạng Thừa Quân tươi cười, thưởng thức miếng cá kỹ càng, trông có vẻ tâm tình không tệ.
Thường Dụ không kiềm được đứng lên, vô cùng áy náy nói: “Cơm canh của Điện hạ cần phải do thuộc hạ nếm thử rồi mới cho vào miệng, Thẩm cô nương, đắc tội rồi.”
Thẩm Mạn hơi tò mò: “Để thử độc hả?
Thường Dụ chần chừ: “Cũng gần giống thế...”
Thường Dụ tránh không nói nữa, cúi đầu gắp một miếng của từng món trên bàn, cầm bát lên và nghiêm túc ăn.
Thẩm Mạn chỉ coi đây là quy tắc trong cung, không để bụng nhiều, chính mình cũng bắt đầu ăn.
Món cá trong tay còn chưa kịp cho vào miệng, nàng đã thấy Thường Dụ bên cạnh đột nhiên bị sặc. Hắn ta vừa ho khan kịch liệt vừa luống cuống tay chân rót cho mình một ly nước, ngẩng đầu lên uống cạn một hơi. Ngay sau đó, Thường Dụ bất chấp mình có ho đến mức thở không nổi lớn tiếng nói: “Đừng ăn!”
Thẩm Mạn giật thót, tay run khiến miếng cá rơi trở lại trong bát.
Nàng còn chưa kịp cất tiếng hỏi, đột nhiên có một loạt tiếng bước chân lộn xộn vang lên chỗ cầu thang. Một người trông giống đầu bếp đang kéo một đứa trẻ hùng hổ đi tới.
Thường Dụ chắn trước bàn: “Ngươi là kẻ nào? Tới đây làm gì?”
Vị đầu bếp kia nghe thấy vậy, lửa giận trên mặt biến mất, cười không được tự nhiên: “Chào quý khách, tiểu nhân là đầu bếp của tửu lâu này, là đầu bếp phụ trách các món trên bàn của quý khách. Ta cố tình đến để xin lỗi các vị.”
Thường Dụ nghe xong, vẻ mặt rất khó coi: “Món này của ngươi là sao thế?”
Đầu bếp kéo đứa cháu trai ra sau lưng: “Còn không mau xin lỗi!”
Đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi khóc thút tha thút thít, bị dọa đến khóc ầm lên, ra sức dán chặt sau lưng của đầu bếp, làm gì còn thốt được lên lời.
Thẩm Mạn không khỏi lên tiếng: “Có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng ra là được.”
Đầu bếp đành mở miệng: “Mẫu thân của cháu trai tiểu nhân qua đời từ rất sớm, nó được cha mình nuôi nấng từ nhỏ. Kỳ thi mùa xuân năm nay hoãn đến cuối tháng này, cha nó vất vả chẳng màng ngày đêm, không có thời gian đưa đón, vì vậy, tiểu nhân đã đưa đứa nhỏ tới phía sau tửu lâu. Nhưng đứa nhỏ này nghịch ngợm, nhân lúc ta không để ý đã lén ăn vụng lọ đường trắng, lại sợ tiểu nhân trừng phạt nên đã đổ muối vào trong lọ đường. Thế là đến chiều nay, toàn bộ mùi vị của món cá quế chiên xù đều không đúng…”
Thẩm Mạn dùng đũa gắp một miếng cá để lên đầu lưỡi, lông mày lập tức chau lại: “Mặn thật!”
Đầu bếp cười gượng: “Thật lòng xin lỗi, sau này tiểu nhân nhất định sẽ trông chừng tốt nó…”
Thẩm Mạn buông đũa xuống, đột nhiên nhớ ra một chuyện, bỗng quay đầu nhìn sang Hạng Thừa Quân.
Trong chiếc bát trước mặt Hạng Thừa Quân trống rỗng, nàng gắp cho hắn mấy miếng cá, không biết hắn đã ăn xong từ bao giờ.
“Điện…” Thẩm Mạn định mở miệng, nhớ đến có người ở bên cạnh, lập tức ngậm miệng lại. Nàng suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Quân ca ca, huynh đã ăn hết món cá mè hồi nãy rồi hả?”
Hạng Thừa Quân dừng đũa, ánh mắt lập tức tối sầm.
“Mặn như vậy, sao huynh không nói với ta?” Nàng có vẻ rầu rĩ: “Ta còn bắt huynh ăn nhiều như vậy.”
Hạng Thừa Quân cụp mắt, cười nói: “Không sao, ta vẫn ăn được.”
Thẩm Mạn bất đắc dĩ thở dài, rót cho hắn một ly nước: “Sau này huynh đừng miễn cưỡng, gặp phải thứ gì mình không thích thì cứ việc nói ra.”
“Được.” Hạng Thừa Quân thuận theo nhận lấy nước, giọng ôn nhu: “Cảm ơn.”
Thường Dụ há miệng như thể có lời muốn nói nhưng sau khi bị Hạng Thừa Quân liếc cảnh cáo, vẻ mặt u ám ngậm miệng lại. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dùng bữa xong, Hạng Thừa Quân không vội tiễn Thẩm Mạn mà cùng nàng đi dạo phố cho tiêu thức ăn.
Thường Dụ đánh xe ngựa, nhãn nhã đi theo sau hai người.
Khi đi ngang một cửa tiệm trang sức, Thẩm Mạn quay đầu nhìn Hạng Thừa Quân: “Điện hạ, ta…”
Hắn nhìn người qua kẻ lại trên phố lớn, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Điện hạ?”
Thẩm Mạn buộc phải sửa miệng: “... Quân ca ca.”
“Ừ.” Hạng Thừa Quân đáp lời.
Lúc nãy nàng không thấy gì, trái lại lúc này Thẩm Mạn mới thấy hơi ngượng ngùng.
Liệu cách xưng hô này có quá thân mật rồi không?
“Lúc nãy nàng muốn nói gì thế?” Hạng Thừa Quân hỏi nàng.
Thẩm Mạn không muốn nghĩ đến những điều linh tinh, chỉ vào cửa hiệu này rồi nói: “Ta vào trong một chút, rất nhanh sẽ ra ngay… Huynh chờ ta ở đây một lát nhé.”
Hạng Thừa Quân khẽ gật đầu.
Đợi sau khi Thẩm Mạn đi vào, hắn hơi nghiêng đầu: “Thường Dụ.”
Thường Dụ lập tức nhảy xuống: “Điện hạ.”
Hạng Thừa Quân nhìn hắn ta chăm chú: “Lúc nãy Cô thấy ngươi muốn nói lại thôi, ngươi định nói gì?”
Thường Dụ lưỡng lự một lát, thấp giọng nói: “Chuyện đó… Điện hạ… không định nói cho Thẩm cô nương sao?”
“Chuyện của Cô nên nói hay không, lúc nào nói ra là do Cô tự quyết định.” Hạng Thừa Quân lẳng lặng nhìn hắn ta: “Ngươi cứ quản tốt miệng mình.”
Thường Dụ lập tức cúi đầu: “Rõ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...