Nhưng giờ đây, lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn ta cảm thấy mình không bằng người khác.
Điều khiến hắn ta không thể chấp nhận được là người đó lại chính là người hắn luôn coi thường.
Vương Duệ lo lắng bất an, liếc mắt cầu cứu những người cùng một giuộc với mình.
Không được để Vương An chiếm ưu thế như này.
Bắt buộc, phải nhấn chìm hắn xuống.
Mấy đại thần nhìn nhau trao đổi trong im lặng, cuối cùng, Trương Sĩ Ngôn lại đứng ra một lần nữa.
Trương Sĩ Ngôn là Tể tướng, lời nói của ông ta có sức nặng nhất, cũng là người duy nhất có thể kích động quần thần.
“Không ngờ Thái tử Điện hạ lại am hiểu về chính trị như vậy, từng câu từng chữ đều khiến con người ta tỉnh ngộ, lão thần khâm phục khôn nguôi.
”Ông ta đổi giọng tán tụng Thái tử trước để đánh phủ đầu.
Tên giảo hoạt chốn quan trường Trương Sĩ Ngôn đã quá thuần thục chiêu bài này.
Nhưng Vương An lại không bao giờ chơi trò lật bài ngửa, cũng chẳng có suy nghĩ rằng mình phải khiêm tốn, nhã nhặn.
“Cũng chỉ là vài triết lý nhỏ nhặt không đáng nhắc tới mà thôi, bản cung còn nhiều lắm, nhìn ngươi có hứng thú như này, chi bằng ta tặng ngươi thêm vài câu nữa?”Vương An ra vẻ khoe khoang, thầm nghĩ trong lòng, giới quan lại từ xưa đến nay ấy mà, ta thừa biết viên quan các người muốn nói gì!Hiểu biết nhiều như vậy, ta có nên tự hào không?“Hừm! ”Trương Sĩ Ngôn nghẹn giọng, đưa tay lên che miệng, khẽ hắng giọng: “Không cần thì tốt hơn, mọi thứ không nên cứng nhắc quá, cũng không nên nhiều quá, nếu không thì nuốt không trôi.
”Ngừng lại một chút, ông ta lộ ra bộ mặt thật: “ So với lời Điện hạ vừa nói thì cũng như nhau cả, người xưa có câu, có nguyện vọng mà không thực hiện được thì chi bằng rút lui đi, phải biết rằng trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một làm.
”“Hiểu đạo lý, có ý tưởng là một chuyện tốt, nếu chỉ biết khua môi múa mép thì sẽ không làm được gì nên hồn, có am hiểu đạo lý đến đâu thì cũng chỉ như xây lâu đài trên cát, chỉ cần chọc một phát là đổ sụp, chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ.
”Trương Sĩ Ngôn nói một tràng khiến Vương Duệ phải thầm vỗ tay tán thưởng.
Không hổ danh là quan đứng đầu, ăn nói khéo léo, lý lẽ chắc như đinh đóng cột.
Thái tử nhà ngươi có nói lời đạo lý, văn vẻ đến mức nào đi chăng nữa mà cũng không làm được việc gì ra hồn thì chẳng khác gì kẻ ba hoa, phóng đại.
Ai mà không khoe khoang chứ?Có bản lĩnh thì làm chuyện này luôn đi, để mọi người được mở mang tầm mắt.
Sắc mặt Viêm Đế hơi trầm xuống, cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh.
Nhưng, Trương Sĩ Ngôn nói cũng có lý, ông không thể tìm ra lý do để tức giận.
Thật sự, Thái tử quần là áo lụa trước đây chẳng làm nên trò trống gì.
Vương An nhìn vị Tể tướng đương triều, cũng chính là kẻ thù của mình, hai mắt hơi nheo lại nhưng không hề có ý cười.
Nói thật, Trương Sĩ Ngôn này rất có năng lực.
Nếu không thì sẽ không thể ngồi lên vị trí như bây giờ.
Nhưng thật đáng tiếc, ai bảo ngươi chọn sai người, đứng sai hàng.
Muốn trách thì chỉ có trách ngươi là kẻ thù của Vương An ta đây, định mệnh của ngươi là làm bàn đạp cho những bước chân đầu tiên của ta.
“Ý của ông là bản cung chỉ biết lý luận suông, nói chuyện binh đao trên giấy, đúng chứ?” Vương An nhếch môi, búng búng ngón tay.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”Trương Sĩ Ngôn cười như không cười, một lười nói ra như mang theo dã tâm muốn giết chết Vương An: “Nếu lão thần nhớ không lầm thì hôm qua, Điện hạ đã cá cược với lão thần và Cảnh đại nhân, trước khi lâm triều hôm nay phải gom đủ một trăm vạn lượng bạc.
”Ông ta đảo mắt nhìn quanh, vẻ mặt châm chọc: “Buổi triều sáng nay sắp tan rồi, mạo muội hỏi Điện hạ, bạc…đang ở nơi nào?”Đúng, bạc đâu?Quần thần đề rướn cổ nghe ngóng, vụ cá cược của hai bên đã được lan truyền khắp triều đình, bọn họ cũng muốn biết về kết quả cuối cùng.
Nhưng, dường như không có…“Biết ngay là ông sẽ hỏi vậy mà.
”Vương An cười cười, búng tay một cái.
Lăng Mặc Vân đứng cạnh đưa hai đầu ngón tay vào miệng, bíp… âm thanh vang vọng khắp triều, vang đến cả phố xá xa xôi.
Sau đó.
Lộc cộc, lộc cộc…Tiếng móng ngựa truyền đến, nghe như có cả một đàn ngựa đông đúc vậy.
“Đó là… bạc!”Quần thần nhìn ra đằng ra, nhịp thở bình thường bỗng trở nên dồn dập trong chớp mắt.
Dưới ánh mặt trời, một chiếc xe ngựa kéo theo rất nhiều chiếc rương lớn, mở nắp rương ra, một luồng sáng chói lóa rọi thẳng vào mắt.
Đoàn xe nối đuôi nhau dài đến tận ngoài đường, không thể nhìn được chiếc xe ngựa cuối cùng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...