Mấy ngày sau, là ngày sinh nhật năm mươi tuổi của Liêu vương, toàn bộ hoàng cung giăng đèn kết hoa, tiếng cười nói vui vẻ tràn ngập khắp nơi, rất náo nhiệt.
Da Luật Tề dắt Triệu Khuynh Thành cùng đến tham dự, khí chất hai người như nhau, chói lọi, đứng ở trong đám đông người, đều là nam châm hấp dẫn ánh mắt của mọi người, thậm chí bọn họ còn bắt đầu xì xào bàn tán.
"Thái tử cùng Thái tử phi thật sự rất xứng đôi."
"Chỉ có như vậy Thái tử phi mới xứng đôi với Thái tử anh minh thần võ của chúng ta."
"Nghe nói Thái tử phi này lai lịch không tầm thường, không chỉ là công chúa Đại Tống đơn giản như vậy. . . . . ."
Mọi người đánh giá rất cao Triệu Khuynh Thành, Triệu Khuynh Thành nghe được lòng tràn đầy vui mừng; nàng đắc ý nhìn Da Luật Tề, mà hắn cũng đang nhìn nàng, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ thưởng thức khó gặp và khen ngợi.
Lúc này, quan lễ nghi ở cửa cung thông báo: " Thái tử Tây Hạ đến chúc thọ!"
Tây Hạ, Đại Liêu cùng Đại Tống tam quốc bang giao, mỗi năm qua, tam quốc vì tranh giành lợi ích mà nổi lên can qua, giờ phút này Thái tử Tây Hạ đến tức là địch thủ tương lai của Da Luật Tề.
Ánh mắt Da Luật Tề chăm chú theo dõi hướng cửa cung.
Chỉ thấy đám người ở cửa cung tách ra, xuất hiện một vị thiếu niên anh tuấn mặc cẩm phục, khóe miệng mỉm cười, bước thẳng lên phía trước; hắn rất có phong độ, mỗi hành động giơ tay nhấc chân giai đều mang phong thái vương giả. Thái tử Tây Hạ tựa hồ cảm giác được ánh mắt Da Luật Tề bức người, liền quét tầm mắt về phía Da Luật Tề.
Ánh mắt hai người cùng lúc gặp nhau, xem xét lẫn nhau kỹ càng sau đó nhất thời trở nên sắc bén, lúc này giống như có hai luồng xẹt qua xẹt lại, hai người dường như đã xem kỹ đối phương, cuối cùng kết luận cũng là tử địch của nhau!
Thái tử Tây Hạ rất nhanh quay đầu trở lại, tiếp tục đi về trước, mà Da Luật Tề vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn không rời.
Thái tử Tây Hạ càng đi càng chậm lại, giống như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hắn dừng lại cước bộ quay đầu lại, ánh mắt mạnh mẽ lại lần nữa quét về phía Da Luật Tề.
Nhưng lúc này mục tiêu của hắn không phải Da Luật Tề, mà là Triệu Khuynh Thành!
Da Luật Tề theo bản năng nhìn phản ứng của Triệu Khuynh Thành, chỉ thấy ánh mắt nàng vẫn sáng ngời, như có suy nghĩ gì nhìn lại Thái tử Tây Hạ.
Trong nháy mắt kia, Da Luật Tề chỉ cảm thấy lửa giận trong cơ thể hắn như muốn phun trào hừng hực, hắn nắm chặt tay Triệu Khuynh Thành, đau đến nỗi nàng chau mày, không thể không thu hồi tầm mắt, nghi hoặc nhìn hắn.
Chẳng lẽ hắn hiểu lầm nàng có để ý Thái tử Tây Hạ, cho nên trong lòng mới ảo não vô tình mạnh tay làm nàng đau đớn?
Triệu Khuynh Thành mỉm cười, "Thái tử Tây Hạ mặc dù phong thái bất phàm, nhưng ở trong mắt ta, hắn lại thua xa ngươi.”
Da Luật Tề ngoài ý muốn phát hiện, lần này nàng nói lại thần kỳ dễ nghe.
"Sao? Nói cho ta nghe một chút đi." Hắn nhịn không được tính trẻ con hỏi, hỏi xong hắn lại liền hối hận không thôi. Từ khi nhận thức nàng, hành vi của hắn càng ngày càng thoát ly quỹ đạo thông thường .
Da Luật Tề ai oán thở dài, tương lai hắn sẽ biến thành người như thế nào đây?
Triệu Khuynh Thành không chút gì cảm thấy được dị thường của hắn, vừa nghe hắn thở dài, càng nóng lòng an ủi hắn: "Nói về khí thế, hắn không bằng ngươi, cho dù ngươi không nói tiếng nào đứng ở nơi đó, chỉ cần ánh mắt liền đủ để cho người hít thở không thông; nhưng là hắn, nếu không phải cố ý cùng nó đối diện, là không thể cảm nhận được sự uy hiếp của hắn. Nếu làm thần tử, thì hắn có khí chất tốt; nhưng làm vua của một nước, không cần nói mà vẫn có uy thế mới là vương đạo."
Khi Triệu Khuynh Thành và Da Luật Tề nói chuyện với nhau, Thái tử Tây Hạ do dự đứng tại chỗ trong chốc lát, sau liền thẳng hướng hai người đi tới; hắn không nhìn Da Luật Tề, mà lại đi đến trước mặt Triệu Khuynh Thành.
"Ngươi chính là công chúa Đại Tống - Trường Nhạc công chúa - Triệu Khuynh Thành phải không?" ánh mắt Thái tử Tây Hạ nhìn nàng chăm chú, giống như một đứa trẻ đang âu yếm nhìn món đồ chơi của mình.
"Nàng là Thái tử phi của ta." Hắn dám lớn mật dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng làm cho Da Luật Tề rất khó chịu, bàn tay to lập tức ôm lấy cái eo nhỏ của Triệu Khuynh Thành, tuyên bố quyền sở hữu.
Sâu sắc nhìn thấy biến hóa của hắn, Triệu Khuynh Thành vui sướng dị thường. Hắn đang ghen? Ông trời ơi, hắn nhất định là đang ghen! Khi nghĩ đến điểm này, nàng lập tức bắt lấy cơ hội ngàn năm một thuở này, ý đồ làm cho dấu hiệu hắn ghen càng thêm rõ ràng, làm nàng muốn tiến thêm một bước chứng thật hắn có yêu nàng.
"Khuynh Thành sớm nghe nói Thái tử Tây Hạ là thiếu niên anh hùng, hôm nay vừa thấy quả nhiên không giống bình thường." Triệu Khuynh Thành cười nhẹ.
Đúng là nữ nhân hai mặt! Nàng đến tột cùng là đang nói một ít lời khách sáo xã giao, hay vẫn thật là gặp sắc tâm động? Da Luật Tề buồn bực tăng thêm lực đạo ở tay, làm Triệu Khuynh Thành đau đến chau mày, nhìn hắn u oán.
Thái tử Tây Hạ vốn phi thường chú ý nhất cử nhất động của nàng, gặp tình hình này, rốt cục nhận thấy được hai người bọn họ trong lúc đó quái dị, trầm mặc trong chốc lát sau, hắn bỗng nhiên giữ chặt tay Triệu Khuynh Thành đồng thời thông báo với nàng: "Ta không nghĩ ngươi chính là Triệu Khuynh Thành, nếu sớm biết, ta nhất định tham gia luận võ đại tài, chắc giờ phút này ngươi đã là tân nương của ta rồi."
Hành động của hắn đột ngột làm Da Luật Tề nổi trận lôi đình, tiếp theo phi thường khó chịu nâng tay bổ về cổ tay Thái tử Tây Hạ, làm cho tay Thái tử Tây Hạ không thể không buông tay Triệu Khuynh Thành ra, lại lần nữa thành công giữ vững quyền lợi của hắn.
Ba người bọn họ nam tuấn, nữ xinh đẹp, hơn nữa lại đều có thân phận tôn quý, đương nhiên lúc này lại trở thành tâm điểm cho mọc người theo dõi chăm chú, bởi vậy lúc này nhất thanh nhị sở của bọn họ đều bị mọi người nhìn thấy, không ít người bắt đầu âm thầm đoán nguyên do sự tình.
Thái tử Tây Hạ có hành vi khinh bạc làm cho Triệu Khuynh Thành chán ghét đến cực điểm, nàng dựa vào lòng Da Luật Tề, giận tái mặt nói: "Thái tử Tây Hạ, đến lúc này mới nói như vậy chẳng lẽ không phải là đã quá trễ rồi sao?"
Thái tử Tây Hạ thấy giai nhân hờn giận, vội vàng giải thích: "Ngươi hiểu lầm ta rồi, ta đều không phải là cố ý khinh bạc, ta chỉ khó kìm lòng nổi mà thôi. Trường Nhạc công chúa, ngươi cũng đã biết ta đã tìm ngươi hơn một năm, chính là không nghĩ tới khi ta gặp lại ngươi, ngươi lại đã trở thành Thái tử phi Liêu quốc."
Hai người bọn họ trước đây có quen biết nhau sao? Mày Da Luật Tề nhíu lại nhanh, hờn giận đoán bọn họ có khúc mắc.
Lúc này, thanh âm Triệu Khuynh Thành mang vẻ lo âu vang lên: "Thái tử Tây Hạ, chẳng lẽ ngươi nhận lầm người rồi? Ta chưa bao giờ thấy ngươi." Nàng nóng lòng chối bỏ quan hệ với Thái tử Tây Hạ, sợ Da Luật Tề hiểu lầm.
Làm cho hắn chịu chút dấm chua là tốt, nhưng nếu để hắn ghen quá, hậu quả không phải là có thể biết trước được là rất lớn sao! Hơn nữa lúc này sự tình phát triển ngoài dự kiến của nàng, nàng thậm chí bắt đầu lo lắng Thái tử Tây Hạ không có ý tốt, cố ý đến làm rối.
"Một năm trước, binh mã Tây Hạ mượn đường Liêu quốc, bởi vậy ta đã gặp ngươi ở Liêu quốc. Đến bây giờ ta còn nhớ rõ khi đó ở ven bờ sông nơi biên giới, ngươi mặc y phục xanh nhạt, cưỡi con ngựa trắng, vừa đi vừa ngâm thơ tình, ngươi còn nhớ rõ không?" Thái tử Tây Hạ thâm tình nhìn Triệu Khuynh Thành, chậm rãi kể lại.
Ánh mắt Da Luật Tề chăm chú quan sát Triệu Khuynh Thành. Một năm trước nàng từng đến Liêu quốc, nàng tới làm gì?
"Thật sự có việc này sao, nhưng nếu có thì lại như thế nào? Trong trí nhớ của ta chưa từng có ngươi." Triệu Khuynh Thành khôi phục bình tĩnh, thản nhiên trả lời.
Sự lãnh đạm của nàng cũng không ảnh hưởng gì đến thái độ của Thái tử Tây Hạ, hai mắt hắn tỏa sáng, đắm chìm trong hồi tưởng năm đó. "Ngày đó, ta lãnh binh đóng quân ở ven sông, một đêm yên ắng, vì không ngủ được ta liền đi dạo, không lâu sau đó lại thấy ngươi. Một con ngựa trắng, một thân y phục xanh nhạt, dưới ánh trăng bàng bạc, hình bóng ngươi tựa như tiên nữ làm cho ta thật sự rung động, ngươi vừa cưỡi ngựa vừa ngâm thơ . . . . . ."
Da Luật Tề bị Thái tử Tây Hạ miêu tả hấp dẫn, nếu đổi chỗ, chỉ sợ hắn cũng sẽ mê muội không thôi, cũng khó thoát khỏi lưới tình của Triệu Khuynh Thành.
"Ta vụng trộm đi theo sau ngươi, muốn tìm cơ hội nói chuyện với ngươi, nhưng trong chốc lát, ngươi bỗng nhiên nhảy xuống ngựa, tay nâng lên một đoàn tuyết trắng gì đó, nguyên lai đó là một con thỏ nhỏ bị thương; ngươi cẩn thận thay nó xử lý miệng vết thương lại còn nho nhỏ nói chuyện với nó. Sự thuần khiết cùng sự chất phác ngây thơ của ngươi làm cho ta động tâm, ta liền thề nhất định phải cưới ngươi làm vợ, chỉ tiếc khi ta định tiến đến gần ngươi, con ngựa của ngươi lại bỗng nhiên chấn kinh, chở ngươi chạy như điên đi, từ đó về sau ta liền mất đi tin tức của ngươi. Ta đã tìm ngươi hơn một năm, cũng không đoán được ngươi chính là Trường Nhạc công chúa. Nếu biết ngươi là Trường Nhạc công chúa, ta sao lại có thể không tham gia luận võ đại tài, làm sao có thể để cho ngươi trở thành thê tử của người khác được?"
Lần này hắn nói không chỉ có làm cho Triệu Khuynh Thành kinh ngạc, mà ngay cả Da Luật Tề cũng bị rung động thật sâu. Hắn không nghĩ tới khi đó nàng như thế hồn nhiên, mà lúc này nàng lại ác độc như thế; đã hơn một năm, nàng rốt cuộc đã chịu kích thích như thế nào, mới có thay đổi lớn như vậy? Nghĩ đến khả năng nàng đã bị thương tổn, ngực Da Luật Tề lại truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc.
"May mắn ngươi không có tham gia luận võ đại tài, bởi vì từ đầu đến cuối, ta toàn tâm toàn ý đều thầm nghĩ gả cho Da Luật Tề. Ngươi cũng có biết ta vì sao một năm trước đã xuất hiện ở Liêu quốc không? Ngươi có biết ngựa của ta sau khi chấn kinh, ta lại gặp ai không?" con mắt Triệu Khuynh Thành sáng ngời quét Thái tử Tây Hạ liếc mắt một cái, hắn trầm mặc chờ đợi nàng công bố đáp án.
Tay Triệu Khuynh Thành ôm thắt lưng Da Luật Tề, hướng về phía Thái tử Tây Hạ cười nói: "Ta đến Đại Liêu, vốn chính là muốn gặp hắn, mà ngựa của ta sau khi chấn kinh, cũng vừa xông vào đoàn ngựa thồ của hắn, ngươi có thể tưởng tượng ta lúc ấy vui mừng cỡ nào không ?"
Thái tử Tây Hạ nghe được lời nói của nàng, tự biết nàng uyển chuyển trình bày nàng cùng hắn trong lúc đó tuyệt không có khả năng; mà Da Luật Tề bỗng lâm vào hồi tưởng năm đó, hắn phát hiện rõ ràng hắn lại đối việc này không hề có ấn tượng.
Lúc này sứ thần Tây Hạ sải bước lại đây, thì thầm vài câu với Thái tử Tây Hạ, sắc mặt Thái tử Tây Hạ bỗng trở nên ngưng trọng.
Hắn chăm chú nhìn Triệu Khuynh Thành liếc mắt một cái, tiếp theo cáo từ xoay người, nhanh chóng cùng sứ thần rời đi.
Không lâu sau, lễ mừng bắt đầu, sứ thần các quốc gia nối đuôi nhau mà vào, đều trình lên các loại kỳ trân dị bảo để mừng thọ, có nhiều lễ rất lớn rất có khí thế; gặp tình hình này, Liêu vương vui mừng nhướng mày, cười toe toét.
Sau lễ dâng mừng thọ xong, tiệc rượu ca múa chính thức bắt đầu, chỉ thấy mấy trăm bàn yến hội ở trước điện uốn lượn gạt ra, mọi người đều ngồi xuống, xem ca múa biểu diễn, trong lúc nhất thời ăn uống linh đình, âm thanh nói chuyện tiếng cười náo nhiệt vô cùng.
Đúng lúc này, có người Ấn Độ biểu diễn thổi sáo trúc làm rắn nhảy múa, một con rắn độc nhiều màu sắc và hoa văn theo tiếng sáo du dương nhảy múa uốn lượn, làm cho mọi người trầm trồ tán thưởng không thôi; kế tiếp đến người Tống biểu diễn tạp kỹ làm cho buổi tiệc lên đến cao trào, trong đó một người biểu diễn nuốt kiếm, tên còn lại biểu diễn phun lửa, người biểu diễn nuốt kiếm đem một cây liếm dài ba thước đâm vào trong miệng, chỉ lộ ra một đoạn chuôi kiếm ngắn ngủi.
Liêu vương kinh ngạc vỗ tay cười nói: "Thiên hạ có người làm được vậy sao, thật sự lợi hại!"
Triệu Khuynh Thành cười yếu ớt, "Đây là giả. Kiếm dùng từng đoạn chế thành, có thể phân thành từng đoạn dễ dàng."
Nàng còn chưa dứt lời, người nọ lại đem lưỡi kiếm rút ra, nhẹ nhàng gập lại, đem kiếm ngắt thành ba đoạn.
Da Luật Tề ngồi ở bên người nàng ánh mắt thâm ý nhìn nàng, "Thân là một công chúa, mà ngươi lại biết nhiều chuyện như vậy ư! Thái tử phi của ta, còn có chuyện gì mà ngươi không biết không?"
Nàng dùng ánh mắt say lòng người chăm chú nhìn hắn, "Ta biết chắc chắn ngươi có một ngày sẽ yêu ta, chính là không biết là khi nào."
Trong đôi mắt nàng bao hàm tình ý cơ hồ làm cho Da Luật Tề muốn chìm vào, hắn động tình tay chạm đến má nàng. . . . . .
Đang lúc hai người tình ý kéo dài, người biểu diễn nuốt kiếm đột nhiên sờ tay vào ngực, ngay sau đó trong tay xuất hiện một thanh đoản kiếm. Hắn ra sức giương lên, đoản kiếm bay như điện, thẳng đến cổ họng Liêu vương .
Da Luật Tề thoáng nhìn thấy cảnh này, bóng người chợt lóe xông lên đại điện; ngay khi hắn động thân, một đám người Tống đang biểu diễn xiếc ảo thuật cũng liều mạng vọt lên đại điện.
Cũng may Liêu vương kịp vươn song chưởng kẹp lấy đoản kiếm, ném hướng ngược lại, đoản kiếm trên không trung tạo một đường cong, đâm thẳng vào ngực thích khách.
Hắn cũng là cao thủ thứ hai của Đại Liêu! Ngay cả võ công của Tề nhi đều là hắn một tay dạy dỗ; người Tống thật đáng giận, lại vọng tưởng ở tiệc chúc thọ hắn mà ra tay ám sát hắn, phá hư hưng trí của hắn và mọi người, thật đáng chết!
Lúc này, mọi người mới như ở trong mộng tỉnh lại, thị vệ đại điện cùng võ tướng Liêu quốc đều nhảy đến trước, cùng đám người Tống biểu diễn xiếc ảo thuật đánh nhau.
Triệu Khuynh Thành trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, người trong nước của nàng cùng người Liêu ra sức chém giết nhau, máu tươi nhiễm đỏ đại điện; mặc dù người Tống từng người từng người ngã xuống, nhưng bọn hắn không hề nản chí, tre già măng mọc, kiên định tiến tới gần Liêu vương.
Nàng là công chúa Đại Tống, cũng là Thái tử phi Liêu quốc, lúc trước cố ý gả cho Da Luật Tề, nàng từng lo lắng nàng cùng Da Luật Tề phải vượt qua thù hận quốc gia, cuối cùng mới có thể sinh hoạt cùng nhau; mà tình cảnh lúc này, vẫn ở trong dự kiến của nàng, nhưng cũng như rất xa so với nàng tưởng tượng!
Vì sao người trong nước của nàng muốn ám sát Liêu vương? Nàng muốn gọi họ lại hỏi nhưng lại gọi không ra tiếng, muốn ngăn lại cũng không có thể ra tay.
Trước mắt bỗng thấy một thị vệ đại điện thị vệ đã chặt bỏ cánh tay của một nữ đồng, đá ngã nữ đồng, lại chuẩn bị một đao chặt bỏ đầu nữ đồng thì nữ đồng hoảng sợ cùng ánh mắt tuyệt vọng làm cho Triệu Khuynh Thành đau lòng không chịu nổi, nàng thân hình chợt lóe, bản năng nhảy tới, giơ chân đá bay trường đao thị vệ đại điện, từ quỷ môn quan cứu nữ đồng trở về.
Bọn thị vệ cùng võ tướng thấy nàng là Thái tử phi, sợ không cẩn thận làm nàng bị thương, bởi vậy cũng không dám hết sức cùng nàng đấu, mà Triệu Khuynh Thành võ công tinh diệu, không thể khinh thường, không lâu sau lại cứu thêm vài người Tống nữa; mọi người chỉ bao bọc vây quanh Triệu Khuynh Thành, cũng không dám động thủ trước, nhất thời hiện ra tình trạng giằng co.
Vì tâm thiện lương mà Triệu Khuynh Thành ra tay lần này cũng biết xảy ra hiểu lầm lớn, nàng cứu người lần này, không thể nghi ngờ chứng minh sự kiện ám sát Liêu vương làn này có liên quan đến nàng. Nàng thầm than một tiếng, im lặng đứng ở giữa đám người.
Lúc này, đám người ngoại đột nhiên truyền đến gầm lên giận dữ: "Triệu Khuynh Thành!"
Một tiếng hét quen thuộc phẫn nộ vang lên, mọi người tách ra, khuôn mặt tuấn mỹ của Da Luật Tề tràn ngập sát khí, sắc mặt của hắn xanh mét, ánh mắt tối tăm nhìn trừng nàng.
"Ta. . . . . ." Triệu Khuynh Thành bất đắc dĩ nói nhỏ, trên mặt lộ ra một cái cười khổ. "Ta là Thái tử phi Liêu quốc, nhưng cũng là công chúa Đại Tống, xin tha thứ cho sự bất đắc dĩ của ta."
"Muốn hại phụ vương ta, ta muốn mọi người tử!" ngay lúc đó Da Luật Tề đầy sát khí, một quyền chém ra đánh về phía Triệu Khuynh Thành.
Một màn thật buồn cười! Quốc thù cùng gia hận buộc nàng phải lựa chọn một cái, nàng nếu lựa chọn Da Luật Tề, nhất định quốc gia cùng phụ vương nàng là địch; nếu nàng lựa chọn Đại Tống, như vậy phải cùng Da Luật Tề quyết một trận chiến sinh tử.
Nàng là công chúa Đại Tống, quốc gia là nàng bẩm sinh, không thể trốn tránh trách nhiệm, có thể nào nhìn người trong nước chết ở trước mắt nàng?
Nàng là Thái tử phi Liêu quốc, Da Luật Tề là giấc mộng lớn nhất đời nàng, nàng lại có thể nào cùng hắn động thủ?
Triệu Khuynh Thành vẻ mặt đờ đẫn đứng ở tại chỗ, hai mắt nhắm nghiền, chờ đợi Da Luật Tề cho một quyền trí mạng.
Chỉ nghe thấy phịch một tiếng, một chưởng kia của Da Luật Tề cũng không có đánh vào nàng; nàng mở mắt, lại phát hiện bàn long trụ bên người bị đánh tan, ở khớp xương ngón tay Da Luật Tề xuất hiện một mảnh ứ thanh.
Triệu Khuynh Thành đau lòng nhịn không được dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng bao nắm tay hắn, ôn nhu cùng tình ý của nàng làm cho Da Luật Tề trong lòng chấn động, sợ hãi nàng sẽ ảnh hưởng đến lý trí của hắn, phản xạ tính bỏ ra tay nàng.
"Chết tiệt, ngươi vì sao không né? Vì sao ngươi lại là người Tống?" Da Luật Tề nổi giận điên cuồng hét lên.
Hắn không đành lòng làm nàng bị thương! Ý nghĩ này làm cho trong lòng Triệu Khuynh Thành tràn ngập ngọt ngào, tuy rằng tương lai hai người buồn vui không biết trước được, nhưng nàng đã hiểu được tâm ý của hắn, cũng làm nàng thỏa mãn rồi.
Nếu nàng không phải Công chúa Đại Tống, hắn không phải Thái tử Liêu quốc thì thật là tốt, bọn họ là có thể luyến ái đơn giản, có được hạnh phúc đơn giản.
"Chỉ tiếc ta không chỉ là người Tống, mà ta còn là Công chúa Đại Tống, giống như ngươi, gia quốc là trách nhiệm bẩm sinh." Triệu Khuynh Thành sâu kín thở dài.
"Không sai, ta hỏi lại ngươi một lần, ngươi nhất định bảo vệ vài cái tống cẩu này sao?" Da Luật Tề cố ý xem nhẹ ảm đạm trong mắt nàng, trong mắt sát khí lại tái hiện.
Triệu Khuynh Thành giữ im lặng, dùng trầm mặc cho thấy thái độ của nàng.
"Đáng chết, là ngươi bức ta giết ngươi!" Da Luật Tề bị nàng chọc não, cuồng nộ rống to.
"Ngươi không thể giết ta, giết ta chẳng khác nào giết phụ vương ngươi." Triệu Khuynh Thành sợ hãi hắn hành động, mạnh lui ra phía sau hai bước, dưới tình thế cấp bách, nhịn không được lấy tánh mạng Liêu vương ra uy hiếp.
Nàng thật sự không cam lòng liền như vậy chết đi, nếu hai người bọn họ đã yêu nhau, kia vì sao còn muốn sinh tử vật lộn? Vì sao không thể dắt tay nhau cười xem mây trôi, cùng xem mặt trời lặn?
Một lời nàng nói ra, bốn phía kinh ngạc, sắc mặt Liêu vương càng không tốt, âm thanh lạnh lùng nói: "Khẩu khí thật lớn!"
Hắn đã sớm nghe nói Trường Nhạc công chúa thông minh cơ trí, bởi vậy trước đây tình hình Tống Liêu hai nước vẫn yên ổn, hắn đều không phản đối quá mức; hắn chờ mong mị lực Da Luật Tề có thể làm cho Triệu Khuynh Thành ngược lại đối Đại Liêu khăng khăng một mực, một lòng một dạ đối với Đại Liêu.
Nhưng mà biểu hiện Triệu Khuynh Thành lúc này làm cho hắn phi thường thất vọng, khi vị trí Thái tử phi Liêu quốc cùng Công chúa Đại Tống giằng co, nàng càng có khuynh hướng sắm vai Công chúa Đại Tống —— một Thái tử phi có hai tâm đối với Liêu quốc mà nói là một tai hoạ ngầm, hắn đã muốn cố tình trừ khử nàng.
"Phụ vương, ngài võ công cái thế, võ công của vài người Tống này lại tầm thường như thế, rõ ràng không có khả năng thành công, vì sao bọn họ còn có thể cố ý tiến đến ám sát ngài đâu? Nếu bọn họ làm như vậy, nhất định đến phải có chuẩn bị. Người xem, hiện tại bọn họ làm sao lại có bộ dáng thất thủ như vậy được?" Triệu Khuynh Thành chậm rãi nói, hấp dẫn lực chú ý mọi người, "Nếu Khuynh Thành không đoán sai, chủy thủ vừa rồi hai tay phụ vương kẹp lấy nhất định đã được bôi kì độc! Khuynh Thành tinh thông y lý, nguyện vì phụ vương trị độc."
Liêu vương nghe vậy sắc mặt kịch biến, Liêu mẫu sốt ruột tuyên triệu ngự y, lễ mừng đang vui vẻ lại vì thế bắt buộc qua loa chấm dứt.
Không lâu sau ngự y chứng thật Triệu Khuynh Thành đoán đúng, xác thực Liêu vương đã trúng một loại kì độc hiếm thấy!
Triệu Khuynh Thành đến tột cùng là một nữ nhân như thế nào? Mỗi một khắc cùng nàng ở chung đều khẩn trương kích thích, lo lắng đề phòng, lại một khắc vẫn vui vẻ như bay liệng trên chín từng mây, ngay sau đó lại thống khổ như rơi vào mười tám tầng địa ngục. Tim của hắn bị nàng gắt gao nhéo, có phải hay không hắn đã không tự chủ được, bắt đầu rơi vào tay giặc?
Vì tình yêu, nàng có thể bỏ qua sinh mệnh; vì cứu người trong nước của nàng, nàng lại cũng có thể bỏ qua tình yêu sao? Nếu nàng thật sự thiện lương như vậy, vì sao lại ác độc dễ dàng giết chết cốt nhục hắn chưa xuất thế kia?
Da Luật Tề không thể không thừa nhận chính mình đã yêu như mê Công chúa Đại Tống, hắn ngồi ở bên giường, nhìn hình ảnh Triệu Khuynh Thành ngủ.
Chờ hôm nay thay phụ vương trị độc xong, có lẽ ngày mai phụ vương sẽ hạ lệnh chém đầu nàng, chỉ huy xuôi nam tiến công Đại Tống.
Có lẽ hôm nay thăm chính là vĩnh biệt.
Da Luật Tề lay tỉnh Triệu Khuynh Thành, bội phục nàng có thể ở hoàn cảnh ác liệt như thế vẫn ngủ say.
"Tề. . . . . ." Triệu Khuynh Thành híp mắt sâu kín thở dài, hai tay ôm lấy cổ của hắn.
"Ngươi không sợ phụ vương nghĩ hành động lần này là do ngươi bày ra sao?" Da Luật Tề không có bỏ ra cánh tay của nàng, hắn hơi nâng thân thể mềm mại của nàng, không tự chủ được ôm nàng vào trong lòng, cảm nhận sự tồn tại của nàng.
"Nếu như là ta, ta lại làm sao có thể ngốc để chính mình lâm vào tình hình nguy hiểm này chứ? Phụ vương nhất định sẽ minh bạch điểm này." Triệu Khuynh Thành tựa đầu vào lòng hắn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn.
Da Luật Tề thưởng thức sự bình tĩnh của nàng, thở dài một hơi nói : "Tuy rằng ngươi không có tham dự ám sát lần này, nhưng là ngươi đã biểu lộ lập trường ra, một ngày kia Đại Liêu cùng Đại Tống giao chiến, nếu ngươi biết được cơ mật Đại Liêu, cho dù ngươi thống khổ, hay giãy dụa, vẫn mật báo Đại Tống, đúng không? Phụ vương nếu nghĩ như vậy, hắn có thể nào lại lưu ngươi ở bên cạnh ta?"
Triệu Khuynh Thành ngây ngẩn cả người, đích xác nàng thật không ngờ đến chuyện này. Suy nghĩ đến tận đây, nàng không khỏi ở trong lòng Da Luật Tề run rẩy.
Da Luật Tề ôm sát nàng, "Ngươi thông minh một đời, hồ đồ nhất thời, ngươi nếu yêu ta, nếu muốn cùng ta cả đời, phải giống như công chúa bình thường , hoang mang lo sợ, kinh hoàng thất thố tìm kiếm nhờ ta bảo hộ, mà không phải thay người đứng ra xuất đầu."
"Nếu ta không đứng ra, nhất định lương tâm sẽ bất an." Triệu Khuynh Thành thì thào nhỏ giọng. Nếu rời đi Da Luật Tề nàng tình nguyện chết, nhưng nếu không bảo hộ người quốc gia mình, nàng coi là người sao?
"Ta từng hận ngươi không có lương tâm, nhưng hiện tại ta lại thật hy vọng ngươi là không có lương tâm, như vậy ta không khó xử giống hiện tại." Da Luật Tề hung hăng hôn môi nàng, nói hết lòng mình đầy ngập tức giận cùng tình yêu.
"Tề, ngươi khó xử như vậy, có phải biểu hiện ngươi đã yêu ta sao?"
Nữ nhân này! Đến khi này mà còn chấp nhất vấn đề này.
"Yêu lại như thế nào? Không thương lại như thế nào? Ta không có khả năng bởi vì yêu ngươi mà vứt bỏ quốc gia. Ngươi ở lại bên cạnh ta, tựa như một khối u ác tính, sao ta lại có thể giữ ngươi lại được?"
Triệu Khuynh Thành ở trong ngực của hắn giật mình, nàng nhẹ nhàng đẩy Da Luật Tề ra, nhìn thẳng hai mắt của hắn."Ý nghĩ này kỳ thật không phải là của phụ vương ngươi, mà là của ngươi đúng hay không?"
Trong mắt Da Luật Tề đầy vẻ ưu thương, hắn chậm rãi nói: "Vô luận là ai, ta và ngươi không có tương lai; Công chúa Đại Tống, ngươi yêu lầm người."
"Ta không có yêu lầm người." Triệu Khuynh Thành cố chấp phản bác hắn, tiếp theo miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười, "Ngươi nói ra như vậy, chính là bởi vì ngươi còn chưa đủ yêu ta."
"Nếu ta đủ yêu ngươi, trường hợp hôm nay, ngươi nghĩ ta sẽ làm như thế nào? Đến tột cùng ngươi muốn khống chế ta đến mức như thế nào? Trừ ngươi ra, chẳng lẽ trong mắt ta cũng sẽ không thấy cái khác sao? Thậm chí là quốc gia, đạo nghĩa, gia tộc?" Hắn sợ hãi chính mình có lẽ thật sự sẽ vì nàng mà thay đổi! Một Da Luật Tề trong lòng chỉ có nàng sẽ là người như thế nào? Ý nghĩ này làm cho hắn sợ hãi, làm cho hắn mao cốt tủng nhiên.
Triệu Khuynh Thành không thể trả lời vấn đề này của hắn, chỉ có thể thì thào tự nói: "Tề, ta yêu ngươi năm năm, ta vì ngươi mà sinh, đương nhiên cũng có thể vì ngươi mà chết. Dù vậy, ta vẫn không thể làm ngươi quên gia quốc, ta có thể nào yêu cầu ngươi vì ta mà quên Liêu quốc được?"
"Chết tiệt! Nếu trong lòng ngươi hiểu được, ngươi nên tránh ở Đại Tống vụng trộm thầm mến ta, vì sao phải tha ta cùng nhau xuống nước, để cho ta cùng ngươi giống nhau cùng quốc gia và tình yêu khó xử? Vì sao ngươi trí tuệ như thế, xinh đẹp như thế? Nếu ngươi là một người ngu ngốc thì thật tốt, ta tuyệt đối sẽ không phòng ngươi, tuyệt đối sẽ lưu ngươi ở bên cạnh ta!"
Lời hắn nói làm nàng trong nháy mắt minh bạch một sự kiện - hắn cho nàng thấy tâm ý hắn, ông trời! Hắn yêu nàng.
Nàng kích động một lần nữa nhào vào trong lòng hắn, vội vàng hỏi: "Ngươi yêu ta, đúng hay không?"
Da Luật Tề bất đắc dĩ trả lời: "Đúng, nhưng ngày mai ta và ngươi chắc chắn sẽ tách ra."
Lời của hắn giống nước đá, dội xuống đầu Triệu Khuynh Thành, làm nàng lại phải tự hỏi lòng . . . . . .
Độc của người Tống biểu diễn ảo thuật dùng là phi thường hiếm thấy, không chỉ có ngự y không thể trị liệu, ngay cả người Tống còn lại cũng không biết phương pháp giải độc; Liêu vương tức giận đưa bọn họ giết sạch sẽ, kích động rất nhiều, ngay cả ngự y đều suýt nữa thành quỷ dưới đao.
Ngày kế, bệnh tình Liêu vương tăng thêm, đã muốn vào trạng thái hôn mê, trên mặt hắn mơ hồ mang hắc khí, ngự y cảnh cáo đây là điềm báo độc đã công tâm.
Liêu mẫu gấp đến độ trắng đêm chưa ngủ, nhớ tới lời nói Triệu Khuynh Thành, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, tìm nàng đến giải độc cho Liêu vương.
Sau đó, Triệu Khuynh Thành ra phương thuốc, phân phó ngự y đi nấu dược.
"Đến tột cùng Phụ vương trúng độc gì?" Da Luật Tề thấy nàng trấn định tự nhiên, bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay, không khỏi tò mò hỏi.
Nàng thật có thể trị được ngay cả độc ngự y đều không có gặp qua sao?
Triệu Khuynh Thành ý bảo hắn cho mọi người lui ra sau, thần sắc mới ngưng trọng nói với hắn: "Loại độc này dị thường hiếm thấy, ta chỉ có thể giữ phụ vương không chết, nhưng không cách nào cứu tỉnh hắn."
"Ngươi nói, phụ vương hắn. . . . . ." Da Luật Tề kinh sợ bắt lấy bả vai của nàng.
"Không, chính là tạm thời mà thôi, nếu cho ta thời gian, ta nhất định sẽ cứu tỉnh phụ vương." Nàng cầm tay hắn, muốn an ủi hắn.
Nửa đời Phụ vương anh hùng, lại ở tiệc chúc thọ bị tiểu nhân làm hại! Da Luật Tề tin tưởng năng lực Triệu Khuynh Thành, chắc chắc nàng có thể cứu sống Liêu vương, cho nên đối với bệnh tình Liêu vương, hắn càng thêm quan tâm tương lai của hắn và nàng.
Nhưng giờ phút hắn chợt nghe tin tức này, làm sao còn cố được tương lai hai người bọn họ, một lòng hoàn toàn đắm chìm ở bi thương, hắn thấp giọng phẫn nộ quát: "Người Tống! Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua người Tống!"
"Chờ ngươi cử binh đánh Đại Tống thì Tây Hạ liền nhất định thừa cơ mà vào." Triệu Khuynh Thành khẳng định trả lời.
Thấy trong lời nàng nói có chuyện, áp lực làm Da Luật Tề tức giận, nghe câu dưới của nàng: "Ta vốn nghĩ rằng lần này ám sát hành động là người Tống ta gây nên, nhưng hiện tại ta dám khẳng định, tuyệt đối không phải." Triệu Khuynh Thành kiên định nói xong, nhìn chằm chằm Da Luật Tề, quan sát phản ứng hắn đối với việc này .
Da Luật Tề sâu sắc phát hiện tâm tình chính mình biến hóa, hắn bỗng có cảm giác thoải mái! Có lẽ nội tâm hắn cũng mơ hồ hy vọng việc này cùng Đại Tống không quan hệ, nếu không Liêu Tống giao chiến, hắn cùng với nàng nhất định có ngày trở mặt thành thù. Tuy rằng hắn sớm có chủ ý, vô luận nàng có hay không là chủ mưu, hắn tuyệt đối sẽ không lưu nàng bên người, nhưng giờ phút này tâm tình hắn biến hóa, có phải hay không có ý nghĩ hắn có thể nhận chia lìa, nhưng không cách nào chịu được hai người bọn họ trở mặt thành thù? Có phải hay không ý nghĩa tim của hắn sớm vì nàng trở nên ôn nhu?
"Loại độc chất này thành phần chủ yếu tên là ‘mỹ nhân điệm’, đến từ Tây Hạ quốc."
"Ngươi đang ám chỉ với ta, việc này là do Tây Hạ quốc gây nên sao? Người Tống cũng có khả năng dùng độc này gây rối hành tung nha."
Tâm tư Da Luật Tề kín đáo, lập tức phản bác lời của nàng.
"Ba năm trước đây, Lạc Phong Mạnh đi chu du các quốc gia trở về, hắn mang về nhiều kỳ hoa dị thảo của các nước, trong đó có một gốc cây không biết tên hoa màu trắng. Hắn nói cho ta biết, loại hoa này tính thích mặt trời chói chang, là hắn khi leo trèo, hái thảo dược vô tình phát hiện; nhưng mà có một cự xà bảo vệ hoa này, hắn phải khổ tâm khó nhọc mới hái được hoa này, nhưng nghiên cứu mấy ngày, không cách nào phát hiện được hoa kỳ lạ ở chỗ nào, bởi vậy mới mang về Khai Phong, để cho ta nhìn xem." Triệu Khuynh Thành chậm rãi mà nói.
Nàng vô tình nói ra, nhưng khi Da Luật Tề nghe nàng kể lại thần y lại từng thỉnh giáo y học của nàng, không khỏi xa tưởng phong thái nàng ngay lúc đó, nhìn nhìn lại nàng lúc này, nhất cử nhất động, trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường, làm hắn si mê không thôi.
"Ta lúc ấy cũng không biết đóa hoa kia kỳ lạ, có một lần ta đang thưởng thức đóa hoa kia thì một mẩu hoa vừa vặn bị gió thổi rơi xuống một chén dược, làm một chén dược có độc tính bình thường biến thành kịch độc, lúc này ta mới hiểu được, nguyên lai hoa này bản thân mặc dù không độc, nhưng là chỉ cần gia nhập vào một chén dược bình thường, có thể đem độc tính đề cao vô số lần, hiểu rõ bí mật này cũng không nhiều người." Nàng dừng một chút, "Hoa này có cự xà bảo vệ, người bình thường tuyệt đối không có khả năng hái được, Trước khi Lạc Phong Mạnh phát hiện ra, căn bản người Tống không biết có hoa này tồn tại; cho dù sau này, có thể có người Tống ngoài ý muốn có được hoa này, nhưng nếu không tinh thông y lý, vài năm căn bản cũng không thể luyện chế ra loại độc dược này. Nhưng đối với Tây Hạ quốc mà nói, hoa này ở Tây Hạ niên đại đã lâu, Tây Hạ đối với loại hoa này nghiên cứu lợi ích trước đó, theo đủ loại manh mối đến suy đoán, loại độc dược này cũng chỉ có thể là xuất phát từ tay người Tây Hạ. Nói sau, Công chúa Đại Tống mới gả đến Đại Liêu, không tất yếu Đại Tống đang lúc hòa bình lại cho ám sát Liêu vương, trái lại nếu Tống Liêu kết thân, đối với Tây Hạ mới là uy hiếp lớn nhất, tiếp theo mà nói, cũng chỉ có khả năng hành động lần này là do Tây Hạ bày ra."
Căn cứ các bước suy đoán của nàng, Da Luật Tề đối với lời nói của nàng đã muốn tin tám chín phần mười.
"Cho nên, Tây Hạ nhất định nghĩ biện pháp phá hư quan hệ Liêu Tống, biện pháp tốt nhất chính là xui khiến người Tống ám sát Liêu vương, nếu ám sát thành công, liền thừa dịp Liêu quốc vô chủ hết sức quy mô đột kích; nếu ám sát thất bại, Liêu vương sẽ giận dữ Liêu Tống tất mang binh đao gặp lại, Tây Hạ là có thể ngư ông đắc lợi. Bất quá bọn hắn trăm triệu không dự đoán được, Công chúa Đại Tống tinh thông dược lý, sớm thấy rõ quỷ kế Tây Hạ, đối ngoại cho thấy Liêu vương trúng độc sắp được giải, đất nước vẫn thái bình, làm cho Tây Hạ không dám vọng động Liêu quốc." Da Luật Tề mỉm cười thay nàng nói cho hết lời. Hành động lần này của nàng, có phải hay không đã thể hiện trách nhiệm Thái tử phi Liêu quốc?
Triệu Khuynh Thành gật gật đầu, hắn quả nhiên không hổ là người nàng ái mộ, có được trí tuệ siêu tuyệt.
Nàng kìm lòng không đậu tay vuốt lên mày hắn đang nhíu chặt, ôn nhu nói: "Không cần lo lắng phụ vương, chỉ cần ta không chết, ta nhất định sẽ cứu tỉnh hắn."
Da Luật Tề gật gật đầu, "Ta tin tưởng ngươi." Của nàng khéo hiểu lòng người, của nàng ôn nhu lại làm cho hắn tim đập nhanh không thôi, hắn nhịn không được đem thân thể nhỏ xinh của nàng ủng tiến trong lòng, thầm nghĩ cùng nàng hòa hợp một thể.
Ông trời, hắn không thể khống chế chính mình càng ngày càng thích nàng, thậm chí quên đêm qua hắn còn có lời thề son sắt muốn nàng rời đi.
Triệu Khuynh Thành thở dài một hơi, may mắn nàng là danh y, có một lý do hợp tình hợp lý ở lại bên cạnh hắn.
"Khuynh Thành, giúp ta một cái việc, tuyên bố ra ngoài bệnh tình Liêu vương nguy kịch." Da Luật Tề nhẹ nhàng vuốt phẳng mái tóc mềm mại của nàng.
"Sao?" Triệu Khuynh Thành khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
"Vô luận là ai, đã có gan lớn mưu hại phụ vương ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ bọn họ."
Nhìn đến Da Luật Tề kiên định ánh mắt lạnh như băng, tâm thần nàng không khỏi cứng lại.
"Ngươi muốn làm như thế nào?" Trong lòng nàng mơ hồ đoán ra ý nghĩ của hắn, nhưng vẫn là nhịn không được hỏi ra tiếng.
"Việc này ngươi không cần biết, chỉ cần dựa theo lời ta phân phó đi làm là được." Da Luật Tề thản nhiên cự tuyệt trả lời nghi vấn của nàng.
Ánh mắt Triệu Khuynh Thành buồn bã, ai oán, biết hắn thủy chung không tin nàng được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...