“Cài ngọn sơn thù du này lên, từ nay về sau, nàng sẽ luôn bình an vô sự.”
Lúc nam nhân nâng cánh tay lên, ống tay áo khảm ám văn chỉ vàng nhiễm lên một mùi thuốc nhàn nhạt. Cho đến khi cây sơn thù du lành lạnh dán lên tai nàng thì Dung Thư mới phản ứng lại, chàng giúp nàng cài sơn thù du.
Tập tục Trùng Dương ở Đại Dận, hầu hết do trưởng bối trong nhà giúp vãn bối cài lên.
Trước mắt mấy người ở phố Bình Nam, Cố Trường Tấn hơn nàng mấy tuổi nên việc cài sơn thù du miễn cưỡng được coi là hợp lý.
Ngày này kiếp trước, cũng chính là tết Trùng Dương Gia Hữu năm thứ hai mươi mốt, là ngày Cố Trường Tấn cài sơn thù du cho Dung Thư.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào ngày đó, nàng vốn nên đến Lục Mạc Đường thỉnh an, sau đó Từ Phức sẽ giúp nàng cài lên. Chỉ là Từ thị vốn chẳng quan tâm đến chuyện này, thờ ơ nói với nàng vài câu sau đó bảo nàng trở về Tống Tư Viện.
Đới với chuyện ai cài sơn thù du Dung Thư vốn không quá coi trọng như người xưa, cũng không cảm thấy bản thân thiếu đi một lần cài lên này thì sẽ mắc bệnh.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, nàng vừa mới bước chân vào Tống Tư Viện thì Cố Trường Tấn đã từ thư phòng đi qua, trong tay còn cầm một ngọn sơn thù du mới.
Chàng nói với nàng: “Ta lớn hơn phu nhân vài tuổi, tết Trùng Dương năm nay ta có thể thay phu nhân cài sơn thù du lên chứ?”
Sau khi cài xong, chàng dừng lại đôi chút lại nói: “Phu nhân đeo sơn thù du lên, từ nay về sau, nàng sẽ luôn bình an vô sự."
Vào khoảnh khắc đó, trái tim Dung Thư giống như đang gõ trống. Đôi mi dày như lông vũ rung động, nàng cũng không dám ngẩng lên nhìn Cố Trường Tấn nên chỉ thấy cánh tay nhấc lên của chàng mang theo mùi thơm của mực.
Ngày này của kiếp trước và kiếp này, Cố Trường Tấn đều giúp nàng cài sơn thù du. Chỉ là lần này nàng dẫm trên ghế nhỏ, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn vào gương mặt của chàng.
Có lẽ là do sợ cài không được đẹp, cũng có thể sợ làm nàng đau nên ánh mắt của chàng rất tập trung. Đôi mắt trước nay đen trầm như không thấy đáy giờ lại phủ lên một tầng sáng mỏng, chiếu sáng như một viên Hồng Mã Não.
Vào khoảnh khắc đó, suy nghĩ của Dung Thư như bay đến một nơi xa xôi. Nàng nghĩ, kiếp trước lúc chàng cài sơn thù du cho nàng có phải cũng chăm chú như vậy không?
“Cô nương, người sao vậy?”
Trong khoang thuyền, Lạc Yên thấy Dung Thư sững người một chỗ, mắt nhìn chằm chằm vào sơn thù du trong ngực. Nàng ấy buồn bực nhìn sơn thù du trước ngực nói: “Sơn thù du này có cái gì không đúng sao?”
Đôi mi dày dặn của Dung Thư cụp xuống, lắc đầu cười nói: “Không có gì không đúng cả.” Nàng nói xong bèn cầm lấy sơn thù du treo lên tấm ván cửa gỗ.
Treo sơn thù du lên xong, trong đêm Dung Thư uống một ly rượu hoa cúc và ăn một miếng bánh Trùng Dương.
Từ trước đến nay tửu lượng của nàng vẫn rất thấp, uống rượu vào không bao lâu đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nàng và Cố Trường Tấn nghỉ ngơi ở trong khoang thuyền nhưng là một trái một phải, cách nhau mười mấy bước chân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên này của nàng vừa tắt đèn, Cố Trường Tấn đã biết được.
Chàng nhìn về phía trước, mặt sông bỗng nhiên tối sầm xuống, chàng kéo tấm ván gỗ che cửa sổ trong khoang thuyền xuống sau đó nói với Thường Cát: “Có tra ra được trước kia Trương ma ma đến Thẩm gia là vì chuyện gì không?”
“Thuộc hạ đã tra ra rồi.” Thường Cát bẩm báo: “Chuy Vân nói Trương ma ma sinh ra trong một gia đình bình thường ở Ninh Ba Phủ. Sau khi được gả đi thì gặp chuyện, cả trượng phu và nữ nhi đều chết hết. Năm đó cả Đại Dận thiếu lương thực nghiêm trọng, đói đến mức người chết khắp nơi. Trương ma ma không còn nơi nào để đi, chỉ có thể bán mình làm nô, đến làm vú nương ở Thẩm gia. Chuy Vân đã đích thân đến Ninh Ba Phủ điều tra, ở đó quả thực có một người họ Trương, trong nhà có hai nữ nhi, sau khi nữ nhi mất thì người này đã đến Dương Châu. Cả thân phận và tuổi tác đều trùng khớp.”
Thường Cát nói xong chợt nhíu chặt mày.
Thân phận của Trương ma ma nhìn có vẻ là thật nhưng nếu là một phụ nhân bình thường thì sao lại độc ác như vậy? Không những ác độc mà còn biết chữ, là một người điềm tĩnh lại tàn nhẫn. Người như vậy trông giống như mật thám được đặc biệt bồi dưỡng ra để làm “cọc ngầm”.
Cố Trường Tấn nhìn chằm chằm vào vò rượu hoa cúc trên bàn, chậm rãi nói: “Trương ma ma và Thẩm Trị, có khả năng là người của Từ Phức.”
Thường Cát và Hoành Bình nhìn nhau, sắc mặt hơi tối xuống.
“Nếu bọn họ quả thực là người của Từ Phức, vậy bà ấy sắp xếp Trương ma ma bên cạnh thiếu phu nhân chẳng lẽ là vì để tiện truyền đạt tin tức đến Thẩm Trị? Muốn chủ tử cưới thiếu phu nhân, có phải cũng là vì để khống chế Thẩm Trị dễ dàng hơn?”
Cố Trường Tấn vuốt ve ly rượu trong tay, chàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Từ lúc Dung Thư sinh ra thì Trương ma ma đã đến bên cạnh nàng ấy rồi, nàng ấy đi đâu thì Trương ma ma theo đó. Ngược lại càng giống như trông chừng Dung Thư hơn, không phải giống như truyền đạt tin tức.”
“Nhưng thiếu phu nhân cũng chỉ là một khuê tú bình thường, cớ sao Lục Mạc Đường lại muốn giám sát nàng?”
Thường Cát cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Không phải cậu ta xem thường thiếu phu nhân hay cảm thấy thiếu phu nhân không hề giỏi giang, mà là vị kia ở Lục Mạc Đường từ trước đến nay chưa bao giờ lãng phí tâm tư lên người không có chút giá trị lợi dụng nào.
Chôn con cờ Trương ma ma này ở bên cạnh thiếu phu nhân lâu như vậy, thậm chí còn cưỡng ép chủ tử cưới thiếu phu nhân chỉ vì nàng là chất nữ có quan hệ máu mủ với Thẩm Trị sao?
Ít nhiều cũng có chút không hợp lẽ thường.
Điểm mà Thường Cát đang khả nghi cũng là chuyện mà Cố Trường Tấn lo lắng.
Từ Phức không bao giờ làm chuyện tốn công vô dụng, nếu Trương ma ma và Thẩm Trị quả thực là người của bà ấy thì chỉ sợ Dung Thư cũng chỉ là một con cờ trong tay bà ấy mà thôi, nàng chưa bao giờ rời khỏi “cái lồng” này.
Cố Trường Tấn nhìn về phía Hoành Bình: “Qua mấy ngày nữa, khi nào thuyền chở khách cập bến ngươi hãy nhân cơ hội xuống thuyền, sau đó vòng qua Túc Châu đi tìm Huyền Sách. Hắn còn nợ ta một lời hứa, cũng đã đến lúc trả rồi. Còn về người mà Văn Khê đang tìm kiếm, ngươi hãy ở lại Túc Châu điều tra, nhớ cẩn thận một chút chớ để Văn Khê phát hiện ra ngươi.”
Hoành Bình tuân lệnh.
“Thường Cát.” Cố Trường Tấn chuyển sang nhìn Thường Cát.
“Sau khi về Thượng Kinh, ngươi hãy bảo vệ nàng. Nếu gặp nguy hiểm, nhất định phải đưa nàng đến Tứ Thời…”
Nam nhân nói đến đây đột nhiên im bặt.
Thường Cát đang im lặng lắng nghe, thấy chủ tử nhà mình nói đến một nửa chợt dừng lại, cậu ta thắc mắc: “Đưa đến đâu vậy ạ?”
Ánh mắt Cố Trường Tấn nhìn xuống, chàng dừng một lát rồi mới tiếp tục nói: “Biệt viện Thu Sơn, đưa nàng đến biệt viện Thu Sơn.”
Chuyện Hoành Bình xuống thuyền phải đến bốn ngày sau mới nghe Liễu Bình nhắc đến.
“Nhưng cớ sao phải xuống thuyền?” Dung Thư nhướng mày hỏi.
“Thuộc hạ không hỏi.” Liễu Bình nói: “Cô nương có muốn thuộc hạ đi nghe ngóng không?”
Dung Thư vội nói không cần: “Hoành Bình sẽ xuống thuyền, tất nhiên là nghe theo phân phó của Cố đại nhân. Phân nửa sẽ có nhiệm vụ cần làm, những chuyện này chúng ta không cần đi nghe ngóng nữa.”
Nàng vừa nói vừa kéo cửa gỗ ra, mặt trời buổi chiều ngoài cửa sổ dần dần chìm xuống phía Tây, ráng chiều trải dài trên mặt sông, ánh sáng vàng lấp lánh chói mắt.
“Ngày mai có lẽ là một ngày tốt.”
Nếu thuyền đi trên sông mà gặp phải ngày đẹp thì tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, mấy ngày này cũng coi như đẹp trời, ngày nào thời tiết cũng rất tốt.
Tiếc là ngày tốt như vậy chỉ kéo dài trong vài ngày rồi dần dần thay đổi.
Đêm hai mươi chín tháng chín, trên sông đột nhiên nổi gió, sóng cuồn cuộn, sương muối phủ kín không gian, mưa nặng hạt cứ vậy “tí tách” tung tóe rơi trên mặt sương mù ở trên mặt sông.
Dung Thư ôm gối mặt trăng vẫn còn đang trong cơn mơ chợt tỉnh giấc.
Đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên, cả thân con thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội. Tiếp theo đến tận mười mấy tiếng vật nặng va đập nối đuôi nhau mà đến.
"Rầm, rầm, rầm"
Tàu chở khách bị mấy con thuyền chở hàng va chạm, bỗng nhiên xông về phía bên vách đá vách núi.
Dung Thư bừng tỉnh trong tiếng va đập càng ngày càng mạnh này, nàng vội vàng khoác áo lên. Chân nàng vừa chạm xuống mặt đất lập tức rung lắc mạnh hơn, nửa thân con thuyền đột ngột nghiêng ra một bên làm nàng cũng lăn theo ra ngoài.
Trong cơn hoảng loạn, một cánh tay khớp xương rõ ràng nắm chặt cổ tay của nàng, kéo nàng vào trong lồng ngực.
“Mau hít thở.” Là giọng của Cố Trường Tấn.
Dung Thư vừa hít một hơi, nàng còn chưa kịp hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thì bị Cố Trường Tấn kéo chìm xuống dưới nước. Dòng nước sông lạnh lẽo từ xung quanh ập đến, mạnh mẽ đánh sâu vào trong linh hồn nàng.
Lúc này mưa bụi mông lung phủ khắp mặt sông, ba con thuyền hàng và một con thuyền chở khách đâm chụm vào một chỗ. Hơn trăm thùng dầu cứ vậy lăn xuống, chất lỏng dính nhớt từ đáy thuyền tràn ra mặt sông.
Lửa cháy từ con thuyền hàng ở giữa, chỉ qua một chút đã nuốt chửng hết mấy con thuyền còn lại. Con thuyền chở hành khách đụng vào vách núi cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Ngọn lửa dữ dội, bọt nước văng tung tóe theo ánh lửa lẻn giữa không trung.
Liên tiếp mấy tiếng “ầm ầm” qua đi, Dung Thư chỉ cảm thấy một luồng không khí mạnh mẽ từ xa khuấy động đến. Nam nhân phía sau dường như kêu rên một tiếng, cánh tay đặt trên hông nàng nới lỏng đôi chút.
Nhưng từ đầu đến cuối chàng đều không buông tay ra, gắng gượng đưa nàng bơi vào bờ phía bên kia.
Dung Thư không biết bọn họ đã bơi bao lâu, cơ thể càng ngày càng lạnh lẽo, cũng càng ngày càng nặng đi. Nhưng nàng biết nàng không thể dừng lại, cũng không thể cản trở Cố Trường Tấn.
Mắt thấy ngọn núi đen mù mịt gần bên bờ, tốc độ của Cố Trường Tấn cũng dần dần chậm lại.
Qua một hồi, nam nhân đột nhiên bỏ tay ra, hai tay nắm chặt hông nàng mạnh mẽ đẩy về phía trước.
Dung Thư nhanh chóng xoay người nhìn chàng.
Ngọn lửa chiếu sáng mặt nước sau lưng chàng, trong đó còn thấy cả sương mù máu li ti.
Cố Trường Tấn nuốt nước “ừng ực”, muốn nói với nàng: “Bơi về phía trước, đừng quay đầu lại.”
Chỉ là cánh môi mới vừa mấp máy, trước mắt chàng đột nhiên tối sầm, sức lực cả người giống như bị rút cạn, cả cơ thể không thể khống chế cứ từ từ chìm xuống. Thứ còn sót lại trong đầu chính là gương mặt bị ánh lửa chiếu sáng của nàng.
Trong lúc hoảng hốt, Cố Trường Tấn đột nhiên nhớ tới, đám cháy ở núi Phù Ngọc năm đó cũng chiếu rọi lên mặt mày phụ mẫu của chàng như vậy.
Bọn họ mắng chàng giữa đám cháy nhưng trong ánh mắt lại nói với chàng: Phải sống sót, Tuế Quan Nhi. Phải sống tiếp cho thật tốt, đừng nhìn cũng đừng quay đầu lại.
Trước đây Cố Trường Tấn không hiểu, tại sao bọn họ lại nỡ bỏ chàng một mình trên đời này.
Những một khắc lúc nãy, chàng giống như hiểu được tâm trạng lúc đó của phụ mẫu chàng.
Dung Chiêu Chiêu, nàng phải sống.
Còn sống là tốt rồi, đừng quay đầu lại.
Trong bóng tối, chàng nghe thấy một âm thanh non nớt vang vọng bên tai.
“Tuế Quan Nhi, ngươi nói xem chúng ta có chết không nhỉ?”
Ánh lửa hừng hực từ trên tường gỗ tràn vào từ cửa sổ.
Giữa ánh sáng chói mắt, hai tiểu nam hài tuổi xấp xỉ nhau nằm trên một giường gỗ giữa gian nhà.
Tiểu nam hài mới lên tiếng trông khá yếu ớt thanh tú, chàng hơi nghiêng đầu nói: “Tuế Quan Nhi, người nói xem liệu chúng ta có chết hay không?”
“Sẽ không đâu, phụ thân nói rồi. Có rất nhiều người vẫn còn sống sót sau trận bệnh dịch này.”
Đứa nhỏ được gọi là “Tuế Quan Nhi” mỉm cười, khuôn mặt vừa tuấn tú lại trắng bệch có chút không hợp với độ tuổi nói: “Phụ thân và Nghê thúc đã đi tìm thuốc trị bệnh cho chúng ta. Nghê Nghiễn, ngươi phải tin tưởng cha ta, cũng phải tin tưởng cha của ngươi. Bọn họ nhất định sẽ tìm được thuốc cho chúng ta, chúng ta sẽ sống sót.”
Chúng ta sẽ sống sót.
Cố Trường Tấn mạnh mẽ mở to đôi mắt, cơ thể vẫn tiếp tục chìm xuống nhưng một cánh tay mềm mại đang kéo chàng lại.
Mái tóc cô nương đó tản ra trong làn nước, gương mặt nhỏ bằng bàn tay mang theo một chút kiên cường. Nàng cắn chặt răng kéo chàng lên trên với sức lực vô cùng mạnh mẽ.
Cố Trường Tấn chậm rãi chớp mắt, hai chân đạp một cái bơi về phía nàng, sau đó dùng hết sức nắm chặt lấy tay nàng.
“Soạt” một tiếng, cả hai người ngoi lên trên mặt nước tham lam hít thở.
Dung Thư nhìn chằm chằm vào lưng của chàng, giọng nói run nhè nhẹ: “Cố Trường Tấn…”
“Ta không sao.” Cố Trường Tấn kéo nàng bơi về phía bờ nói: “Mau lên bờ đi, mấy chiếc thuyền kia cố ý đâm đến, rất nhanh thôi sẽ có người tìm đến đây.”
Máu trên người chàng không ngừng chảy ra.
Dung Thư nhìn sắc mặt như giấy vàng của chàng, cổ họng như nghẹn lại một cục bông.
Nàng sợ chàng lại đẩy nàng ra giống như lúc nãy, cũng không còn quan tâm gì đến nam nữ cách biệt nữa. Nàng nắm chặt tay chàng, nói từng từ từng câu một: “Cố Trường Tấn, đoạn đường tiếp theo chúng ta phải đi cùng nhau, trước khi cứu binh đến ai cũng không được bỏ lại đối phương.”
Cả người của tiểu nương tử ướt sũng, lúc nói chuyện còn để lộ ra chút run rẩy, đôi môi hồng hào ẩm ướt sớm đã lạnh đến tím tái.
Nhưng ánh mắt lúc nàng nhìn chàng lại sáng như sao đếm, nếu nhìn kĩ còn có thể nhìn thấy sự tức giận ẩn giấu trong đó.
Nàng tức giận rồi.
Cố Trường Tấn muốn tìm một nơi an toàn để giấu nàng rồi mới đi dụ đám người kia rời khỏi.
Những kẻ đáng chết đó đến là vì chàng, kẻ ở phía sau không phải Thích gia thì cũng là Hình gia, nàng rời xa chàng thì sẽ không nguy hiểm nữa.
Vào thời khắc này, đối diện với ánh mắt sáng rực chứa sự tức giận của Dung Thư, trái tim Cố Trường Tấn cảm thấy mềm mại vô cùng.
“Được.” Đôi môi mỏng nhàn nhạt mỉm cười, chàng nói: “Chúng ta đi cùng nhau, ai cũng không được bỏ rơi đối phương.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...