@ "Dung Thư, cài sơn thù du, từ năm nay về sau, nàng đều sẽ vô tai vô nạn."@
Cây ngô đồng ở Tam Tỉnh Đường lại được trồng lại. Vào mùa này, lá ngô đồng đang từ xanh chuyển vàng, những lớp lá cây giống như sáp màu xanh ban đầu được mạ viền vàng, dù đẹp nhưng có phần tiêu điều.
Giang quản sự không khỏi thở dài.
Trước đây, ở Tam Tỉnh Đường trồng rất nhiều loại cây, chẳng hạn như cây hoa hồng (1), cây lựu, cây hồng, cây lê trắng và hai cây táo tàu, những cây ăn quả đó đều là lão thái gia trồng cho Hầu phu nhân, Hầu phu nhân thích ăn trái cây tự trồng.
(1) Cây hoa hồng: Cùng loại với cây táo tây nhưng quả nhỏ hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc là sau khi lão gia chuyển đến Tam Tỉnh Đường, đã đổi hết những cây trồng lâu năm ấy thành cây ngô đồng.
Khi người già đi rất thích hoài niệm, Giang quản sự cũng hơi hoài niệm Tam Tỉnh Đường vào những ngày thu tràn đầy hoa quả.
Ông ta đang nhớ lại chuyện xưa, lão gia phó canh cửa đã kích động dẫn Thẩm Nhất Trân và Dung Thư đi vào.
Lão gia phó trong Thẩm Viên trung thành với Thẩm Hoài, dù hiện tại do Thẩm Trị đảm đương, nhưng bọn họ vẫn coi Thẩm Nhất Trân là Thẩm gia đại tiểu thư như cũ.
Trong Tường Vân Các, Thẩm Trị vừa uống thuốc xong thì nghe được hạ nhân bẩm báo rằng Hầu phu nhân đã trở lại.
Thẩm Trị ngây người một lúc lâu rồi vội vàng đi ra ngoài.
“Trân nương?” Ông ta nhìn Thẩm Nhất Chân, kinh ngạc nói: “Tại sao không phái người báo trước một câu cho huynh?”
Thẩm Nhất Trân nhàn nhạt nói: “Thẩm Viên là nhà của ta, chẳng lẽ ta còn không biết đường về nhà sao?”
Bà ấy là người có chính kiến. Lúc đưa Chiêu Chiêu từ Thượng Kinh về Dương Châu cũng vậy, bà ấy không nói với ai đến bến đò, cũng không cho người chuyển lời trước.
Thẩm Trị cười nói: “Dương Châu tuy rằng thắng trận, nhưng trong thành vẫn còn có giặc cỏ, dân lưu lạc gây loạn. Chẳng phải huynh chỉ sợ muội xảy ra chuyện trên đường sao?”
Nói xong ông ta vì để tẩy trần cho Thẩm Nhất Trân, sai Giang quản sự mang lời đến phòng bếp, liên tục nói ra những món ăn Thẩm Nhất Trân thích ăn từ nhỏ.
Giang quản sự lùi ra sau. Sau đó ông ta dẫn Thẩm Nhất Trân đến Y Lan Trúc, nhẹ giọng hỏi: “Chuyến đi này có mệt không?”
Thẩm Nhất Trân liếc nhìn Thẩm Trị.
Ông ta trông rất hốc hác và ốm yếu, nhưng lại hỏi han ân cần với bà ấy y như khi bà ấy còn nhỏ, chuyện gì cũng đặt bà ấy lên hàng đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Nhất Trân từng thích Thẩm Trị, hồi trước khi nghe nói ông ta có người trong lòng, bà ấy cũng từng đau lòng.
Chỉ là những chuyện quá khứ đó đã chết khi bà ấy giải trừ hôn ước ngoài miệng.
Khi Thẩm gia gặp nạn, ban đầu phụ thân định cho ông ta một phần tài sản đưa ông ta về Đàm gia, nhưng ông ta từ chối, nói vào gia phả Thẩm gia, đến chết vẫn là người Thẩm gia.
Khuôn mặt chân thành của ông ta đã lừa gạt phụ thân, cũng lừa gạt bà ấy.
Đương nhiên, có lẽ những lời khi đó Thẩm Trị nói là thật, ông ta thực sự nguyện ý sống chết cùng với Thẩm gia.
Chỉ là con người sẽ thay đổi, việc giữ vững bản tâm trước giờ không phải chuyện dễ dàng.
Buổi tối, vài người ngồi ăn ở đài tạ (2) bên hồ.
(2) Đài tạ: Kiểu kiến trúc xây dựng trên nền cao, có mái nhưng không có tường, có cột chống, dùng để hóng gió, xem tiệc tùng,...
Thẩm Trị nhắc đến Trương ma ma.
“Huynh mời một lang y có y thuật cao minh ở Thục Trung, mấy ngày nữa có thể đến Dương Châu. Ngày mai ta sẽ phái người đưa Trương ma ma đến Thẩm Viên, Trương ma ma và Chiêu Chiêu đã gắn bó rất lâu, mười mấy năm nay cũng đã hết sức lo lắng, chăm sóc cho Chiêu Chiêu. Ta đưa bà ấy đến Thẩm Viên để chăm sóc, không uổng tình chủ tớ giữa bà ấy và Chiêu Chiêu.”
Hiện tại Trương ma ma đang ở trong y quán của Mâu đại phu.
Thẩm Nhất Trân giấu đi vẻ lạnh lùng trong mắt, cười nói: “Mâu đại phu là đại phu nổi tiếng nhất Dương Châu, ngàn vàng cũng khó xin được một lần bắt mạch. Bây giờ vất vả mời được ông ấy đến chữa bệnh cho Trương ma ma, huynh hà tất phải đi mời đại phu bên ngoài nữa?”
Thẩm Trị nhận ra sự lãnh đạm trong giọng nói của bà ấy, vội vàng nói: “Mâu đại phu tuổi tác đã cao, đã lâu không nhận khám bệnh, huynh chỉ sợ ông ấy không có sức chăm sóc Trương ma ma.”
Thẩm Nhất Trân còn đang chờ sau khi Trương ma ma tỉnh lại để hỏi vài việc, sao có thể giao lại Trương ma ma vào tay Thẩm Trị?
Nghe vậy, bà ấy nói: “Mâu đại phu có quan hệ tốt với phụ thân, chắc chắn sẽ cố gắng hết sức chữa bệnh cho Trương ma ma. Trương ma ma là bà vú của Dung Thư, thân khế cũng ở trong tay ta, ta còn quan tâm tình trạng của bà ấy hơn huynh, huynh không cần phải lo lắng."
Thẩm Trị biết, lúc này ông ta nói thêm nữa thì sẽ lộ ra điểm khác thường.
Ông ta muốn đưa Trương ma ma về Thẩm Viên chữa trị, chẳng qua là do sợ quận chúa trách tội ông ta làm việc không tốt, muốn cho quận chúa một lời giải thích. Mà vậy cũng được, y thuật của Mâu đại phu thật sự cao minh, Trương ma ma ở y quán Mưu gia vẫn tốt hơn ở Thẩm Viên.
“Cũng được, lần này huynh lấy được một gốc cây nhục thung dung(3) rất hiếm thấy, ngày mai sẽ phái người đưa đến cho Mâu đại phu.”
(3) Nhục thung dung: Theo Nhật Hoa Tử, bản thảo nhục thung nhung còn giúp thông nhuận ngũ tạng, làm ấm gối và lưng.
Hành động này không thể nói là không dụng tâm.
Trên thế gian những đại phu có y thuật cao minh đa phần đều say mê những dược liệu quý hiếm đó. Một gốc nhục thung dung gửi đi, dù là tính cách cổ quái như Mâu đại phu, có lẽ cũng sẽ cười không ngậm được miệng.
“Huynh quan tâm Trương ma ma thật đấy.” Thẩm Nhất Chân cười nói: “Trương ma ma là vú nuôi của Chiêu Chiêu, huynh quan tâm bà ấy như thế, ta thay Chiêu Chiêu cảm tạ. Nhưng huynh biết việc hải khấu tập kích Dương Châu sớm hơn ta, lại không quay lại Dương Châu bảo vệ Chiêu Chiêu, bỏ mặc Chiêu Chiêu một mình ở Thẩm Viên cũng không sợ có chuyện gì bất trắc xảy ra!”
Thẩm Nhất Trân ở Thượng Kinh xa xôi, khi nhận được tin tức đường thủy đã bị đóng, chỉ có thể đi đường bộ.
Mà Thẩm Trị lúc đó còn đang đến Phúc Kiến, nếu ông ta muốn thì chỉ cần sai người cầm lái xoay mũi thuyền là có thể trở về Dương Châu trong vòng chưa đầy nửa tháng.
Nhưng ông ta không làm thế, ông ta tiếp tục đến Phúc Kiến, chỉ về Dương Châu sớm hơn bà ấy hai ngày.
Khi Thẩm Nhất Trân nói điều này, giọng nói của bà ấy lạnh như băng, vẻ mặt tràn đầy thất vọng.
Lời của bà ấy vừa nói ra, cả Thẩm Trị và Dung Thư đều ngây người.
Khi xảy ra chuyện ở Dương Châu, nàng chưa bao giờ đặt kỳ vọng vào Thẩm Trị, nên nàng cũng không quan tâm ông ta có quay trở về hay không.
Ngày Thẩm Trị trở về Dương Châu, ông ta biết nàng tí nữa thì bị cướp biển bắt đi, cũng chỉ nhàn nhạt an ủi vài câu, thậm chí còn không bằng hôm nay chịu đựng thân thể không khỏe hỏi han ân cần với mẫu thân.
Dung Thư không thể không thừa nhận, trước đây nàng vì yêu mến Thẩm Trị nên trong tiềm thức thường nhớ kỹ điểm tốt của ông ta, chưa từng oán trách ông ta.
Bây giờ nghĩ lại, trong những năm nàng ở Dương Châu, Thẩm Trị thường xuyên để nàng ở một mình ở Thẩm Viên. Sau đó đi làm việc trở về, chỉ khi nhàn rỗi mới kể cho nàng những chuyện trải qua bên ngoài, dành ra vài ngày cùng nàng hái hoa chơi tuyết.
Dung Thư từ nhỏ nhận được quá ít thân tình, ít đến mức chỉ cần người khác đối xử hơi tốt với nàng, nàng có thể ghi nhớ ở trong lòng rất lâu. Điều nàng luôn nhớ là khoảng thời gian vài ngày Thẩm Trị ở bên cạnh nàng, chứ không phải khoảng thời gian cô đơn dài dằng dặc ở một mình trong Thẩm Viên.
Sau những gì mẫu thân vừa nói, Dung Thư mới nhận ra rằng trước giờ cữu cữu đối xử với nàng cũng không tốt như nàng nghĩ. Trên thực tế, Thẩm Trị đối xử với nàng còn không bằng Trương ma ma, chứ đừng nói so với Thập Nghĩa thúc, Quách di và các lão ma ma.
“Trân nương nói đúng, thân là cữu cữu việc này ta làm không tốt, chẳng trách Trân nương muốn trách ta.” Thẩm Trị ngẩn ngơ một lát rồi lập tức tự rót một chén rượu, cười ôn hòa: “Cữu cữu tự phạt một chén, về sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy, cữu cữu tất nhiên sẽ không ngừng nghỉ mà trở về bảo vệ Chiêu Chiêu.”
Dung Thư ngước mắt lên, trong đôi mắt trong veo không có chút gợn sóng nào.
Nàng nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt không thoải mái của Thẩm Trị, cười nhạt, không trả lời.
Trời mùa thu mát mẻ như nước, hương hoa ngọc lan lan tỏa trong gió.
Cả bàn đầy món ngon vật lạ gần như còn nguyên bị người hầu già dọn đi, Dung Thư kéo tay Thẩm Nhất Trân thong thả đi trên con đường lát đá xanh.
Dưới mái ngói ngâm trong ánh trăng, trong ánh sáng trắng bồng bềnh, là nét dịu dàng độc nhất vô nhị như ẩn như hiện của đêm thu.
Kể từ khi Thẩm Nhất Trân đến, kỳ lạ thay, Dung Thư cảm thấy thanh đao treo trên đầu dường như biến mất, sự vội vàng nôn nóng trong lòng nàng cũng dường như bị màn đêm mềm mại này xoa dịu.
Sau khi tắt đèn, Dung Thư kéo mẫu thân lên giường thì thầm.
“Nương không sợ Chiêu Chiêu sai sao?” Dung Thư tựa đầu vào vai Thẩm Nhất Trân, nhẹ giọng nói: “Nếu Chiêu Chiêu nghĩ sai về cữu cữu và Thừa An Hầu Phủ thì sao?”
“Dù sai ta cũng không muốn lại để cữu cữu con làm gia chủ Thẩm gia.” Thẩm Nhất Trân nói: “Dương Châu bị hải khấu tấn công, nếu hắn nhớ rõ gia huấn Thẩm gia thì nên lập tức trở về Dương Châu, thủ thành cùng các bá tánh Dương Châu. Về phần muối, chỉ cần có muối dẫn (4), có thể đi lấy muối bất cứ lúc nào. Hắn nhất quyết đi lấy muối ở Phúc Kiến, hoặc theo như lời con nói, có mục đích riêng, hoặc là bị lợi nhuận che mù mắt, đã sớm quên lời hứa làm người Thẩm gia lúc trước."
(4) Muối dẫn: Giấy phép vận chuyển buôn bán muối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...