Ban đầu, Kiến Đức đế còn khuyên lão thượng thư không cần phải đi, dù sao Kiến Đức đế cũng không mong đợi gì đối với một nhi tử ốm yếu như ông, đợi sau khi thành niên rồi tìm một chỗ đất phong nào đó đuổi đến là được.
Nhưng lão thượng thư lại rất kiên trì, nói rằng ông đến Văn Hoa Điện dạy học cho các hoàng tử, đương nhiên phải đối xử với mỗi người bình đẳng.
Việc này Thích Chân cũng từng nghe Thái tử Khải Nguyên nhắc đến một lần, trong ấn tượng của bà ta, bà ta nhớ rất rõ lão thượng thư chỉ đến Ngọc Đường Điện nửa năm thì Thất hoàng tử đã quay lại Văn Hoa Điện đi học.
“Ở Ngọc Đường Điện, lão sư nói với trẫm, một người có thể giấu dốt, có thể giấu tài, có thể ẩn mình đi nhưng không được phép tùy hứng, cũng không thể tự sa ngã. Bất kể sau này đi đến đâu, gặp phải hoàn cảnh như thế nào cũng không được đánh mất khí phách và sự cứng cỏi mà một người thiếu niên nên có.” Gia Hữu đế cười nói: "Ông ấy biết trẫm không thích Văn Hoa Điện nên mới cố ý cáo ốm không đi học.”
Trái tim Thích hoàng hậu không khỏi trầm xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gia Hữu đế ho nhẹ vài tiếng, nói tiếp: “Lão sư không còn bao nhiêu thời gian nữa, trẫm không muốn khiến ông ấy thất vọng.”
Thích hoàng hậu nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn Gia Hữu đế. Làm phu thê đã nhiều năm, giờ này khắc này bà ta đã nghe hiểu được, chuyện của Thích gia đã không còn đường cứu vãn được nữa.
Cũng đúng, ân tình bà ta hạ độc giết chết Thái tử Khải Nguyên của năm đó, mấy năm nay Tiêu Diễn ông đã sớm trả hết rồi.
Ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, Thích hoàng hậu ngắm nhìn cung điện nguy nga này, bước chân còn nặng nề hơn so với lúc tới.
Trước khi chết, phụ thân nắm lấy tay bà ta và huynh trưởng, muốn huynh muội hai người bảo vệ Thích gia thật tốt, che chở Thích gia.
Nhưng bà ta, rốt cuộc không bảo vệ được gì cả.
Thời gian thấm thoắt qua nửa tháng.
Giờ đang là tháng chín, kim quế tỏa hương, cam vàng quất xanh.
Bá tánh Dương Châu Phủ sống sót sau tai nạn vẫn còn đang chìm đắm trong sự náo nhiệt của ngày hội tiết Trùng Dương.
Ngày mười ba tháng chín này, trời vừa qua trưa đã có mấy chiếc thuyền buôn chậm rãi lại gần bờ.
Thẩm Trị phong trần mệt mỏi xuống thuyền, Giang quản sự tự đến đón, chờ cho đến khi ông ta lên xe ngựa rồi thì mới kể tường tận đầu đuôi chuyện Dung Thư và Trương ma ma bị tập kích.
Thẩm Trị vừa nghe thấy thế thì cau mày, hỏi: “Tình huống bây giờ thế nào rồi? Đã bắt được kẻ hành hung kia chưa?”
“Bắt thì bắt được rồi.” Giang quản sự đáp: "Quan phủ đặc biệt phái người đến thông báo, nói là hải khấu để sót của lúc trước giả trang là ngư dân Đại Dận, muốn bắt cóc cô nương để vòi một khoản bạc lớn. Giờ cô nương đã bình yên vô sự rồi, còn Trương ma ma…” Giang quản sự khẽ thở dài một hơi: "Trương ma ma bị thương rất nặng, cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nghe đại phu nói Trương ma ma có thể tỉnh lại được hay không thì vẫn chưa biết được.”
Trước giờ đại phu vẫn sẽ luôn không nói quá chắc chắn nhưng nghe những lời này, rốt cuộc thì Trương ma ma có tỉnh lại nữa hay không đây?
Thẩm Trị càng cau chặt mày hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyến đi đến Phúc Kiến để làm việc lần này của ông ta không tệ lắm. Trước kia Thủy Long Vương móc nối một thương nhân bán hỏa khí đến từ Phó Lang quốc cho ông ta, lần này đến Phúc Kiến là để gặp mặt người này, nếu như không có việc gì ngoài ý muốn xảy ra thì đầu năm sau có thể đưa số vũ khí kiểu mới kia đến đây.
Nếu như việc này có thể thuận lợi hoàn thành, vậy thì khi Trương ma ma về Thượng Kinh đương nhiên sẽ nói tốt cho ông ta trước mặt quận chúa vài câu.
Khi đó, đến lúc vào kinh năm sau ông ta có lẽ sẽ có thể lộ mặt trước mặt thiếu chủ.
Nhưng giờ tình hình của Trương ma ma thế này, chỉ sợ là đến năm sau cũng không tỉnh lại nổi.
Còn nữa, Trương ma ma bị thương ở chỗ của ông ta, cũng không biết quận chúa có giận chó đánh mèo ông ta hay không. Quận chúa chỉ sắp xếp Trương ma ma bên cạnh Chiêu Chiêu, trước mắt Trương ma ma đang hôn mê, ông ta còn phải nghĩ ra cách cài thêm người vào bên cạnh nàng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Trị hỏi ngay: “Cô nương thế nào rồi? Không có Trương ma ma, bên cạnh cô nương có ai hầu hạ không?”
Giang quản sự đáp: “Lão nô vốn muốn sắp xếp một lão ma ma cho cô nương nhưng cô nương nói bên cạnh đã có Lạc Yên cô nương rồi, còn mời một nữ hộ vệ từ hẻm Từ Anh, không cần thêm người bên cạnh cô nương nữa.”
Trong khi xe ngựa của nhà họ Thẩm chạy nhanh về phía Thẩm Viên, Dung Thư mới ra khỏi thư phòng của Tam Tỉnh Đường.
Độc trên người nàng và Lạc Yên đã được giải hết từ bốn ngày trước, ngay hôm đó hai người đã rời phố Bình Nam để về Thẩm Viên.
Nhiều ngày qua gần như là mỗi ngày nàng và Lạc Yên đều đến thư phòng, chiếc hộp gỗ lần trước mang từ trong thư phòng ra cần phải được trả về chỗ cũ, tất cả những bút ký mà ngoại công để lại cũng không thể để ở trong thư phòng nữa.
Những quyển sách trong thư phòng này gần như Dung Thư đã lật xem hết cả rồi, ngoại trừ sách ra thì cũng chỉ có bút ký của ngoại công, chỉ có không tìm được sổ sách mà thôi.
Hôm qua Lạc Yên còn lẻn vào trong tẩm phòng của Thẩm Trị, tìm kiếm cả buổi trời nhưng cũng vẫn không có thu hoạch gì.
Lạc Yên và Dung Thư đặt từng chồng bút ký kia vào rương, Lạc Yên hỏi: “Hôm nay Thẩm Trị quay về, cô nương chuẩn bị đêm nay sẽ ra tay sao?”
Dung Thư gật đầu, sắc mặt thản nhiên, nói: “Với tính cách của cữu cữu, nhưng công văn quan trọng đó hoặc là tùy thân mang theo, hoặc là giấu ở một nơi chỉ có chính ông ta mới biết được. Ta đoán cái hộp kia vốn cũng là một chỗ bí mật được ông ta dùng để cất văn kiện, chỉ là có lẽ Trương ma ma đã nói gì đó nên ông ta mới đổi chỗ khác.”
“Liệu Trương ma ma có tiết lộ cho Thẩm Trị biết chuyện cô nương đang điều tra ông ta không?”
Dung Thư khựng lại một lát rồi đáp: “Không đâu.”
Trước kia Trương ma ma còn nhắc nhở nàng đừng để lộ chuyện trước mặt cữu cữu, có lẽ cữu cữu không biết chuyện nàng đang điều tra ông ta.
Sau khi bận rộn một lúc, hai người còn chưa kịp ngồi xuống thở một hơi đã nghe Liễu Bình quay về bẩm báo: “Chủ tử, xe ngựa nhà họ Thẩm đến rồi.”
Liễu Bình là cọc ngầm của Cố Trường Tấn ở Dương Châu, giỏi khinh công, còn am hiểu ám khí.
Mấy ngày trước khi Dung Thư nói là phải về Thẩm Viên, Cố Trường Tấn vẫn chưa ngăn cản, chỉ bảo nàng đưa một người theo, người nọ chính là Liễu Bình.
Nhớ đến Cố Trường Tấn, mạch suy nghĩ của Dung Thư hiếm khi có phần rối loạn.
Đêm đầu tiên ở phố Bình Nam, sau khi chàng bưng nước vào phòng cho nàng xong thì nàng bảo chàng quay về phòng mình ngủ.
Chàng đồng ý, đưa cho nàng một bộ xiêm y sạch sẽ rồi ra khỏi phòng.
Dung Thư còn tưởng rằng chàng thật sự đã trở về phòng mình ngủ, nếu không phải ngày hôm sau Thường Cát nói một câu “Chủ tử, sao ngài lại ngủ ở đây”, nàng sẽ không bao giờ biết nam nhân này ở ngoài cửa trông chừng nàng suốt một đêm.
Dung Thư ở phố Bình Nam mười ngày, trong ba ngày đầu tiên, mỗi đêm chàng đều sẽ gác đêm cho nàng, cứ tựa vào bức tường ở bên ngoài, khoanh tay mà ngủ. Mãi cho đến ngày thứ tư khi Lạc Yên dọn vào ở chung với nàng, chàng mới không gác đêm nữa.
Khi rời khỏi phố Bình Nam, chàng cũng không hỏi nàng chuẩn bị làm thế nào, chỉ nói với nàng rằng: “Từ nay về sau Liễu Bình là người của cô nương, cô nương muốn làm gì thì cứ làm nấy.”
Ánh mặt trời mùa thu sáng chói, đôi mắt giống như hàn đàm của nam nhân bị ánh nắng ngày thu rực rỡ này sưởi ấm, ở nơi âm u dường như có một mạch nước ngầm đang cuộn trào.
Bấc đèn vang lên “tách” một tiếng.
Liễu Bình vẫn còn đang chờ Dung Thư lên tiếng.
Dung Thư chợt hoàn hồn, suy nghĩ kỹ một lát rồi nói: “Liễu hộ vệ theo ta đến cổng thùy hoa, Lạc Yên tỷ tỷ canh chừng ở Y Lan Trúc.”
Nói rồi, nàng cúi đầu chỉnh lại tà váy, đi đến cổng thùy hoa với Liễu Bình.
Thẩm Trị vội vàng bước vòng qua ảnh bích (4), vừa qua khỏi cổng thùy hoa đã thấy Dung Thư dắt theo một cô nương xa lạ đứng chờ ở đằng kia. Ông ta vội dừng bước chân, liếc mắt nhìn kỹ nàng rồi mới nói: “Chuyện con bị ám sát, Giang quản sự đã nói với ta rồi. Con yên tâm, cữu cữu nhất định sẽ trút giận thay con.”
(4) Bức tường khắc phù điêu được xây làm bình phong ở cổng.
Mặt Dung Thư lộ vẻ bi thương, khẽ nói: “Chiêu Chiêu không sao cả, nhưng mà Trương ma ma…”
Từ trước đến nay tình cảm giữa nàng và Trương ma ma vẫn luôn rất tốt.
Thẩm Trị nói: “Đừng đau lòng, cữu cữu nhất định sẽ tìm lang trung giỏi nhất chữa cho Trương ma ma. Trương ma ma cát nhân thiên tướng, chắc chắn sẽ tỉnh lại.”
An ủi đôi ba câu như thế rồi, ông ta bảo người đưa một chiếc tráp đựng giao châu (5) đến, nói: “Đây là mấy đồ biển mà cữu cữu mang từ Phúc Kiến về, cũng xem như là một món đồ hiếm thấy. Con cầm đi làm một chiếc trâm cài đi. Cữu cữu mệt mỏi cả đường, về Tam Tỉnh Đường nghỉ ngơi cái đã, ngày mai nói nói cho rõ cho con hay những gì cữu cữu thấy được trong chuyến đi Phúc Kiến lần này.”
Trước kia khi Thẩm Trị ở bên ngoài bị thương trở về, tiểu Dung Thư vẫn luôn thích quấn lấy ông ta, muốn ông ta kể cho nàng nghe những gì đã thấy được ở bên ngoài.
Đây cũng có thể là truyền thống bất thành văn giữa cữu nữ hai người.
Dung Thư rũ mi, nhẹ nhàng nắm chặt chiếc hộp gỗ trong tay, “Vâng” một tiếng.
Lúc nửa đêm, đêm khuya sương dày, mọi nơi ở Thẩm Viên đều đã khóa cửa.
Liễu Bình mặc y phục dạ hành nhảy từ bên ngoài cửa sổ Y Lan Trúc vào, nói với Dung Thư: “Cô nương, tẩm phòng ở Tam Tỉnh Đường đã tắt đèn, cũng đã đốt hương, người muốn tiểu nhân ra tay vào lúc nào?”
Lúc này Dung Thư đang ngồi ngay ngắn ở trên giường, cả đêm nay nàng chưa từng chợp mắt chút nào, nghe thế thì liếc mắt nhìn đồng hồ nước ở trong góc, chợt nhắm mắt lại, nói: “Hương kia phải mất nửa canh giờ mới có hiệu lực, chờ nửa canh giờ nữa rồi hẵng ra tay đi.”
…
(5) Nước mắt người cá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...