Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Nhị hoàng tử nhướng đôi mắt đào hoa hẹp dài lên. Y có tướng mạo đẹp trời sinh, là người Thích gia nên có đôi mắt đào hoa, mũi cao, da trắng.
Thích gia là thế gia võ tướng, nhưng mỗi một người Thích gia lại đều giống như một văn nhân, Thích Hành được gọi là “nho tướng”, vừa có chút thanh nhã cao quý của văn nhân, vừa có sự mạnh mẽ, cương trực của một võ tướng.
Nhị hoàng tử Tiêu Dự cũng có khí chất giống như vậy.
“Mẫu hậu thật sự muốn biết cữu cữu đã nói gì với nhi thần sao?” Khóe môi Tiêu Dự hơi cong lên, nói: "Khi còn bé mẫu hậu luôn không thích nhi thần đến Thích gia, ban đầu nhi thần còn tưởng rằng mẫu hậu sợ phụ hoàng không thích nhưng hóa ra lại không phải như thế.”
Thích Chân lạnh mặt, không rên một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Dự nhìn Thích Chân, nói: “Mẫu hậu họ Thích, một khi Thích gia đổ, người Hình gia và người của Trường Tín cung sẽ xé chúng ta thành vụn chỉ trong nháy mắt, mạng của nhi thần và mẫu hậu luôn có liên quan với Thích gia, cho dù mẫu hậu có giận cữu cữu đi chăng nữa cũng không nên không màng đến toàn bộ đại cục.”
“Đại cục ư? Đại cục là cái gì? Chỉ vì tốt cho Thích gia mà là đại cục sao?” Trong mắt Thích Chân lộ ra sự thất vọng, lắc lắc đầu: "Dự Nhi, như thế không phải là đại cục.”
Trước kia bà ta cũng đã từng mắc sai lầm như thế, cứ nghĩ rằng vì Thích gia, vì chính mình mới là đại cục.
“Vậy cái gì mới là đại cục chứ?” Tiêu Dự cười nhạo: "Giống như phụ hoàng vậy, không giết nhà nào cả, nhân từ nương tay, dưỡng hổ vi hoạn (1), khiến cho chính mình cho dù chịu đựng đến chết cũng không thể làm theo ý mình sao?”
(1) Dung túng cho kẻ địch, để lại hậu hoạn về sau.
Y vừa nói dứt lời, Thích Chân đã giơ tay đánh một bạt tai thật mạnh xuống.
Tiêu Dự bị đánh đến nghiêng đầu đi, kinh ngạc che mặt, ngơ ngẩn nhìn Thích hoàng hậu.
Đây là lần đầu tiên Thích hoàng hậu đánh y.
Y nghiến chặt răng, quả nhiên cữu cữu nói đúng, mẫu hậu chỉ lo những chuyện nhi nữ tình trường, đã vứt bỏ cả Thích gia ra sau đầu rồi từ lâu rồi.

Tiêu Dự liếm liếm khóe môi đã rách da, hạ giọng xuống, ghé vào bên tai Thích Chân nói: “Mẫu hậu, từ mười chín năm trước khi người đưa ra sự lựa chọn ở Đại Từ Ân Tự, người nên đi đến hết con đường này mới phải. Chỉ khi còn Thích gia, người mới có thể kê cao gối mà ngủ! Người cho rằng con và cữu cữu muốn bí quá hóa liều mà tham dự vào chuyện ở Dương Châu phải không? Người đúng thật không nhìn rõ thế cục trong triều hiện giờ hay sao? Càng lúc càng có nhiều triều thần ủng hộ Hình gia, từ lúc Anh Quốc công liên hôn với Hình gia, đến cả những bộ hạ cũ của Thích gia cũng đã có người dao động rồi đấy! Có phải người hy vọng Thích gia bị hủy trong tay người hay không??”
Mười chín năm trước ở Đại Từ Ân Tự.
Lông mi Thích Chân run lên, dường như đã gặp lại cơn sấm ầm ầm của cơn mưa xuân năm nọ.
Tiêu Dự khẽ lùi về sau một bước, nói: “Nhi thần nói năng lỗ mãng, mong mẫu hậu bớt giận! Ngày mai nhi thần sẽ bảo Tiểu Ngũ tiến cung bồi người, Tiểu Ngũ cũng là người Thích gia, dù mẫu hậu không niệm tình nhi thần thì cũng nên niệm tình Tiểu Ngũ một chút.”
Nghe thấy hai chữ “Tiểu Ngũ”, Thích hoàng hậu chậm rãi giương mắt lên, nói với Tiêu Dự: “Cút đi!”
Các cung nhân bên dưới hành lang vẫn không nhúc nhích mà canh giữ ở bên ngoài điện. Chỉ nghe “kẽo kẹt” một tiếng, cửa điện mở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhị hoàng tử.” Cung nhân cung kính hành lễ.
Tiêu Dự cũng không để ý đến mà sải bước đi xuyên qua đoạn hành lang dài đó, bước xuống thềm ngọc.
Ánh mắt Chu ma ma u ám nhìn bóng lưng Tiêu Dự đi xa, nói: “Các ngươi ở lại đây tiếp tục trông chừng, phái một người đến Tư Nhạc Tư mời Hứa nữ quan đến đây, nương nương thích nghe nàng ta hát tiểu khúc.” Nói rồi, bà ta đẩy cửa bước vào trong điện.
Trong điện, từng lọn khói nhẹ thản nhiên phiêu từ trong chiếc lư Bác Sơn mạ vàng hình thụy thú trên án cao ra, từng lọn từng lọn nhè nhẹ trôi nổi trong không khí.
Thích hoàng hậu ngồi trên trường kỷ, xoa giữa mày.
Chu ma ma bước nhanh đến, mát xa huyệt thái dương cho bà ta, nói: “Có phải bệnh đau đầu của nương nương lại tái phát không?”
Thích hoàng hậu nhạt nhàn “Ừm” một tiếng, nói: “Sao hôm nay Quế ma ma không đến?”

Quế ma ma là nhũ ma ma của Thích hoàng hậu, cũng là người mà bà ta tin tưởng nhất trong hậu cung này.
Ánh mắt Chu ma ma chợt lóe, nói: “Hôm nay Quế ma ma bị ho, sợ sẽ lây bệnh cho nương nương nên bảo nô tỳ thế chỗ bà ấy. Nương nương có cần nô tỳ sai người đi gọi bà ấy đến đây không?”
“Thôi, để Quế ma ma dưỡng bệnh đi.”
Chu ma ma “Vâng” một tiếng, nói tiếp: “Nô tỳ tự ý làm chủ, phái người đi mời Hứa nữ quan đến đây hát vài bài thanh tâm khúc cho nương nương nghe. Nương nương nghe hát một lúc rồi nghỉ ngơi đi thôi.”
“Bảo nha đầu Li Nhi kia quay về đi, hôm nay bổn cung không nghe hát.” Thích hoàng hậu nói: "Giờ Hoàng thượng đang ở Càn Thanh cung à?”
“Sau khi Hoàng thượng hạ triều xong thì đến Dưỡng Tâm Điện ạ.”
Thích hoàng hậu trầm ngâm một lát, nói: “Bảo người đến tiểu trù phòng bưng một bát canh sâm theo bổn cung đến Dưỡng Tâm Điện.”
Dưỡng Tâm Điện.
Khi Uông Đức Hải nghe thuộc hạ đến báo, nói rằng phượng liễn của Thích hoàng hậu đang đi về phía này thì hơi kinh hãi.
Hoàng thượng đến Dưỡng Tâm Điện hơn phân nửa là vì phê duyệt tấu chương, các phi tần ở hậu cung ai nấy đều là người biết ý, cũng sẽ không tranh sủng đến tận Dưỡng Tâm Điện. Nhất là Thích hoàng hậu, vì để làm tấm gương tốt, đừng nói là Dưỡng Tâm Điện, đến cả Càn Thanh cung bà ta cũng rất hiếm khi đặt chân tới.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi sao?
Uông Đức Hải vội nói với một tiểu thái giám: “Đi hỏi thăm một chút xem hôm nay đã có chuyện lớn gì xảy ra ở Khôn Ninh cung.”
Tiểu thái giám kia chạy nhanh như chớp ra khỏi hành lang dài, Uông Đức Hải xoay người bước vào Dưỡng Tâm Điện, nói với Gia Hữu đế: “Hoàng thượng, kiệu liễn của hoàng hậu nương nương đang trên đường đến đây, ngài xem…?”
Gia Hữu đế buông chiến báo được ra roi thúc ngựa đưa từ Dương Châu đến, nói: “Mời hoàng hậu vào đi.”

Uông Đức Hải hành lễ rồi đi ra ngoài.
Không bao lâu sau, ông ta đưa Thích hoàng hậu vào điện.
Gia Hữu đế nâng mắt lên nhìn Thích hoàng hậu.
Hôm nay bà ta mặc một chiếc váy đuôi phượng màu xanh tuyết, gót sen giữa lúc cất bước uyển chuyển như hoa, mang theo sự thanh nhã ung dung mười năm như một ngày. Năm tháng cực kỳ khoan dung với bà ta, rõ ràng đã qua tuổi bất hoặc (2) nhưng nhìn bà ta vẫn giống như một nữ tử hơn hai mươi, mắt phượng mày ngài, dáng vẻ thướt tha như một tuyệt đại giai nhân bước ra từ trong tranh vẽ.
(2) Bốn mươi.
Trước kia Đại cô nương của Thích gia xinh đẹp nức tiếng chốn kinh sư, là ý trung nhân mà rất nhiều nhi lang ở Thượng Kinh dấu ở đầu quả tim.
Người người đều nói Thích gia có nữ nhi mà nhà nhà mong mỏi, nhưng người thực sự dám đến Thích gia xin cưới thì lại chẳng có ai. Ai cũng biết Thích đại cô nương đã sớm được Hoàng hậu nương nương chọn trúng, là Thái tử phi tương lai.
Cứ thế mãi cho đến khi phụ hoàng ban một thánh chỉ ban hôn xuống, gả bà ta cho ông. Ông và bà ta, hai người vốn không nên có bất kỳ giao thoa nào, từ đây lại có ràng buộc với nhau.
Khóe môi Gia Hữu đế cong lên thành một độ cong nhàn nhạt, hỏi: “Sao Hoàng hậu lại đến đây?”
Thích hoàng hậu bưng chén canh từ trong chiếc hộp làm bằng gỗ hoa lê ra, nói: “Mấy ngày nay Hoàng thượng ở Dưỡng Tâm Điện xử lý chính sự, sợ là lại bận rộn đến mất ăn mất ngủ. Đây là canh sâm mà thần thiếp bảo người nấu, Hoàng thượng dùng một chút đi.”
Nói rồi, bà ta tự tay múc canh cho ông, chiếc chén ngọc có đế xanh khắc hoa văn hoa lựu càng khiến cho đôi tay mềm mại như sương tuyết của bà ta càng thêm phần trắng muốt.
“Hoàng hậu có lòng.” Gia Hữu đế nhận lấy chiếc chén ngọc nọ, không nói hai lời cầm thìa, múc từng thìa từng thìa canh lên uống cạn.
Từ lúc thành thân năm mười sáu tuổi cho đến nay, bọn họ đã là phu thê kết tóc hơn hai mươi năm.
Từ trước đến nay, đối với mỗi một miếng ăn mà bà ta đưa, dường như ông đều không sợ sẽ bị bà ta hạ độc.
Ánh nến trong điện sáng rực rỡ khiến cho sắc mặt của ông cực kỳ kém, là sắc mặt của một người bệnh lâu không khỏi.
Thật ra ông cực kỳ tuấn mỹ, mỹ danh của Thất hoàng tử Tiêu Diễn trước kia chưa từng truyền ra ngoài chẳng qua là vì hằng năm ông đều ru rú ở trong nhà, hiếm khi để cho người khác nhìn thấy diện mạo của ông mà thôi.
Cũng đến ngày đại hôn năm ấy, vào khoảnh khắc khi ông vén khăn voan lên, Thích Chân mới thật sự nhìn rõ được diện mạo của ông.

Đêm đó hai người uống rượu hợp cẩn mà bà ta đã bỏ thuốc, sau khi ông uống rượu xong, không bao lâu sau đã ngủ say.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, ông cầm lấy chiếc nguyên bạc (3), cắt tay lấy máu, ôn hòa nói với bà ta: “Sau này Thích đại cô nương không cần hạ dược ta, ta sẽ không chạm vào nàng, hôm qua ta vốn dĩ không định viên phòng với nàng.”
Khi đó lòng Thích Chân tràn đầy đề phòng, cho rằng ông thẹn quá thành giận mới nói như thế.
(3) Cái khăn trải trên giường đêm tân hôn để xác định xem tân nương có còn là trinh nữ hay không.
Sau này bà ta mới biết, những lời ông nói chính là sự thật.
Ông không thích tranh giành với người khác, cũng không thích cướp đoạt của ai, cho dù đi đến đất phong ở Thái Nguyên Phủ cũng là hai bàn tay trắng, không giống các hoàng tử khác có mỹ tì thành đàn, tiền tài đầy xe, rêu rao cả đường.
Thái Nguyên Phủ cách Thượng Kinh không xa, chỉ một lần đó, hai người đi đi dừng dừng, tốn gần một tháng mới đến được đất phong.
Dọc theo đoạn đường đó, Thích Chân hiếm khi nói chuyện với ông, dường như ông cũng không để bụng, cứ nhìn ngắm phong cảnh ven đường như thế, vừa thích ý vừa tự tại.
Đối với ông mà nói, rời khỏi Thượng Kinh là một chuyện vui.
Thậm chí Tiêu Diễn còn mong đất phong của mình có thể xa hơn chút nữa. Vốn dĩ với việc trong cung ông không được sủng ái, đáng lẽ ông phải đến đất phong càng xa xôi, càng nghèo túng hơn mới phải.
Thái Nguyên Phủ - đất phong cách Thượng Kinh cực gần này – là Thái tử Khải Nguyên chọn cho Thích Chân.
Uống hết một chén canh sâm, Gia Hữu đế nhìn Thích hoàng hậu muốn nói lại thôi, dịu giọng nói: “Khi trẫm còn bé, bởi vì thường xuyên đau ốm nên không thể đến Văn Hoa Điện học cùng với các hoàng tử khác. Sau khi lão sư biết chuyện này, cứ cách hai ngày sẽ đến Ngọc Đường Điện giảng bài cho trẫm.”
“Lão sư” mà Gia Hữu đế nhắc đến chính là lão thượng thư Phạm Trực, người hiện giờ đang ở trong Đại Lý Tự Ngục.
Ngọc Đường Điện ở Tây Cửu Cung, cực kỳ hẻo lánh, cách Văn Hoa Điện cực kỳ xa, đi một chuyến như thế đối với một lão đại nhân tuổi cao thật sự là một việc rất mệt nhọc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui