Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Mạnh Tông vốn tưởng rằng người gầy yếu như Tiêu Diễn sẽ trở thành con rối để Thích gia hoặc là Hình gia tranh đoạt quyền thế, lại không thể ngờ rằng Tiêu Diễn có thể ngồi vững trên long tọa, dùng thời gian hai mươi năm để khôi phục triều đình Đại Dận đã từng bị vỡ nát, từng bị ngoại địch công kích trở lại như cục diện ngày hôm nay.
Sau khi Mạnh Tông thả chạy Tiêu Nghiễn, Nghê Hoán sửa tên đổi họ, dẫn theo Tiêu Nghiễn vừa mới đầy hai tuổi đi đến núi Phù Ngọc để đầu phục một vị bạn cũ trong quân đã sớm cởi giáp về rừng, Cố Quân.
Mạnh Tông cũng đã từng nghĩ tới việc có nên phái người đi tới núi Phù Ngọc để giết chết Nghê Hoán và Tiêu Nghiễn hay không, không ngờ núi Phù Ngọc lại bị một trận cháy rừng thiêu rụi, đốt cháy một đôi nhi nữ của Cố Quân thành tro tàn, mà Tiêu Nghiễn cùng với Nghê Hoán cũng hoàn toàn mất đi tung tích.
Không chỉ có Tiêu Nghiễn và Nghê Hoán mất cứ tin tức, ngay cả Cố Quân và thê tử cùng với tiểu nhi tử cũng không thấy bóng dáng, nghe nói là đi tới nhà người thân khác.
Lúc ông ta lại một lần nữa có được tin tức của Tiêu Nghiễn đã là lần thi hội năm Gia Hữu thứ mười tám, năm đó trạng nguyên cuộc thi hội là Cố Trường Tấn ở phủ Tế Nam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Trường Tấn.
Mạnh Tông liếc mắt một cái là đã nhận ra, đây là tên tiểu nhi tử của thợ săn Cố Quân.
Lần thi hội năm ấy quan chủ khảo là Đại Tư Khấu Lục Chuyết của Hình Bộ, Lục Chuyết đối với tài năng của Cố Trường Tấn cực kỳ thưởng thức, đã khen ngợi người này kiến thức rộng rãi, tài năng uyên bác ở trước mặt đồng liêu không dưới một lần.
Ngày thông báo kết quả của cuộc thi hội năm ấy, Mạnh Tông thu được một bức tin mật cùng với một cái ngọc bội.
Ngọc bội ấy Mạnh Tông nhận ra được, đó là vật cũ mà Thái Tử Khải Nguyên quen dùng.

Người đưa vật ấy tới cho hắn là vị Từ phu nhân của Cố phủ ở hẻm Ngô Đồng, người thường xuyên nằm trên giường bệnh, hàng năm không thể gặp người.
Chỉ là Từ thị này đã không phải là Từ thị.
Thê tử của Cố Quân tên gọi Từ Úy, mà Từ thị đang ở trong hẻm Ngô Đồng lại là Vân Hoa quận chúa Tiêu Phức.
Cha ruột của Vân Hoa quận chúa là đường đệ của Tiên đế, cũng chính là đường thúc Tín Vương của Gia Hữu Đế. Khi còn trẻ Tín Vương cũng là tay ăn chơi phong lưu có tiếng ở Thượng Kinh, còn nhất định phải nghênh thú một nữ tử từ Tây Vực đến để làm Vương phi, chuyện này năm đó đã làm ồn ào đến mức cả thành đều biết.
Sau khi thành thân, Tín Vương đã mang theo vị nữ tử Tây Vực kia chạy đến đất phong ở Lương Châu, phu thê hai người ân ái không được mấy năm đã cùng chết bệnh ở Lương Châu, chỉ còn lại một nữ nhi duy nhất là Vân Hoa quận chúa Tiêu Phức. 
Không thể không nói, thời cơ mà Vân Hoa quận chúa cùng Cố Trường Tấn xuất hiện thật sự rất đúng lúc.
Mạnh Tông đã tra xét toàn bộ mọi chuyện của Cố Trường Tấn từ lúc ở phủ Tế Nam, cũng nghiêm túc đọc từng bài văn chương của chàng từ lúc vỡ lòng cho tới nay. Mà chính ông ta cũng không thể không thừa nhận, đứa nhỏ này thật sự rất xứng đáng với lời đánh giá của Lục Chuyết.
Mấy năm nay ông ta vẫn luôn quan sát Cố Trường Tấn.
Mỗi một vụ án tử qua tay chàng, mỗi một tờ trình chàng từng viết, thậm chí những người mà ngày thường chàng tiếp xúc đến Mạnh Tông cũng biết rõ hơn so với Lục Chuyết nhiều.
Mạnh Tông rốt cuộc cũng đã hiểu vì sao Tiêu Phức lại dám công khai đưa ngọc bội của Thái Tử Khải Nguyên đến Mạnh phủ như thế.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có châu ngọc như Cố Trường Tấn ở bên cạnh, Đại hoàng tử cùng với Nhị hoàng tử đã bị so thành mắt cá.
Nhà tù im lặng một lát.
Phạm Trị nghiêm mặt nói: “Vậy đứa trẻ kia hiện giờ đang ở Thượng Kinh sao?”
Mạnh Tông gật đầu cười nói: “Đứa trẻ kia lão đại nhân cũng đã từng gặp qua. Mấy tháng trước, lúc hắn rời đi Thượng Kinh còn từng lại đây đánh một ván cờ với lão đại nhân trong phòng giam này.”
Mà người đã từng đánh cờ với Phạm Trị trong phòng giam cũng chỉ có hai người.
Sắc mặt của Phạm Trị thay đổi.
Sau khi đi ra khỏi ngục Đại Lý Tự, Mạnh Tông không trở lại Đô Sát Viện, mà lập tức trở về Mạnh phủ.
Lúc đi vào thư phòng, Nghiêm Thanh nhịn không được hỏi: “Đại nhân không sợ rằng sau khi biết được thân phận của Cố đại nhân thì Lão thượng thư sẽ nghĩ đến chuyện nhổ cỏ tận gốc sao?”
Mạnh Tông trả lời: “Phạm Trị sẽ không làm thế, chờ sau khi Liêu Nhiễu trở về từ Dương Châu, ông ấy đại khái đã có thể hạ quyết tâm được. Nếu chỉ dựa theo tiêu chuẩn của người được chọn làm trữ quân, thì đứa trẻ kia so với thế tử Hoài An càng hợp tâm ý ông ấy hơn.”

Nghiêm Thanh cười nói tiếp: “Có thể làm cho đại nhân không màng tất cả mà lót đường cho mình, Cố đại nhân cũng đã là độc nhất vô nhị.”
Làm tâm phúc của Mạnh Tông, Nghiêm Thanh tự nhiên cũng hiểu vì sao Mạnh Tông lại muốn mượn sức của Lão thượng thư. Văn thần trong Thượng Kinh có hai phái, một phái do Hình Thủ phụ cầm đầu, còn một phái khác là do Lão thượng thư cầm đầu. Chẳng qua mấy năm nay Lão thượng thư nằm triền miên trên giường bệnh, thường xuyên tránh ở trong nhà, lúc này mới khiến cho Hình Thủ phụ dường như đã trở thành người đứng đầu đám văn thần.
Cho nên bọn họ cũng đã dần dần quên rằng, đứng sau Lão thượng thư là toàn bộ Hàn Lâm Viện cùng với Quốc Tử Giám.
Chuyến đi ngày hôm nay của đại nhân, đó là vì có thể trải ra một con đường danh ngôn chính thuận cho Cố Trường Tấn!
Nghiêm Thanh dường như nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên nói: “Còn có một chuyện nữa, vừa rồi Hồ phó Đô ngự sử đã sai người truyền tin tức đến, nói rằng hôm nay sau khi Nhị hoàng tử đi Thích gia, đã vội vàng tiến cung gặp mặt Thích hoàng hậu.”
Khôn Ninh Cung.
Thích hoàng hậu chậm rãi gạt bỏ trà trong chén, nâng tầm mắt lên khỏi chén trà đang toả hơi nóng, nhìn chằm chằm vào Nhị hoàng tử nói: “Liêu Nhiễu đã trở thành người của con từ lúc nào?”
“Mấy năm trước nhi thần đi đến Giang Châu để cứu tế đã từng gặp được Liêu Nhiễu, khi đó Liêu Nhiễu đã xin đầu quân vào dưới trướng nhi thần.” Nhị hoàng tử có vẻ không kiên nhẫn nói: “Mẫu hậu, Liêu Nhiễu đã trở thành người của nhi thần từ lúc nào không quan trọng, quan trọng là chuyện hắn và Thủy Long Vương cấu kết, cho dù hắn đã chết cũng không thể để người khác phát hiện được. Trong tay của hắn còn có vật tín ước của nhi thần, việc cấp bách hiện nay là cướp lại được tín vật kia!”
Thích hoàng hậu lạnh lùng cười nói: “Con đi Giang Nam cứu tế là do cữu cữu của con phái người đưa con đi, con cùng Liêu Nhiễu gặp mặt cũng là do tuân mệnh cữu cữu của con đúng không!” 
“Đúng vậy thì như thế nào? Mấy năm nay phụ hoàng vẫn luôn chần chừ không chịu lập trữ quân, trong Thượng Kinh lời đồn gì cũng có, lại còn có người nói phụ hoàng muốn hướng về tên đầu gỗ Tiêu Dập kia!” Nhị hoàng tử nhận lấy ly trà do Chu ma ma dâng lên, không chút để ý nói: “Binh quyền trong tay Liêu Nhiễu có thể trọng dụng được, mỗi năm còn có mấy vạn lượng bạc trắng cuồn cuộn không ngừng đưa tới tay cho nhi thần, nhi thần tất nhiên là muốn cướp lấy người này vào dưới trướng trước Tiêu Dập.”
Thích hoàng hậu cũng không thèm để ý tới, nói: “Thọc ra cái lỗ to như vậy, bây giờ cũng biết đường mà đi thẳng thắn thành khẩn với bổn cung? Nếu con đã nghe lời cữu cữu nói như thế, không bằng đi tìm cữu cữu của con để hắn giúp con chùi đít đi.”
“Mẫu hậu!” Nhị hoàng tử buông chén trà xuống, bất mãn nói: “Người là đại nhân có lòng rộng lượng, chớ có so đo với nhi thần được không! Cữu cữu đã phái người mai phục trên đường đi của Liêu Nhiễu và Cố Trường Tấn, nếu như là chuyện này thất bại, còn phải nhờ người đến trước mặt phụ hoàng giải thích vài câu.”

Cái gọi là giải thích, đó là biết rõ y đã làm chuyện ngu xuẩn cũng muốn kéo y ra khỏi chuyện Liêu Nhiễu tham ô thông đồng với địch.
Thích Chân bình tĩnh nhìn Nhị hoàng tử.
Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, đứa con trai này của bà ta trở nên chỉ nghe lời huynh trưởng nói, há mồm ngậm miệng đều là Thích gia.
Thích Chân hơi nheo đôi mắt lại, tiếp tục gạt nắp trà, sắc mặt không đổi nói: “Có phải là Tiểu Ngũ đã trở về Thích gia hay không? Nghe nói hai ngày trước con đã phái người tiếp nó hồi kinh?”
Nhị hoàng tử trả lời đúng vậy: “Mẫu hậu vẫn luôn thích Tiểu Ngũ, sắp tới là Tết Trùng Dương, đợi đến khi sự việc của Liêu Nhiễu đã giải quyết xong, Tiểu Ngũ vừa lúc có thể cùng mẫu hậu ngắm hoa cúc ăn thịt cua mừng Tết Trùng Dương.”
Nghe vậy, Thích hoàng hậu cầm chung trà ném lên trên bàn “loảng xoảng” một tiếng, nói với vài vị cung nhân tâm phúc bên người: “Đều đi ra ngoài hết cho ta, đóng cửa điện lại!”
Chu ma ma nhìn thấy sắc mặt Thích hoàng hậu trầm như nước, trong lòng nhảy dựng, vội vàng dẫn người đi ra khỏi nội điện.
Chỉ trong chốc lát, trong nội điện này chỉ còn lại hai người là Thích hoàng hậu và Nhị hoàng tử.
Thích hoàng hậu đi về phía Nhị hoàng tử, đứng từ trên cao nhìn xuống, nói: “Năm con mười lăm tuổi, đã từng đi theo cữu cữu của con tới Kinh Giao săn thú, sau khi trở về con bị bệnh hai ngày, tỉnh lại đã ra lệnh giết chết những tên nội thị cùng đi săn thú với con ngày ấy. Dự nhi, con nói thật cho mẫu hậu biết, ngày săn thú hôm ấy cữu cữu đã nói với con cái gì?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui