Buổi trưa thuyền quan sẽ khởi hành, Cố Trường Tấn chỉ uống hai chung trà rồi đứng dậy cáo từ.
Cũng không biết tại sao mà sắc mặt của chàng thật sự không tốt. So với những ngày ở Liêu phủ, dường như vết thương của chàng vẫn luôn không có chuyển biến tốt đẹp.
Nếu không phải bộ dạng của chàng trước sau vẫn luôn thong dong tự nhiên, suýt chút nữa Dung Thư cho rằng chàng lại bị thương nữa.
Dung Thư đưa chàng đến cửa, ánh mắt đảo qua khuôn mặt bình tĩnh tuấn tú của chàng, nói: “Chúc đại nhân chuyến này về kinh, thượng lộ bình an.”
Đối với một người như chàng mà nói, bình an mới chính là lời chúc phúc lớn nhất.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đến bị thương, lúc tra án bị thương, khi giết địch cũng bị thương, Dung Thư chưa từng thấy ai giống như chàng vậy, thỉnh thoảng chắc chắn sẽ bị thương.
Cũng may là chàng tập võ từ nhỏ, căn cơ tốt nên mới có thể chịu đựng nhiều vết thương như thế.
Cố Trường Tấn gật đầu, nhìn nàng một lúc thật lâu rồi mới chậm rãi đi về phía ngõ nhỏ dưới gốc cây liễu. Ở nơi đó có một chiếc xe ngựa mui xanh đang đỗ.
Bánh xe lắc lư di chuyển, tiếng vó ngựa xa dần.
Lộ Thập Nghĩa đóng cửa sổ, liếc nhìn Dung Thư một cái, nói: “Vị Cố đại nhân này, thật sự không tệ.”
Dung Thư sao có thể không hiểu cái liếc mắt kia của Lộ Thập Nghĩa có thâm ý gì, cười cười, thản nhiên nói: “Lòng Cố đại nhân sáng như trăng, vì nước vì dân, đương nhiên là làm việc không có gì sai sót rồi.”
Sau khi chân thành khen hai câu, nàng tủm tỉm cười không nói, một lát sau mới tiếp tục lải nhải thúc giục Lộ Thập Nghĩa đi: “Thập Nghĩa thúc mau đến Xuân Nguyệt lâu đi ạ. Hôm nay ta có nhiều việc phải làm, đợi sau khi thúc về rồi còn phải thay ta đi tìm một thợ khóa hoặc là một vị sư phụ tinh thông cơ quan, sau đó tiện đường đi cùng ta một chuyến đến Thủ Bị Đô Ti.”
Chờ hắn đi rồi, nàng lập tức vào nhà lấy giấy bút, dựa theo ký ức tỉ mỉ vẽ chiếc hộp gỗ tìm được hôm qua ra.
Chiếc hộp gỗ kia nằm trong tay Lạc Yên tỷ, những quyển sách mà hôm qua nàng mang từ thư phòng về là do nàng cố ý đặt trên chiếc án cao bên cạnh cửa sổ. Tác phong làm việc từ trước đến nay của Trương ma ma đều là kín kẽ tỉ mỉ, vô cùng cẩn thận.
Nếu như bà ấy thật sự hài lòng, những món đồ mà nàng mang từ trong thư phòng ra, bất kể thế nào bà ấy cũng sẽ tìm một cơ hội điều tra một phen.
Đêm qua, Lạc Yên tỷ nấp ở sau cây hòe bên ngoài cửa sổ.
Sáng nay bị tiêu chảy chính là tính hiệu, Lạc Yên tỷ ở lại Thẩm Viên theo dõi Trương ma ma, mà nàng thì đi ra lấy thuốc, thuận tiện tìm cách mở khóa.
Từ trước đến nay Lộ Thập Nghĩa làm việc nhanh nhẹn, không đến một canh giờ đã cầm đồ về, phía sau còn có một nam tử cường tráng mặc vải bố xanh đi theo.
“Đây là quan sư phụ của nha môn, đã từng đọc về mọi loại cơ quan ám khí. Ngươi nói với ông ấy xem vật mà ngươi muốn mở là gì?”
Vị Quan sư phụ này trước kia từng nổi danh là đầu trộm đuôi cướp của Dương Châu, được xưng là không có vật gì ở Dương Châu mà ông ấy không lấy trộm được. Nào ngờ rằng sau một lần thất thủ thì bị hạ gục, vẫn là nhờ Lộ Thập Nghĩa nhìn trúng tài nghệ của ông ta nên mới đưa ông ta ra khỏi nhà lao, làm việc cho nha môn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thư đưa tờ giấy vẽ trong tay cho Quan sư phụ, nói: “Hộp gỗ này không có mắt khóa, dường như chỉ là một khúc gỗ khắc một con thụy thú, nhưng ta đã từng lắc nó, bên trong có tiếng vang, hẳn là cất giấu thứ gì đó.”
Giấy vẽ vẽ hộp gỗ sinh động như thật, mỗi một mặt đều được vẽ hết sức tinh tế. Quan sư phụ cầm lấy tờ giấy đó, híp mắt quan sát nửa canh giờ.
“Hộp gỗ này thoạt nhìn khá giống với “Tứ Chưởng Hạp” mà sư phụ ta từng nhắc tới.” Quan sư phụ buông tờ giấy xuống, dụi dụi mắt, nói: “Chỉ cần vỗ bốn cái vào một vị trí đặc biệt trên hộp, cơ quan trong hộp sẽ tự động liên kết lại với nhau, mắt khóa sẽ hiện ra. Nhưng để tìm được đúng chỗ để vỗ thì lại không phải là chuyện dễ, nếu như may mắn thì có thể mèo mù vớ cá rán, nếu như xui xẻo thì cho dù cô nương có vô đến đau tay thì cũng vô dụng.”
Quan sư phụ nói rồi thì lấy một chiếc chìa khóa bằng đồng ra, nói: “Chiếc chìa khóa này là thần khí mở khóa bí mật của sư môn ta, ta thiếu lão Lộ một ân tình, vậy nên chìa khóa này tặng cho cô nương vậy. Cô nương là quý nhân, vận khí tốt hơn bá tánh tầm thường, nếu cô nương thật sự vỗ ra được mắt khóa thì cứ dùng chìa khóa này là có thể mở được ra. Nếu như cô nương không tìm ra được mắt khóa cũng không sao, hai ngày nữa tới nha môn tìm ta, đúng lúc ta có thể nhìn thấy được “Tứ Chưởng Hạp” trong truyền thuyết này. Nhưng xin cô nương hãy nhớ kỹ, nếu không muốn đồ vật trong hộp bị hủy thì chớ nên cạy nó ra.”
Dung Thư nhận lấy chìa khóa, trịnh trọng nói lời cảm tạ, sau đó đi đến Thủ Bị Đô Ti một chuyến rồi về Thẩm Viên.
Giờ đã là buổi chiều, không ít lão nhũ nương và bà tử đều đang nghỉ trưa ở dãy phòng phía sau, cả Y Lan Trúc đều chìm trong im lặng.
Lạc Yên ngồi ở trên giường, tai vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài. Không bao lâu sau, nàng ấy nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần.
Lạc Yên vốn muốn xuống giường ngay, nhưng nhớ lại lời dặn dò đêm qua của Dung Thư, nàng ấy ngẫm nghĩ một lát rồi nằm lại xuống giường. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng của Dung Thư mới đi giày ra mở cửa.
“Cô nương đã lấy được thuốc chưa?”
“Lấy được rồi.”
Dung Thư đặt chiếc hộp đựng thức ăn đang cầm lên bàn, thấy khuôn mặt vốn hồng hào của Lạc Yên trắng bệch thì bật cười thành tiếng, nói: “Lạc Yên tỷ, giả vờ bị tiêu chảy cũng giống lắm.”
Tiểu nương tử cười rộ lên cũng thật đẹp, chẳng trách tướng quân và huyện chúa đều thích.
Lạc Yên có phần ngượng ngùng, nói: “Đại nương và a bà trong Đại Đồng phủ đều cực kỳ nhiệt tình, cứ muốn cho ta đi xem mắt, ta giả bệnh lâu rồi cũng có được chút kỹ năng, đến cả lang trung mà Trương ma ma đưa đến xem bệnh cho ta cũng bị ta lừa bịp được rồi.”
“Trương ma ma tìm lang trung riêng cho ngươi à?” Dung Thư cau mày, hỏi.
Nhà họ Thẩm xưa nay đối xử với hạ nhân rất hào phóng, đầy tháng, Vu Lan và tết Trùng Dương cũng từng xảy ra chuyện các tôi tớ tham ăn cua mà bị tiêu chảy, trong phủ cũng đã có sẵn thuốc, cần gì phải mời lang trung đến khám?
Dung Thư cũng không biết có phải mình nảy sinh nghi ngờ với Trương ma ma hay không mà giờ phút này chuyện gì cũng phải suy nghĩ nhiều.
“Ta đã hỏi được cách mở khóa cho chiếc hộp gỗ hôm qua rồi.”
Lạc Yên nghe thế thì vội xốc đệm giường lên, lấy chiếc hộp gõ nọ ra, vẻ mặt thất bại nói: “Cả ngày ta vẫn luôn mân mê tìm cách mở khóa nhưng cả một miếng vụn gỗ cũng không cạy ra được.”
“Quan sư phụ ở nha môn nói chiếc hộp gỗ này gọi là “Tứ Chưởng Hạp”, chỉ cần tìm đúng vị trí rồi vỗ bốn cái là có thể tìm được mắt khóa.”
Dung Thư nói rồi vỗ “bộp”, “bộp” bốn cái lên cái hộp kia, nhưng không có gì xảy ra cả.
Nàng lại thử đổi sang bên cạnh vỗ nhưng vẫn không có gì xảy ra cả, cứ như thế thử hơn mười lần, tay cũng đã vỗ đến đỏ lên nhưng vẫn chẳng có gì xảy ra.
Nàng đưa hộp gỗ cho Lạc Yên, bảo Lạc Yên thử xem.
Sức của Lạc Yên mạnh, vỗ “bốp bốp” không dưới mấy mươi lần, hộp gỗ này giống như một cục đá đặc vậy, chẳng có chút thay đổi nào.
Dung Thư cũng không vội, thấy Lạc Yên đã sắp vỗ ra tia lửa thì bèn lấy hộp gỗ đó đặt sang một bên, nói: “Không sao đâu, cùng lắm thì hai ngày nữa ta đến nha môn một chuyến. À còn nữa, biết đâu được đêm nay Trương ma ma có thể nói cho ta biết nên mở thế nào thì sao.”
Lạc Yên trừng to mắt, hỏi: “Cô nương muốn ra tay trong đêm nay sao?”
“Ừm, đừng nên để đêm dài lắm mộng.” Dung Thư bình chân như vại đáp: "Miễn cho việc càng trì hoãn, thuốc sẽ không còn tác dụng nữa.”
“Vậy thì ta cũng sẽ ở bên ngoài phòng cô nương giống như đêm qua, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì còn có thể nhảy cửa sổ vào trợ giúp người.”
Dung Thư rũ mắt suy nghĩ một lát, nói một tiếng “Không”.
“Lạc Yên tỷ, tỷ hãy tiếp tục giả bệnh, ta sẽ mang thức ăn về cho tỷ, hai ngày này tỷ đừng ăn thức ăn trong phủ đưa đến.”
Lạc Yên cảm thấy hơi khó hiểu nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
Hộp thức ăn mà Dung Thư mang về còn có một chén chè lê trần bì và vài chiếc bánh hoàng kiều.
Trương ma ma thích ăn bánh nướng hoàng kiều của tiệm gần cầu Thiên Thủy, khi còn bé khi Dung Thư ra ngoài chơi, lúc về luôn sẽ mua cho bà ấy một phần.
Ban đêm khi dùng bữa tối, Dung Thư bưng chè lê và bánh nướng được giữ giường đất giữ ấm hầm hập đến trước mặt Trương ma ma, nói: “Đây là ta đặc biệt mang về cho ma ma, ma ma mau ngồi xuống ăn cùng ta đi.”
Nàng và Trương ma ma từ nhỏ đã thân thiết, đây cũng không phải là lần đầu tiên nàng bảo Trương ma ma ngồi xuống cùng dùng bữa với nàng.
Trương ma ma từ chối mấy lần, thật sự không lay chuyển được nàng mới ngồi xuống, ăn hết một chén chè lê.
Dùng bữa xong, Dung Thư nói muốn đi nghỉ ngơi sớm, để Trương ma ma lại gác đêm, bảo các lão nhũ nương nối đuôi nhau lui ra ngoài.
Trương ma ma cũng giống như ngày thường, tựa gần vào giường bạt bộ, trò chuyện với Dung Thư. Nửa canh giờ sau, tiếng nói của Trương ma ma càng lúc càng chậm, ánh mắt cũng dần mê ly.
Dung Thư biết là thuốc có tác dụng, vội vàng nâng bà ấy dậy, dịu dàng hỏi: “Ma ma, ma ma khó chịu sao?”
Trương ma ma dựa vào trụ giường, ha ha cười một tiếng, nhìn nàng, từ ái nói: “Không khó chịu, ma ma không có chịu, cô nương ngoan ngoãn uống sữa đi.”
Dung Thư ngẩn ra, không thể ngờ rằng ảo giác mà Trương ma ma nhìn thấy lại là nàng lúc còn bé.
Nhất thời, chóp mũi nàng cay cay.
Nàng cắn chặt răng, lại hỏi tiếp: “Ma ma, trước khi ma ma đến Thẩm Viên làm vú nuôi có từng hầu hạ chủ tử nào khác không? Giờ ai là chủ tử của ma ma?”
“Hầu hạ chủ tử?” Trương ma ma nhướng mắt lên, thần sắc hoảng hốt nói: "Chủ tử của ta là cô nương, vẫn luôn là cô nương. Cô nương ấy à, chính là do ta đưa đến đây đấy.”
Dung Thư nhìn bà ấy, tiếp lời dụ dỗ nói: “Ma ma nhớ lại Tam Tỉnh Đường, nhớ lại thư phòng kia đi. Ma ma hãy nói cho Chiêu Chiêu biết, tại sao hôm đó ma ma phải vào thư phòng của cữu cữu?”
Trương ma ma lại không đáp, chỉ cười ha ha, lặp đi lặp lại câu nói kia: “Cô nương ngoan, cô nương phải nghe lời nha.”
Dung Thư đành phải nhẹ nhàng nắm lấy tay bà, dịu giọng gằn rõ từng chữ: “Ma ma hãy nhớ kỹ lại đi, cữu cữu vì việc gì mà đi Phúc Kiến? Cữu cữu đi Phúc Kiến để gặp ai?”
“Cữu lão gia, cữu lão gia… Cữu lão gia vì cô nương đó.”
“Cô nương nào thế?”
“Cô nương nào thế?” Trương ma ma khe khẽ lặp lại câu đó, chợt cười đáp: "Đương nhiên là cô nương rồi.”
…
Từng giọt nước của chiếc đồng hồ nước ở trong góc rơi xuống.
Cũng không biết là thuốc kia hạ quá nhiều hay không mà những lời Trương ma ma nói cực kỳ hỗn loạn, Dung Thư hỏi hơn nửa canh giờ cũng không thể hỏi ra được nguyên nhân gì.
Nếu lại hỏi nữa thì chỉ sợ Trương ma ma sẽ ngủ thiếp đi.
Sắc mặt Dung Thư hơi hơi nghiêm lại, lấy chiếc hộp gỗ trong chăn ra, nói với Trương ma ma: “Ma ma có biết cách mở chiếc hộp gỗ này không?”
Ánh mắt Trương ma ma mơ màng nhìn chằm chằm chiếc hộp gỗ kia, một lúc lâu sau mới đáp: “Tinh vị, gõ vào tinh vị.”
Vừa rồi Trương ma ma nói năng lộn xộn, Dung Thư vốn cũng không trông mong bất kỳ điều gì, giờ nghe bà ấy nói như thế thì vội cúi đầu nhìn chằm chằm hộp gỗ kia.
Tinh vị?
Là tinh vị của bàn cờ sao?”
Dung Thư cong ngón tay lại, chiếu theo tinh vị trên bàn cờ, dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng gõ khắp nơi trên mặt có khắc thụy thú phun châu kia.
Khi tiếng “cộc cộc” dừng lại, nàng nín thở.
Không bao lâu sau, chỉ nghe thấy bốn tiếng “răng rắc” dần dần vang lên.
Ngay sau đó, một chiếc mắt khóa lớn bằng một hạt đậu xanh thình lình xuất hiện ở ngay trung tâm.
Đồng tử của Dung Thư co lại, vội vàng móc chìa khóa mà Quan sư phụ đưa cho, cắm vào trong mắt khóa.
“Cạch…”
Mặt trên của hộp gỗ tách thành hai, chậm rãi mở ra hai bên, để lộ một tờ giấy vàng được gấp đôi ở bên trong.
Toàn bộ sự chú ý của nàng đều đã đặt ở trên tờ giấy vàng kia, không hề hay biết rằng trong nháy mắt khi nàng lấy tờ giấy vàng kia ra, Trương ma ma đang ngồi tựa vào cột giường chậm rãi ngước mắt lên, trong mắt rõ ràng vô cùng bình tĩnh, nào còn có sự tan rã hoảng hốt của lúc trước.
Một mùi thơm bay từ trong hộp gỗ ra, trong khoảnh khắc khi hương thơm đó chui vào trong chóp mũi, Dung Thư chỉ kịp nhìn thấy rõ hàng chữ trên giấy…
Năm Gia Hữu thứ hai, ngày mồng sáu tháng Tư.
Sương đêm bốc hơi trên mặt biển mênh mông vô bờ, trăng sao nấp sau tầng mây dày đặc, không chiếu sáng được chút nào.
Mười chiếc thuyền quan lẳng lặng đi trên mặt biển, sóng biển vỗ lăn tăn vào thân thuyền.
Giờ Dần canh ba, trong khoang thuyền của chiếc thuyền đi cuối cùng, nam nhân nằm trên giường gỗ bỗng nhiên mở mắt ra, ngồi vụt dậy, bàn tay to đè chặt lên ngực, nặng nề cố gắng thở hổn hển.
Thường Cát và Hoành Bình nghỉ trên một chiếc giường ở mặt khác, nghe thấy động tĩnh ở bên phía chàng thì vội vàng ngồi dậy theo, hỏi một tiếng: “Chủ tử? Có phải vết thương lại đau không?”
Mồ hôi lạnh túa ra trên thái dương, thấm ướt tóc mai của Cố Trường Tấn.
Chàng nhắm chặt mắt lại, đến khi lại mở mắt ra, nhịp tim đập dồn trong lòng vẫn chưa thể tan đi.
Chàng lạnh giọng ra lệnh, nói: “Đi nói với người lái đò, chúng ta quay về Dương Châu!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...