Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Tam Tỉnh Đường.
Vừa qua giờ Thân, ánh nắng chiều xuyên qua lớp giấy lụa mỏng manh của cửa sổ, chiếu nghiêng xuống mặt đất.
Trong thư phòng vẫn chưa thắp đèn, cả phòng tối đen. 
Dung Thư nhìn bức tường sau giá sách, cầm đèn đi tới.
Càng đi vào trong, ánh sáng càng yếu ớt, khi đến gần những bức tranh, nàng bước lên một chiếc ghế đẩu, mượn ánh sáng của chiếc đèn trong tay xem kỹ từng bức tranh từ trên xuống dưới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba bức tranh đều được treo trên thanh gỗ thanh yên ở trên tường, ánh mắt Dung Thư dán chặt vào khúc gỗ ngắn ở giữa, khúc gỗ này có nhiều vết mòn hơn hai khúc gỗ thanh yên còn lại, chứng tỏ bức tranh ở giữa thường xuyên bị người ta lấy xuống.
Lấy xuống để nhìn ngắm sao? Hay còn lý do nào khác?
"Lạc Yên, tỷ cầm đèn giúp ta."
Dung Thư đưa đèn cho Lạc Yên sau đó bước chân lên ghế đẩu, lấy bức tranh ở giữa xuống, đặt lên mặt bàn, cúi đầu xem xét.
"Lạc Yên, tỷ xem thử bức tranh này có chỗ nào kỳ lạ không?"
Lạc Yên là một người thô lỗ, đối với những thứ văn phong tứ bảo  thường xem không hiểu, sau khi nhìn kỹ vài lần, nàng ấy nói: "Ta không nhìn ra điểm nào kỳ lạ cả, chỉ là một bức tranh bình thường thôi."
"Ta cũng nhìn không ra có gì kỳ lạ."
Dung Thư cau mày, đêm đó khi nàng đang xem bức tranh này, Trương ma ma đột nhiên xuất hiện sau lưng nàng.
Cữu cữu thường lấy bức tranh này xuống xem, Trương ma ma lại không cho nàng xem kỹ bức tranh này, nàng còn cho rằng bức tranh này có vấn đề.
Nhưng quả thực nàng không nhìn ra được điểm nào bất thường.
Lạc Yên nói rất đúng, nó chỉ là bức tranh bình thường.
Nếu phải nói có điểm nào đặc biệt, thì nó được vẽ bởi một họa sĩ giỏi, rất xứng đáng khi mọi người gọi nó là kiệt tác.
Chỉ là bức tranh như vậy thôi, sao Trương ma ma lại không muốn nàng nhìn lâu chứ?
Là do nàng nghĩ nhiều?
Dung Thư đè xuống những nghi hoặc trong lòng, đang định treo tranh trở lại, nhưng khi nàng nhìn qua bức tường, động tác đột nhiên dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sao vậy, cô nương?" Lạc Yên thấy nàng không nhúc nhích mà cứ nhìn chằm chằm vào bức tường nên cũng tò mò nhìn qua, hỏi: "Bức tường này có gì kỳ lạ sao?”

"Làm phiền Lạc Yên tỷ đưa đèn cho ta."
Dung Thư đặt bức tranh xuống, cầm đèn cầy lên, hướng ánh nến chiếu vào một chỗ nào đó trên tường.
Đây là bức vách gỗ được làm bằng gỗ trầm hương tốt nhất, trên vách gỗ có những đường vân mờ mờ đan xen vào nhau.
Trong ánh sáng mờ ảo, những ngón tay mảnh khảnh của Dung Thư chậm rãi đi dọc theo một đoạn tường, những khớp nối được nối liền nhau tạo thành một hình hộp dài, nàng nói: "Màu gỗ ở đây khác với màu gỗ ở những nơi khác, màu nhạt hơn một chút."
Lạc Yên nhìn theo ngón tay của nàng, quả thật có vài chỗ màu sắc nhạt hơn những chỗ khác.
Sắc mặt Lạc Yên trầm xuống, nàng ấy cong ngón tay gõ lên tường từng chút từng chút một, lúc gõ xung quanh chỗ gỗ hơi nhạt màu, tiếng "cốc cốc" rời rạc vang lên rõ ràng.
"Bên trong rỗng, sau vách tường này hẳn là có một cơ quan bí mật." Lạc Yên cau mày nhìn chằm chằm vách tường, trầm giọng nói: "Chỉ là không biết làm như thế nào để kích hoạt cơ quan này."
Đầu tiên Dung Thư liếc nhìn bức tranh trên bàn, nghĩ tới điều gì, nàng nhướng mi sau đó lại nhìn nhánh cây thanh yên ở giữa.
Các vết mòn trên cây thanh yên không chỉ là bị mài mòn khi lấy bức tranh xuống.
Lông mày của Dung Thư giãn ra, lòng bàn tay của nàng ấn mạnh vào cây thanh yên.
Sau một tiếng sột soạt khe khẽ, chiếc hộp cùng màu với bức tường chầm chậm được đẩy ra, bên trong là một chiếc hộp gỗ phía trên khắc một thuỵ thú (2) nâng hạt châu.
(2)Thuỵ thú là tên gọi những con thú mang lại điều phúc lành ở thời cổ đại Trung Hoa.
Dung Thư và Lạc Yên nhìn nhau, nhanh chóng lấy hộp gỗ ra, theo bản năng muốn mở hộp gỗ ra.
Nhưng nàng đã tìm khắp chiếc hộp gỗ song lại không tìm thấy ổ khóa.
Cái này giống như dùng bốn miếng có chốt giống nhau, để khi ghép lại tạo thành một hộp gỗ, thậm chí không có một lỗ hở.
Dung Thư đưa hộp gỗ đến bên tai lắc lắc hai cái: "Bên trong có đồ, đây là khóa cơ quan."
Trời đã dần tối, bọn họ không thể ở trong thư phòng quá lâu.
Dung Thư dứt khoát, nói: "Lấy nó đi, nếu thực sự không được, ta sẽ đập nát nó ra!” Vừa nói, nàng vừa tùy tiện chọn mấy quyển sách, sau đó cùng Lạc Yên đi nhanh ra Tam Tỉnh Đường.
Trương ma ma đang chuẩn bị bữa tối ở Y Lan Trúc, thấy Dung Thư cầm đèn trở về, không khỏi nhíu mày nói: "Cô nương lại đi đâu thế? Sao không vào trong phòng nghỉ ngơi? Người đã bôn ba ở bên ngoài hơn một tháng rồi, đừng để mệt quá mà sinh bệnh."
Dung Thư ngẩng đầu nhìn bà ấy.
Người phụ nhân trước mặt nàng luôn là một vú nuôi dịu dàng, mọi chuyện đều lấy nàng làm đầu.
Mỗi lần nàng bị bệnh, người ở bên cạnh chăm sóc nàng, ôm nàng vào lòng hát tiểu khúc từ trước đến nay luôn là bà ấy. Tuy nói là vú nuôi nhưng thực ra ở trong lòng Dung Thư, Trương ma ma đã giống như người thân của mình.

Đến giờ vẫn chưa biết thứ trong hộp gỗ kia là gì.
Hiện giờ nàng vẫn đang nghĩ, có phải mình đã quá đa nghi rồi không?
Lần trước Trương ma ma giục nàng rời khỏi đó, không phải là muốn ngăn cản nàng nhìn vào bức tranh đó, cũng không phải sợ nàng phát hiện cơ quan ở phía sau bức tranh đó. Chỉ là sợ nàng làm hỏng bức tranh đó mà chọc giận cữu cữu?
Dù sao thì, một vú nuôi bình thường làm sao lại biết được cơ mật ở trong thư phòng của chủ tử?
Trừ khi bà ấy không phải là một vú nuôi bình thường.
Nếu thật sự không phải như vậy, vậy thì thân phận của Trương ma ma là gì?
Dung Thư cong khóe môi, nói: "Đây không phải là do ta đột nhiên nhàn rỗi không phải có chút không thoải mái sao? Thế nên ta đã đi đến Tam Tỉnh Đường lấy mấy quyển sách về đọc."
Vừa nói, nàng vừa đưa cho Trương ma ma xem những cuốn sách được lựa chọn cẩn thận như báu vật vậy.
Những cuốn sách này đều là ghi chép du lịch địa phương, đây đều do Thẩm lão thái gia đi làm ăn bên ngoài đem về cho Thẩm thị xem.
Dung Thư cũng giống như Thẩm thị, từ nhỏ đã thích các loại sách này.
Trương ma ma cười lắc đầu: "Buổi tối người không nên xem lâu quá, cẩn thận mỏi mắt."
Đang nói chuyện, ở bên ngoài người hầu khác đã bưng cơm tối lên, Dung Thư liếc mắt nhìn, đều là những món trước đó nàng nói muốn ăn.
Dung Thư rửa tay trong chậu đồng, nhận lấy chiếc khăn tay từ tay Trương ma ma, vừa lau tay vừa nói: "Đã mang cơm lên cho Lạc Yên tỷ chưa?"
Trương ma ma cười nói là đã đưa qua đó rồi: "Lạc Yên cô nương còn nói mấy ngày nay có chút mệt mỏi, hôm nay phải nghỉ ngơi sớm."
“Vậy thì đừng quấy rầy tỷ ấy, tránh khi trở về Thượng Kinh, Nghê Tinh lại nói ta quá hà khắc."
Buổi tối, Trương ma ma gác đêm ở trong phòng, đợi đến khi trên giường truyền lại tiếng thở đều đặn, bà ấy mới đứng dậy, đi đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, lặng lẽ lật giở những cuốn sách mà Dung Thư mang từ thư phòng về. 
Trăng khuyết như lưỡi câu, có tiếng trống canh.
Thân ảnh của nàng được chiếu trên giấy dán cửa sổ, sau nửa tách trà, hình bóng ấy từ từ biến mất.
Sáng sớm ngày thứ hai, Dung Thư vừa mới ăn điểm tâm xong thì nghe người vào nói có lẽ Lạc Yên cô nương đã ăn nhiều cua, nên hôm nay đã bị đau bụng.
Dung Thư sai người đi bốc thuốc cho nàng ấy, rồi nói với Trương ma ma: "Ta phải đi ra ngoài một chuyến, Lạc Yên là người của huyện chủ, không thể để cho nàng ấy ngã bệnh được, ma ma ở lại đây chăm sóc cho nàng ấy đi, có ma ma ở Y Lan Trúc ta mới yên tâm được."
Giọng nói của tiểu cô nương không giấu được sự tin tưởng, Trương ma ma vội vàng đáp: "Cô nương lại muốn đi đâu?"
"Trước kia không phải đã cùng mấy đại hộ mượn chút lương thực sao? Sắp đến vụ thu hoạch rồi, hai ngày trước có một vị tướng quân ở Thủ Bị Đô Ti đến nói với ta, nói rằng số lương thực đã vay sẽ do bọn họ hoàn trả nhưng ta phải đích thân ra kiểm tra số lượng chính xác. Ma ma yên tâm, dù sao chuyến đi này có Thập Nghĩa thúc đi cùng, sẽ không có chuyện gì đâu. "

Trương ma ma cũng biết chuyện mượn lương thực của Dung Thư nên không nghi ngờ gì nàng, bà ấy chỉ dặn dò thêm vài câu rồi sai người chuẩn bị xe ngựa.
Xe ngựa chạy lạch cạch trên con đường đá, Dung Thư vừa đến hẻm Từ Anh thì gõ "cốc cốc" vào cửa hai lần.
"Thập Nghĩa thúc."
Lộ Thập Nghĩa đang pha trà tiếp khách, nghe thấy hai tiếng gõ này, hắn "ây" một tiếng: "Sao Chiêu Chiêu lại đến đây?"
Hắn vội vàng đặt chiếc ấm đồng trong tay trở lại lò đất đỏ nhỏ, đồng thời nói với người đối diện: "Đại nhân, xin chờ một chút, ta đi mở cửa cho Chiêu Chiêu.”
Cố Trường Tấn nói: "Lộ bổ đầu cứ đi lo việc của mình."
Lộ Thập Nghĩa vừa quay người, ánh mắt chàng liền rơi trên quạt gỗ trên cửa, chậm rãi đặt cái tách trong tay xuống.
Những ngón tay cầm cốc của người nam nhân đó hơi đỏ lên.
Vừa rồi khi chàng nghe thấy giọng nói của cô nương đó, tâm tình bỗng dưng bất định, bị nước trà nóng đổ lên tay.
Sau khi bước vào viện tử thì Dung Thư mới biết ở trong viện có khách.
Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nắng ban mai lấp lánh như dát vàng, rực rỡ như lửa, và những chiếc ghế thô sơ được che mát bởi một góc tùng bách.
Chiếc nồi đồng cũ "xì xèo" sủi bọt, hơi nước bay lên, lang quân trẻ tuổi không mặc quan phục, đầu đội mũ ngọc, an nhiên ngồi dưới gốc cây.
Dung Thư nới lỏng các ngón tay đang cầm váy, chiếc váy lưu tiên màu trắng từ từ rơi xuống.
Hôm nay nàng búi tóc vọng tiên kế (3), và chỉ cài có một chiếc trâm hải đường màu trắng bằng ngọc bích, tinh khiết thanh nhã, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ đạp lên ánh sáng mà đến.

Cổ họng Cố Trường Tấn hơi thắt lại, dừng một chút, chậm rãi gọi nàng một tiếng: "Dung cô nương".
Sau khi sửng sốt một lúc, Dung Thư lễ phép đáp lại chàng: "Cố đại nhân".
Lộ Thập Nghĩa từ một bên kéo lại một chiếc ghế gỗ, nói với Dung Thư: "Chúng ta uống trà trước đi, hôm nay Cố đại nhân tới chỗ ta, cũng có chút chuyện liên quan đến ngươi."
Sau khi Dung Thư ngồi xuống, hắn cầm chiếc ấm đồng lên pha trà và rót một tách trà cho Dung Thư.
"Cẩn thận nóng, sáng sớm tới tìm Thập Nghĩa thúc, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Dung Thư liếc mắt nhìn Cố Trường Tấn một cái, suy nghĩ một chút nói: "Ta tới đây là nhờ Thập Nghĩa thúc lấy cho ta một ít dương kim hoa, thuận đường ghé qua Xuân Nguyệt lâu tìm Quách di lấy một gói xuân phong tán."
Vị lang quân bên cạnh nghe được lời này liền cau mày và ngước lên nhìn nàng.
Lộ Thập Nghĩa làm sao không biết "Xuân phong tán" là thuốc gì được chứ?
Hai mắt hắn lập tức trừng to như chuông đồng, hắn không hiểu vì sao cô nương này lại muốn loại thuốc đó.
Dung Thư sợ rằng hắn nghĩ sai, vì vậy nói thêm: "Dương kim hoa mà dùng chung với xuân phong tán có thể khiến cho người ta thư giãn và sinh ra ảo giác. Đây là thuốc mà Cố đại nhân đã dùng rồi."
Cố Trường Tấn gật đầu nói: "Đích thực có tác dụng này, chỉ cần liều lượng thích hợp, sẽ không tổn thương đến thân thể."

Lộ Thập Nghĩa suy nghĩ một lúc, sau đó cau mày và nói: "Ngươi đây là vì Trương ma ma?"
Dung Thư ngoan ngoãn gật đầu.
Lộ Thập Nghĩa biết Dung Thư rất giống với Thẩm Nhất Trân, thường có chủ ý lớn, cũng không hỏi nhiều, suy nghĩ một lát rồi nói: "Được, giao chuyện này cho ta. Hôm nay ngươi lại đây rất đúng lúc, qua giờ Ngọ thì Cố đại nhân sẽ rời khỏi Dương Châu, vừa hay ngươi có thể từ biệt với ngài ấy, ta cũng không cần chuyển lời."
Dung Thư khá ngạc nhiên.
Bây giờ còn chưa đến tháng chín, chàng phải rời Dương Châu sao? Kiếp trước cuối tháng mười chàng mới chuẩn bị lên đường trở về Thượng Kinh, khi đến Thượng Kinh là gần tháng mười hai.
Nàng suy nghĩ một chút nói: "Đại nhân, ngài tìm được chứng cứ rồi sao?"
Cố Trường Tấn mỉm cười: "Ừ."
Trong lòng Dung Thư thực sự tò mò, không biết bằng chứng này và những lời mà Liêu Nhiễu nói trước khi chết có liên quan gì đến nhau không, nhưng chuyện này là cơ mật, cho dù có tò mò đến đâu, nàng cũng không thể hỏi được.
Nàng nói: "Chúc mừng." Sau đó nàng im lặng uống một ngụm trà.
Nàng làm sao biết được rằng Cố Trường Tấn đã nhìn thấu tâm tư của nàng từ lâu, nàng vừa nuốt uống ngụm trà xuống thì nghe chàng nói: "Lúc Nhị hoàng tử chiêu mộ Liêu Nhiễu, có ban cho Liêu Nhiễu một cái ngọc bài. Mấy năm gần đây Liêu Nhiễu đã nhận rất nhiều hối lộ ở Giang Chiết, phần lớn số tiền tham nhũng được gửi lên Thượng Kinh, trong tay hắn ta có một cuốn sổ ghi chép trong đó ghi chép rõ ràng tất cả mọi khoản, và những bằng chứng này được giấu trong tiểu phật đường của Liêu phủ.
Cố Trường Tấn nói đến đây thì dừng lại: "Năm năm trước Liêu phu nhân đã chuyển đến tiểu phật đường ở, mà Liêu phu nhân và Liêu Nhiễu gặp nhau lần đầu tiên chính là ở phật đường của Đại Từ Ân Tự.
Có nghĩa là, đồ mà Liêu phu nhân vẫn luôn tìm kiếm thì Liêu Nhiễu đã đưa đến dưới mí mắt của nàng ấy từ lâu.
Mà Liêu phu nhân đúng là rất hiểu Liêu Nhiễu, chỉ vài câu nói đã đoán ra Liêu Nhiễu giấu đồ ở đâu.
Dung Thư thở dài: "Bọn họ…thật đáng tiếc."
Rõ ràng là rất thích đối phương, nếu như Thích gia không chiêu mộ Liêu Nhiễu, không phải, nếu như lúc đầu lão thượng thư không tiến cử Liêu Nhiễu đến Giang Chiết, thậm chí, nếu thân thể của Gia Hữu đế tốt hơn một chút, có lẽ bọn họ có thể cùng nhau đi tiếp trên một con đường.
Cố Trường Tấn nhìn nàng: "Đúng là thật đáng tiếc."
Dừng một chút, chàng lại nói: "Hôm nay ta tới tìm Lộ bổ đầu, ngoại trừ từ biệt ra, kỳ thật còn có một việc muốn làm."
"Ta biết nàng đang điều tra cữu cữu của nàng, Chuy Vân là người mà ta tin tưởng nhất. Sau này, Chuy Vân và những người trong tay hắn đều giao cho nàng sử dụng. Lúc nào nàng muốn dùng người, thì đến số mười tám phố Bình Nam để tìm hắn."
Lá cây trên đỉnh đầu xào xạc, mặt trời từ từ nhô lên khỏi ngọn cây, tạo thành tia nắng, đến cả cơn gió thu thoảng qua dường như cũng nhuốm vài tia hơi ấm.
Dung Thư bóp chặt tách trà trong tay, trong đôi mắt trong veo hiện lên vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng có chút không hiểu.
Đối với một người mà đưa người đắc lực nhất của mình cho người khác dùng, là bảo vệ cũng là sự tin tưởng.
Dung Thư cụp mắt xuống, hồi lâu mới nói: "Đa tạ đại nhân."


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui