“Đây là cái gì, nói!”
Vừa rồi, khi vị tổng đốc Giang Chiết thành danh đã lâu bị người của Liễu Nguyên bao vây, vẻ mặt của hắn ta trước sau như một, không có một chút gợn sóng. Khi nghe tin đêm qua hải khấu của đảo Tứ Phương lén tấn công Dương Châu, hắn ta cũng chỉ liếc nhìn Liễu Nguyên một cái rồi hỏi: “Liễu đại nhân muốn bổn quan làm gì?”
Tính tình bát phong bất động như vậy, Liễu Nguyên thật sự bội phục.
Nhưng cậu ta ngàn lần cũng không nghĩ đến, Ô Nhật Đạt chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu thế mà lại có thể làm cho hắn ta kích động đến mức trán nổi gân xanh, mặt mày dữ tợn.
Liễu Nguyên suy tư nhìn Liêu Nhiễu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ô Nhật Đạt bị chén trà đập rơi hai cái răng cửa, máu tươi nhiễm hồng môi lưỡi, y gắt gao nhìn chằm chằm Liêu Nhiễu, trong miệng gằn từng chữ: “Ngươi kết cấu với Thủy Long Vương lâu như vậy, chẳng lẽ không biết Thủy Long Vương đã mua chuộc một lão bộc bên cạnh ngươi? Ngươi đoán thử xem hắn ta đã lấy được bí mật gì từ trong miệng lão bộc cũ này?”
Y đón lấy ánh mắt sắc như dao của Liêu Nhiễu, cười to nói: “Vị phu nhân kia của ngươi! Chính ta là người đã gây ra vụ nổ chiếc xe ngựa của nàng ta! Trước sau gì hôm nay ta cũng không sống được, có Liêu tổng đốc phu nhân làm bạn cũng không lỗ lắm!”
Y vừa dứt lời, trong ánh mắt vốn không có chút gợn sóng nào của Liêu Nhiễu dần dần nhiễm một tầng huyết sắc, trên cổ nổi gân xanh, chỉ nghe thấy một tiếng ‘răng rắc’ vang lên, yết hầu của Ô Nhật Đạt bị hắn ta mạnh mẽ vặn gãy.
Ô Nhật Đạt thống khổ trừng lớn mắt, giống như một con gà trĩ bị người ta nắm cổ, “khụ khụ” hai tiếng, trong chốc lát đã hoàn toàn không có tiếng động.
Liễu Nguyên không lường trước được Liêu Nhiễu dám giết Ô Nhật Đạt ở chỗ này.
Với sự thông minh của Liêu Nhiễu, không có khả năng hắn ta không biết chuyện giữ lại mạng cho Ô Nhật Đạt sẽ có lợi cho hắn ta hơn. Nếu giết Ô Nhật Đạt ngay lúc này, thì ở trong mắt người khác, ít nhiều cũng mang tiếng là giết người diệt khẩu.
“Liêu đại nhân, Ô Nhật Đạt là khâm phạm của triều đình, nhiệm vụ quan trọng nhất của chuyến đi lần này chính là bắt cóc y.” Liễu Nguyên bình tĩnh nói: “Sao Liêu đại nhân lại ra tay như vậy? Chẳng lẽ lời nói của Ô Nhật Đạt không phải bịa đặt mà là sự thật?”
“Ta không cấu kết với Thủy Long Vương, Liễu công công chẳng lẽ không biết?” Liêu Nhiễu chậm rãi buông ra tay, giọng nói khàn khàn: “Tóm lại nếu ta rời khỏi Cẩm Tú Các, Liễu công công cũng sẽ giết Ô Nhật Đạt giá họa cho ta, nếu như thế, chi bằng ta đành tự mình động thủ, đỡ phải ô uế tay của Liễu công công. Chỉ là hiện tại ta muốn đi lãnh binh sát khấu, Liễu công công cản hay không ngăn cản đây?”
Lời này của hắn ta vừa nói ra, vài tên dũng sĩ phía sau Liễu Nguyên đều dùng vẻ mặt đề phòng mà nhìn chằm chằm Liêu Nhiễu, tay nắm chặt trường đao bên hông.
Liễu Nguyên bình tĩnh nhìn hắn ta, hơi giơ tay để bọn họ lui ra.
“Liêu tổng đốc, mời ngồi!”
Năm ngón tay trái của Liêu Nhiễu hơi cuộn lên, trước sau vẫn duy trì tư thế bóp gãy yết hầu của Ô Nhật Đạt, hắn ta rũ mi mắt, gằn từng chữ: “Đồ vật các ngươi muốn, trên thế gian này chỉ có Phạm Cẩm Thư biết được nó ở nơi nào.”
Dứt lời, hắn ta xoay người rời đi.
Mỗi một bước đi đều cực kỳ bình ổn, theo từng bước chân, thần sắc dữ tợn trên mặt dần dần tan đi.
Chỉ là không biết vì sao, trước mắt hắn ta bỗng xuất hiện hình ảnh của nhiều năm về trước, người nọ đẩy cửa thư phòng ra, hỏi hắn ta: “Liêu Nhiễu, có phải ngươi phản bội Đại Dận hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ông ta kéo người nọ vào trong lòng ngực, son sắt mà thề với trời đất, nói rằng mình không có khả năng sẽ phản bội Đại Dận.
Trong lòng nàng ấy lại nửa tin nửa ngờ, chỉ lẳng lặng ngước mắt nhìn hắn ta, nói: “Lột da của hổ, sẽ bị hổ cắn trả.”
Lột da của hổ, sẽ bị hổ cắn trả.
Nàng ấy nói nghiêm túc như vậy, nhưng hắn ta lại nghĩ như thế nào? Hắn ta nghĩ, cháu trai kia của Thủy Long Vương, cùng lắm chỉ là một con đại trùng không có khả năng gây ra chút sóng gió gì, hắn ta chỉ cần giơ tay đã có thể bóp chết y, người như vậy, sao có thể phản phệ được?
Cho dù là phản phệ, hắn ta cũng nhận.
Từ khi hắn ta nhận được nửa khối ngọc giác của Nhị hoàng tử truyền lại, hắn ta đã chọn con đường này.
Lão thượng thư từng là quan trên của hắn ta, khiến hắn ta cưới Phạm Cẩm Thư, muốn hai phái văn võ trên triều đình đồng khí liên chi, cùng chung kẻ địch, vì Đại Dận mà đánh cho trời yên biển lặng.
Đây đúng là một kỳ vọng tốt!
Hắn ta cũng đã từng hy vọng như thế.
Hoàng thượng phân binh quyền từ một thành hai, người của Binh Bộ có quyền điều động binh mã, cũng bởi vì lý do này mà không thể không cùng võ tướng của Thượng Kinh vẽ ra một cái giới hạn, ranh giới rõ ràng.
Bọn họ thành người của Hoàng Thượng, không phải là võ tướng đơn thuần.
Bị võ tướng bài xích, rồi lại không được đám quan văn dung nạp.
Bọn họ chỉ có thể dựa vào Hoàng Thượng.
Nhưng nếu Hoàng Thượng băng hà thì sao?
Người có thể làm hoàng đế trong tương lai, có võ tướng ủng hộ, lại có quan văn ủng hộ.
Người đứng ở giữa như hắn ta, đều đắc tội cả hai bên, sau này có thể dựa vào ai?
Cuối cùng Lão thượng thư cũng lựa chọn Đại hoàng tử, mà hắn ta vào lúc hoàng đế bệnh tình nguy kịch, tìm cho mình một đường lui, có gì mà không được?
Vốn dĩ hắn ta chính là võ tướng.
Thắng làm vua thua làm giặc, ngày sau Nhị hoàng tử thua cuộc, hắn ta cũng nhận!
Chỉ là, nếu muốn phản phệ, thì cũng cũng nên phản phệ trên người hắn ta!
Sao có thể phản phệ trên người Phạm Cẩm Thư được!
Liêu Nhiễu dừng bước, ngơ ngẩn nhìn lên trời một chút.
Nàng ấy không cho hắn ta vào nhà, hắn ta đồng ý.
Nàng ấy làm giả thư từ, liên hợp với Lão thượng thư muốn đẩy ngã hắn ta, hắn ta cũng nhận.
Thậm chí nàng ấy hao tốn tâm tư che giấu hành tung của Cố Trường Tấn và Phan Học Lượng, hắn ta cũng giả câm vờ điếc.
Tất cả cũng chỉ để cho nàng ấy được thoải mái.
Tóm lại, hoàng đế đã không còn sống được bao lâu, đợi đến khi Nhị hoàng tử đăng cơ, nàng ấy sẽ biết hắn ta đã không chọn sai.
Tới khi đó, tới khi đó…
Cẩm Tú Các là nơi của Liêu Nhiễu.
Hôm nay tới hắn ta chỉ dẫn theo hai gã tâm phúc, hiện tại cả hai gã tâm phúc đều đã bị thương, đại khái là Liễu Nguyên muốn giữ lại nhân chứng nên vẫn chưa giết bọn họ.
Liêu Nhiễu nhìn bọn họ, lừa mình dối người mà nghĩ, hôm nay là tết nguyên tiêu, có lẽ nàng ấy sẽ ở lại Phật đường hoá vàng mã, có lẽ sẽ không ra cửa, có lẽ sẽ không ngồi trên chiếc xe ngựa kia.
“Các ngươi quay về phủ Tổng đốc, xem thử phu nhân có ở đó không. Nếu nàng ấy ở đó, thì nói với nàng ấy, hải khấu đảo Tứ Phương đến, có khả năng là nửa tháng mười ngày tới ta không thể quay về.” Giọng nói của hắn ta rất khàn: “Nói nàng ấy đừng sợ, ta sẽ không để cho những người đó bước vào Dương Châu nửa bước.”
Cẩm Tú Các.
Sau khi Liêu Nhiễu rời đi, một người tiến lên, nói với Liễu Nguyên: “Liễu đại nhân, Liêu Nhiễu sẽ đi tiếp viện Lương tướng quân thật ư? Thuộc hạ lo lắng hắn ta sẽ nhân cơ hội này trốn đi.”
“Hắn ta sẽ đi.” Liễu Nguyên nhàn nhạt nói: “Ngươi đi tra cho ta, liệu Liêu phu nhân có ở trong chiếc trong xe ngựa kia thật hay không, nếu thật——”
Cậu ta hơi dừng lại: “Vậy thì an táng cho tốt.”
“Vâng.” Người nọ nhận lệnh rời đi.
Liễu Nguyên rũ mắt nhìn thi thể của Ô Nhật Đạt.
Liêu Nhiễu nói không sai, quả thật hôm nay cậu ta đã chuẩn bị giết Ô Nhật Đạt, giá họa cho Liêu Nhiễu, nếu Ô Nhật Đạt không chết, vậy thì chính là cậu ta chết, cậu ta cũng đã chuẩn bị đẩy hết lên đầu Liêu Nhiễu.
Khi tới Cẩm Tú Các, cậu ta đã nuốt mật lệnh mà Nhị hoàng tử đưa cho Liêu Nhiễu vào miệng, mật lệnh đó tất nhiên là giả. Cậu ta thực hiện kế sách này, cũng chỉ là đi một nước cờ hiểm, có thể lợi dụng mật lệnh này để đẩy ngã Nhị hoàng tử hay không còn chưa biết.
Muốn xem năng lực của Cố Trường Tấn và Lương Tiêu, muốn xem Lão thượng thư có thể chống đỡ được đến khi cậu ta quay về Thượng Kinh hay không, cũng phải nhìn tâm tư Hoàng Thượng.
Chỉ là hiện tại, những lời mà Liêu Nhiễu nói, cậu ta không cần lấy mạng của hắn ta, nhớ tới vị của mảnh giấy bọc sáp kia, Liễu Nguyên nhẹ nhàng thở dài: “Thật khó nuốt.”
Cảm thán xong lại nhịn không được mà thở dài một tiếng.
Vừa rồi khi người của cậu ta nhảy vào ngôi nhà này, Ô Nhật Đạt đã dùng súng hỏa mai (1) bắn vào ngực cậu ta một cái, cũng may y bị dũng sĩ trong doanh tướng đẩy một cái nên viên bi sắt kia cũng chỉ bay thoáng qua, trên vai bị rách một đường rất sâu, có thể thấy được cả xương cốt.
(1) Súng hỏa mai:
Liễu Nguyên nhặt cây súng hỏa mai mà Ô Nhật Đạt vừa dùng lên, tỉ mỉ quan sát.
Súng hỏa mai này đã được cải tiến qua, lực sát thương cao hơn so với lúc trước rất nhiều, cũng chính xác hơn. Nếu tối nay hải khấu đảo Tứ Phương đều dùng vũ khí tinh vi như vậy, trận thuỷ chiến này sợ là không dễ đánh.
Khó trách Ô Nhật Đạt lại có gan lớn đánh lén Dương Châu như vậy, nếu đêm nay y thành công, không biết Dương Châu sẽ chết bao nhiêu người.
Liễu Nguyên cười lạnh một tiếng: “Đem thi thể của Ô Nhật Đạt và chưởng quầy Cẩm Tú Các mang đi, giám sát chặt chẽ, đừng để cho chưởng quầy kia chết. Còn những người khác theo ta trở về thành!”
Dưới tường thành, Thất Tín đang sai người đem thuốc Dung Thư đã chuẩn bị xong mang vào miếu Thành Hoàng, một tên dũng sĩ vội vã nói một câu ở bên tai y, ngay tức khắc hai mắt y đỏ lên, lát sau, sắc mặt nghiêm trọng, nói: “Mau đem thuốc bảo quản kỹ càng, tất cả đều lên tinh thần cho ta, tối nay ai cũng không được phép lười biếng!”
Trong bóng đêm, mười mấy lão đại phu mang theo giỏ đựng thuốc cùng mười mấy tên dược đồng vội vàng đi vào miếu Thành Hoàng, còn có rất nhiều nữ tử búi tóc thành đoàn kết đội từ trong nhà bước nhanh tới.
Ngay cả nha hoàn, bà tử của Tần lâu Sở quán cũng tới đây hỗ trợ.
Sắc thuốc, cắt vải vóc, mọi người đều cố gắng trật tự làm việc mà mình có khả năng.
Chân trái Dung Thư kẹp tấm ván gỗ cố định, không thể dùng lực, chỉ có thể dùng chân phải nhảy từng bước từng bước đến bên ngoài cửa miếu.
Âm thanh lửa đạn ầm ầm dần dần tới gần, nàng giương mắt nhìn lên trời cao.
Trăng sáng treo cao, ngân hà lộng lẫy.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới kiếp trước, sau khi Cố Trường Tấn trở về từ Dương Châu, có lẽ Cố đại nhân đã biết được vị Đô Sát Viện kia bởi vì hộ thành hơi kém nên đã mất mạng, những láng giềng cũ ở hẻm Ngô Đồng đã lặng lẽ đưa tới rất nhiều đồ ăn.
Không chỉ có đồ ăn, còn có bùa bình an cầu được từ Đại Từ Ân, cùng với rất nhiều hoa dại nở rộ trên núi.
Dung Thư cắm những bông hoa đó vào trong bình ngọc bích, cười nói với chàng: “Lần này lang quân lập được công lớn, các bá tánh lại tặng không ít đồ vật.”
Cố Trường Tấn vừa tỉnh lại, sau khi nghe xong những lời này, đã dựa vào gối dựa, ngước mắt nhìn nàng.
“Bảo vệ cho Dương Châu, không chỉ có công của ta.” Chàng nói.
Nam nhân tóc dài xõa trên vai, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lại cực kỳ trầm tĩnh.
“Rất nhiều người cùng ta bảo vệ cho Dương Châu, có đứa trẻ ăn mày bên đường, có quy công (2) của Phong Nguyệt Quán, thậm chí còn có lão nhân gia tóc trắng xoá.”
(2) Quy công: Những người đàn ông làm công việc vặt trong nhà thổ thường kiêm luôn vai trò bảo vệ
Chàng nhìn nàng, dùng giọng nói trầm thấp chậm rãi nói: “Bọn họ đã giúp ta hiểu rõ, thân thể dù cho hèn mọn đến đâu, trong dòng máu đang chảy đều có núi sông, nhật nguyệt, xương cốt dù cho mềm yếu đến đâu, nhưng cũng có thể chống được phong sương của gia quốc.”
“Vì vậy, bảo vệ cho thành Dương Châu, không chỉ có công lao của ta.”
Đó là một ngày tuyết tan, ánh nắng ấm áp từ ngoài cửa sổ dũng mãnh xông vào, mặt mày lạnh lùng của nam nhân khó có được một chút ôn hòa.
Sương sớm trong hoa nhỏ giọt ở đầu ngón tay, lòng Dung Thư khẽ run lên.
Nhưng chỉ với vài câu nói đó, nàng dường như đã phác thảo ra khung cảnh vô số người bảo vệ quê hương của họ giữa khói lửa chiến tranh.
Lúc đó nàng còn cảm thấy đáng tiếc, đáng tiếc rằng không thể bầu bạn cùng chàng ở trong khói lửa lửa đạn bảo vệ quê hương.
Hiện giờ nàng đang ở Dương Châu, nhưng tâm trạng của nàng có chút khác.
Nàng không phải cùng chàng thủ thành, mà là cùng vô số người thủ thành. Nàng ở đây cùng thủ thành không phải vì bản thân là thê tử Cố Trường Tấn, mà bởi vì nàng là bá tánh Đại Dận.
Trước nay chưa từng có điều gì có thể làm nàng sâu sắc nhận thức được cái gì gọi là gia, cái gì gọi là quốc.
Cái gì gọi là, bất thí vi mang, tạo cự thành dương (3).
(3) Bất thí vi mang, tạo cự thành dương: đại khái giống như có công mài sắc có ngày nên kim hay tích tiểu thành đại.
Dung Thư không biết vì sao chuyện hải khấu tập kích thành này lại phát sinh sớm thế này, chỉ là nàng tin rằng, có nhiều người cùng nhau nỗ lực như vậy, lúc này đây, tất nhiên sẽ tốt hơn so với đời trước rất nhiều.
Ít nhất Ô Nhật Đạt đã chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...