Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Bên bờ sông Tiểu Tần Hoài tiếng chiêng trống vang lên một tiếng rồi lại một tiếng.
Ánh trăng màu bạc, tiếng chiêng trống này và tiếng trống trận bên bờ sông dần dần hòa vào nhau.
Tiếng sóng ào ạt, chiến kỳ tung bay phần phật.
Lương Tiêu chắp tay sau lưng mắt không rời mặt nước tĩnh lặng ngoài kia, sắc mặt nghiêm túc.
“Một canh giờ trước, phó tướng canh gác ở nơi này nhận được tin tức, nói rằng mấy chục chiếc thuyền ở đảo Tứ Phương đang chờ lệnh xuất phát về phía Dương Châu, bên trên chở không ít hỏa khí.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Trường Tấn nhíu mày: “Hỏa khí? Là loại nào?”
“Súng và pháo.” Lương Tiêu lạnh lùng nói. “Lúc trước, khi ta giao đấu với hải khấu trên đảo Tứ Phương, bọn họ cũng có hỏa khí, nhưng số nòng pháo lại không nhiều lắm, cứ mười chiếc thuyền thì sẽ có khoảng một chiếc có lắp pháo. Nhưng hôm nay, nếu dựa theo những gì mật thám báo, cứ ba chiếc thuyền sẽ có một chiếc được lắp pháo.”
Thật ra, việc mua hỏa khí không phải là chuyện dễ, ngoại trừ phải có một lượng lớn vàng và bạc trắng, còn phải biết cách chọn.
Nếu như mật tin là đúng, vậy thì chứng minh người của đảo Tứ Phương đã tìm được một cách chuyên biệt mà nhờ nó có thể mua được số lượng lớn hỏa khí.
Cố Trường Tấn nhìn chiến kỳ Đại Dận tung bay trong gió, im lặng suy nghĩ rồi nói: “Những hỏa khí đó, hoặc là mua từ hải ngoại, hoặc là được người của Địch La và nước Mịch chủ động cung cấp.”
Cố Trường nói: “Nếu như ta đoán không lầm thì người đưa tin chắc chắn là Giao Phượng. Tin tức được đưa đến một canh giờ trước, vậy thì có thể nói hải khấu đảo Tứ Phương đã xuất phát một canh giờ trước. Lương tướng quân thử tính xem, còn bao lâu nữa thì thuyền của quân giặc sẽ đến đây?”
“Chưa đến một canh giờ.”
Cố Trường Tấn gật đầu: “Mong tướng quân chuẩn bị cho ta một chiếc thuyền có điều kiện phòng thủ tốt, ta sẽ tự đưa Phan cống sĩ đến gặp Giao Phượng, bảo Giao Phượng đưa chúng ta đến đảo Tứ Phương.”
Đây là đối sách mà Cố Trường Tấn, Lương Tiêu và Liễu Nguyên đã cùng thương lượng, nhân lúc hải khấu đảo Tứ Phương dốc toàn lực để tấn công, chàng sẽ tự mang binh đến đảo Tứ Phương mai phục.
Nhưng sau đó, một bộ phận binh lính của vệ sở đều sẽ bị Cố Trường Tấn mang đi.
Lương Tiêu thận trọng hỏi: “Liêu Nhiễu thật sự sẽ đưa binh đến chi viện sao?”
“Sẽ.” Cố Trường Tấn đáp. “Trước kia Liêu Nhiễu nâng đỡ Thủy Long Vương để lão ta chống đối Ô Nhật Đạt là vì muốn thế lực của hải khấu đảo Tứ Phương bị hao tổn. Hắn ta thông đồng với địch, nuôi hải khấu là để giữ binh quyền lại trong tay chứ không phải thật sự muốn nhìn thấy cảnh Đại Dận bị phá hủy, trong giờ phút sống còn như thế này, hắn ta không dám không dốc hết toàn lực để bảo vệ Dương Châu.”
Nếu không thì sao có thể nói là lòng người khó dò chứ?
Lão Thượng thư tiến cử Liêu Nhiễu, thậm chí còn gả cháu gái ruột cho Liêu Nhiễu, bởi thứ ông ấy nhìn trúng chính là tài năng và tấm lòng tận trung vì nước của Liêu Nhiễu.
Chỉ tiếc rằng biết bao nhiêu người càng thăng tiến trong chốn quan trường lại dần để mất tấm lòng tận tụy khi xưa của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng những kẻ làm quan đã quên mất tấm lòng tận tụy ngày xưa đó, vào giờ phút khi nước nhà lâm vào cảnh sống chết còn mất, có lẽ lại có thể tạm buông mối lợi riêng, nhỏ nhặt của bản thân xuống, chĩa mũi đao về phía kẻ địch.
Thứ gọi là dục vọng, vừa có tham dục, lại vừa có hy vọng.
Lương Tiêu buông tiếng thở dài, cố nén nỗi đau mà nói: “Thật là đáng tiếc.”
Đáng tiếc cho điều gì Lương Tiêu vẫn chưa nói rõ, có lẽ là đáng tiếc cho Liêu Nhiễu vì tranh chấp đảng phái mà phụ tấm lòng trinh bạch của mình, cũng có lẽ đáng tiếc vì biến cố đêm nay sẽ khiến bọn họ mất cơ hội lật đổ Liêu Nhiễu.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, Lương Tiêu cũng chỉ cảm thán một tiếng như thế mà thôi.
Đúng lúc này, một vị tham tướng đưa Phan Học Lượng đến, nói với Cố Trường Tấn: “Cố đại nhân, đã chuẩn bị xong thuyền rồi.”
Cố Trường Tấn rút một con dao găm chém sắt như chém bùn từ bên hông ra, đưa cho Phan Học Lượng, hỏi y: “Có sợ không?”
Phan Học Lượng nói không sợ, trong đôi mắt sáng ngời tràn ngập niềm tin dành cho Cố Trường Tấn.
“Thảo dân tin đại nhân!”
Cố Trường Tấn nhàn nhạt gật đầu, buộc chắc hộ giáp trên người y, nói: “Lát nữa hành sự tùy theo hoàn cảnh, tối nay Giao Phượng chắc chắn sẽ xuất hiện.”
Chiếc thuyền từ từ rời bờ, nước biển vỗ vào thân thuyền tạo thành từng bọt sóng bạc tung tóe. Thuyền đi đến một hòn đảo đá ngầm không có một ngọn cỏ thì dừng lại, nấp ở vùng tối phía sau đảo.
Cố Trường Tấn đứng ở mũi thuyền, y phục bị gió biển thổi đến bay phấp phới, che bớt ánh mắt sắc sảo trên khuôn mặt góc cạnh đi.
Phan Học Lượng theo sát phía sau chàng, tim đập như nổi trống nhưng lại không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì.
Một lát sau, một chuỗi tiếng ầm ầm ầm phá nước dần dần đến gần.
Từng chiếc thuyền kiên cố đi ngang qua hải đảo trước mặt, bên trong tiếng sóng biển vang động trời đất còn như ẩn như hiện tiếng cười nói.
Biết những chiếc thuyền đó đang chở loại người nào, nhịp thở của Phan Học Lượng cũng nhẹ hẳn đi.
Đợi đến khi mặt biển phía trước đã trở lại trạng thái bình lặng, y mới nghe Cố Trường Tấn nói: “Khởi hành.”
Ban đêm, mặt biển rộng còn đen tối u ám hơn cả bầu trời.
Cũng không biết là đã đi bao lâu, đằng trước đột nhiên xuất hiện hai chiếc thuyền hải khấu, cột buồm ở đầu thuyền treo một chiếc cờ vẽ hình rồng.
Chính là thuyền dưới trướng Thủy Long Vương. 
Cố Trường Tấn vừa định sai người phóng dây xích nối thuyền thì đã nghe một người của Dũng Sĩ Doanh nói: “Đại nhân, có người đang đi về phía này.”
Cố Trường Tấn tập trung nhìn, quả nhiên nhìn thấy trên mặt biển lấp lánh ánh bạc có một chiếc thuyền đang lao vút về phía này.

Trên thuyền chỉ có ba người, một người trong đó mặc áo khoác ngắn tay màu đỏ thẫm, trên tóc quấn một chiếc khăn đỏ, tay chắp sau lưng, trên khuôn mặt anh khí là nét kiên nghị vững vàng sau khi đã thấy quen cảnh đao kiếm giao tranh.
Chiếc thuyền nhỏ đó đến gần, người nọ đã sải bước lên thuyền, nói với Cố Trường Tấn: “Là Cố đại nhân đấy à?”
“Chính là Cố mỗ.” Cố Trường Tấn đáp. “Các hạ là Phan Hồng Phong hay là Giao Phượng?”
Phan Hồng Phong chếch mắt liếc nhìn chàng, cười nói: “Đại nhân không cần phải thử ta, người truyền tin mấy năm nay cho Thủ Bị Đô Ti đều là ta. Nếu không phải là Phan Hồng Phong của Đại Dận, sao ta có thể nhận được lời nhắn của đại nhân mà đến đây tìm ngài chứ?”
Cố Trường Tấn hơi nhếch môi cười, nói: “Nếu đã như thế, ta lấy thân phận là Hữu Thiêm Đô Ngự Sử kiêm Giám Sát Mật Sứ của Đại Dận chiêu an Phong nương tử làm việc cho triều đình, không biết Phong nương tử có bằng lòng hay chăng?”
Phan Hồng Phong cũng không đồng ý ngay mà chỉ vào một chiếc thuyền bên cạnh, nói: “Trên hai chiếc thuyền đó có không ít người đã từng bị Thủy Long Vương bắt đến đảo Tứ Phương, ép làm hải khấu. Nhờ có sự trợ giúp của bọn họ, ta mới có thể giết được Thủy Long Vương, cướp vị trí của lão ta. Nếu như đại nhân đã thay mặt triều đình chiêu an, mong đại nhân hiểu rõ, sau khi chiêu an rồi, triều đình có thể không truy cứu tội lúc trước của ta và nhóm thuộc hạ dưới trướng này của ta không?”
“Lần này nếu như có thể đến được đảo Tứ Phương thành công thì chính là công lớn, đến khi đó đừng nói sẽ không nhắc đến tội trước kia, triều đình còn sẽ xét công ban thưởng.” Cố Trường Tấn trịnh trọng nói. “Chưa kể mấy năm nay Phong nương tử vẫn luôn truyền tin tức cho Lương tướng quân, hoàng thượng thánh minh, nhất định sẽ không bạc đãi Phong nương tử và thuộc hạ.”
Phan Hồng Phong không nói lời nào, sau khi im lặng một hồi lâu, ánh mắt lướt qua Cố Trường Tấn, dừng ở trên người Phan Học Lượng.
Vừa rồi khi lên thuyền, bà ấy đã chú ý đến y.
Dù sao cũng là hài tử của mình, cho dù nhiều năm không gặp cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra được ngay.
Dung mạo của bà ấy sắc bén hơn nữ tử bình thường, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Phan Học Lượng, ánh mắt bà ấy không thể tự chủ được mà mềm đi.
“Ta nghe nói trước kia ngươi bị hạ ngục vì làm rối kỷ cương trong kỳ thi Hội, có việc này không?” Bà ấy nhìn Phan Học Lượng, hỏi.
Phan Học Lượng trố mắt ngước nhìn, trong nháy mắt khi ánh mắt hai người đối diện nhau, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót. Đây là thân mẫu của y, lúc sinh y ra mới mười sáu tuổi, sau khi bị hải khấu bắt đi thì đã biến mất hơn hai mươi năm.
Nếu tính ra thì cũng chỉ mới bốn mươi ba tuổi, nhưng khuôn mặt lại giống như những bà lão sáu mươi.
Mấy năm nay ở đảo Tứ Phương, nhất định bà ấy đã phải chịu không ít khổ cực.
“Đúng, đúng là có việc này, nhưng Lượng chưa từng làm rối kỉ cương.” Phan Học Lượng nói. “Là Cố đại nhân cứu Lượng, Cố đại nhân đã nói là làm, mong rằng… Phong nương tử tin Cố đại nhân, giúp đỡ Đại Dận của chúng ta, cứu giúp Dương Châu ta.”
“Nếu như ngươi chưa từng làm rối kỷ cương, vậy thì là do ta mới bị cuốn vào việc này.” Phan Hồng Phong cười một cái, hào sảng nói. “Ta cũng là nhân sĩ của Dương Châu Đại Dận cơ mà! Sao có thể không giúp đỡ Đại Dận ta được? Cố đại nhân, mời, xin hãy theo ta đến đảo Tứ Phương!”
Trăng lên trên phố, hàng vạn đốm pháo hoa rơi rụng như mưa. 
Tiếng lửa đạn “ầm ầm ầm” vang lên hết đợt này đến đợt khác, từ xa nhìn lại, chúng giống như ánh lửa phun trào từ nơi sâu dưới đáy biển, bắn thẳng lên bầu trời.
Khi khúc nhạc chiến tranh vang lên, thì cũng là lúc bá tánh trong thành đều nghe thấy được.

Dung Thư mới vừa trốn vào chân miếu Thành Hoàng dưới tường thành.
Lộ Thập Nghĩa cầm một cái cồng đồng, gõ “beng beng”, giận dữ hét lên: “Hải khấu tấn công thành! Mau chạy đi! Nếu như không sợ chết thì cùng ta đi đánh hải khấu! Đừng quên rằng Dương Châu là Dương Châu của Đại Dận, là Dương Châu của chúng ta!”
Tiếng pháo nổ khiến lòng người run rẩy vừa rồi thức tỉnh bá tánh đang chìm trong sự lười nhác và lòng đố kỵ, giờ nghe tiếng hô vang này của Lộ Thập Nghĩa, mọi người đã tỉnh lại ngay.
Đám người đông đảo nhất thời tan tác như chim muông, hốt hoảng chạy về phía nhà mình.
Cũng có một số người can đảm ở lại, cầm vũ khí chạy theo sau Lộ Thập Nghĩa, ra ngoài tường thành.
Những người này có những nam tử cường tráng, cũng có những tên côn đồ ngày thường chơi bời lêu lổng, du thủ du thực, còn có cả đám khất cái quần áo tả tơi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Sắc mặt Quách Cửu Nương nghiêm trọng, nói với Dung Thư: “Không thể về Thẩm Viên được. Tối nay đám hải khấu này rõ ràng đã có chuẩn bị mới đến, nếu như chúng công phá được tường thành, một nơi như Thẩm Viên chỉ sợ sẽ là đích đến của tên cầm đầu mất.”
Dương Châu giàu có và đông đúc, cứ mười hộ giàu có ở Giang Nam thì đã hết năm, sáu hộ đều ở Dương Châu cả rồi. 
Trong nhà những phú hộ này đương nhiên có hộ vệ, nhưng có nhiều hộ vệ đến đâu cũng chưa chắc đánh thắng được hải khấu mang theo súng. Ác danh của hải khấu đảo Tứ Phương người người đều biết, đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào là không làm, nếu Dung Thư ở Thẩm Viên thì ngược lại sẽ gặp nguy hiểm.
Dung Thư đương nhiên hiểu chuyện này.
“Ta giấu theo rất nhiều dược vật khẩn cấp, phải sai bọn họ đưa đến đây trước đã.” Nàng cắn chặt răng, liếc nhìn Trương ma ma say đến không mở mắt được đang nằm trong đám bà tử ở phía sau, nói. “Có Lương tướng quân, có Cố đại nhân và cả Liễu công công ở đây, hải khấu đảo Tứ Phương không thể đánh vào trong thành được đâu, ta ở đây sẽ không gặp phải chuyện bất trắc gì. Dì Quách, người về Xuân Nguyệt lâu lo cho các cô nương ở đó trước đi, tiện đường đưa Trương ma ma theo.”
Lần trước khi hải khấu đánh bất ngờ, trong trạng thái không hề có phòng bị, nhóm người của Cố Trường Tấn cũng có thể bảo vệ được thành Dương Châu, không cho hải khấu đánh vào trong nội thành. Giờ đây có nàng cảnh báo trước một tiếng, đương nhiên cũng có thể bảo vệ được.
Theo bản năng, nàng nhìn về Chuy Vân và Thất Tín ở bên cạnh.
Mới vừa rồi khi hai người bọn họ mang theo hai đám người đến bao vây nàng, nàng đã bị dọa đến nhảy dựng, sau đó mới biết, họ đều là người do Cố Trường Tấn phái đến bảo vệ nàng.
Nàng biết Chuy Vân, nhưng vị Thất Tín công công này nàng mới gặp lần đầu tiên.
Dung Thư bị trẹo chân, vừa rồi quá vội vào thành nên đương nhiên sẽ không chú ý đến cảm giác đau đớn ở chân, giờ khi đã đặt chân đến miếu Thành Hoàng rồi, cảm giác đau đớn đến tận tim kia khiến người nàng ướt mồ hôi lạnh. 
Giơ tay lau mồ hôi trên trán đi, nàng hắng giọng, nói: “Thuốc trị thương trong hiệu thuốc được mở dưới danh nghĩa của nương ta, có thể làm phiền hai vị phái người đi lấy thuốc đến đây không? Cướp biển tấn công Dương Châu, hẳn là sẽ có không ít tướng sĩ và bá tánh bị thương, miếu Thành Hoàng này vừa lúc có thể làm nơi chữa thương được.”
Chuy Vân vốn muốn đưa Dung Thư đến số mười tám phố Bình Nam, trong căn nhà đó có cơ quan do chính tay hắn lắp đặt, còn có một cái mật thất, cho dù hải khấu đánh vào cũng không sợ.
Chỉ là trước mắt nghe Dung Thư nói thế, hắn đoán chắc cô nương này sẽ không rời khỏi đây.
Người chủ tử giao phó phải bảo vệ, bất kể là hắn hay Thường Cát, Hoành Bình, trừ phi là chết, nếu không bọn họ sẽ không rời nửa bước.
Chuy Vân suy nghĩ kỹ một lát rồi nói: “Dung cô nương nói không sai, miếu Thành Hoàng này ở gần tường thành, đúng là nơi tốt để chăm sóc người bị thương và bị nạn. Ta sẽ ở đây làm trợ thủ cho cô nương, Thất Tín công công sai người vận chuyển thuốc đến đây, thế nào?”
Thất Tín nhìn Chuy Vân rồi lại nhìn Dung Thư, gật đầu nói: “Giờ nô gia sẽ đi ngay.”
Y theo Lạc Yên ra khỏi miếu Thành Hoàng, đi được đến nửa đường chợt nghe “Ầm” một tiếng, chẳng biết là nơi nào dưới bức tường thành cũ này phát ra tiếng nổ mạnh.
Thất Tính lạnh mặt, nói với người của Dũng Sĩ Doanh ở bên cạnh: “Chẳng phải thuốc nổ mà Ô Nhật Đạt mang đến đều đã được xử lý cả rồi sao?”
Người nọ cũng không biết, nghi ngờ nói: “Thuốc nổ và hỏa khí trên mấy chiếc thuyền hoa kia đích xác đều đã bị thuộc hạ xử lý cả rồi.”

Vừa nói xong những lời này, hai người lại nghe thấy một trận ầm ĩ vang lên ở phía trước, Lộ Thập Nghĩa và vài vị nha sai vội vàng chạy từ ngoài thành vào.
Thất Tín vội cản hắn lại, hỏi: “Lộ bộ đầu, phía trước xảy ra chuyện gì thế?”
Lộ Thập Nghĩa đáp: “Cái tên Ô Nhật Đạt chết tiệt kia ấy thế mà chôn thuốc nổ bên dưới chiếc xe ngựa mà Liêu phu nhân dùng để đi ra ngoài, vừa rồi là xe ngựa của Liêu phu nhân bị nổ! Cũng không biết Liêu phu nhân có ở trong xe ngựa không, bây giờ tại hạ lập tức qua đó cứu người!”
Thất Tín ngẩn ra, Liêu phu nhân chính là cháu gái của lão Thượng thư, Phạm Cẩm Thư.
Liêu phu nhân giỏi thư pháp, khả năng bắt chước bút tích của người khác có thể nói là gần như lấy giả tráo thật, bức thư gửi từ Dương Châu đến thượng kinh kia chính là xuất phát từ tay Liêu phu nhân.
Người bên cạnh có lẽ không biết nhưng Thất Tín và Liễu Nguyên biết, mấy năm nay Liêu phu nhân vẫn luôn thu thập chứng cứ thông đồng với địch của Liêu Nhiễu.
Tiếc rằng Liêu Nhiễu giấu quá kỹ, Liêu phu nhân bị buộc nên bất đắc dĩ, vì thế mới giả mạo bức thư kia, cùng bày ra cái bẫy làm rối kỷ cương này.
Khi xuất phát đến Dương Châu, lão Thượng thư còn bảo chủ tử gửi lời nhắn cho Liêu phu nhân, bảo nàng đừng tiếp tục điều tra nữa, mau chóng về kinh.
Trái tim Thất Tín trầm xuống, hai tay không tự giác nắm chặt. 
Khi tiếng nổ mạnh chợt vang lên, một tiếng cười âm u bỗng chốc truyền từ nhã gian Cẩm Tú Các ra.
Tay chân Ô Nhật Đạt bị trói, trên xiêm y màu nguyệt bạch đầy vết máu, một lỗ thủng bên hông đang không ngừng chảy máu.
Gã nhìn chằm chằm Liêu Nhiễu không chớp mắt, ánh mắt độc ác, nói: “Liêu đại nhân có biết vừa rồi là thuốc nổ ở đâu bị kích nổ không?”
Vừa rồi khi Liễu Nguyên đưa người của Dũng Sĩ Doanh đến vây chặt khách điếm này, Ô Nhật Đạt hiểu ngay gã đã sập cái bẫy dẫn rắn ra khỏi hang của Liêu Nhiễu và Liễu Nguyên!
Ô Nhật Đạt từ trước đến nay cho mình là hơn người, vốn tưởng rằng lần này lẻn vào Dương Châu là kế sách đã thắng chắc trong lòng bàn tay, ai ngờ rằng nhất cử nhất động của mình đều nằm trong kế hoạch của người khác.
Thấy không còn đường sống, thù mới thêm hận cũ, nhất thời hận Liêu Nhiễu đến cùng cực.
Liêu Nhiễu vốn muốn ra ngoài nhưng sau khi nghe những lời này rồi thì chợt quay đầu lại, không rên một tiếng nhìn chằm chằm Ô Nhật Đạt.
Ô Nhật Đạt phun một ngụm máu ra, cũng không thừa nước đục thả câu mà cười “Ha ha” hai tiếng, đang muốn nói: “Chính là...”
Chỉ tiếc Liễu Nguyên không hề cho gã cơ hội nói hết câu, bàn tay vung lên, một chén trà lấp miệng Ô Nhật Đạt.
Ô Nhật Đạt bị người ta cắt lời, mặt tràn đầy biểu cảm không cam lòng, giống như một con sâu lông vặn vẹo, cố sức bắt đầu giãy giụa.
Nhưng cho dù gã giãy giụa thế nào, bàn tay đè chén trà của Liễu Nguyên vẫn bất động.
Vai cậu ta bị thương, quan bào đỏ tươi bị máu nhuộm thành màu đỏ thẫm.
Nhưng dường như cậu ta không hề cảm thấy đau đớn, đôi môi trắng bệch thậm chí còn cong nhẹ lên, dịu giọng nói với Liêu Nhiễu: “Nơi này có nô gia giải quyết hậu quả, Ô Nhật Đạt có chuẩn bị mà đến, mong Liêu tổng đốc mau chi viện Lương tướng quân. Hôm nay, Dương Châu không thể thất thủ được!”
Liêu Nhiễu giống như không nghe thấy vậy, bước nhanh đến, rút chén trà trong miệng Ô Nhật Đạt ra, bàn tay to bóp chặt cổ Ô Nhật Đạt, buộc gã ngẩng đầu lên, nói: “Như vậy là ý gì? Nói!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui