Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Thư phòng.
Dung Thư nuốt ngụm trà trong miệng xuống, yên lặng nhìn vào cánh cửa của bức tường đối diện.
Đằng sau cánh cửa là thư phòng, chất đầy sách và vài bức thủ trát của ngoại tổ phụ.(1)
Nàng nhớ lại một chuyện, khi nàng khoảng tám tuổi, nàng vào thư phòng tìm một cuốn du ký do ngoại tổ phụ viết, vì thân hình thấp nên nàng đã di chuyển một chiếc ghế đẩu thấp và giẫm lên để tìm.
Cuốn sách đã được tìm thấy, nhưng khi nàng đi xuống, không cẩn thận đã làm đổ một lư hương phía sau bàn án.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tro hương như mực bắn tung toé, tất cả đều rắc lên một cuộn tranh.
Dung Thư nhớ rằng đó là một bức tranh của Xuân Sơn tiên sinh.
Cữu cữu rất thích các bức tranh của vị hoạ sư này, các bức tranh treo trên tường đều là hoạ tác của ông ấy.
Bức tranh bị tro hương vấy bẩn, nên đã không còn đẹp nửa.
Cữu cữu bình thường dịu dàng vậy mà lại tức giận với nàng, Dung Thư tính tình bướng bỉnh, tuy là đã nhận sai, nhưng cũng đã chọc giận Thẩm Trị.
Sau đó là do Trương ma ma dỗ nàng, để nàng không giận cữu cữu của mình nữa.
Không biết bây giờ bức tranh đó còn hay không?
Dung Thư để tách trà xuống, từ từ đi đến cánh cửa.
Cánh cửa "Cạch" một tiếng mở ra, bên trong không có đốt đèn, rất tối, bóng đen từ hàng giá sách gỗ hoàng lê buông xuống, lan tràn lên bức tường phía sau giá sách.
Thư bước đi nhẹ nhàng, hướng đến bức tường trong bóng tối.

Trong trí nhớ của nàng, bức tường đầy thư pháp và tranh dường như "sạch sẽ" hơn rất nhiều, hiện tại chỉ còn lại ba bức tranh, bức tranh bị Dung Thư hất tro hương vẫn còn ở đó.
Chỉ là vết tro hương trên đó đã sớm biến mất, có lẽ đã mời người đến sửa lại.
Dung Thư không thực sự thích những bức tranh của Xuân Sơn tiên sinh, chỉ biết những bức tranh này rất quý đối với Thẩm Trị, nên nàng đã tránh nơi này ngay khi bước vào thư phòng, để không gây phiền phức nữa.
Nàng yên lặng nhìn bức tranh, càng nhìn càng cảm thấy rừng hoa đào phía trên rất quen thuộc.
Đột nhiên nàng nhớ đến phía sau điện của Đại Từ Ân Tự có một rừng hoa đào, phía trên treo đầy kinh phiên. Kinh phiên của bức tranh này giống hệt kinh phiên của Đại Từ Ân Tự, chắc là rừng hoa và đào này rồi. (2)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy, Xuân Sơn tiên sinh đã lên Đại Từ Ân Tự để vẽ bức tranh này.
Dung Thư tiến lên một bước, đang muốn nhìn kỹ bức tranh đột nhiên có một bóng người mảnh khảnh ở sau lưng nàng, từng chút một chiếu lên tường.
"Cô nương đang nhìn gì vậy?"
Dung Thư bị giọng nói đột ngột làm cho giật mình, vô thức chạm vào chiếc vòng bạc bên tay trái.
Quay đầu lại, thì ra là Trương ma ma, nàng lập tức thả lỏng vai, nói: "Ma ma đi vào làm sao không có tiếng động? Làm ta giật bắn người."
Trương ma ma quay lưng về phía ánh đèn, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, nhìn Dung Thư khẽ cười nói: "Cô nương quá mải mê nhìn nên không phát hiện lão nô đã đi vào. Người xem gì mà nhập tâm đến vậy?"
Dung Thư cười chỉ vào bức tranh ở phía sau mình, cười nói: "Ma ma, người còn nhớ bức tranh này không?"
Trương ma ma nhìn bức tranh trên tường dọc theo những ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng nói: "Ta không thể phân biệt đó là bức tranh gì, ta chỉ nhớ rằng đó là bức tranh mà cữu lão gia rất trân quý."
"Trí nhớ của ma ma thật sự không được tốt rồi, lúc nhỏ khi ta đi tìm thủ trắc (1) của ngoại tổ phụ, vô tình làm đổ lư hương, làm bẩn một góc bức tranh này, cữu cữu đã giáo huấn ta rất lâu."

"Hóa ra là bức tranh đó, cô nương nhìn chằm chằm vào nó lâu như vậy, có gì không thỏa đáng?"
"Cũng không có gì là không thỏa đáng." Dung Thư cười nói: "Chỉ là ta hiếu kỳ, vì sao vết tích tro hương trên đó lại không còn nữa."
Trương ma ma cười thành tiếng: "Người đó, quá hiếu kỳ. Chỉ là do cữu lão gia thích tranh của Xuân Sơn tiên sinh, nên sẽ tìm người về sửa lại bức tranh này, người đến lần này chớ có làm hỏng tranh của cữu lão gia nữa tránh việc bị giáo huấn thêm một trận nữa."
Vừa nói vừa hối thúc: "Ở đây tối quá, cô nương, cô mau ra ngoài đi."
Dung Thư đồng ý, chọn một vài cuốn thủ trắc của ngoại tổ phụ, rồi cùng Trương ma ma rời khỏi thư phòng.
Thẩm Trị không có ở đây, nên hôm nay nàng muốn đi đến Xuân Nguyệt lâu tìm Quách Cửu Nương.
"Ma ma, mấy ngày nay ta ở Thẩm Viên quá ngột ngạt, nếu còn không đi ra ngoài cơ thể ta sẽ bị mốc lên mất. Ma ma có đi cùng ta hay không?" Dung Thư nói xong thì đi đến rương thay y phục. 
Trương ma ma nhìn vào phía sau đầu của nàng một lát, mới nhẹ giọng nói: "Lão nô sẽ không đi cùng cô nương, lần này trở về ta phải làm chút việc cho Chu ma ma. Có phải cô nương muốn đi đến hẻm Từ Anh?"
Chu ma ma là vú nương của a nương, người nhà đều ở Dương Châu, chỉ có bà ta đi cùng sau khi a nương xuất giá, hiếm khi trở về Dương Châu. Lần này bọn họ trở về, Chu ma ma đã nhờ Trương ma ma không ít chuyện.
Dung Thư cười nói: "Được, vậy ta chỉ mang theo Lạc Yên, Thập Nghĩa thúc phải trở lại nha môn làm việc, hôm nay ta không đi hẻm Từ Anh nữa."
Thẩm thị đối với việc quản giáo nữ nhi của mình không thích hạn chế Dung Thư, nuôi dạy nàng có tính cách rất khác với những khuê nữ khác.
Nhìn nàng có vẻ rất trầm tĩnh, nhưng thật ra lại giống thỏ con, thích chạy nhảy khắp nơi.
Thấy vẻ mặt gấp gáp, bộ dáng sốt ruột muốn ra ngoài của nàng, Trương ma ma còn tưởng rằng nàng thật sự bị mốc rồi. So với việc nàng ở Thẩm Viên thì Trương ma ma lại thích nàng đi du sơn ngoạn thủy hơn.
Vì thế bà ấy cũng không hỏi nữa, đợi Dung Thư đi rồi, bà ấy trở lại Tam Tỉnh Đường, ở trong thư phòng đứng nhìn bức tranh đó hồi lâu, xác định không có sơ hở nào rồi đi ra ngoài.  

Đúng lúc vừa ra ngoài thì gặp Giang quản gia, nhìn thấy Trương ma ma từ trong phòng bước ra, ông ta rất là kinh ngạc: "Sao Trương ma ma lại đến Tam Tỉnh Đường nữa vậy?"
"Cô nương nhà ta làm rơi đồ ở trong viện tử, ta đến đây để tìm giúp nàng ấy."
Giang quản gia "Ồ" một tiếng: "Vậy có tìm được không?"
Trương ma ma cười gật đầu: "Tìm được rồi."
Vì thế Giang quản gia không hỏi thêm gì nữa, địa vị của Trương ma ma này ở Thẩm gia không thấp hơn chức vị quản gia của ông ta, mọi người luôn đối xử tôn kính bà ấy cho nên chưa bao giờ Giang quản gia dám làm khó bà ấy, thậm chí còn ý lấy lòng bà ấy. 
Dung Thư không hề biết chuyện bên lề ở Tam Tỉnh Đường, vừa đến Xuân Nguyệt lâu đã bị Quách Cửu Nương dẫn lên lầu hai.
Lúc này đang là chính ngọ, lúc này là lúc các cô nương ở Xuân Nguyệt lâu thức dậy, người cần nước để rửa tay, người cần dầu dưỡng để thoa mặt, nhất thời các nha đầu và bà tử đều rất bận rộn.
Đây là lần đầu tiên Lạc Yên đến lạc phường, mặc dù tính tình kiên định nhưng cũng không khỏi nhìn thêm vài lần.
Khi họ đến tương phòng của Quách Cửu Nương, nàng ấy đang định đi theo vào thì Quách Cửu Nương đã nắm vai nàng ấy cười nói: "Chiêu Chiêu nói Lạc Yên cô nương võ công cao cường, không biết có thể làm phiền cô nương dạy mấy chiêu phòng thân cho mấy hài tử ở trong lầu của ta hay không?"
Lạc Yên biết rằng, tú bà muốn nói chuyện riêng với Dung cô nương, nên nàng ấy đã đồng ý để bà tử dẫn đến phòng cạnh.
Sau khi Quách Cửu Nương vào phòng đã cài cửa lại, rót cho mình một ly rượu, bưng một bình nước thơm mới pha đẩy qua Dung Thư qua, nói:
"Ta biết con sẽ quay lại tìm ta, từ nhỏ nha đầu nhà ngươi đã không thể giấu giếm được chuyện gì. Nếu như hôm đó không có Cố đại nhân ở đây, nhất định là con sẽ có nhiều chuyện muốn hỏi. Ta nghe nói từ khi còn trở lại thì Lộ Thập Nghĩa đã bôn ba khắp nơi, chắc chắn là đang chạy việc giúp con, trên thế gian này người có thể để hắn làm như vậy, trừ cô nương ra thì cũng chính là con rồi. Nói đi, lần này con trở lại Dương Châu là vì chuyện gì."
Nói như thế nào đây, Quách ma ma ở cầu gạch Ngô gia có một đôi hoả nhãn kim tinh.
Dung Thư cười nói: "Khó trách a nương thường hay nói Quách di là nữ trung hào kiệt."
Quách Cửu Nương cười khẩy và nói: "Đừng nói nhảm nữa, mau nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra."
Sau đó, Dung Thư nói chi tiết những nghi ngờ của mình đối với Thẩm Trị: " Quách di, có biết Liễu Nhiễu thường qua lại với các thương nhân nào không?"
Quách Cửu Nương nghe xong, đặt chén rượu trong tay xuống, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Ta chưa từng nghe Liêu Nhiễu hay thuộc hạ của hắn nhắc đến cữu cữu của con. Con người Liêu Nhiễu rất kín miệng, tâm tư kín đáo, nếu như có thông đồng với người khác sẽ rất khó tìm ra manh mối. Hai ngày nữa Lục Vận sẽ trở lại, lúc đó ta sẽ để Lục Vận giúp ta điều tra một chút."

Dung Thư do dự: "Liệu có gây phiền phức cho Lục Vận cô nương không?"
"Không đâu, vị Liêu tổng đốc này thực sự thích Lục Vận."  Quách Cửu Nương liếc nàng một cái: "Nói ra cũng rất kỳ lạ, hắn chưa từng chạm vào Lục Vận nhưng hắn lại không phải là người sạch sẽ, những cô nương khác hắn đều chạm vào, chỉ là sau khi chạm một lần, hắn sẽ không chạm lại lần thứ hai. Duy nhất Lục Vận, hắn không hề chạm vào nàng ấy nhưng năm lần bảy lượt lại đến tìm nàng ấy, Lục Vận cãi nhau với hắn ta mà ngược lại hắn lại rất vui."
Quách Cửu Nương vừa nói vừa lắc đầu, thở dài nói: "Nữ tử trên đời này ai cũng thiên kiều bá mị, nam tử cũng thiên kỳ bách quái."
Dung Thư lúc đầu còn có chút khó hiểu, nhưng nghe được lời này của Quách Cửu Nương, nàng không khỏi cười "hì hì". Cười xong nàng mới phản ứng lại, có lẽ Quách di đang muốn chọc nàng cười, vì thấy nàng đang vô cùng lo lắng.
Quách Cửu Nương cùng cười với nàng, rồi nghiêm túc nói:
"Chiêu Chiêu, nếu con thực sự nghi ngờ cữu cữu của ngươi đã làm ra chuyện có hại đến Thẩm gia, làm hại Đại Dận thì đừng nên giấu nương của con. Ở trong lòng nương của con, Thẩm gia và con quan trọng hơn cữu cữu của con. Nếu như có một ngày, cữu cữu của con dám làm chuyện tổn hại đến con và Thẩm gia, nương của con nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta."
Dung Thư rất sửng sốt trước những gì mà Quách Cửu Nương nói.
Nàng không nỡ để a nương chịu khổ, luôn lo lắng sẽ làm tổn thương đến thân thể của a nương nên rất nhiều chuyện đều không muốn nói với a nương, lúc nào nàng cũng muốn a nương an tâm chăm sóc thân thể của mình.
Nhưng những gì Quách di có gì sai chứ?
Với tính tình của a nương, nếu cữu cữu của nàng thật sự làm tổn hại đến Thẩm gia, bà ấy thà tự mình đưa ông ta đến quan phủ, tuyệt đối không mượn tay người ngoài.
Dung Thư nhìn Quách Cửu Nương nói: "Cái chết của ngoại tổ phụ của con có gì kỳ lạ không?"

Chú thích:
(1) Thủ trắc: thư viết tay.
(2) Kinh phiên: một loại cờ dài, hẹp, treo rũ thẳng xuống, có ghi nội dung tùy theo mục đích của buổi lễ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui