Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Ngoài cửa có một chiếc xe ngựa mui xanh, Hồ Hạ ngồi trong xe, khuôn mặt trắng mũm mĩm hiếm khi hiện lên vẻ gấp gáp. Lúc ở Đô Sát Viện, khi ông ấy nghe thấy thuộc hạ nói vị này chạy tới ngõ Trạng Nguyên cứu người, trái tim sắp vọt lên tận cổ họng. 
Tổng hiến (2) đại nhân giao tiểu tử này cho ông ấy, nếu như tiểu tử này xảy ra chuyện, ông ấy biết ăn nói thế nào với tổng hiến đại nhân bây giờ?
(2) Tống hiến: một cách gọi khác của Tả Đô Ngự Sử Đô Sát viện
Cũng may là tiểu tử này vẫn còn nguyên vẹn.
“Mau lên xe đi, các sĩ tử ở ngõ Trạng Nguyên đều đã tản đi cả rồi, bản quan đưa các người về Đô Sát viện.” Hồ Hạ ra hiệu cho họ lên xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người khác ở trong xe, đương nhiên là không nhìn thấy trong phòng còn có hai cô nương.
Khóe mắt Cố Trường Tấn quét đến một góc trong ám phòng (3) này, chắp tay nói với Hồ Hạ: “Hồ đại nhân, hạ quan vẫn còn một vài việc cần phải xử lý, mong đại nhân cho hạ quan nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, hạ quan sẽ tự đến Đô Sát Viện nhận tội với đại nhân.”
(3) Ám phòng: căn phòng bí mật
Nói rồi, chàng nhìn Hoành Bình, bảo: “Đỡ Phan cống sĩ lên xe ngựa. Ngươi theo Hồ đại nhân về Đô Sát viện.”
Ánh mắt của Hồ Hạ dừng lại trên mặt Cố Trường Tấn mấy lần, trong giây lát, ông ấy nửa đùa nửa thật cười nói: “Được thôi, nhưng ngươi phải bình an không mất một sợi tóc về Đô Sát Viện cho bản quan, nếu không thì tổng hiến đại nhân sẽ tìm ta tính sổ mất.”
Cố Trường Tấn nhận lời, chắp tay bái dài một cái.
Chờ cho đoàn người đã đi rồi, chàng mới nhìn về phía Dung Thư, nói: “Ta đưa các nàng về.”
Thật ra chuyện sĩ tử làm loạn đã bình ổn, trước mắt trên con đường về lại trang viên tơ lụa cũng sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Dung Thư liếc nhìn tay phải của Cố Trường Tấn, lập tức nhìn thấy trên vạt áo phi sắc kia có vài giọt máu tối màu, đó là vết máu do trâm vàng đâm vào cánh tay hắn để lại.
Suy nghĩ một lát, nàng gật đầu nói: “Làm phiền đại nhân.”
Ba người ra khỏi phòng, đi về phía trang viên tơ lụa.
Cả đường đi Doanh Tước không dám nói lời nào, cố ý bước lùi lại một bước, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Cố Trường Tấn và Dung Thư.
Cố Trường Tấn đưa người về lại trang viên tơ lụa thì dừng bước, giương mắt nhìn về phía Dung Thư: “Những ngày qua Thượng Kinh không yên ổn, nếu như Dung cô nương phải về kinh, vậy thì tốt nhất nên chờ thêm nửa tháng.”

Dung Thư gật đầu, nói: “Đa tạ đại nhân đã nhắc nhở.”
Ánh mắt của Cố Trường Tần dừng lại ở lúm đồng tiền bên môi nàng một chút, chợt rời mắt đi, đang muốn cáo từ thì đột nhiên lại nghe cô nương ở phía đối diện nói: “Có thể mời đại nhân thu xếp công việc, bớt chút thì giờ vào trong uống một chén trà nhỏ không? Ta có một số việc muốn nói với đại nhân.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trái tim của chàng vẫn luôn đập thình thịch.
Những lời này của nàng vừa dứt, tiếng tim đập “thình thịch” kia lại vang lên bên tai, giống như pháo hoa nổ tung vậy.
Nam nhân lại nâng mắt lên, ngón tay hơi cuộn tròn, không do dự mà bước nhanh theo Dung Thư vào trong trang viên tơ lụa.
Trần chưởng quầy thấy Dung Thư đã đi mà còn quay lại, trái tim đang lo lắng cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.
“Chủ nhân cuối cùng cũng về rồi sao!? Vừa rồi tiểu nhân phái người đến ngõ Trạng Nguyên tìm người…” Ông ấy nói được nửa câu thì đã ngừng lại, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn về hướng người đi ở phía sau Dung Thư: “Cố, Cố đại nhân?”
Trước đó ông ấy đã lải nhải mấy câu với chủ nhân về vị đại nhân này, ai biết mới chớp mắt mà vị này đã lại đến nhà, thật sự là ban ngày không nên nhắc tên người, ban đêm không thể nhắc đến quỷ mà!
“Trần thúc, ta không sao, làm phiền thúc lấy tráp thuốc tới, pha thêm hai chung trà nữa.”
Trần chưởng quầy vội vàng đáp ứng.
Chờ đến khi tráp thuốc và trà được đưa vào, Dung Thư lấy một bình thuốc trị ngoại thương ra, nói: “Vừa nãy tình thế cấp bách, lỡ tay khiến đại nhân bị thương, mong đại nhân thứ lỗi.”
Trong lòng Cố Trường Tấn biết nếu bôi thuốc trước mặt nàng thì nàng sẽ an tâm hơn một chút, cũng không chối từ nữa mà xốc tay áo lên, rút cái nút mềm chặt miệng bình ra, rải thuốc bột lên miệng vết thương.
Lúc này Dung Thư mới phát hiện ở cổ tay hắn ngoại trừ có vết thương do trâm đâm trúng ra thì còn có hai vết đao chém rất nông.
Còn là bị thương ở nơi gần cổ tay, những chỗ ở gần đó chắc có lẽ cũng có không ít thương tích.
Kiếp trước chính là như thế, mỗi lần khi cứu người, chàng đều phải bị thương.
Về mặt này Dung Thư thật sự bội phục chàng, nam nhân này giống như chưa từng có thời khắc nào là lùi bước, cho dù vết thương chồng chất, máu tươi đầm đìa, chàng cũng chưa từng lùi lại nửa bước.
Cố Trường Tấn bôi thuốc xong, vừa mới giương mắt lên là đã thấy nàng đang bình tĩnh nhìn chằm chằm cổ tay của mình, chỉ coi như là nàng đang cảm thấy áy náy, bèn nói: “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, cùng lắm là hai ngày là lành lại.”
Dung Thư gật đầu cười, quay trở lại chuyện chính, nói: “Hôm nay đa tạ Cố đại nhân, trước đó ở trong ám phòng, sau khi nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện giữa đại nhân và Phan cống sĩ, ta chợt nhớ đến một vài việc.”

Ánh mắt Cố Trường Tấn hơi nghiêm nghị, nhớ đến lúc trước nàng từng nhắc đến Liễu Nguyên và còn có cả một số thói quen khi còn nhỏ của Hứa Li Nhi, theo bản năng nhìn về phía ngón tay của nàng.
Quả nhiên, cô nương này đã bắt đầu nhéo mảnh vải quấn trên tráp thuốc.
“Có chuyện gì? Dung cô nương cứ nói đừng ngại.”
Dung Thư sắp xếp lại suy nghĩ, châm chước nói: “Gia huynh Dung Trạch là giám sinh Quốc Tử Giám, lúc trước khi xá muội xuất giá, gia huynh đã từng nhắc đến một việc, đó là kỳ thi Hội năm nay, phần lớn các giám sinh thi đậu của Quốc Tử Giám đều là người chưa từng tham gia kỳ thi nào. Gia huynh vốn cũng muốn thử một lần xem sao, nhưng tiên sinh lại bảo huynh ấy nên tích lũy kinh nghiệm thêm hai năm nữa, vậy nên huynh ấy mới bỏ suy nghĩ này đi.”
Cố Trường Tấn híp híp mắt.
Chàng đã thi thẳng một đường từ thi Huyện đến thi Đình, đương nhiên cũng hiểu rất rõ đối với các sĩ tử đã thi đậu mà nói, đương nhiên là càng tham gia thi càng sớm càng tốt, cho dù không thể đề tên lên bảng vàng đi chăng nữa thì cũng có thể tích lũy được một lần kinh nghiệm khoa khảo quý giá.
Giống như những gì Dung Thư nói, phần lớn các giám sinh đều chọn không tham gia thi, như thế thật sự rất kỳ quái.
Cố Trường Tấn ngước mắt lên nhìn Dung Thư, có lẽ nàng cũng cảm nhận được điểm kỳ quặc trong đó.
“Dung cô nương nghĩ thế nào về việc các giám sinh không tham gia kỳ thi Hội?” Chàng hỏi.
Câu hỏi này Dung Thư không thể đưa ra được một đáp án dễ dàng được.
Kiếp trước, sau khi Phan Học Lượng bị giam vào nhà lao Đại Lý Tự không lâu thì đã tự vẫn.
Thậm chí còn không chờ được đến khi Cố Trường Tấn dốc hết sức lực tranh thủ một cơ hội tam tư hội thẩm cho hắn.
Dung Thư nhớ rất rõ sau đó, có một ngày nọ, Cố Trường Tấn ngồi trong thư phòng một lúc lâu.
Lần đó trong thư phòng không thắp đèn, chàng rũ mắt, nâng mũ cánh chuồn trong tay, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Khi nàng cầm đèn vào trong thư phòng, hắn giương mắt nhìn về phía nàng, đôi mắt đen bị ánh nến trong tay nàng chiếu đến cực kỳ sáng.
“Nàng biết không? Trên đời này, có một vài người chết không phải vì hắn đã làm gì, mà là chết vì hắn là ai.”
Chàng lẩm bẩm một câu như thế, sau khi nhận ra mình đã nói gì thì đã lại mím môi không nói thêm nữa.
Trước kia Dung Thư không hiểu những lời kia của chàng có ý gì, nhưng vừa rồi ở trong ám phòng, sau khi nghe xong cuộc trò chuyện giữa chàng và Phan Học Lượng, lại nhớ đến chuyện A Huynh từng nhắc đến.

Dường như có một thứ gì đó chậm rãi xâu chuỗi từng chút từng chút một những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước và bây giờ lại với nhau.
Cố Trường Tấn nói, Phan Học Lượng chết không phải là vì y đã làm chuyện gì, mà là chết vì y là ai. Nói cách khác, Phan Học Lượng đã định sẵn là sẽ gặp phải tai kiếp này.
Bất kể y có làm rối kỷ cương, cũng bất kể y có oan uổng hay không.
Những gì xảy ra, hẳn là bởi vì thân phận của Phan Học Lượng.
Kiếp trước có lẽ Cố Trường Tấn đã biết được thân phận của Phan Học Lượng, vậy nên chàng mới nói ra một câu như thế.
Dung Thư nhất thời cảm thấy hơi ảo não vì sao trước kia nàng không hỏi nhiều thêm mấy câu, hỏi rồi có lẽ có thể biết được Phan Học Lượng là ai.
“Ta chỉ cảm thấy tiên sinh Quốc Tử Giám bảo các giám sinh đừng tham gia thi, biết không chừng là vì bảo vệ bọn họ. Có lẽ các đại nhân đó đã sớm biết trước lần thi Hội này sẽ xảy ra chuyện.”
Ánh mắt nhìn nàng của Cố Trường Tấn sáng quắc.
Nàng và chàng đều nghĩ về cùng một hướng.
“Nhưng đại nhân, nếu trận sóng gió làm rối kỷ cương của kỳ thi Hội lần này thực sự là do người khác cố ý gây nên,” Dung Thư vân vê tráp thuốc, đón lấy ánh mắt của hắn, nghiêm túc nói: “Vậy thì Phan Học Lượng bị cuốn vào đó, thật sự chỉ là trùng hợp ư?”
Đồng tử Cố Trường Tấn khẽ run lên, một loại cảm giác rẽ mây nhìn thấy mặt trời đột nhiên sinh ra.
Vụ án này, vốn chỉ cần lão thượng thư thề thốt phủ nhận chuyện tuồn đề thi ra ngoài làm rối kỷ cương, vậy thì sẽ không xảy ra trận phong ba như hôm nay.
Nhưng lão thượng thư lại nhận tội.
Thanh danh cả đời bị phá hủy không nói, cũng hoàn toàn đánh Phan Học Lượng vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Cố Trường Tấn nhớ đến những gì Hồ Hạ nói, lão thượng thư bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, lần thi Hội này có lẽ sẽ là lần cuối cùng ông ấy làm chủ khảo.
Một lần cuối cùng…
Cố Trường Tấn suy nghĩ thông suốt đứng dậy, nói với Dung Thư: “Cố mỗ nên về Đô Sát Viện, lần này đa tạ Dung cô nương.”
Thấy Cố Trường Tấn như thế, Dung Thư biết ngay những lời kia của mình cuối cùng đã có tác dụng. 
Sau đó nàng cong mi cười, đáp: “Cố đại nhân không cần phải cảm tạ, chẳng qua ta chỉ nói bừa mà thôi, vụ án của Phan cống sĩ còn phải dựa vào đại nhân tự trả lại trong sạch cho y.”
Lúc nàng cười rộ lên thì khóe mắt hơi giương lên, có một loại yêu kiều đan xen giữa ngây thơ và quyến rũ.
Hóa ra trong chớp mắt khi người nọ cười lên có thể sánh được với thời khắc khi hoa nở.
Cố Trường Tấn rời mắt đi, hầu kết hơi nhúc nhích, nhàn nhạt “Ừm” một tiếng, cầm mũ cánh chuồn lên, hơi hơi gật đầu rồi đi ra từ cửa sau.

Người nọ đã đi được khoảng nửa khắc chung, Trần chưởng quầy mới chắp tay bước vào, nói: “Chủ nhân, đại tiểu thư đến đón người.”
Dung Thư vội nói: “Trần thúc không nói với nương ta về chuyện ta đến ngõ Trạng Nguyên đấy chứ?”
“Đương nhiên là không có, chuyện mà chủ nhân dặn dò sao tiểu nhân dám quên được?”
Dung Thư yên tâm, xách tà váy vội vàng ra cửa.
Nàng vừa lên xe ngựa, Thẩm thị đã hấp tấp nói: “Bây giờ chúng ta về Minh Lộc viện, hôm nay sĩ tử gây sự, mấy con ngõ đều đã bị phong lại, cũng không biết khi nào mới hết bị phong nữa.”
Nói rồi, bà ấy tỉ mỉ liếc nhìn nàng một cái, nói: “Vừa nãy con vẫn luôn ở trong trang viên tơ lụa đấy chứ?”
Dung Thư “Vâng” một tiếng, nói: “Con vốn định đến Kim Lâu một chuyến nhưng đi được nửa đường thì phát hiện ở ngõ Trạng Nguyên đằng trước có người gây sự nên đã vội vàng quay về trang viên tơ lụa.”
Thẩm thị nhẹ nhàng thở ra.
“Nửa tháng gần đây đều sẽ không yên bình, chờ mấy ngày nữa thì lại đến kiểm tra sổ sách sau đi.” Bà ấy hơi hơi cau mày: “Thôn trang kia của đại tẩu ta vốn bảo Trần thúc của con tìm ngày đi xem một chuyến, giờ thật ra bảo Trần thúc rời khỏi thượng kinh cũng không tiện cho lắm.”
Dung Thư “Ồ” một tiếng, hỏi: “Thôn trang của đại bá mẫu sao cũng phải đưa cho nương quản lý thế ạ?”
Dung Thư biết thôn trang kia của đại bá mẫu, nơi đó là do hoàng thượng ban cho khi phủ Thừa An Hầu thụ phong tước vị, chỉ là thôn trang kia thật sự rất xa, ở tận huyện Uyển Bình thuộc phạm vi quản hạt của phủ Thuận Thiên.
“Trước đó đất đai của thôn trang kia xảy ra vấn đề nên tỷ ấy mới nhờ ta tìm người đến đó xem giúp tỷ ấy một chuyến. Việc này vẫn luôn do Trần thúc của con làm, sau khi ông ấy đến đó một chuyến thì quay về nói với ta rằng, trang đầu (4) hỏi một không biết ba, nhìn là biết đang lén lút giở thủ đoạn gì đó rồi. Việc này ta đã nói với đại bá mẫu của con một tiếng, cũng không biết tỷ ấy đã đổi trang đầu khác chưa.”
Từ trước đến nay Thẩm thị vẫn luôn đồng tình với đại phòng, chỉ nghĩ đến cách làm người của Chu thị, sau khi phán đoán một phen thì lại xua tay nói: “Thôi thôi, đại bá mẫu của con không thích làm phiền người khác, sau này gặp tỷ ấy rồi hẵng nói tiếp, có lẽ tỷ ấy đã đổi trang đầu khác rồi cũng nên.”
Lúc hai người đang trò chuyện, xe ngựa đi xuyên qua phố Trường An, đi về phía cửa thành.
Một tiểu y chính vác theo một hòm thuốc mới đi ra khỏi đầu ngõ Thảo Mạo Nhi đã nhìn thấy chiếc xe ngựa kia.
Tôn y chính liếc mắt nhìn một cái là nhận ra ngay đó chính là xe ngựa của hầu phu nhân Thẩm thị, trước kia khi nàng ấy đến phủ Thừa An Hầu châm cứu cho hầu phu nhân, là chiếc xe ngựa có lọng che này đón đưa nàng ấy.
Tôn Đạo Bình lau mồ hôi giữa trán, ấp úng nói: “A, người vừa nãy ngồi trên xe là Cố phu nhân, à không phải, Cố phu nhân và Cố đại nhân đã hòa ly rồi, giờ đã trở thành Dung đại cô nương. Ầy, một cô nương tốt như thế, sao Cố đại nhân lại nỡ hòa ly nhỉ? Tình cảm đúng thật giống như tổ phụ nói, là việc khó suy xét được kỹ càng. Phải rồi, lần trước Dung đại cô nương hỏi về bài thuốc thảo dược kia, ta đã tìm được xuất xứ rồi, cũng không biết Dung đại cô nương có cần nữa hay không nhỉ? Nhắc đến cũng kỳ lạ, phương thuốc kia có nguồn gốc từ một phương thuốc cổ của Tây Vực, cả Thái Y viện cũng không có bao nhiêu người biết, sao Dung đại cô nương lại biết được?”
Tôn y chính vừa đi vừa lải nhải nói, bóng lưng dần dần biến mất trên phố Trường An.
(4) Trang đầu: Người quản lý một thôn trang, không phải thôn trưởng

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui