Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Trong Thanh Hành Viện, ngoại trừ nhà chính nơi Thẩm thị ở, hai bên còn có mấy cái sương phòng.
Dung Thư sống ở sương phòng phía đông, nhà nàng ở phủ Dương Châu trước đó tên là Y Lan Trúc. Bây giờ sương phòng chỗ Thanh Hành Viện này cũng tên là Y Lan Trúc.
Hành lang Y Lan Trúc trồng một mảnh trúc Tương Phi, Dung Ô ngồi trên chiếc ghế đá bên cạnh trúc Tương Phi, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào phiến lá trúc xanh mượt.
“Nhị muội muội tìm ta có chuyện gì vậy?” Dung Thư nhàn nhạt nói.
Lông mi của Dung Ô khẽ run lên, đứng dậy, nàng ta ưỡn cổ nói: “Ta tới đây là để nói cho ngươi biết, ta sẽ xuất giá từ Thanh Hành Viện, không phải vì đống của hồi môn kia, mà là bởi vì… ta nguyện ý xuất giá từ nơi này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần cuối cùng hai người gặp mặt là vào ngày mười sáu tháng giêng, so với trước đây, Dung Ô gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng không tốt, trông không giống một cô nương sắp lấy chồng.
Rõ ràng là sắc mặt uể oải, nhưng đại khái là bởi vì từ nhỏ không thích nhận thua trước mặt Dung Thư, cái miệng nhỏ nhắn của nàng ta mím chặt, eo cũng rất thẳng.
Dung Thư mím môi cười, nói: “Được.”
Nụ cười của nàng không hề có ý trêu chọc hay khinh thường, nàng chỉ đơn thuần cảm thấy bộ dáng này của Dung Ô thật buồn cười.
Bởi vì mỗi người một nương nên từ nhỏ hai người họ chưa bao giờ thân thiết với nhau. Cả hai người nhìn như dịu dàng, nhưng trên thực tế, một người bướng bỉnh, một người kiêu ngạo, tính cách cả hai đều không tốt lắm.
Khi mới vừa từ Dương Châu về Hầu Phủ, bởi vì Thẩm thị, Dung Thư cũng từng có tâm tư cạnh tranh với Dung Ô.
Khi đó mọi người đều nói hai nữ nhi của Thừa An Hầu Phủ tri thư đạt lý, rất có tài năng. 
Để người khác không chê cười nương, Dung Thư ở Dương Châu chăm chỉ học lễ nghi quy củ, học cầm kỳ thư hoạ. Trở lại Thượng Kinh, nàng cũng từng nỗ lực muốn đạt được danh tiếng trong đám khuê tú của Thượng Kinh.
Nhưng sau đó, nàng phát hiện ra rằng dù nàng có cố gắng thế nào, học các quy củ tốt đến đâu, chơi đàn hay đến đâu, chỉ cần nàng là nữ nhi của nương, nàng sẽ không có khả năng có danh tiếng tài nữ gì đó. 
Những gia tộc huân quý quyền thế đó không có khả năng sẽ đồng ý một nữ nhi của thương hộ có thể tốt như thiên kim quý nữ mà bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng ra.
Vậy thì sao?
Những danh hiệu như Thượng Kinh tam mỹ, Thượng Kinh đệ nhất tài nữ, bất quá là các thế gia đại tộc dùng để dệt hoa trên gấm cho các tiểu nương tử trong tộc chưa lập gia đình mà thôi.
Những hư danh này có thể giúp họ thêm một chút tự tin khi bàn chuyện cưới hỏi, để sau này có thể thêm chút thể diện cho nhà chồng.
Dung Thư cảm thấy thật châm chọc, nam tử gian khổ học tập khổ đọc mười mấy năm, nếu đạt được công danh sớm còn có thể có tiền đồ xán lạn. Nhưng các tiểu nương tử ngày đêm không ngừng học này học kia, kết quả lại chỉ là để thêm chút thể diện cho nhà chồng khi thành thân mà thôi.
Đừng nói đến sau khi gả cho người ta, còn phải chăm sóc gia đình, sinh con dưỡng cái, hầu hạ cha mẹ chồng, những gì đã học khi còn ở nhà đã dần trở thành cát bụi trong guồng quay thường ngày, không còn đầy màu sắc như khi còn niên thiếu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dung Thư không thích đánh đàn, cũng không thích chơi cờ, chỉ vì một chút thể diện khi gả chồng mà ép buộc bản thân làm những việc mà từ nhỏ mình không thích, thật là quá không đáng giá.
Có thời gian làm những cái đó còn không bằng làm việc mà bản thân cảm thấy vui vẻ.
Sau khi Dung Thư suy nghĩ cẩn thận liền hoàn toàn không còn tâm tư tranh giành những cái hư danh đó, cũng không còn cùng Dung Ô so xem ai đánh đàn giỏi hơn,  kỹ hoạ ai cao siêu.
Dung Ô cho rằng nàng nhận thua, ngày càng kiêu ngạo trước mặt nàng.
Chuyện xảy ra với Tưởng Thịnh Lâm ngày hôm qua là lần đầu tiên nàng ta mất mặt trước mặt Dung Thư, hôm nay cũng là lần đầu tiên nàng ta cúi đầu trước mặt người tỷ tỷ này nói muốn xuất giá từ Thanh Hành Viện.
Dung Ô vốn tưởng rằng hôm nay Dung Thư tới đây là muốn giễu cợt nàng ta, không nghĩ tới nàng chỉ đáp lại một chữ “Được” đơn giản.
Dung Ô ngẩng đầu nhìn Dung Thư, nói: “Có phải ngươi ở trong lòng cười nhạo ta hay không?”
Dung Thư kỳ quái nói: “Cười ngươi có gì tốt? Người sai không phải ngươi, ta muốn cười cũng không được cười ngươi.”
Dung Ô không nói.
“Ngươi cũng đừng cảm thấy Tưởng gia là tốt, cũng không cần phải mang ơn đội nghĩa vì sự quan tâm chăm sóc của Tưởng đại nhân kia đối với ngươi và nương ngươi. Lúc trước, khi ngoại tổ ngươi gặp nạn, Tưởng đại nhân kia là học trò được ngoại tổ ngươi dụng tâm bồi dưỡng, nhưng lại lựa chọn bo bo giữ mình, nóng lòng để người ta trả lại thiếp canh cho nương ngươi. Nếu không phải như thế, nương ngươi sẽ không bị đưa đi dịch đình làm cung nô. Thanh danh thanh quý của Tưởng gia trong cuộc rung chuyển đó cũng bị tổn hại, bây giờ Tưởng gia đặt ra cọc hôn nhân này với ngươi, không phải vì bồi thường hoặc chuộc tội.” 
Dung Thư nhìn Dung Ô, nghiêm mặt nói: “Ông ta đang muốn cải chính thanh danh, hay nói cách khác là đang lợi dụng ngươi để bù đắp thanh danh của Tưởng gia. Hiện giờ mọi người đều nói, lúc trước Tưởng đại nhân chỉ là ngại với mệnh lệnh của phụ mẫu, bị bất đắc dĩ nhìn nương ngươi chịu khổ. Nói như vậy tốt nhất ngươi đừng tin, sau khi Tưởng Thịnh Lâm đính hôn cùng ngươi, nhiều thế hệ Bùi gia mà ngươi tích lũy che chở trước đó cũng sẽ từ ngươi mang vào Tưởng gia, ngươi ngẫm lại, việc hôn nhân này đến cùng là ai được lợi nhiều.” 
Lúc trước Thái tử Khải Nguyên tin vào lời gièm pha của yêu đạo, vào lúc Đại Dận khó khăn hết sức lại bốn phái gom tiền tạo phòng luyện đan, còn muốn lấy máu đồng nam đồng nữ để luyện đan.
Bùi Thượng thư tức giận, trực tiếp can gián, nhưng cuối cùng thậm chí không thể toàn thây.
Tưởng gia sợ Thái tử Khải Nguyên giận chó đánh mèo, liền làm rùa đen rút đầu, thờ ơ lạnh nhạt. Bây giờ cưới Dung Ô liền có thể biến sự hèn nhát và kém cỏi trong quá khứ thành bị bất đắc dĩ.
Thật là một vụ mua bán tốt!
Bùi Thượng thư đảm nhận nhiều chức vụ như Quốc Tử Giám tế tửu, Hàn Lâm Đại học sĩ, Lễ Bộ Thượng thư, trong thời Kiến Đức còn chủ trì ba lần thi hội, có thể nói là học trò khắp thiên hạ.
Hiện giờ trên triều đình có không ít công thần chịu ân huệ của Bùi Thượng thư.
Bùi gia cùng phủ Anh Quốc Công là thế giao, lão Phong Quân của phủ Anh Quốc lại đối xử với Bùi Vận cùng Dung Ô không giống, chẳng lẽ thật sự là vì nhớ tình cũ sao?
Tam cô nương của phủ Anh Quốc Công gả cho Đại hoàng tử làm hoàng tử phi, lão Phong Quân đối xử tốt với hai tỷ đệ Dung Ô và Dung Thanh, nhiều ít cũng có thể thu nạp chút nhân tâm từ phái của Bùi Thượng thư.
Dưới gối Hoàng đế chỉ có hai trai một gái, mẫu thân của Đại hoàng tử là Hình quý phi, ngoại công là người đứng đầu Văn Uyên Các, Hình Thế Tông. Nhị hoàng tử là con duy nhất của vợ cả Thích hoàng hậu, cữu cữu đã từng là đại đô đốc, hiện giờ là Tả đô đốc của phủ Đô đốc, Thích Hành.
Gia Hữu Đế có thể thuận lợi đăng cơ làm đế, công thần lớn nhất đó là Hình Thế Tông và Thích Hành. Hình Thế Tông và Thích Hành hiện giờ một người đứng đầu quan văn, một người đứng đầu quan võ, có thể nói là thế lực ngang nhau.

Văn võ hai phái triều thần xưa nay là bằng mặt không bằng lòng, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử một người là con đầu, một người là đích tử, tương lai vị hoàng tử nào đăng cơ sẽ quyết định phân phối thế lực hai phái văn võ triều đình.
Anh Quốc Công là võ tướng, Hình quý phi thay Đại hoàng tử xin hỏi cưới Tống Ánh Chân, là để mượn sức danh tiếng võ tướng thế gia lâu đời của Anh Quốc Công, ý đồ đánh vỡ đại cục một nhà độc chiếm binh quyền của Thích gia.
Gia Hữu Đế từ nhỏ là một cái ấm sắc thuốc, Dung Thư nhớ rõ, trong hai năm này cơ thể của Gia Hữu Đế sa sút nghiêm trọng, đến năm Gia Hữu hai mươi ba đã là không được tốt
Hoàng đế sinh bệnh nặng nhưng cứ không chịu lập Thái tử. Dẫn tới Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, Thích gia cùng Hình gia, văn thần cùng võ tướng trước sau luôn ở trong trạng thái giằng co.
Trước mắt Thượng Kinh nhìn như là gió êm sóng lặng, kỳ thật là sóng gió quỷ quyệt.
Tưởng gia có lẽ đã sớm muốn đứng về hàng ngũ với Đại hoàng tử, hiện tại nhờ có cuộc hôn nhân với Dung Ô, chẳng những có thể tẩy được tiếng xấu thấy chết không cứu, tham sống sợ chết, mà còn được nhóm văn thần chấp nhận, còn lui tới với phủ Anh Quốc Công, cũng coi như là một phái của Đại hoàng tử.
Lại nói, những khúc mắc đằng sau Tưởng gia và Thừa An Hầu Phủ đều là do Cố Trường Tấn ở kiếp trước nói với nàng. Đó là năm thứ ba họ thành thân, sau khi Gia Hữu Đế ở trên Kim Loan điện ho ra máu, Cố Trường Tĩnh ngẫu nhiên sẽ đề cập với nàng một hai câu về thế cục trong triều đình.
Chính vì biết rõ thế cục của triều đình nên Dung Thư mới có thể suy nghĩ cẩn thận về động cơ của Tưởng gia khi hỏi cưới Dung Ô.
Dung Thư biết rằng Dung Ô chưa chắc sẽ nghe những lời này.
Tốn thời gian và công sức để nói về sự việc này, chỉ để nhắc nhở kiếp trước Dung Ô đã cúi đầu nói với nàng “A tỷ, trước đây là do ta không hiểu chuyện.”
Dung Thư nói xong, cũng mặc kệ Dung Ô có nghe hay không, đi thẳng qua nàng ta đi vào nhà.
“Chờ một chút.” Dung Ô đột nhiên nói.
Dung Thư quay đầu nhìn lại, nghe thấy nàng ta nói: “Ta sẽ làm tốt thân phận hiền thê Tưởng gia, sau này cũng sẽ giúp đỡ ca ca cùng Thanh Nhi. Nếu như ngươi ở Cố gia chịu uỷ khuất, phái người nói với ta một tiếng. Ta không biết dụng ý Tưởng Thịnh Lâm cưới ta. Nhưng nếu ta phải gả qua đó, nhất định sẽ trở thành niềm kiêu hãnh của Thừa An Hầu Phủ.”
Tiểu cô nương đưa lưng về phía Dung Thư, khi nói lời này thì thẳng lưng, tư thế cực kỳ kiêu ngạo.
Dung Thư bật cười.
Thật sự rất hiếm khi có thể nghe được những lời như vậy từ miệng Dung Ô.
“Được.” Dung Thư cười nói: “Nếu như ta có chịu uỷ khuất, ta sẽ tới tìm ngươi chống lưng.”
Dung Ô khẽ “ừ” một tiếng, ngẩng cao đầu bước nhanh ra khỏi Y Lan Trúc, bóng dáng vội vàng rời đi mang theo một tia chạy trốn.
Ngày hai mươi tám tháng hai, Dung Ô chính thức từ Thanh Hành Viện xuất giá. Dung lão phu nhân, Dung Tuần cùng Thẩm thị ngồi ở hàng đầu, sau khi Dung Ô dập đầu kính trà ba người họ, lại trịnh trọng cúi đầu với Bùi di nương rồi đứng dậy đi ra khỏi Hầu phủ trong tiếng ầm ĩ của mọi người.
Khi ngồi lên kiệu hoa, khóe mắt Dung Ô ửng hồng, vừa nghĩ đến những lời chính mình nói với Dung Thư mấy ngày trước, lại mím môi cố nén nước mắt.
Đêm đó hỉ yến được tổ chức tại Tưởng gia, Thẩm thị không đi, Dung Thư cũng không đi.

Nương con hai người ở Thanh Hành Viện thu dọn đồ đạc, ngày mai Thẩm thị phải về Minh Lộc Viện, nàng một khắc cũng không muốn ở lại Thừa An Hầu Phủ.
Nửa tháng trở về này, có mấy lần Dung Tuần tới Thanh Hành Viện đều bị Thẩm thị lạnh mặt tiễn đi.
Dung Tuần không đến vì bạc, ông ấy chưa bao giờ quan tâm đến công việc vặt, Thẩm thị nói mặc kệ là thật sự mặc kệ, hiện giờ chi tiêu của Hà An Đường và Thu Vận Đường đều đến từ túi tiền của lão phu nhân.
Đều nói từ giàu về nghèo khó, lão phu nhân nhiều lần cho người kêu Thẩm thị đến Hà An Đường, Thẩm thị đều lấy cớ là sức khoẻ không tốt để thoái thác.
Lão phu nhân tức giận, nhưng lúc trước Dung Ô sắp xuất giá nên cũng không dám làm ầm ĩ lên.
“Ngày mai nương trở về Minh Lộc Viện, đóng cửa lại, tổ mẫu muốn tìm ngài cũng tìm không ra.” Dung Thư cười nói: “Nên để bọn họ sống cuộc sống nghèo khổ mới đúng, nghĩ rằng bạc của nương là gió thổi bay tới chắc.”
Thẩm thị chọc chọc cái trán của nàng, nói: “Con nói nhiều quá, ngày mai ta về Minh Lộc Viện, con cũng nhanh chóng mà về hẻm Ngô Đồng, miễn cho Duẫn Trực nhớ con.”
Kể từ lần trước khi Cố Trường Tấn và Dung Thư đến Minh Lộc Viện, Thẩm thị liền nhận định vợ chồng sơn là lưỡng tình tương duyệt, lúc này mới thúc giục Dung Thư trở về.
Dung Thư đương nhiên không muốn ở lại Hầu phủ, ngày mai là mùng một tháng ba, xấp xỉ ngày mà Cố Trường Tấn đã nói.
Một danh sách thi hội, sau khi đi Đô Sát Viện, Cố Trường Tấn lại bận đến nỗi không thể về nhà.
Nàng trở về hẻm Ngô Đồng sớm một chút, còn có thể sớm chút đi Thuận Thiên phủ để đóng quan ấn. 
Nghĩ đến đây, Dung Thư ôm cánh tay của Thẩm thị, làm nũng nói: “Một đoạn thời gian nữa nữ nhi sẽ đi Minh Lộc Viện tìm a nương, a nương không được đuổi con đi.”
Thẩm thị buồn cười nói: “Đuổi con làm chi? Muốn tới thì tới, tốt nhất chọn ngày Duẫn Trực nghỉ tắm gội để cùng nhau tới.”
Dung Thư cười cười không nói gì, nghĩ thầm đến lúc đó nàng và Cố Trường Tấn đã không còn như trước.
...
Ngày thứ hai sau khi Dung Ô xuất giá, hai chiếc xe ngựa lọng che đồng thới rời đi phía đông đường Kỳ Lân.
Thi hội ngày mai sẽ được công bố, mỗi năm khi danh sách được công bố mấy ngày, các bộ nha môn của Thượng Kinh đều phải hết sức cẩn thận, cẩn thận đừng để xảy ra rắc rối.
Dung Thư vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không gặp Cố Trường Tấn, nhưng vừa mới trở về Tùng Tư Viện, Cố Trường Tấn đã tới.
Trong lòng Dung Thư biết từ trước đến nay chàng sẽ không bao giờ đến Tùng Tư Viện nếu như không có chuyện gì, lúc này tới có lẽ là vì chuyện hoà ly, vì vậy nàng vội vàng để mấy người Trương ma ma lui xuống.
Đợi mấy người họ rời đi, Cố Trường Tấn liền lấy thư hòa ly từ trong lồng ngực ra, nói với Dung Thư: “Dung cô nương không cần tự mình đi Thuận Thiên phủ, ta đã qua tìm Chu đại nhân, thư hòa ly này đã được đóng quan ấn.”
Vì vụ án của Hứa Li Nhi nên người trong Thuận Thiên phủ, từ phủ doãn Chu Ngạc cho tới nha dịch, người gác cổng đều đối đãi với chàng vô cùng thân thiện. Biết được chàng muốn hòa ly, thể nào cũng không nhịn được muốn khuyên Dung Thư vài câu.
Có lẽ nàng sẽ không thích.
Cố Trường Tấn không muốn như thế.
Vì vậy, hôm qua chàng đã đích thân đi tìm Chu Ngạc.
Mặc dù Chu Ngạc hơi ngạc nhiên nhưng cũng không mở miệng khuyên. 

Chỉ hỏi một câu “Đã nghĩ kỹ rồi?” liền đóng lên quan ấn của Thuận Thiên phủ.
Dung Thư không biết những trắc trở trong đó, nàng chỉ nghĩ rằng Cố Trường Tấn cũng giống như nàng, nóng lòng muốn kết thúc đoạn nhân duyên sai lầm này.
Thư hòa ly chia thành hai phần, nàng tiếp nhận công văn từ tay Cố Trường Tấn, uốn gối hành lễ, dịu dàng cười nói: “Làm phiền đại nhân thu xếp công việc bớt chút thì giờ đi một chuyến này, ngày mai ta liền rời đi hẻm Ngô Đồng, tất cả đồ dùng vật dụng trong phòng sẽ tự có người tới chuyển đến Minh Lộc Viện. Còn sính lễ của đại nhân, ta đều để ở cửa hàng ở phố Hưng Bình.”
Nàng vừa nói vừa lấy một cái hộp gỗ từ trong tủ bách điểu triều phượng sáu ngăn ra, nói: “Đây là khế ước nhà và chìa khóa của cửa hàng trên phố Hưng Bình. Cửa hàng này là hạ lễ ta chuẩn bị cho hôn lễ của đại nhân và Văn cô nương, trên khế nhà đã ghi tên Văn cô nương. Mọi chuyện của quá khứ đều là lỗi của ta, Dung Thư tại đây đa tạ đại nhân và Văn cô nương thông cảm.”
Dung Thư rời đi hẻm Ngô Đồng này thì sẽ không bao giờ trở lại nữa, đợi đến ngày nào Cố Trường Tấn và Văn Khê đại hôn, đại khái nàng đã rời đi Thượng Kinh. Cho dù không rời đi, tất nhiên nàng cũng sẽ không tới.
Hòa ly là hòa ly, ai cũng đừng đi quấy rầy ai.
Hôm nay, cửa hàng này không chỉ là quà mừng, mà còn là lời xin lỗi của Dung Thư dành cho Văn Khê, Cố gia không phải là gia đình có nhiều của cải, một nữ tử mặc dù có thành hôn hay không đều nhất định phải có chút bạc trong tay.
Chỉ là Văn cô nương… có lẽ sẽ không muốn cửa hàng này, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu Văn cô nương không thích quản lý cửa hàng, Cố đại nhân và Văn cô nương có thể tuỳ ý xử trí cửa hàng này, hoặc là quyên ra ngoài, coi như là làm chút việc thiện.”
Cố Trường Tấn chăm chú nhìn nàng.
Có lẽ nàng không biết, nàng là người không che giấu được cảm xúc.
Khi chàng đưa thư hòa ly cho nàng, trong một cái chớp mắt kia trên khuôn mặt nàng không giấu được sự giải thoát cũng như trút được gánh nặng.
Cứ như thể cuộc hôn nhân này đã trở thành gông xiềng đối với nàng, bây giờ gông xiềng không còn nữa, nàng cũng thả lỏng.
Khoảnh khắc đưa thư hòa ly ra, những cảm xúc do áp lực bị kìm nén trong nhiều ngày lại ngóc đầu trở lại, nỗi đau đớn dày đặc từ trái tim lan ra khắp cơ thể.
Cố Trường Tấn hiểu rất rõ, một khi hoà ly, chàng và nàng từ đây hết duyên.
Trong nháy mắt, chàng thậm chí muốn nói với nàng rằng chàng chưa bao giờ thích Văn Khê, cũng sẽ không thành thân với Văn Khê.
Chỉ là khi những lời này tới bên miệng, trong nháy mắt lý trí quay trở lại, chàng đột nhiên mím môi lại.
Biết nàng áy náy với Văn Khê, Cố Trường Tấn nhận lấy chiếc hộp từ tay Dung Thư, thấp giọng nói: “Đa tạ, Dung cô nương yên tâm, Văn Khê sẽ không có việc gì, cũng sẽ không trách nàng.”
Cho nên, nàng không cần phải áy náy nữa.
Thanh âm của chàng đè nén, nghe vào trong tai giống như có chút không kiên nhẫn, Dung Thư ngước mắt nhìn chàng, thấy vẻ mặt chàng bình thường, thầm nghĩ chẳng lẽ gần đây công vụ bận rộn mệt mỏi.
Nghĩ tới đây, nàng nhẹ giọng nói: “Thi hội rất nhanh sẽ công bố, ta nghĩ đại nhân rất bận rộn, hiện tại chuyện này đã xong, Dung Thư liền không làm chậm trễ thời gian của đại nhân nữa.”
Đây là đuổi khách.
Cố Trường Tân gật đầu, lúc đi ra ngoài có lẽ là tay nắm quá chặt, góc hộp cộm lên làm đau lòng bàn tay.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui