Cố Trường Tấn thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Thu lại đi, nhân cơ hội đến Minh Lộc Viện lần này ta muốn đến Đại Từ Ân tự gặp Huyền Sách một lần."
"Huyền Sách?" Thường Cát trừng mắt: "Chủ tử đi tìm yêu tăng kia làm gì?"
Cố Trường Tấn khẽ gõ bàn, trầm ngâm nói: "Để hắn thay ta đi Túc Châu tra chút chuyện, thuận tiện tìm người luôn."
Huyện chủ Đan Chu nói người Văn Khê muốn tìm là người có vết sẹo trên mặt, nếu có thể chàng muốn tìm được người trước Văn Khê .
Thường Cát chần chờ nói: "Vậy lần này chủ tử là muốn chui qua mật đạo trong viện khác để vào Đại Từ Ân tự?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mối quan hệ giữa chủ tử và yêu tăng Huyền Sách kia vô cùng bí ẩn, đến phu nhân cũng không biết. Nếu nghênh ngang đi vào Từ Đại Ân tự tất nhiên là không được, sợ là mới vừa đi vào thì bên Lục Mạc Đường lập tức sẽ nhận được tin tức.
Cố Trường Tấn "Ừ" một tiếng: "Ngươi với Hoành Bình sẽ có một người ở lại đây."
Thường Cát lập tức hiểu ý, để lại một người ở đây để theo dõi động tĩnh Lục Mạc Đường.
"Nô tài lưu lại đây cũng được ạ, tên Hoành Bình kia đầu óc trì độn muốn chết."
Trở lại tọa phòng, Thường Cát lập tức kéo Hoành Bình từ trên giường xuống nói: "Ngày mai ngươi đánh xe đưa Thiếu phu nhân và chủ tử đến Minh Lộc Viện, chủ tử sẽ nhân cơ hội lần này tiến vào Đại Từ Ân tự gặp tên yêu tăng Huyền Sách kia."
Nói xong mới móc một bình ngọc nhỏ từ trong ngực ra nói: "Đem theo cả bình thuốc này của ta nữa, cẩn thận bảo vệ chủ tử."
Hoành Bình bị cậu ta quấy rầy mộng đẹp vốn một bụng tức giận xuống giường, nhưng nghe xong lời nói của Thường Cát liền tiêu tan hơn phân nửa. Cậu ta nhận lấy bình thuốc của Thường Cát, mặt không cảm xúc nói: "Yên tâm, sẽ trả ngươi."
Thường Cát xùy một tiếng.
Đây là thuốc có thể cứu mạng của lão thái y đó, cậu ta và Hoàng Bình mỗi người chỉ được một viên. Ai đi ra làm nhiệm vụ thì người còn lại sẽ đem thuốc cho đối phương. Đợi đến lúc bình an quay trở về sẽ trả lại.
Hai viên thuốc, tốt xấu cũng có hai lần cơ hội bảo vệ tính mạng.
Cậu ta, Hoành Bình còn có Chuy Vân không thể lại có thêm người chết nữa.
Sáng sớm hôm sau, Dung Thư và Cố Trường Tấn ngồi lên cỗ xe ngựa cài hoa kia của nàng, mang theo một xe lễ vật năm mới trùng điệp đi về hướng Minh Lộc Viện.
Hai lần trước ngồi xe ngựa cùng Cố Trường Tấn xuất hành, một lần về Hầu phủ thăm lại mặt, một lần là đến dịch quán gặp Hứa Li Nhi. Cả hai lần tâm tình đều không quá nhẹ nhõm.
Còn lần này lại vô cùng khoan khoái, không chỉ bởi vì sắp gặp được a nương, càng quan trọng hơn là đoạn nghiệt duyên giữa nàng cùng Cố Trường Tấn cuối cùng cũng ra kết quả tốt.
Tâm tình của Dung Thư rất tốt nên muốn ăn cái gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế là cả đoạn đường này Cố Trường Tấn tận mắt thấy cô nương này ăn hết một bao mứt táo, một bao Trường Sinh Quả còn có một đĩa bánh ngọt.
Tướng ăn của nàng ngược lại còn đẹp mắt, không nhanh không chậm với tư thái ưu nhã. Hơn nữa nàng cũng không ăn một mình, còn hỏi chàng mấy lần có muốn ăn một miếng hay không.
Cố Trường Tấn không thích những thứ này, vốn muốn nói "không", nhưng khi nhìn thấy đôi mắt hoa đào ướt át của nàng, lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng
Thế là chàng ăn một nắm mứt táo, một miếng đường mạch nha còn có một đĩa bánh ngọt hoa hồng nhỏ.
Đoạn đường này vừa đi vừa ăn uống nên lúc đến Minh Lộc Viện đã là buổi trưa.
Thẩm thị đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn nhưng Dung Thư lại ăn không được bao nhiêu, Thẩm thị nhìn đã biết chuyện gì nên liếc Dung Thư một cái. Bà nói với Cố Trường Tấn: "Con mèo nhỏ tham ăn này trên đường chắc ăn không ít đồ ăn nhẹ."
"A nương." Dung Thư làm nũng, nàng nói với ngữ khí nũng nịu làm người nghe được cũng cảm thấy một trận ngứa ngáy.
Cố Trường Tấn nhìn xuống một lát sau lại giương mắt lên nói: "Không nhiều, chỉ hai túi mứt táo và một miếng bánh ngọt hoa hồng."
Gương mặt này của chàng lúc nói chuyện không chút gợn sóng, tạo ra một loại năng lực để người khác tin tưởng vô cùng lớn.
Chỉ là Thẩm thị còn không hiểu được khuê nữ nhà mình? Dù lời chàng nói có đáng tin đến đâu thì cũng là đang thay nàng nói dối.
Không vui lòng cong khóe môi lên.
Tiệc lại mặt hôm đó, Thẩm thị đã sớm chú ý tới đứa con rể này của bà, thái độ lạnh nhạt của chàng đối với khuê nữ của bà vô cùng rõ ràng, phảng phất giống như có một bức tường ngăn cách. Nhưng hôm nay nhìn lại, bức tường ngăn cách kia giống như bông tuyết dưới ánh mặt trời, chưa phát giác đã sớm biến mất không hình bóng.
Mọi người đều nói đứa con rể này của bà là một viên quan tốt công chính nghiêm minh, nhưng giờ rõ ràng lại nói dối che giấu giúp khuê nữ. Có thể thấy chàng quả thực đặt nữ nhi nhà bà trong tim.
Rất tốt.
Sau bữa cơm, Thẩm thị liền để hạ nhân đưa Dung Thư và Cố Trường Tấn đi đến Tây Sương phòng.
Tây Sương phòng là nơi trước kia Dung Thư từng ở, chỗ đó đối diện với một cánh rừng đào lâu năm. Lúc này đang là mùa hoa đua nở, hương mai tràn trề, là thời điểm đẹp nhất trong năm.
Thẩm thị để người đốt hương trong phòng, xong lại hái thêm một cành hoa trang trí. Bà muốn hai người có thể có được một đêm ngọt ngào.
Dung Thư vào phòng nhân tiện nói: "Cảm ơn đại nhân đã giúp ta giấu chuyện hòa ly. Căn phòng này lúc trước nương đã để người dọn dẹp qua, đệm chăn gối bên trong cũng như các dụng cụ bên cạnh ta đã cho người đổi mới rồi, phiền Cố đại nhân chấp nhận chịu khổ hai ngày vậy."
Nói chung cũng là căn phòng nàng từng ở qua, nếu không phải sợ Thẩm thị sinh lòng hoài nghi thì Dung Thư đã không bằng lòng để Cố Trường Tấn ở đây.
Cố Trường Tấn có lẽ cũng không nguyện ý ở.
Cũng may nàng vừa đến Minh Lộc Viện đã sai người đổi mới hết đồ dùng dụng cụ trong này, miễn cưỡng xóa bỏ sạch sẽ vết tích nàng từng ở trong này.
Nàng cũng không có ý định quấy rầy Cố Trường Tấn nghỉ ngơi nữa nên nói xong chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ Cố Trường Tấn đột nhiên gọi nàng lại nói:
"Dung cô nương, Cố mỗ có một chuyện muốn nhờ."
......
Lúc Thẩm thị vừa rời khỏi Tây Sương phòng liền nghe Chu ma ma nói:
"Trương ma ma nói tình cảm của cô nương và cô gia rất tốt, chúng ta không cần phải lo lắng."
Thẩm thị cười không nói lời nào, chỉ nghe Chu ma ma nói không dứt lời.
Chỉ là Chu ma ma còn chưa nói được bao lâu thì đằng sau đã xuất hiện tiếng bước chân nhè nhẹ.
Dung Thư ôm lấy cánh tay Thẩm thị, cười tủm tỉm nói:
"A nương con đã bàn bạc xong với nhị gia rồi, sớm ngày mai lên núi Minh Lộc thưởng tuyết e sẽ không dậy nổi nên con muốn ngủ cùng với a nương."
Nàng từ nhỏ đã như thế, chỉ cần ngủ ở bên cạnh Thẩm thị là ngủ được rất ngon, dù có sấm sét ầm ầm cũng không tỉnh dậy.
Thẩm thị không còn cách nào đối với nàng nên chỉ đành để nàng đi theo bên người trở về. .
"Chỉ có con mới thích giày vò trực tiếp như vậy thôi."
Tiếng cười nói của hai người xa dần.
Cố Trường Tấn nhìn chăm chú cánh rừng mai bên ngoài cửa sổ, lòng lại có chút không yên.
Lúc nãy trong phòng chỉ còn lại chàng và Dung Thư, chàng vốn dĩ muốn nói đến chuyện ngày mai đi đến Đại Từ Ân tự. Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì bỗng nhiên trái tim chàng đột nhiên co thắt lại.
Phảng phất như có một chuyện nguy hiểm khó lường nào đó đang lẩn trong bóng tối mà tới.
Loại trực giác như vậy đã từng cứu Cố Trường Tấn rất nhiều lần, cơ hồ không phải là suy nghĩ giả dối. Lời đến bên miệng liền trở thành để chàng và Dung Thư cùng nhau đến biệt viện.
Lấy cớ hai người cùng nhau lên núi Minh Lộc để ngắm tuyết làm lớp ngụy trang.
Nghe thấy thỉnh cầu này của chàng, cô nương kia lộ vẻ hơi kinh ngạc nhưng lại rất sảng khoái đồng ý.
Cũng không sợ bị chàng bán đi.
Chẳng biết tại sao, khi đó chàng lại rất muốn nói với nàng: Chớ có dễ tin người bên ngoài.
Nhưng người bên ngoài này là ai? Là chàng?
Sáng sớm ngày thứ hai, Thẩm thị sai người chuẩn bị tất cả đồ vật cần để xuất hành.
Nếu muốn đi tìm nơi yên tĩnh thì không thể đưa theo quá nhiều người.
Thẩm thị nghĩ đây là lúc cặp phu thê nhỏ muốn ra ngoài nửa ngày không ai quấy rầy, nên bà để ba người Trương ma ma ở lại Minh Lộc Viện.
Hành động này của Thẩm thị chính là điều mà Dung Thư muốn. Hôm qua Cố Trường Tấn có nói chuyến này không thể mang người bên cạnh đi, như thế mới có thể tuỳ cơ ứng biến.
Hôm nay trời đẹp, là một ngày trời nắng trong nên đúng là thời cơ tốt để ngắm tuyết.
Xe ngựa chạy vào đường mòn trong núi, một đường chạy thẳng về hướng bắc.
Dung Thư kéo rèm xe ra, hướng mắt ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn.
Càng đi về phía bắc, phong cảnh nơi đây càng hiện lên vô cùng quen thuộc.
Hoàng Bình chọn con đường nhỏ mới chưa có vết tích con người đi qua, trong không khí ướt lạnh chứa đầy mùi tùng.
Mùi vị này quá đặc biệt, trong trí nhớ của Dung Thư đã từng đi qua con đường này. Chỉ là lúc đó bên người nàng có Trương ma ma và Doanh Nguyệt, Doanh Tước, nhưng giờ người kéo xe ngựa lại là Thường Cát.
Ký ức mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, lúc xe ngựa sắp đến biệt viện nàng mới nhớ lại hết tất cả——
Đây là đường đi Tứ Thời Uyển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...