Chuyện Dung Thư không qua đêm ở thư phòng đã sớm có người truyền tin tức đến Lục Mạc Đường.
Từ Phức xoa nắn đầu lông mày, nói với An ma ma :
"Nghiên Nhi đứa nhỏ này, ma ma đi gọi nó tới cho ta."
Đợi Cố Trường Tấn vào cửa, bà ấy lập tức nói ngay vào chuyện chính:
"Hôm qua Dung Thư đặc biệt đến thư phòng tìm con uống rượu, thế nhưng con lại đuổi nàng trở về Tùng Tư Viện?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Trường Tấn trả lời "vâng", giữa lông mày lộ ra sự không kiên nhẫn.
Từ Phức lắc đầu: "Tính tình của con thật là......"
Không phải bà ấy không biết chàng không gần nữ sắc, nhưng chàng và Dung Thư đã thành thân gần được bốn tháng rồi nên cũng không thể một mực lạnh nhạt mãi như vậy. Ít nhất phải ổn định trái tim Dung Thư, chớ có để nàng chạy mất.
An ma ma tranh thủ thời gian hoà giải: "Chuyện tình cảm đến cùng không cưỡng cầu được, Thiếu chủ có thể nhẫn nại lâu như vậy cũng không dễ dàng gì."
Từ Phức nói: "Con nếu không muốn cùng nàng viên phòng cũng có thể. Nhưng đến mai con cùng Dung Thư bái kiến ngoại gia, ít nhất phải làm Thẩm Nhất Trân an lòng."
Ánh mắt của Cố Trường Tấn hơi động một chút.
Từ Phức nói đến Thẩm Nhất Trân luôn mang ngữ khí rất quen thuộc, phảng phất như hiểu bà ấy rất rõ ràng. Nhưng khi đó lúc hai nhà kết hôn ước, Thẩm thị đến Cố phủ rõ ràng là không biết Từ Phức .
Cố Trường Tấn nâng nắp trà lên gẩy gẩy lớp bọt bên trên, khó hiểu nói:
"Thừa An Hầu sủng thiếp diệt thê, địa vị của Hầu phu nhân trong Hầu phủ không hề có cảm giác hiện diện, cô mẫu vì sao muốn ta trấn định bà ấy?"
"Chính là bởi vì quan hệ lãnh đạm giữa bà ta và Thừa An Hầu nên mới cần con ổn định bà ta, không thể để cho bà ta rời khỏi Thượng Kinh." Từ Phức thản nhiên nói: "Con chỉ cần làm theo lời cô mẫu dặn dò là được, bên cạnh không cần quản. Cửa ải cuối năm thoáng qua một cái thì Lại Bộ cùng Đô Sát Viện có lẽ sẽ tiến hành khảo sát quan viên, con phải mượn cơ hội này tiến vào Đô Sát Viện. Ba năm trước nếu không phải Tiêu Diễn chọn con đến Hình bộ thì con vốn sớm đã ở Đô Sát Viện rồi."
Đô Sát Viện.
Cố Trường Tấn hạ mi mắt che giấu hết những dị thường trong ánh mắt, trịnh trọng nói: “Vâng.”
Ra khỏi Lục Mạc Đường, chàng đi về phía thư phòng, vừa đi lại vừa ngẫm lại lời nói của Từ Phức vừa nãy.
Bà ấy nói Thẩm thị không thể rời Thượng Kinh là bởi vì cần lợi dụng quân cờ của Thẩm thị lưu ở Thượng Kinh, hay là bởi vì lấy muốn ngăn cản Thẩm thị đi sang nơi bên cạnh thí dụ như... Dương Châu?
Còn có lời hứa son sắt của Từ Phức rằng ba năm trước chàng vốn nên đến Đô Sát Viện, nói rõ trong Đô Sát Viện có người của bà ấy. Vậy người đó là ai?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cố Trường Tấn nhíu nhẹ mày.
Phía sau Từ Phức có rất nhiều mưu đồ đều chưa từng nói cho chàng biết, bản thân từ trước đến nay đều đoán không ra trong triều đình có người nào là đồng mưu của bà ấy. Mà chính bà ấy sẽ dùng thủ đoạn như thế nào để đưa chàng lên ngồi ở vị trí đó.
Bầu trời rơi đầy tuyết mịn, chàng dừng bước chân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám.
Trong hoảng hốt, tựa như lại nghe thấy tiếng quát mắng của a nương trong đám cháy lớn ——
"Đồ chó lang tâm cẩu phế nhà người. Chúng ta cứu ngươi, nuôi ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn! Tiêu Nghiên, ta phải nguyền rủa ngươi! Ta muốn nguyền rủa tất cả các ngươi!"
Không chỉ là a nương của chàng mà còn có phụ thân, a huynh cùng a muội của chàng. Bọn họ đều đang dốc toàn lực mắng chửi chàng thậm chí dùng những từ ác độc nhất trên thế gian để chửi rủa.
Hôm đó trên núi màn khói xám trắng nồng đậm cũng giống như bầu trời trước mắt của hôm nay, không nhìn thấy được ánh sáng.
Đám lửa lớn dần nuốt chửng thân thể bọn họ, gương mặt của họ dần trở nên vặn vẹo.
Ánh mắt ngẫu nhiên xuất hiện trong mắt bọn họ lúc chìm trong ánh lửa, Cố Trường Tấn hiểu, chàng vẫn luôn hiểu.
Tiếng gió lớn dần.
Một trận tiếng “lộp bộp” bỗng nhiên kéo chàng về thực tại.
Thường Cát lo lắng đi đi lại lại trước cửa thư phòng chàng, mỗi lần chủ tử đi Lục Mạc Đường về thì có chút không tập trung.
Thoáng nhìn qua thân hình đơn bạc lại cô đơn, cậu ta nhanh chóng chạy đến bung dù nghênh đón nói: "Chủ tử."
Cố Trường Tấn lắc đầu: "Không có chuyện gì đâu."
Dừng một chút, lại thản nhiên nói: "Bên ngoài có người đốt pháo sao?"
"Không phải bên ngoài mà là Thiếu phu nhân." Thường Cát nói: "Lúc trước dân chúng trong hẻm Ngô Đồng đưa đồ đến trong đó có vài cuộn Kim Việt Trúc. Thiếu phu nhân nói hôm nay muốn đốt đống pháo đó trước cổng lớn, để hàng xóm láng giềng đều nghe một chút."
Thường Cát nói đến đây, liền nhịn không được cười lên một tiếng.
"Ngài không biết được dân chúng ở hẻm Ngô Đồng này thích Thiếu phu nhân nhiều như nào đâu. Sáng nay còn có người đưa bánh dày đường đỏ tự làm cho Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân cũng không chê trực tiếp ăn nửa cái, sau đó xuất hiện một tràng tiếng khen ngon."
Thường Cát liên miên lải nhải nói, thấy Cố Trường Tấn tựa như nghe rất nghiêm túc, đầu óc nóng lên nhân tiện nói:
"Chủ tử, chúng ta cũng đi xem đi."
Tốt xấu cũng gần sang năm mới, sao có thể không tham gia một chút náo nhiệt được?
Tên Hoàng Bình kia nói mùa đông có bao nhiêu ngày thì cậu ta ngủ bấy nhiêu ngày, dù võ công sẽ không tụt hậu nhưng cả ngày chỉ có cậu ta một mình đến thư phòng bồi chủ tử. Nhưng thư phòng này lại lạnh lẽo đến cả chút mùi vị năm mới cũng không có, còn Tùng Tư Viện nơi đó lại khói lửa náo nhiệt?
Thấy Cố Trường Tấn cũng không cự tuyệt, cậu ta biết có hi vọng nên vội nói:
"Đi thôi chủ tử, pháo kia chơi vui thì vui thật nhưng cũng có chút nguy hiểm, đi xem chớ có nổ làm Thiếu phu nhân bị thương."
Lời này vừa nói ra, bước chân của Cố Trường Tấn cuối cùng động đậy.
Tiếng pháo dần dần truyền lại gần.
Bên ngoài cửa thùy hoa, cô nương khoác trên mình áo choàng đỏ chót hai tay nắm cây gậy trúc dài, sau khi treo dây pháo bên ngoài thì bỏ cây trúc xuống nhấc váy lên chạy trở về.
Lại một trận tiếng "Lốp bốp" vang lên.
Làn gió thổi tung từng mảnh giấy đỏ sau lưng nàng, giữa trời đất mênh mông lại xuất hiện một khung cảnh đỏ chói mắt như vậy. Giống như cánh mai sặc sỡ tranh nhau hỗn loạn rơi xuống trên người nàng.
Nàng chạy giữa một mảng nền đất đỏ rực giống như cánh mai đã thành tinh, lại giống như bông tuyết nhiễm máu ở nhân gian.
Cố Trường Tấn dừng chân, chậm rãi đè lại lồng ngực.
Không thể lại hướng về phía trước nữa, chàng biết.
"Lát nữa ngươi đi nói với Thiếu phu nhân, đến sáng mai ta sẽ theo nàng cùng đi đến Minh Lộc Viện bái kiến Hầu phu nhân. Ngươi ở lại đây trông coi chớ để nàng bị thương."
Nói xong, chàng xoay người rời đi.
Thường Cát sững sờ, rõ ràng chỉ có cách mấy bước chân sao chủ tử bỗng nhiên rời đi rồi.
Cậu ta nhấc chân muốn đuổi theo chàng, nhưng nhớ tới lời chàng mới giao phó, lại phải dừng bước.
"Thường Cát?" Dung Thư thở hồng hộc chạy đến, vừa nâng mắt đã thấy Thường Cát bung dù đứng ở đằng trước, nàng nhanh chóng lên tiếng gọi: "Sao thế? Có phải Cố nhị gia có chuyện muốn nói?"
Trước mắt người trong phủ không một ai biết chuyện nàng và Cố Trường Tấn hòa li, nàng đương nhiên không thể cứ gọi một tiếng “đại nhân” được.
Thường Cát khuôn mặt tươi cười, nói: "Vâng thưa Thiếu phu nhân. Chủ tử có nhờ ta chuyển lời cho người, ngày mai chủ tử sẽ cùng người đi đến Minh Lộc Viện bái kiến Hầu phu nhân."
Dung Thư nhíu mày , lấy lại bình tĩnh nói:
"Ngày mai nhị gia… Có thời gian rảnh?"
Tập tục lớn năm mới là ngày mồng hai tết về nhà ngoại, nhưng nàng và Cố Trường Tấn hôm qua đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nàng còn tưởng rằng chàng sẽ không theo nàng về Minh Lộc Viện.
Nhưng nghĩ lại, dù nàng ở trước mặt người ngoài thì vẫn sẽ gọi chàng "Nhị gia". Có lẽ, Cố Trường Tấn cũng có chung cách nghĩ này, dù sao hai bọn họ ngoài mặt vẫn là vợ chồng nên cũng không thể để nàng lẻ loi trơ trọi một mình về nhà ngoại.
"Thiếu phu nhân yên tâm, chuyện người về nhà ngoại quan trọng như vậy, chủ tử dù không rảnh cũng sẽ bỏ chút thời gian để đi."
Thường Cát nói nghe vô cùng hay, Dung Thư nghe xong cười sảng khoái nói: "Được thôi, đến sáng mai ta sẽ chờ Nhị gia trước Tùng Tư Viện. Đúng rồi, ta vừa vặn có đồ muốn đưa cho nhị gia, làm phiền ngươi theo ta đi một chuyến đến Tùng Tư Viện."
Thường Cát cứ nghĩ là thứ Dung Thư muốn đưa cho chủ tử có thể là bánh ngọt hay chút đồ ăn gì đó, ai ngờ lại là hai cái hộp gỗ.
"Cái hộp này là đồ của nhị gia, trước nay vẫn chưa tìm được cơ hội trả lại ngài ấy."
Thường Cát nhận ra hai kiện đồ vật này là gì, đây là lễ vật lại mặt hôm đó cậu ta tự mình lấy từ Lục Mạc Đường ra đưa qua cho Doanh Tước.
"Đây không phải lễ vật ngày lại mặt chủ tử chuẩn bị tặng cho Hầu gia cùng lão phu nhân sao?"
Dung Thư gật đầu: "Bức họa của Xuân Sơn tiên sinh là vật phẩm vô giá, phật châu của Đại Từ Ân tự lại càng khó cầu, nếu đưa phụ thân cùng tổ mẫu ta thì quả thực quá lãng phí rồi."
Thường Cát muốn nói thứ này sao có thể lãng phí được chứ?
Tranh của Xuân Sơn tiên sinh cũng như Phật Châu của Đại Từ Ân tự đối với người tầm thường mà nói đích thật là vật trân quý, nhưng đối với phu nhân cùng chủ tử mà nói thì cũng không khác cây cải trắng ven đường là bao.
Chỉ là nghĩ đến sắc mặt kia của nhà Thừa An Hầu lại cảm thấy đúng là lãng phí.
Thừa An Hầu và Dung lão phu nhân thì tốt nhất đến cả cải trắng cũng không nên cho.
Tiếp sau đó, Thường Cát đến thư phòng truyền đạt lại hết lời Dung Thư không sót một chữ cho Cố Trường Tấn nghe: "Thiếu phu nhân đây là không nỡ lãng phí tiền bạc của chủ tử."
Ánh mắt Cố Trường Tấn rơi trên những cái kia hộp gỗ bên trên bàn.
Nàng không phải sợ phí bạc của chàng, nàng chỉ là không muốn tiếp nhận lấy đồ vật chàng đưa.
Giấy hòa ly sớm đã viết còn hai cái hộp này chưa từng được đưa vào Hầu phủ.
Có thể nói trước đó nàng sớm đã muốn hòa ly với chàng rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...