Âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng khắp hành lang, tiếng “Cứu nàng” cứ lặp đi lặp lại khiến cho người đi qua nghe được đều rợn tóc gáy.
Cố Trường Tấn dừng chân, ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn về phía ánh sáng kia. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy được một bóng người mặc long bào màu vàng.
Chàng không thấy rõ gương mặt của nam nhân kia, chỉ nhìn thấy mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện che khuất mặt mày người đó.
Chuỗi ngọc trên mũ miện đong đưa lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tim của Cố Trường Tấn đập rất nhanh, đột nhiên có một loại khát vọng khó có thể khắc chế, thúc giục chàng tiếp tục đi về phía trước, giống như chỉ cần đi đến trước mặt người nọ, vô số cảm xúc bồn chồn trong lòng chàng lập tức có thể tuôn ra như thác lũ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cứu nàng, Cố Trường Tấn!”
“Mau cứu nàng!”
Cố Trường Tấn giơ tay đè lại lồng ngực đập liên hồi của mình, hơi nheo lại mắt.
Cứu nàng?
Nàng là ai?
Hứa Li Nhi, Kim thị hay là Văn Khê, Từ Phức?
Hết cái tên này đến cái tên khác hiện lên trong đầu chàng, lại bị chàng loại bỏ từng cái từng cái một.
“Đi về phía trước, Cố Trường Tấn, đi về phía trước ngươi lập tức có thể tìm được đáp án.”
Một giọng nói dụ dỗ hiện lên trong đầu chàng:
“Đi về phía trước đi, ngươi sẽ có thể biết được nàng là ai.”
Ánh mắt Cố Trường Tấn dần lạnh đi.
Tim đập càng nhanh, vẻ mặt chàng lại càng lạnh hơn.
Chàng sẽ không để bất cứ kẻ nào thao túng tâm lý của mình.
Nếu “Nàng” quấy nhiễu tâm trí của chàng, khiến chàng không thể khống chế tâm trạng chính mình.
Vậy, chàng sẽ không cần biết nàng là ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mũi giày nhẹ xoay chuyển, nam nhân quay lưng không chút lưu luyến cũng không chút do dự, lần nữa trở lại hành lang âm u kia.
Mộng cảnh phía sau chàng từng chút một sụp đổ.
Tiếng “Cứu nàng” cũng biến mất hoàn toàn theo mộng cảnh.
…
Dung Thư ở liền một lúc tận mười ngày trong Thanh Hành viện.
Tới ngày sáu tháng chín, Thẩm thị cuối cùng cũng không nhịn được mà thúc giục nàng:
“Lần này con về đây ở cũng hơn một tuần rồi, cũng nên trở về đi.”
Dung Thư cũng biết mình cần phải trở về, nhưng nàng thế này đây không phải là đang luyến tiếc sao?
Dù sao Cố phủ ở hẻm Ngô Đồng không phải nhà nàng, nàng làm sao có thể thoải mái sống ở chỗ này với nương đây? Có thể cả ngày bám lấy nương, cùng ở một chỗ uống trà dùng hương tính sổ sách, cuộc sống này quả thực đẹp đẽ đến không thể đẹp hơn.
“Ở lại thêm hai ngày nữa thôi, hai ngày sau con sẽ trở về.”
Dung Thư giơ lên hai ngón tay.
Thẩm thị sao có thể nghe theo ý nàng, trực tiếp đè một ngón tay của nàng xuống.
“Chỉ có thể ở lại nhiều nhất một ngày, ngày mai ta lập tức sai người đưa con về hẻm Ngô Đồng.”
Tính tình của Thẩm thị trước nay chỉ nói một không nói hai, Dung Thư chỉ có thể gật đầu chấp nhận.
“Vậy đêm nay con muốn ngủ cùng nương.”
Thẩm thị tức giận nói: “Con nhìn con xem, gả chồng rồi lại sống ngược lại trước đây.”
Dung Thư thầm nghĩ, còn không phải là sống lại sao?
Nàng hiện giờ chính là sống lại ba năm về trước.
“Đúng rồi, Trương ma ma nói con đã tìm người thu mua đất thôn trang ở ngoại ô phía đông đang giao bán. Thôn trang này nằm trên đoạn đường tốt, phong cảnh cũng dễ chịu, con bán đi, ngày sau muốn mua lại sẽ không dễ dàng.”
Ngoại ô phía đông có một khu rừng mai tự nhiên, bên cạnh lại có hồ nước, thôn trang đó hiện tại dù ra giá cao cũng đều không có người bán, một khi bán, thật đúng là không dễ mua lại.
Nhưng Dung Thư lại quyết định bán nó.
Một phần là vì Dung lão phu nhân vẫn luôn chú ý đến thôn trang này, nếu đã như vậy, còn không bằng nàng bán đi, miễn cho có người cả ngày nhớ thương.
Mặt khác, vùng đất cằn cỗi rộng lớn ở phía bắc của vùng ngoại ô phía tây kia, thật ra đang ẩn giấu một số mạch suối nước nóng. Tới sang năm, một số suối nước nóng đó bị người khác đào ra, những vùng đất đó sẽ có giá trị rất lớn, dù sao cũng có thể làm thành một thôn trang suối nước nóng.
Dung Thư nhớ rõ những thôn trang suối nước nóng đó giá cả đều cao hơn thôn trang ở ngoại ô phía đông, trước mắt khu đất lớn kia còn chưa có người hỏi mua, nàng bán ngoại thôn trang ở ngoại ô phía đông, vừa lúc có thể mua khu đất đó.
Nhưng những chuyện này tất nhiên không thể nói với Thẩm thị, nghĩ nghĩ một chút, nàng nói:
“Con muốn có một ít tiền vốn để buôn bán, thôn trang ở ngoại ô phía đông thôn tuy tốt, nhưng con và nương đều không thích đến ở, còn không bằng đem bán đi, đổi lấy bạc buôn bán, cũng đỡ khiến tổ mẫu luôn nhớ thương.”
Dung Thư khi còn ở Dương Châu, cũng từng đi theo Thẩm Trị ra ngoài trao đổi mua bán, ít nhiều cũng học được một số cách buôn bán. Sau khi trở về Thượng Kinh, Thẩm thị lại tự mình dạy nàng cách tính sổ sách và cách thu tiền về trong tay, còn mang hai gian cửa hàng cho Dung Thư luyện tập.
Hai cửa hàng do Dung Thư kinh doanh thật sự không tồi, hai chưởng quầy mỗi cuối năm đến tính toán sổ sách đều phải khen nàng vài câu.
Các cao môn quý nữ ở Thượng Kinh chỉ biết học trong lòng tay, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện bên ngoài, đều giao cho chưởng quầy quản lý. Nếu không, sẽ bị người ta chê cười toàn thân đều là hơi tiền.
Chuyện Dung Thư buôn bán cửa hàng cũng không biết làm sao lại truyền ra ngoài, ở yến tiệc mùa xuân năm ấy còn tạo ra không ít chê cười.
Yến tiệc mùa xuân năm ấy là lão Phong Quân phủ Anh Quốc Công tổ chức, người đến dự đều là những công tử quý tộc, hào môn quý nữ. Trong Thượng Kinh những tiểu thư nào chưa bàn chuyện cưới gả đều rất tự hào có thể nhận được thiệp mời dự yến tiệc mùa xuân.
Tiệc xuân mỗi năm đều có thể thúc đẩy mấy cuộc nhân duyên tốt đẹp, nếu các nàng có vận khí tốt, lọt vào mắt xanh của những chủ mẫu quý tộc đó, thì cuộc hôn nhân sẽ được quyết định từ ngày đó.
Địa vị của Thừa An Hầu thường xuyên khiến các quý tộc ở Thượng Kinh phải xấu hổ, tuy có danh hiệu Hầu phủ, nhưng dù sao cũng không có lai lịch chân chính, khác nhau một trời một vực với các danh gia vọng tộc.
Nhưng lão Phong Quân và tổ mẫu của Bùi Vận có quen biết, Bùi Vận khi còn là một cô nương cũng từng tham gia yến tiệc, rất được lão Phong Quân yêu thích. Năm ấy khi Dung Ô mười ba, lão Phong Quân đã tự mình đưa thiệp tới, mời Dung Ô và Dung lão phu nhân tới dự yến tiệc.
Nhưng nếu mời Dung Ô mà không mời đích nữ Hầu Phủ - trưởng tỷ Dung Thư thì sẽ khiến người ngoài cảm thấy vô lý, vì thế lão Phong Quân thêm tên Dung Thư vào.
Dung lão phu nhân nhận được thiệp mời, nếp nhăn trên mặt đều cười đến sắp nở hoa rồi.
Bà gọi Dung Thư và Dung Ô đi đến, một mặt nhắc hai người phải trang điểm đẹp chút, một mặt khác lại muốn Dung Thư nói lời cảm ơn với Bùi di nương.
“Lão Phong Quân là coi trọng mặt mũi A Vận nên mới mời ngươi, ngươi đi dự xuân yến nhớ phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng có phạm sai lầm làm mất mặt Hầu phủ.”
Lúc đó Dung Thư mới từ Dương Châu trở về khoảng hai năm, chính mắt thấy tình cảnh nương mình ở Hầu phủ, nàng kỳ thật một chút cũng không muốn đi dự xuân yến này.
Nàng biết nếu nàng đi, đôi mắt bọn hạ nhân ở Thu Vận Đường đều sẽ mọc lên trên đỉnh đầu.
Nhưng Thẩm thị lại rất cao hứng, tự mình đi đến nhà kho chọn một cuộn gấm lụa thêu tay Tùng Giang và một bộ trang sức hồng bảo thạch đưa đến Thu Vận Đường.
Dung Thư năm đó mười lăm tuổi, cũng là độ tuổi nên bàn đến chuyện hôn nhân, cho nên theo Thẩm thị thấy, đây chính là một cơ hội ngàn năm có một.
Từ khi sau khi Dung Thư ở Dương Châu trở về phủ, Thẩm thị đã bắt đầu tìm hiểu một số lang quân tốt ở Thượng Kinh, muốn nhanh chóng định ra cho Dung Thư một cuộc hôn nhân tốt.
Tuy Dung Thư là đích nữ Thừa An Hầu, nhưng trong việc hôn nhân lại không hề thuận lợi chút nào.
Nguyên nhân sâu xa, một là bởi vì nàng sinh ra vào ngày không tốt, nàng vừa sinh ra đã có đạo sĩ vào phủ nói bát tự của nàng âm khí quá nặng, là người không có phúc. Hai là bởi vì thân phận xấu hổ của Thẩm thị ở phủ Thừa An Hầu, một nàng dâu không được bà mẫu thích lại không được trượng phu kính trọng, làm sao có thể nuôi dưỡng thật tốt nữ nhi đây?
Vì vậy, Thẩm thị đã dành ra hai năm để tìm một vị lang quân tốt cho Dung Thư, thế nhưng hôn sự của Dung Thư trước sau vẫn không có tiến triển. Buổi xuân yến này theo bà ấy xem ra, còn không phải là đang buồn ngủ thì gặp chiếu manh sao?
“Dù sao đã nhận được thiệp mời, vậy nên thoải mái hào phóng mà đi.”
Dung Thư không lay chuyển được Thẩm thị, đành phải đi.
Năm ấy nàng tham gia xuân yến của phủ Anh Quốc Công, nàng đã đủ vững vàng gánh trên mình khí chất nên có của đích nữ Hầu phủ.
Từ nhỏ nàng đã cùng lão ma ma học quy củ lễ nghi, lời nói cử chỉ đoan trang có lễ, cầm kỳ thư họa không nói là tinh thông, nhưng cũng đã học qua mọi thứ, nói chuyện cũng có ý tứ, điềm đạm, càng chưa nói đến nàng sinh ra với một khuôn mặt trăng rằm xinh đẹp như hoa, thật sự kéo đến không ít sự chú ý của các chủ mẫu nhà quyền quý.
Đáng tiếc yến hội diễn ra đến buổi chiều, chuyện nàng buôn bán cửa hàng cũng không biết vì sao truyền ra ngoài, khiến những vị chủ mẫu kia ban đầu mới động một chút ý niệm lập tức dập tắt tâm tư.
Lão phu nhân vì chuyện này mà hoàn toàn bộc phát tính tình, cảm thấy nàng đã khiến Hầu phủ mất mặt, sau khi trở về kêu nàng đến Hà An Đường chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hết nửa canh giờ.
Thẩm thị tự trách không thôi, nhưng Dung Thư căn bản không cảm thấy hành động của bản thân mình có gì đáng xấu hổ, vội trấn an Thẩm thị, nói người nhà như vậy, nàng cũng không muốn gả.
Từ đó về sau, việc hôn nhân của Dung Thư hoàn toàn bị trì hoãn.
Thật ra cũng không phải không có người tới làm mai, nhưng những người dám nhờ bà mối đến làm mai đa phần là gia tộc nhỏ bần hàn, tính tình tuỳ tiện, dây dưa vòng vo, công danh cũng đều không có.
Thẩm thị làm sao có thể gả Dung Thư vào gia đình như vậy?
Trải qua sự việc ở xuân yến, bà ấy cũng đã thấy rõ.
Nhà cao cửa rộng nghe qua thì có vẻ tốt, nhưng khi thật sự gả qua, ngày tháng sau này cũng chưa chắc tốt hơn bao nhiêu.
Bản thân bà ấy còn không phải là như thế sao? Bà ấy ở tại Hầu phủ một chút cũng không vui vẻ, làm sao có thể để Chiêu Chiêu của bà lại đi vào lối mòn đó được.
Tóm lại, dù Chiêu Chiêu của bà không gả chồng, bà ấy cũng có thể dưỡng nàng cả đời.
Bản thân Dung Thư cũng không muốn gả, giống như câu nói: thà thiếu cũng không bừa bãi, nhà nữ nhi không phải chỉ có một con đường là gả chồng.
Khi nàng mười bảy tuổi, nàng đã thỏa thuận với Mục Nghê Tinh, chờ đến năm hai mươi, nàng sẽ đi phủ Đại Đồng, cùng Nghê Tinh học cưỡi ngựa bắn tên.
Đại Đồng là một pháo đài trọng điểm ở biên cương, hàng năm bị người Thát Đát quấy nhiễu, nữ tử nơi đó cưỡi ngựa bắn tên mọi thứ không việc gì là không làm được, trong lòng Dung Thư chính là khao khát những điều đó.
Hiện tại, nàng chết đi sống lại một lần, ý niệm bị dập tắt sau khi gả chồng kia lại lần nữa từ tro tàn bùng cháy.
Ban đêm hai mẫu tử nàng kề gối nói chuyện, Dung Thư không nhịn được hỏi những điều khúc mắc ở trong lòng rất nhiều năm.
“Nương, người có bao giờ nghĩ tới chuyện cùng cha hòa li chưa?”
Thẩm thị ngẩn ra:
“Tại sao đột nhiên lại hỏi lời này? Hay là có người ở trước mặt con nói nhảm?”
Dung Thư mím môi cười.
Lần trước khi quay về phủ, những điều Cố Trường Tấn nói ra đều là những lời lễ nghĩa liêm sỉ, khiến mọi người trong phủ từ trên xuống dưới sau gáy đều ớn lạnh. Ngay cả hạ nhân ở Thu Vận Đường, cũng không dám ở trước mặt nàng nói những điều vô nghĩa.
“Làm gì còn ai dám ở trước mặt con nói nhảm chứ? Chẳng qua con cảm thấy cha không tốt với nương, người tốt như vậy mà cha chưa bao giờ đến Thanh Hành viện, lúc nương ở chỗ tổ mẫu bị chọc tức, cũng không ra mặt che chở nương. Nếu đã như thế, nương cần gì phải tiếp tục lãng phí nửa đời sau ở chỗ này?”
Lời này nói ra có chút đại nghịch bất đạo.
Thẩm thị gõ gõ đầu Dung Thư, nói:
“Lời này con cũng có thể nói sao?”
Nhưng nữ nhi là đau lòng cho mình, bà ấy làm sao không biết, thở dài một tiếng, lại nói:
“Cha con… quả thật không xứng với a nương, nhưng a nương chưa bao giờ vì tình yêu mà gả vào Hầu phủ. Đây cũng là số mệnh của ta.”
Bà ấy cũng không phải là chưa bao giờ thử thích Dung Tuần, hai người khi mới thành hôn một năm, tuy luôn ồn ào nhốn nháo, nhưng phu thê hai người họ cũng hòa thuận được một khoảng thời gian.
Cho đến khi bà ấy biết được sự tồn tại của Bùi Vận, lúc này mới nghĩ đến chuyện muốn thử thăm dò tâm tư Dung Tuần.
Lúc trước bà ấy đồng ý cho ông ấy nạp Bùi Vận, chỉ đề ra một cái yêu cầu, đó là về sau ông ấy không được chạm vào bà ấy.
Ba người bị ép vào một cuộc hôn nhân, hôn nhân như vậy thật sự khó khăn, bà ấy tình nguyện lui ra ngoài, còn hơn là bị người khác ép buộc.
Sau đó Dung Tuần lạnh lùng nhìn bà ấy, nói:
“Thẩm Nhất Trân, trong lòng bà trước nay không phải là không thích ta sao? Thật buồn cười, lúc trước nếu không phải phụ thân một hai bắt ta phải cưới bà, bà cho rằng ta sẽ nguyện ý cưới bà sao? Bà yên tâm, Thanh Hành viện này của bà, ngày sau ta sẽ không bước vào một bước nữa!”
Sau này ông ấy thật sự không hề tới Thanh Hành viện nữa, mãi đến đầu năm nay bởi vì chuyện làm mai của Chiêu Chiêu, bà ấy ở Hà An Đường cùng lão phu nhân nổi lên tranh cãi, ông ấy mới lần nữa đến Thanh Hành viện.
Ông ấy và lão phu nhân đều giống nhau không đồng ý gả Dung Thư cho Cố Trường Tấn, ngày ấy hai người tất nhiên là tan rã trong không vui.
Nhưng sau khi ông ấy đi khỏi Thanh Hành viện, cũng không biết vì sao lại đến Hà An Đường, tự mình thuyết phục lão phu nhân, lúc này mới định ra hôn sự cho Dung Thư và Duẫn Trực.
Sau đó, là hơn hai tháng trước, ban đêm ông ấy say rượu, vào viện của bà ấy.
Thẩm thị theo bản năng sờ sờ bụng nhỏ, lắc lắc đầu, nói:
“Chuyện của nương cùng cha con, con nít con nôi như con chớ có nhọc lòng, lo được cuộc sống của bản thân con là tốt rồi.”
Một bộ dạng không muốn cùng Dung Thư nhiều lời.
Dung Thư nhìn Thẩm thị, không thuận theo, không buông tha nói:
“Nếu có một ngày, giữa cha và Chiêu Chiêu, nương chỉ có thể chọn một, vậy nương sẽ chọn ai?”
Thẩm thị nghe những lời trẻ con của nàng, hờn dỗi nói:
“Còn có thể chọn ai đây, tất nhiên là con rồi!”
Dung Thư nhướng mày.
“Nương phải nhớ lời nói ngày hôm nay, không được lừa Chiêu Chiêu.”
Kiếp trước giữa nương và Bùi di nương, cha đã chọn Bùi di nương.
Khi đó cha chưa nhận tội, nhưng có lẽ là ông ấy đã đề phòng trước, nên vừa mới được thả ra khỏi ngục Đại Lý Tự lập tức viết một bức thư cho Bùi Vận, tự mình trả lại tự do cho Bùi di nương, nhưng bà ta lại nhất quyết không chịu đi, còn nói muốn bên cạnh cha sống chết bên nhau.
Bà ấy và nương bị nhốt trong cùng một ngục giam, nương sau khi nghe xong lời nói của bà ấy, hung hăng tát cho bà ấy một bạt tai.
“Tại sao Dung Ô có thể gả vào Tưởng gia, chẳng lẽ bà không biết? Nếu bà xảy ra chuyện gì, ngày tháng sau này của nó ở Tưởng gia sẽ như thế nào, lẽ nào bà cũng không biết? Hiện giờ bụng nó đã lớn, bà vì một nam tử mà muốn mặc kệ cả nữ nhi của mình sao? Còn có Dung Thanh, hiện tại chẳng qua mới bảy tuổi, nếu không có cha, chẳng lẽ cả nương cũng muốn mất luôn sao? Bùi Vận, nếu ta là bà, ta sẽ lập tức đi ra ngoài! Nếu có thể cứu Dung Tuần thì cứu, còn nếu không thể cứu, thì cố sống cho tốt mà chăm sóc hài tử tôn nhi!”
Bùi di nương giật mình, im lặng hồi lâu.
Cuối cùng cắn môi, kìm nén nước mắt, trịnh trọng quỳ xuống dập đầu trước a nương, đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời khỏi ngục giam Đại Lý Tự.
Bùi Vận vừa đi, Dung Thư cũng đi cầu xin cha viết cho nương một thư hòa li.
Nhưng cha lại từ chối, giọng điệu lạnh lùng nói với nàng: “Nương con sinh ra là người Dung gia, chết cũng là ma của Dung gia. Chiêu Chiêu, nếu phủ Thừa An Hầu qua được một kiếp, nương con vẫn là phu nhân Thừa An Hầu, ta ở đâu, bà ấy phải ở đấy. Đây là số mệnh của bà ấy.”
Nương nói đây là số mệnh của bà ấy, cha cũng nói đây là mệnh bà ấy.
Nhưng Dung Thư không tin cái số mệnh này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...