Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Lúc Cố Trường Tấn trở về sau khi bị thương ở phố Trường An, An ma ma và Vương đại phu đã xem qua cho chàng, vết thương tuy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngay lúc này Từ Phức lại hạ lệnh, vết thương này không được phép trị.
Thường Cát và Hoành Bình không biết thang thuốc do Vương đại phu kê đơn sẽ khiến vết thương của Cố Trường Tấn nặng thêm cho nên mấy thang thuốc kia đều được sắc hết toàn bộ, không bỏ sót chút nào.
Cố Trường Tấn uống hết thang thuốc thứ hai thì nhận ra có gì đó không đúng.
Thuốc là do Vương đại phu kê đơn, ông ta lại là người của Từ Phức, vậy thuốc này chỉ có thể là mưu kế do Từ Phức nghĩ ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Từ Phức sẽ không giết chàng, ít nhất hiện tại sẽ không.
Cố Trường Tấn gần như hiểu được ngay dụng ý của Từ Phức, chẳng qua là bà ấy muốn chàng diễn khổ nhục kế trước mặt người trong thiên hạ.
Quả nhiên ngày thứ hai, ở trong Kim Loan Điện, chàng phun ra hai búng máu rồi ngất xỉu trước mặt Gia Hữu Đế.
Chàng nâng mắt lên, thản nhiên nói: "Cô mẫu đúng là dụng tâm lương khổ (1), không muốn chất nhi bị thương vô ích." Trong giọng nói không có chút oán khí nào.
Ý cười trên mặt Từ Phức sâu hơn một chút, Cố Trường Tấn có thể nói được như vậy chứng tỏ chàng thật sự hiểu được mưu tính của bà ấy.
"An ma ma trách ta không xót con nhưng bà ấy không rõ, vết thương trên người con chỉ khi Tiêu Diễn và các công thần trong triều đình cũng như dân chúng nhìn thấy thì mới tính là không bị thương vô ích. Nghiên Nhi à, ngọc nhữ vu thành (2). Từ nhỏ con đã hiểu được đạo lý này rồi, và lúc này đây con cũng đã làm rất tốt."
An ma ma vén rèm tiến vào, nghe thấy lời này bà ta bèn cười dâng trà cho hai người, nói: "Chủ tử chưa bao giờ là người hay khen và khích lệ người khác hết, có thể khiến ngài ấy khen ngợi thật lòng như thế, lần này thiếu chủ nhất định đã khiến chủ tử vô cùng vui vẻ."
Từ nhỏ Cố Trường Tấn đã đặc biệt thông tuệ, chuyện Tam cô nương sai Vương đại phu làm hoàn toàn không giấu được chàng. An ma ma vốn lo lắng Cố Trường Tấn sẽ vì thế mà sinh ra ác cảm với Tam cô nương nhưng bây giờ có vẻ bà ta lo lắng không đâu rồi.
Từ Phức cúi đầu cười cười, chậm rãi nhấp một ngụm trà.
Cố Trường Tấn đợi đến khi Từ Phức buông chung trà trong tay xuống rồi mới nói: "Còn có một chuyện phải nói với cô mẫu, sau khi chất nhi quay về Hình Bộ thì một khoảng thời gian tới có lẽ sẽ rất bận rộn nên chất nhi đã cho phép Dung thị quay về Hầu phủ mấy ngày."
Từ Phức nâng mi: "Sao thế? Nàng lại giận dỗi với con à? Cô nương kia là người có phép tắc, không thể nào lại không nói lý như vậy."

Cố Trường Tấn nói: "Việc này là chất nhi nhắc tới trước, trước đó nàng vẫn chưa đồng ý. Hôm nay con nhắc lại chuyện cũ, nói thêm chuyện ngày mai con quay về Hình Bộ thì nàng ấy mới chịu đồng ý. Ngày Dung thị lại mặt chỉ đi nửa ngày đã phải vội vã trở về, ít nhiều cũng có chút tiếc nuối. Nếu đã vậy cứ để nàng quay về Hầu phủ ở mấy ngày, thế thì con cũng có thể được thanh tịnh một chút."
Từ Phức nghĩ kỹ một lát rồi nói: "Con quay về Hình Bộ phải chuyên tâm phá án, để nàng quay về một thời gian cũng tốt, tránh khiến con nhiễu loạn tâm tình."
Bà ấy biết rõ tính tình Cố Trường Tấn, chàng sẽ không bao giờ thả lỏng cảnh giác với người bị cưỡng ép đưa cho chàng. Lúc này Dung Thư quay về phủ Thừa An Hầu ngược lại có thể khiến chàng chuyên tâm làm chuyện của mình.
Lần này để Dung Thư trở về nhà thân mẫu, lời trên miệng chàng là vì muốn bù lại tiếc nuối của Dung thị nhưng thật ra chẳng qua trong lòng chàng vẫn cực tuyệt nàng, muốn thanh tịnh mấy ngày mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi có suy nghĩ này, hôm sau Dung Thư bước vào Lục Mạc Đường, Từ Phức đặc biệt tỏ ra vô cùng hiền lành.
"Đêm qua Duẫn Trực đã đề cập việc này với ta rồi. Hài tử này bị thương không đúng lúc chút nào, khiến con lại mặt về thăm cha mẹ cũng không được thoải mái. Trước mắt nó quay về Hình Bộ cũng không thiếu những đêm phải thắp đèn phí lửa, ban đêm ở nha môn đều hay có việc, con trở về Hầu phủ nhàn hạ mấy ngày cũng tốt. Con đừng trách nó, chờ đến khi nó giải quyết xong mấy vụ án chồng chất trong tay thì có lẽ sẽ có thời gian rảnh ở bên cạnh con."
Dung Thư vội nói: "Việc phu quân làm là giải oan vì bá tánh, người làm thê tử như con tất nhiên là có chung vinh dự, sao lại trách chàng được?"
Từ Phức thấy nàng thật sự không có khúc mắc trong lòng nên cũng không muốn phí miệng lưỡi nữa, sai An ma ma đi chuẩn bị lễ vật, thuận đường tiễn Dung Thư ra khỏi Lục Mạc Đường.
Nhận được lời xác nhận từ Từ thị, trong lòng Dung Thư cũng được thả lỏng không ít.
Vì muốn cho Thẩm thị một niềm vui vẻ bất ngờ nên hôm nay nàng trở về mà không sai người thông báo cho phủ Thừa An Hầu, sau khi ăn sáng xong nàng ngồi xe ngựa đi về phía đông đường Kỳ Lân luôn.
Xe ngựa đi qua phố Trường An, không đến một canh giờ đã tới phủ Thừa An Hầu. Thẩm thị nghe được bà vú già đến bẩm báo, nói Đại cô nương trở về Hầu phủ thì chén thuốc trong tay suýt chút nữa đã hắt ra ngoài.
Chu ma ma tiến lên đỡ lấy tay, bà ấy nói: "Phu nhân, hôm nay không thể uống thuốc được. Thuốc này vào bụng là người phải chịu đau đớn đến mấy ngày liền. Cô nương nhìn thấy sẽ đau lòng chết mất."
Chu ma ma nói như vậy đương nhiên không phải chỉ vì sợ Dung Thư đau lòng, mà đa phần là muốn lại kéo dài thêm mấy ngày, nhỡ đâu kéo dài lại có thể khiến Thẩm thị thay đổi ý định thì sao.
Sao Thẩm thị lại không biết Chu ma ma đang nghĩ gì được?
Bà ấy khẽ buông tay để Chu ma ma bưng thuốc đi sau đó day day mi tâm nói: "Lần này Chiêu Chiêu trở về thật không đúng lúc. Thôi, cứ đổ chén thuốc này đi, ma ma đi bốc thêm một thang khác về đây, đợi sau khi Chiêu Chiêu rời khỏi thì ta uống sau."

"Đại phu nói, cơ thể người yếu ớt, loại thuốc hung ác như thế này nếu có thể không uống thì cố gắng đừng uống. Phu nhân, người hãy nghe lão nô khuyên một câu…"
"Ma ma không cần khuyên nữa." Thẩm thị ngắt lời Chu ma ma: "Lần này Chiêu Chiêu về nhà, chắc nhiều nhất chỉ một hai ngày nữa nó sẽ về thôi, hôm nay cứ lấy đối bài (3) của ta ra khỏi phủ bốc thuốc đi.
Chu ma ma không còn cách nào, đành phải đồng ý, trong lòng lại ngóng trông Dung Thư có thể ở Hầu phủ lâu một chút, tốt nhất là ở đến khi phu nhân thay đổi ý định luôn thì càng tốt.
Đoạn đối thoại này ở Thanh Hành Viện tất nhiên Dung Thư không biết, sau khi xuống xe ngựa nàng nhấc váy bước nhanh về phía Thanh Hành Viện, ai ngờ chỉ mới đi được nửa đường đã đụng mặt đoàn người của Thẩm thị.
"A nương!"
Dung Thư bước nhanh hơn, ý cười trên khuôn mặt sáng lạn hơn so với ngày thường nhiều.
"Chậm thôi." Thẩm thị trách mắng: "A nương đang ở đây rồi, cũng đâu thể chạy đi đâu mất được?"
Dung Thư kéo tay Thẩm thị, cười tủm tỉm nói: "Còn không phải là do con nhớ a nương sao?" Nói xong đôi mắt nàng đảo quanh khuôn mặt Thẩm thị.
Thẩm thị cười mắng: "Nhìn ta như thế là sao?"
"Lần trước trở về, sắc mặt a nương không tốt chút nào. Hôm nay nhìn lại trông có vẻ tốt hơn nhiều lắm."
Thẩm thị nghe vậy, thở dài trong lòng.
May mà vừa nãy bà ấy chưa kịp uống chén thuốc kia, nếu không bây giờ Chiêu Chiêu chỉ có thể nhìn thấy bà ấy đang đau đến lăn lộn trên giường.
Nghĩ như thế, trong lòng bà ấy lại thêm xót xa.
Nếu có thể, bà ấy sao lại không muốn sinh cho Chiêu Chiêu thêm một đệ đệ hoặc muội muội được chứ? Sau này nếu bà ấy mất, tốt xấu gì còn có một người thân cùng chung huyết thống nâng đỡ lẫn nhau.
Nhưng Thẩm thị cũng hiểu rất rõ, Thừa An Hầu không xứng, Dung gia cũng không xứng.
Bà ấy rất hiểu những người này, thật sự không muốn đứa trẻ trong bụng bà ấy trở thành Chiêu Chiêu thứ hai.

Lúc Dung Thư rời khỏi hẻm Ngô Đồng thì Cố Trường Tấn cũng đã tới Hình Bộ.
Sắc trời lúc ấy vẫn còn tối nên đèn đuốc bên trong nha môn của Hình Bộ vẫn được thắp sáng trưng.
Một tri huyện họ Hoàng thấy chàng trở về thì kinh hãi đến mức trợn tròn đôi mắt đỏ bừng khô khốc.
"Sao Cố đại nhân lại quay về nha môn? Sức khỏe người đã tốt hơn chưa? Tả Thị Lang đại nhân còn nói đại nhân bị thương nặng, không nghỉ ngơi nửa tháng thì không thể trở về."
Cố Trường Tấn khẽ khụ một tiếng, hờ hững nói: "Làm phiền Hoàng tri huyện quan tâm, ta đã tốt hơn rồi. Vì nghĩ đến còn không ít vụ án chất chồng trong tay chưa giải quyết nên cuối cùng ta không thể ngồi không được bèn trở về nha môn."
Hoàng tri huyện cũng biết được tính tình của Cố Trường Tấn, nghe vậy thì kính nể chắp tay, còn đang muốn ba hoa khen ngợi vài câu, ai ngờ cửa lớn trước mặt có một người tiến vào, trực tiếp đoạt lời của hắn giành nói trước.
"Đã không ngồi được là cũng không thèm để ý đến sức khỏe luôn hả?" Đàm Tứ Nguyên mặc một thân quan phục đỏ thẫm, bước về phía Cố Trường Tấn, nghiêm giọng nói: "Chuyện bảo bối nhà Tôn viện sử có chút vướng mắc khó nói, vết thương của ngươi còn phải chăm sóc hai tháng mới có thể tốt lên được. Ngươi thì hay rồi, không rên tiếng nào đã chạy về phá án, thật sự coi cơ thể mình làm bằng sắt à?"
Ngày ấy Đàm Tứ Nguyên dẫn chàng vào triều, thấy sắc mặt chàng dù hơi kém nhưng nói chuyện nhẹ nhàng, thần thái điềm tĩnh, cứ nghĩ chàng bị thương nặng thì nặng nhưng ít nhất không ảnh hưởng đến tính mạng.
Nào ngờ sau đó chàng lại hộc máu ngất xỉu.
Đại Tư Khấu tóm lấy ông ta rồi giáo huấn một trận, trong lòng ông ta cũng rất lo, cũng may hoàng thượng nhân từ, trực tiếp đưa kim tôn bảo bối luôn bị Tôn viện sử giấu rất kỹ vào Cố gia.
Cố Trường Tấn hành lễ với Đàm Tứ Nguyên, cúi người thở dài nói: "Vết thương của hạ quan đã không còn trở ngại, phiền ngài lo lắng rồi."
Đàm Tứ Nguyên hừ một tiếng, vung tay áo nói: "Thôi, bản quan biết ngươi để tâm vụ án của Hứa Li Nhi, trùng hợp có người muốn gặp ngươi, ngươi đi theo ta một lát."
Người muốn gặp Cố Trường Tấn ngoài mấy vị quan trong công đường đang phá án hoặc hai mẫu nữ Hứa Li Nhi ra thì không còn ai khác, sau khi Đàm Tứ Nguyên dẫn chàng vào đại lao Hình Bộ thì Cố Trường Tấn biết được là người sau.
Đại lao Hình Bộ hàng năm không chút ánh sáng, lạnh lẽo ẩm ướt, bốc lên một mùi mốc xưa cũ.
Nhưng Đàm Tứ Nguyên đã sắp xếp cho mẫu nữ Hứa Li Nhi phòng giam tốt nhất, bên trong có một cái cửa sổ nhỏ, mặt đất cũng được người vẩy nước quét nhà qua rồi nên khô ráo sạch sẽ, đệm chăn ẩm ướt ban đầu cũng đã được đổi thành cái mới.
Cai ngục cung kính lễ độ mở cửa phòng giam ra, Đàm Tứ Nguyên dẫn Cố Trường Tấn ra ngoài, nói với phụ nhân bên trong: "Kim thị, vị này chính là Cố đại nhân mà ngươi vẫn luôn muốn gặp, ngươi không cần hành lễ, ngồi nói chuyện đi."
Phụ nhân kia nghiêng người nằm trên chăn, nghe thấy lời Đàm Tứ Nguyên nói thì đôi mắt mờ mịt của bà ta khẽ cử động, chậm rãi xuống giường, run run rẩy rẩy quỳ xuống dập đầu với Cố Trường Tấn, nói từng chữ: "Dân phụ khấu… khấu đầu cảm tạ ân công. Đa tạ ân công đã giải… giải oan cho hai mẫu nữ bọn ta. Đại ân đại đức, của ân công, kiếp sau dân phụ nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài."
Nói một câu như thế đã tiêu sạch toàn bộ sức lực của Kim thị.
Bà ta chỉ là một quả phụ ngu dốt, hy vọng cả đời là gả nữ nhi cho một người chịu khó, hiền lành tử tế. Chuyện khác người duy nhất mà bà ta làm trong cuộc đời này là đến phủ Thuận Thiên cáo trạng Dương Vinh.

Sau đó thân bà ta rơi vào cảnh ngục tù, phải vào nhà lao, chịu đựng tra tấn, bây giờ bà ta cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Nhưng bà ta lại vẫn cố gắng giữ lại một hơi thở cuối cùng.
Chờ đợi công lý, cũng chờ một cơ hội để nói lời tạ ơn với ân công.
Phụ nhân trước mặt gầy đến mức chỉ thấy được xương cốt, giọng nói cũng yếu ớt như muỗi kêu vậy.
Khi Cố Trường Tấn đọc được vụ án của hai mẫu nữ Hứa Li Nhi trong phòng trực của Hình Bộ, cuộc đời Kim thị chỉ được tóm tắt bằng vài câu ít ỏi như sinh ra ở đâu vào năm nào tháng nào, phụ mẫu là ai, gả cho ai, năm nào tháng nào sinh nữ nhi, năm tháng nào, vì lý do nào mà phu quân qua đời.
Khi đó, Kim thị chỉ là một cái tên trong hồ sơ.
Lúc Cố Trường Tấn vùi đầu trong đống công văn, chàng chưa bao giờ nghĩ tới, người đứng sau cái tên này là người thế nào. Lúc cúi đầu viết tấu chương, bút mực lướt như bay trên mặt giấy, chàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc chàng đã giải oan cho một người như thế nào cả.
Nhưng vào giờ phút này, Cố Trường Tấn nhìn Kim thị quỳ gối trước mặt mình, cuối cùng cũng khiến chàng hiểu được hai chữ "Kim thị" thể hiện cho một người như thế nào.
Một nữ nhân, một mẫu thân, một người vô tội bị buộc phải thừa nhận tội ác không thuộc về mình.
Lòng Cố Trường Tấn rơi xuống một nơi tối tăm nặng nề nhưng tay chân và xương cốt lại như bị một ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt.
Cảm giác như vậy không hề xa lạ chút nào.
 
Chú thích:
(1) Dụng tâm lương khổ: Dùng rất nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại.
(2) Ngọc nhữ vu thành: Ý chỉ rèn luyện một người đến khi người đó thành công.
(3) Đối bài: Tức là bài đối chiếu, được làm từ trúc hoặc gỗ, bên trên viết các con số, ở giữa bị chia làm hai nửa, là một loại tín vật. Là vật phẩm được sử dụng trong các gia tộc. Khi người hầu cần dùng đối bài, sau khi có được sự đồng ý của chủ nhân, chủ nhân sẽ tách một nửa ra, sau đó mới đưa một nửa đó cho người hầu. Sau khi đã sử dụng xong, chủ nhân sẽ lấy lại và dùng nửa còn lại của đối bài để kiểm tra, đối chiếu. Đối bài trong xã hội phong kiến thường chỉ phổ biến trong giới quý tộc, quản lý đối bài tượng trưng cho một loại quyền lực.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui