Tùng Tư Viện.
Doanh Tước đốt ngọc lan hương trong phòng, pha một bình trà Long Đoàn ngon nhất cho Dung Thư.
Dung Thư nhấp trà, ăn bánh hoa sen mới ra lò, nàng ngồi dựa ở trên giường đọc danh sách của hồi môn của mình, thỉnh thoảng còn lấy bàn tính ra khảy khảy vài cái.
Kiếp trước, sau khi Hầu phủ xảy ra chuyện, tất cả của cải trong nhà đều bị tịch biên hết, thậm chí còn không thể giữ được của hồi môn của nương. Bà ấy bôn ba khắp nơi lôi kéo quan hệ cho Dung gia, cũng tiêu gần hết của hồi môn của bản thân.
Từ nhỏ Dung Thư đã sống trong cẩm y ngọc thực, về phương diện tiền tài, từ trước đến nay nàng có phần không biết sự khó khăn của nhân gian.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, Dung gia sụp đổ, số bạc nàng có trong tay chảy đi như nước, không chuẩn bị tiền tài, muốn vào ngục thăm nương một lần cũng trở nên cực kỳ khó khăn.
Lần cuối cùng đến Đại Lý Tự gặp nương, cai ngục chê túi bạc mà nàng đưa quá nhẹ nên không cho nàng vào, nàng đành phải cởi chuỗi phật châu bằng ngọc chưa từng rời người từ khi ra đời cho đến nay ra, khi đó mới được gặp nương.
Nếu như ba năm sau, Dung gia không thể thoát khỏi kết cục bị bãi tước xét nhà, vậy thì bây giờ nàng phải lo liệu trước một con đường lui.
Một con đường lui dành cho nương và nàng.
Dung Thư nhìn chằm chằm danh sách của hồi môn trên tay, ánh mắt dừng lại ở chỗ thôn trang ở ngoại thành phía Đông kia.
Đây là thôn trang mà lão phu nhân từng nhớ mãi không quên, nương đã tặng thôn trang này cho nàng, giờ nó đã trở thành mảnh đất đáng giá nhất mà nàng có.
Dung Thư nuốt bánh hoa sen trong miệng xuống, nói với Doanh Tước: “Mấy ngày nữa chúng ta về Hầu phủ, muội đến ngoại viện bảo huynh trưởng của muội tìm một phòng nha (1) đến đây.”
Doanh Tước mở to mắt nhìn nàng: “Nhưng chúng ta mới về hôm qua mà ạ, cô nương quá chăm về nhà mẹ đẻ chỉ sợ là sẽ bị người khác bàn ra tán vào.”
Dung Thư cầm lấy khăn ướt lau tay, véo véo khuôn mặt mũm mĩm của Doanh Tước, cười nói: “Chẳng mấy chốc Nhị gia sẽ phải về nha môn làm nhiệm vụ. tóm lại chúng ta cũng không có chuyện gì để làm, chi bằng về Thanh Hành Viện.”
Thấy Doanh Tước há miệng muốn hỏi thêm, nàng vội chỉ chỉ danh sách của hồi môn trên chiếc bàn ở trên giường, nói: “Được rồi, đừng nói nhiều, mau cất danh sách của hồi môn vào trong rương đi, ta ra ngoài xem Doanh Nguyệt đang trò chuyện với ai đã.”
Vừa nãy khi hai người còn đang nói chuyện thì đã nghe thấy tiếng Doanh Nguyệt ở ngoài, có lẽ là vừa mới lấy xong nguyên liệu nấu ăn từ chỗ nhà bếp lớn về.
Người hầu trong Tùng Tư Viện trừ ba người Trương ma ma ra thì chỉ có Thường Cát và Hoành Bình đến truyền tin. Dung Thư còn tưởng rằng là một trong hai người họ về chuyển lời, nào ngờ khi đi ra thì lại thấy đó là một cô nương trẻ tuổi.
Cô nương nọ đứng đưa lưng về phía Dung Thư, nhưng dù chỉ nhìn thấy bóng lưng, nàng cũng nhận ra được người nọ là Lâm Thanh Nguyệt.
Có lẽ là nghe thấy tiếng Dung Thư mở cửa, giọng Lâm Thanh Nguyệt khựng lại một chút rồi xoay người, tươi cười với Dung Thư, uốn gối nói: “Nô tỳ bái kiến thiếu phu nhân.”
Nụ cười của Lâm Thanh Nguyệt còn ngọt hơn cả bánh hoa sen mà Dung Thư vừa mới ăn, Dung Thư cũng nở một nụ cười ôn tồn lễ độ, hỏi: “Ngươi là tỳ nữ của Tùng Tư Viện à? Sao hai ngày trước ta chưa từng gặp ngươi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thanh Nguyệt mỉm cười báo tên họ, nhắc đến quan hệ giữa nàng ta và An ma ma, nói rằng nàng ta là nô tỳ của Lục Mạc Đường.
Dung Thư ung dung thản nhiên hỏi: “Không biết Lâm cô nương đến Tùng Tư Viện có việc gì? Là bên phía mẫu thân có gì dặn dò sao?”
“Nô tỳ đến đây đưa thảo dược cho Trương ma ma, bà ấy nghe nói Trương ma ma chưa hết ho khan nên bảo nô tỳ đưa một bài thuốc dân gian mà ở quê chúng nô tỳ thường dùng đến. Nếu như thuốc này có công hiệu với Trương ma ma, vậy thì đó cũng là một việc thiện.”
An ma ma hiểu dược lý, thuốc mà Từ thị uống là do An ma ma xử lý.
“Nếu thế thì An ma ma có lòng.” Dung Thư hơi hơi gật đầu, liếc nhìn Doanh Nguyệt, nói: “Lâm cô nương đi một chuyến cũng không dễ dàng.”
Doanh Nguyệt hiểu ra, lập tức giơ tay lấy túi tiền đựng bạc vụn ở bên hông, đưa sang, nói: “Ta sơ sót quá, hôm qua Thanh Nguyệt muội muội đến giúp đỡ chăm sóc Trương ma ma, hôm nay lại còn đặc biệt đến đưa thảo dược, đúng là vất vả. Túi tiền này là tự ta thêu, mong muội muội thích nó.”
Chút khó chịu không thể nhận thấy lóe qua trong mắt Lâm Thanh Nguyệt.
Lâm Thanh Nguyệt rũ mắt xuống, giọng nói ngọt ngào: “Ta làm nữ công không giỏi, Doanh Nguyệt tỷ tỷ thêu túi tiền này đẹp như thế, sao Thanh Nguyệt lại không thích cho được? Thanh Nguyệt cảm tạ thiếu phu nhân, cảm tạ Doanh Nguyệt tỷ tỷ.”
Nàng ta cầm lấy túi tiền, trên mặt lộ ý cười mềm mại, sau đó cười cáo từ, đi qua cổng vòm, đi về phía Lục Mạc Đường.
Dung Thư nhìn bóng lưng Lâm Thanh Nguyệt đi xa, thật lâu không nói lời nào.
Doanh Nguyệt xách chiếc giỏ tre theo, bước đến hỏi: “Cô nương, giờ nô tỳ sẽ đến phòng bếp nhỏ bảo đầu bếp làm cơm trưa. Đây là nguyên liệu nấu ăn lãnh từ phòng bếp lớn về, người nhìn thử xem trưa nay người muốn ăn gì?”
Nguyên liệu nấu ăn ở phòng bếp lớn phong phú và tươi mới, còn tốt hơn nhiều so với những gì Doanh Nguyệt tưởng tượng. Vừa rồi nàng ấy chọn một miếng thịt tươi, chút xương sườn, gà vừa mới giết, một vài loại rau theo mùa như măng trúc và ngó sen, cùng với một cái gan heo to bằng bàn tay.
Cô nương nhà nàng ấy không ăn các loại lòng heo, gan heo này là do nàng ấy chuyên chọn về để nấu cháo cho cô gia theo lời Lâm Thanh Nguyệt kiến nghị.
Hôm qua Doanh Nguyệt vẫn luôn ở trong Tùng Tư Viện, cảnh tượng cả người Cố Trường Tấn đầy máu nàng ấy đã thấy rõ rành rành. Ai cũng nói ăn gan heo bổ máu, nếu như cô gia thích ăn, vậy thì làm nhiều thêm một chút, bổ máu.
Dung Thư cũng nhìn thấy miếng gan heo đó, nghi hoặc hỏi: “Từ trước đến giờ ta không bao giờ ăn thứ này, sao lại chọn nó?”
Doanh Nguyệt bèn nói cho nàng biết nguyên nhân.
“Nô tỳ nghĩ thứ này bổ máu nên lấy về nấu cháo gan heo thịt băm cho cô gia ăn. Trượng phu của các bà tử trong bếp thích ăn lòng heo, ngày nào đi chợ cũng phải mua một đống lớn về kho ăn. Nô tỳ đã nói với các bà ấy, dặn ngày mai lại để cho nô tỳ một miếng gan heo nữa.”
“Nhị gia cũng giống như ta, không ăn lòng heo.” Dung Thư lắc đầu, nói rõ từng chữ: “Sau này Lâm Thanh Nguyệt nói cái gì, muội đừng tin bất kỳ chữ nào cả.”
Nói rồi, nàng nhấc tà váy lên, chậm rãi quay về nội thất. Trong lúc hoảng hốt, nàng dường như lại nhìn thấy đôi mắt phẫn nộ dưới màn mưa của Lâm Thanh Nguyệt.
“Dung gia các ngươi, xứng đáng có ngày hôm nay!”
“Ngươi có biết ngươi đã cướp đoạt biết bao nhiêu thứ thuộc về người khác không?! Kể cả Nhị gia, người mà ngài ấy thích cũng là Văn Khê tỷ, không phải là ngươi!”
…
Ngày dần lên cao.
Đám thú của Kim Loan Điện nằm dưới ánh mặt trời chói chang, mái ngói đen lưu ly bị phơi dưới ánh nắng, tạo thành từng tầng bóng mờ.
Một vị thái y mặc quan bào thanh sắc thêu chim bạch nhàn vội vã đi theo sau một nội thị, trong tay xách theo một cái tráp đựng thuốc, đi vào đại điện.
Người này chính là viện sử (2) Thái Y Viện, Tôn Bạch Du.
Bầu không khí trên Kim Loan Điện đang cực kỳ áp lực, lặng ngắt như tờ, giống như sự yên tĩnh ngắn ngủi trước khi mưa to trút xuống.
Trong điện quỳ đầy người, dù là người chìm nổi trong cung vài thập niên và mạnh vì gạo, bạo vì tiền như Tôn Bạch Du cũng không đoán ra được vừa rồi ở đây đã xảy ra chuyện chấn động gì.
Tôn Bạch Du vừa vào trong điện đã quỳ sụp xuống, cũng bất chấp mồ hôi đang ứa ra như xối trên đầu, quỳ sát đất, hành lễ nói: “Vi thần tham kiến hoàng thượng.”
Gia Hữu Đế nhàn nhạt nói: “Đi xem cho trẫm tên tiểu tử kia đã chết chưa?”
Tôn Bạch Du “vâng” một tiếng, vén tay áo to rộng lên lau mồ hôi trên đầu, sau đó đứng dậy đi về phía người duy nhất đang nằm giữa chúng thần tử kia.
Vừa rồi khi ông ta vào điện thì đã chú ý đến, chỉ là khi đó không dám nhìn nên cũng không biết người đó là ai. Giờ khi đã có thể nhìn kỹ, liếc mắt một cái là nhận ra được ngay người nọ chính là Cố đại nhân Cố Trường Tấn, chính là vị trạng nguyên thi đỗ năm mười tám tuổi của hai năm trước kia.
Tôn Bạch Du đẩy mí mắt của Cố Trường Tấn lên nhìn, sau đó lại nhắm mắt bắt mạch trong một nén nhang, cuối cùng mở hòm thuốc, lấy một bộ kim châm ra.
Gia Hữu Đế không nói lời nào, những người ở bên dưới cũng không dám lên tiếng, cũng may là Tôn Bạch Du có tâm lý vững vàng, nếu không thì bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như thế, chỉ sợ là cầm không được kim châm cứu.
Sau khi đã châm xong một bộ kim, trán Tôn Bạch Du lại mướt mồ hôi. Cũng may là sau khi châm cứu xong, vị Cố đại nhân bất tỉnh nhân sự kia rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Tôn Bạch Du thấy chàng muốn đứng dậy quỳ xuống thì vội duỗi tay đè vai chàng lại, liên tục nói: “Chờ đã.”
“Cố đại nhân đừng nên đứng dậy, thương tích trên người ngài thật sự quá nặng. Ngoại thương nghiêm trọng, nội thương càng nghiêm trọng hơn, không nằm mười ngày nửa tháng thì thật sự không thể khỏe lại được. Hoàng thượng nhân từ, cũng không thiếu một lần hành lễ này của ngài.”
Nếu không sao lại nói Tôn Bạch Du là nhân sâm tinh trong cung chứ?
Hầu hạ ba đời hoàng đế, ông ta cũng là một người hiểu rõ thánh ý. Câu nói vừa rồi của hoàng thượng tuy là khó nghe nhưng Tôn Bạch Du biết trong lòng hoàng thượng có quan tâm đến Cố đại nhân này.
Quả nhiên, Tôn viện sử vừa dứt lời, vị ở phía sau long án kia lập tức trầm giọng ra lệnh: “Nâng người đưa đến thiên điện đi, đừng ở đây làm mất mặt nữa.”
Dứt lời, ánh mắt Gia Hữu Đế nghiêm trang, nói tiếp: “Tôn viện sử…”
“Có vi thần.”
“Ngươi đi theo đến thiên điện, chờ Cố khanh nghỉ ngơi tốt rồi thì phái một y chính hồi phủ cùng Cố khanh, khi nào Cố khanh khỏe lại rồi thì khi ấy hắn mới được về Thái Y Viện. À, trẫm nhớ cháu trai của ngươi năm ngoái vào Thái Y Viện làm y chính phải không? Là cậu ta đi, không cần chọn.”
Cổ họng Tôn Bạch Du đắng nghét, run run rẩy rẩy quỳ phục xuống, dập đầu vang dội: “Vi thần tuân chỉ.”
Vài tên tướng quân cường tráng nâng cáng vào nội điện, đặt Cố Trường Tấn lên cáng.
Lúc ra khỏi điện, Tôn Bạch Du đi theo phía sau, bước một bước lại nói một câu “Chậm một chút”, “Vững một chút” hoặc là “Cố đại nhân không thể chịu được xóc nảy đâu”.
Khi tiếng lải nhải cằn nhằn kia đi xa rồi, nội điện lại khôi phục vẻ yên lặng đầy áp lực.
Gia Hữu Đế chậm rãi ngồi xuống kim đài.
Ông mới khỏi bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi mỏng cũng trắng bệch như khuôn mặt, giống như bị phủ một lớp sương tuyết. Vóc người ông rõ ràng cao lớn nhưng lại mảnh khảnh, bộ long bào đen thêu viền lục sắc mặc trên người bây giờ so với trước kia đã có hơi rộng.
Gia Hữu Đế là đứa con thứ bảy của tiên đế, dung nhan tuấn mỹ vô song nhưng lại vì bệnh từ trong bụng mẹ nên sau khi sinh ra lại càng gầy yếu hơn so với những hoàng tử khác, vì thế không được tiên đế yêu thích.
Sau khi lớn lên Gia Hữu Đế vẫn luôn đau ốm, lúc vừa thành niên thì đã bị Kiến Đức Đế đưa đến đất phong ở phủ Thái Nguyên.
Không một ai nghĩ đến, vị thất hoàng tử văn nhược này lại là người cuối cùng được đăng cơ.
So với Kiến Đức Đế tính tình tàn bạo, thật ra tính tình của Gia Hữu Đế cực kỳ tốt, cho dù lôi đình tức giận vẫn tao nhã.
Dù ốm yếu nhưng khi nói chuyện ông lại cực kỳ uy nghi, khí từ đan điền ra thâm trầm hữu lực, giống như tiếng trời.
Các quan lại quỳ đầy trước long án có tam pháp ty (3), có phủ Thuận Thiên, Cẩm Y Vệ, cũng có cả Tư Lễ Giám.
Hai mắt Gia Hữu Đế sâu thẳm, chậm rãi đảo mắt nhìn những người đang quỳ dưới đất, ngón tay thon dài như ngọc từ từ siết chặt lại.
“Nếu dân có oan mà trời không ứng, vậy thì vận mệnh của một quốc gia cũng đã đến hồi kết.”
“Vụ án của Hứa Li Nhi, trẫm lệnh cho Hình Bộ phúc thẩm, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện thẩm tra đối chiếu lại, sau khi định án thì trình hồ sơ vụ án lên, để trẫm tự xem qua. Nếu như có kẻ nào dám dối trên lừa dưới hoặc bao che, vậy thì mũ cánh chuồn trên đầu kẻ đó cũng không cần giữ lại làm gì nữa!”
Những chuyện xảy ra sau đó ở Kim Loan Điện đương nhiên là Cố Trường Tấn không biết, chàng ở thiên điện, sau khi uống xong chén thuốc mà Tôn viện sử tự tay sắc thì lại ngất đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời giống như xuyên qua một lớp vải sa mỏng, chỉ còn lại một tầng sáng nhợt nhạt và cũng không còn lại sự chói chang gay gắt của buổi trưa. Hương ngọc lan nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, còn thoang thoảng chút vị thơm ngọt như ẩn như hiện.
Cố Trường Tấn nhìn màn giường, những gì nhớ đến trong đầu không phải là cuộc tranh cãi trên Kim Loan Điện, cũng không phải là lời dặn dò lải nhải ở thiên điện của Tôn viện sử, mà là màn giường đã thay đổi rồi.
Màn giường đỏ rực thêu hoa thạch lựu đã đổi thành chiếc màn giường thuần trắng, không chỉ là màn giường mà tất cả những món đồ trang trí hoan hỷ trong căn phòng này cũng đã bị thu hồi hết đi.
Đầu óc của chàng hiếm khi trở nên trì trệ, tư duy cũng chậm chạp, cũng chẳng rõ tại sao lại chú ý đến những việc lông gà vỏ tỏi đó.
Đồng tử Cố Trường Tấn giật giật, hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Đại nhân đã tỉnh rồi.” Một giọng nói đều đều vang lên.
Cố Trường Tấn nghe tiếng nhìn sang thì thấy một thiếu niên có một khuôn mặt trẻ con mặc triều phục màu lục, thần sắc nghiêm túc ngồi ở cạnh giường.
Lúc nói chuyện, khóe môi của đối phương còn dính một chút vụn bánh đậu đỏ.
Thiếu niên này vẫn hồn nhiên không hay biết gì, lúc bước lên bắt mạch cho Cố Trường Tấn, vụn bánh ở khóe môi còn run run.
Cố Trường Tấn để cho y bắt mạch, nói: “Ngươi là Tôn y chính à?”(4)
Thiếu niên đáp: “Đúng là hạ quan.” Nói rồi, y nhắm mắt lại, dáng vẻ lúc bắt mạch không khác gì với người ông Tôn Bạch Du của mình.
Một lát sau, Tôn Đạo Bình mở mắt ra, nói: “Đại nhân đã hết sốt cao, giờ hạ quan lại ra ngoài sắc thêm một liều thuốc cho ngài.”
“Đợi đã.” Cố Trường Tấn gọi y lại: “Vừa nãy ngươi là người đút thuốc cho ta à?”
Tôn Đạo Bình nói là “lại”, có nghĩa là vừa rồi đã có người đút thuốc cho chàng.
Nghe thấy câu hỏi của Cố Trường Tấn, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Tôn Đạo Bình không nhịn được mà có phần hơi nứt ra, hơi thoáng toát mồ hôi, nói: “Vừa rồi hạ quan thử đút cho đại nhân, tiếc rằng đại nhân ngậm chặt răng quá không thể đút được, vậy nên đành phải làm phiền tôn phu nhân giúp đỡ.”
Nhớ tới trò khôi hài vừa rồi, Tôn Đạo Bình không khỏi nóng mặt.
Y là truyền nhân có thiên phú nhất của Tôn gia – thế gia ở Hạnh Lâm, việc tự đút thuốc cho người bệnh cũng chưa từng thất bại lần nào.
Cho dù thuốc có đắng đến mấy, cả những con thỏ con mèo con hoặc chim non bị thương mà y cũng có thể đút thuốc được.
Vừa rồi người hầu của Cố đại nhân tìm đủ mọi cách ngăn cản, nhất quyết không cho y đút thuốc, y lại là một người khăng khăng làm theo ý mình, nhất định phải tự đút.
Sau đó, nửa chén thuốc đút vào trong chiếc gối bố dưới đầu Cố đại nhân…
Sau đó, cái tên người hầu tên là Thường Cát kia tức đến muốn hộc máu, đi gọi Cố phu nhân đến…
Khi Cố phu nhân tiến vào, y cực kỳ không chịu thua cầm mấy cây kim châm, đang chuẩn bị bắt Cố đại nhân thả lỏng răng ra. Nào ngờ cái tên người hầu không lễ phép kia lại cướp kim châm cứu trong tay y đi, lạnh lùng hỏi y đang làm gì thế.
Y còn có thể làm gì được nữa? Đương nhiên là đút thuốc cứu người rồi!
Cũng may là Cố phu nhân dịu dàng xinh đẹp lương thiện hào phóng trấn an tên người hầu đó, không chỉ không chất vấn y mà còn mời y ăn bánh đậu đỏ nổi tiếng ngọt mềm.
Nghĩ đến Dung Thư, mặt Tôn Đạo Bình hiếm khi nổi lên vẻ sốt ruột, ngay ngắn chắp tay lại, hỏi: “Cố đại nhân có còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn việc gì nữa, hạ quan lập tức đi sắc thuốc, thuận, thuận tiện báo cho Cố phu nhân là ngài đã tỉnh rồi.”
“Làm phiền Tôn y chính.”
Bước chân của tiểu y chính đi xa, không bao lâu lại vang lên một tiếng mở cửa.
Lúc Dung Thư bước vào, Cố Trường Tấn đang nhìn chiếc án cao ở trong một góc.
Trên chiếc án cao đó đặt một chiếc hộp gỗ đỏ dài làm bằng gỗ sam và một chiếc hộp gỗ làm bằng gỗ đàn hương to bằng bàn tay, Cố Trường Tấn biết trong hai chiếc hộp đó đựng cái gì.
Một bộ tranh vẽ của Xuân Sơn tiên sinh và một chuỗi phật châu của chùa Đại Từ Ân.
Đây là lễ hồi môn mà Từ Phức đưa cho Thừa An hầu và lão thái thái Dung gia, giờ hai món đồ này lại xuất hiện trên án.
Đây là chưa kịp đưa, hay là từ đầu đã không có ý định sẽ đưa?
(1) Phòng nha: Nhân viên quản lý bất động sản thời phong kiến
(2) Viện sự: tương đương với viện trưởng bệnh viện thời nay
(3) Tam pháp ty: cơ quan nhận đơn khiếu nại của những người bị quan lại triều đình xử oan ức
(4) Y chính: một cách gọi khác của thái y
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...