Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Bình thường nàng không phải là người dễ dàng rơi lệ, chỉ mỗi lần nhìn thấy vết thương trên người chàng, nàng mới đỏ vành mắt. Lúc bôi thuốc giống như liều mạng chịu đựng mới không rơi nước mắt.
Đợi đến khi thoa thuốc xong cũng không dám nhìn chàng, xoay người sang một bên đặt thuốc xuống chỉ sợ chàng nhìn thấy nước mắt trong hốc mắt của nàng.
"Sao chàng biết được?" Dung Thư nhịn không được nói: "Mỗi lần ta đều che giấu rất kín mà."
Cố Trường Tấn cười, nàng giỏi nhất chính là không giấu được tâm sự.
Sau khi cất kỹ thuốc rồi quay lại, trong mắt Dung Thư không còn nước mắt nhưng bờ môi lại mím thật chặt, nếu nhìn kỹ còn có thể trông thấy dấu răng nhàn nhạt trên môi nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Lúc nàng bôi thuốc cho ta, ta vẫn luôn nhìn, không nỡ rời mắt." Cố Trường Tấn nói: "Khi đó nàng chỉ cần vừa nhấc mi mắt lên, người vội vàng cần vùi lấp tâm sự lại thành ta, mà không phải là nàng."
Dung Thư nhìn chàng.
Y phục trước ngực nam nhân bị mở ra để lộ xương quai xanh vừa dài vừa hẹp giống như dãy núi. Mái tóc đen nhánh lộn xộn vương ở trên vai, lại làm nổi bật lên làn da trắng càng thêm trắng của chàng, khiến cho vết sẹo ở trên lồng ngực càng trở nên dữ tợn hơn.
Nhưng vết sẹo này lại làm sự yếu ớt đẹp đẽ ngay lúc này tô đậm đến cực hạn.
Ánh mắt Dung Thư rơi vào vòng eo gầy gò của chàng, phía trên vương lại một cái đai lưng lỏng lẻo.
Nàng đưa tay sờ lên đai lưng kia, chầm chậm giúp chàng chỉnh sửa lại y phục, nàng nói: "Lúc trước khi ta bôi thuốc cho chàng, dù chàng có bị thương nặng đi chăng nữa cũng sẽ tự cởi đồ cũng như mặc đồ. Nhưng về sau..."
Nàng ngừng lại, dùng tay đeo lại đai lưng cho chàng xong mới liếc mắt nhìn, nói: "Dù vết thương có nhỏ xíu đi chăng nữa, chàng cũng sẽ nhờ ta giúp chàng mặc vào."
Cố Trường Tấn "ừm" một tiếng: "Ta cố ý đấy."
Quả nhiên là cố ý mà.
Nàng cũng đã từng kinh ngạc, rõ ràng mấy vết thương kia không nặng, những chỗ bị thương đó cũng không phải cánh tay nhưng chàng lại nằm trên giường không nhúc nhích chờ nàng tiến lại gần giúp chàng mặc y phục.
Dung Thư nhớ kỹ có một lần trong lúc nàng vô tình giương mắt lên đã bắt gặp con ngươi đen láy của chàng đang chăm chú nhìn mình.
Nàng cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng là nàng làm đau chàng nên mới vội hỏi có phải thấy đau chỗ đó không, thế nhưng chàng lại nghiêng đầu nói một tiếng "Không sao”.
Từ lúc Dung Thư sống lại đến nay, hiếm khi lại đi hồi tưởng lại ký ức của ba năm trước trong hẻm Ngô Đồng.

Lúc này nhớ lại, nàng bỗng nhận ra mình để lại rất nhiều dấu vết.
Chén mì trường thọ khó ăn kia, những chú chim đá treo bên ngoài ô cửa sổ, còn có cả những thứ dỗ nàng uống rượu, dỗ nàng đừng nhụt chí, Cố Duẫn Trực bảo đợi chàng. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong ba năm đó, chàng giấu sự yêu thích đối với nàng sâu như vậy, sâu đến mức nàng vẫn luôn cho là nàng đơn phương một mình.
Thỉnh thoảng nàng cũng để ý thấy những hành động của chàng nhưng nàng cũng không nghĩ quá nhiều về chúng.
Nhưng rõ ràng trong lúc nàng thích chàng, chàng cũng đang dùng phương thức của mình đáp lại nàng một cách cẩn thận không để lại dấu vết.
Những ký ức mông lung như phủi bụi được giấu trong chỗ sâu nhất như bắt đầu sáng tỏ sau lớp sương mù, bỗng nhiên sáng sủa sạch sẽ thông thấu.
Từ đầu đến cuối nàng không phải đơn phương.
Những dấu vết chàng giữ lại kia, nếu nàng dụng tâm suy nghĩ, tinh ý nhìn là có thể nhìn thấy tâm ý mà chàng giấu sâu ở bên trong.
Hốc mắt của Dung Thư nóng lên, nàng biết nàng không thể ở lại nhà tranh được nữa, chàng luôn luôn có thể nắm bắt được cảm xúc của nàng.
Thế là nàng đứng lên nói: "Ta tới phòng bếp tìm chút đồ ăn rồi mang đến."
Cố Trường Tấn không có cản nàng, nhìn nàng rời đi lại nhìn cánh cửa chậm rãi khép lại.
Đợi đến lúc nàng quay trở lại, chàng đã mệt mỏi thiếp đi. 
Dung Thư đứng ở bên cạnh giường trúc nhìn chàng hồi lâu.
Ngày thứ hai ở Long Âm Sơn, một trận rét buốt tháng ba bỗng ùa về, băng kết dưới mái nhà tranh dài nửa trượng, Bảo Sơn đưa rất nhiều chậu than đến nơi này.
Về mấy ngày sau, thương thế của Cố Trường Tấn ngày càng chuyển biến tốt.
Sau khi tỉnh lại, ngày thứ ba đã có thể ngủ lại, tới ngày thứ sáu Thanh Mạc đạo trưởng đi đến nói với bọn họ: "Có người đang xông vào Mê Tông Trận, một người trong đó lão đạo có nhận ra, là xa phu hôm đó đánh ngựa cho Thẩm cô nương."
Dung Thư nhìn về phía Cố Trường Tấn: "Là Thường Cát."

Người tới ngoại trừ Thường Cát, còn có Hoành Bình. Hai người nhìn người mệt mỏi, y phục trên thân phủ đầy bụi tuyết.
Đôi mắt của Thường Cát đỏ đến mức nhìn như mắt thỏ.
Lúc xảy ra tuyết lở, cậu ta sợ tuyết triều xuyên thấu qua cửa xe làm bị thương Dung Thư, gần như là không chút nghĩ ngợi ngăn ở phía trước, đương nhiên là tuyết sẽ phủ lên cậu ta, đá vụn cành cây nhỏ bên trong đều hất hết trên mặt, trên cổ xuất hiện  vô số vết thương nhỏ bé, đến nay máu trên miệng vết thương vẫn không ngừng ứa ra.
Sau khi cậu ta tỉnh lại, gặp Doanh Nguyệt và Doanh Tước đều ở đó, còn tưởng rằng Dung Thư cũng không có việc gì.
Nhưng đoán hết một hồi, hai nha đầu này lại khóc sướt mướt nói với cậu ta rằng họ phát hiện bên trongcỗ xe ngựa các nàng ngồi bên dưới sườn đồi xuất hiện một thi thể nữ đã ngã nát bét, mặc đồ của cô nương, đeo trang sức cô nương thường đeo.
"Nhưng chúng ta không tin kia là cô nương! Chúng ta đều còn sống, cô nương làm sao lại xảy ra chuyện?" Doanh Tước nức nở nói: "Ta muốn đi tìm cô nương!"
Ba người tựa như phát điên tìm kiếm Dung Thư dưới vách núi, thẳng đến khi Hoành Bình tới, tìm kiếm dấu vết mà Cố Trường Tấn lưu lại, lúc này bọn họ mới tìm tới rừng tuyết bên ngoài Thanh Nham Quan.
Thường Cát vừa nhìn thấy Dung Thư thì nhịn không được dụi mắt nhìn lại một  lần, lúc này mới thả lỏng bờ vai.
Thiếu phu nhân suýt chút nữa đã xảy ra chuyện trong tay cậu ta.
Chủ tử thích thiếu phu nhân như vậy, nếu bởi vì cậu ta không có cách nào bảo vệ được khiến thiếu phu nhân xảy ra chuyện, thì sao cậu ta còn mặt mũi nào để giải thích với chủ tử? Sao còn mặt mũi để sống tiếp?
Hoàng Bình nhìn Thường Cát khóc sướt mướt thì cảm thấy vô cùng ghét bỏ, cậu ta tiến lên nói với Cố Trường Tấn.
"Thuộc hạ điều tra, trên đỉnh Long Âm Sơn không có thuốc nổ. Trận tuyết lở kia là ngoài ý muốn, nhưng trên đường núi lại có vết tích xe ngựa bị lôi kéo, thuộc hạ suy đoán không lâu sau khi xảy ra tuyết lở, có người cứu được thiếu phu nhân và mấy người Thường Cát, sau đó đẩy xe ngựa đẩy xuống vách núi, ngụy tạo ra thiếu phu nhân ngã xuống sườn núi theo xe ngựa."
"Những người kia làm việc rất lưu loát quả quyết, nếu không phải trên mặt đất để lại dấu vết, có lẽ thuộc hạ sẽ nhìn không ra chiếc xe ngựa kia ngã xuống vách núi chính là do người làm."
Có thể trong thời gian ngắn như vậy cứu người, lại bố trí hoàn hảo hiện trường Dung Thư giả chết, những người kia tất nhiên không phải hạng người hời hợt.
Cố Trường Tấn và Dung Thư đều biết những người kia là ai, cũng biết được là ai phái tới.
Hai người liếc nhau, chợt nghe thấy Cố Trường Tấn nói: "Không cần phải lo lắng, những người kia dù có tìm được cũng sẽ không làm hại chúng ta. Hoành Bình, ngươi ra ngoài săn mấy con thỏ tuyết, lát nữa nướng một con cho Thường Cát ăn."
Chàng vừa dứt lời, Thường Cát và Hoành Bình đều đều sửng sốt một chút.

Thường Cát còn tưởng là mình nghe nhầm, trong lúc nhất thời cũng không đoái hoài nước mắt trên mặt, cậu ta ép giọng nói: "Hoành… Hoành Bình nướng cho thuộc hạ sao?"
Hoành Bình thích đi ngủ, căn bản không không có quá nhiều ham mê ăn uống, trong ngày thường làm nhiệm vụ đều là ăn qua loa. Thậm chí còn có thể mặt không đổi sắc cầm cỏ dại ăn cho đỡ đói. Nhưng cứ người này lại giống như không có việc gì là không biết, hơn nữa còn là một người nấu ăn ngon làm Thường Cát đố kị không thôi.
Thường Cát đã nhiều năm chưa ăn được thịt do Hoàng Bình nướng, lại thêm mấy ngày nay vì tìm Dung Thư nên không được ăn một bữa cơm nên hồn, cậu ta lập tức đập bả vai Hoành Bình, nói: "Đây là mệnh lệnh của chủ tử! Mau đi làm đi!"
Hoành Bình vô thức liếc nhìn Cố Trường Tấn, đã thấy chàng cười cười nói: "Làm như vậy thì ngươi sẽ không còn nợ hắn nữa."
Kiếp trước hai người đã sớm thỏa thuận với nhau, Thường Cát nhường lại cơ hội sống cho Hoàng Bình để cậu ta đi cứu Dung Thư.
Đáng tiếc Hoành Bình mới từ  thiên phòng trong Tứ Thời Uyển ra ngoài thì bị Trương ma ma cào nát tay, trúng độc, nếu không phải Lâm Thanh Nguyệt lặng lẽ cứu cậu ta sau đó giấu cậu ta đi, thì cậu ta cũng sẽ đi theo Thường Cát cùng nhau chết trong Tứ Thời Uyển.
Quãng đời còn lại Hoành Bình sẽ sống trong sự tự trách.
Bây giờ Thường Cát vẫn còn sống, bảo cậu ta đi nướng một bữa thịt cho Thường Cát cũng coi như xóa bỏ áy náy kiếp trước của cậu ta.
Hoành Bình tuy có chút không rõ ràng cho lắm nhưng cậu ta biết được chủ tử nói như vậy, tất nhiên là đúng.
Cậu ta gật đầu rồi nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Sau đó lại cực kỳ ghét bỏ khoác tay lên vai Thường Cát nói: "Đi!"
Hai người đang muốn rời đi, Thường Cát nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên tiếng gọi: "Thiếu phu nhân."
Dung Thư nhìn cậu ta: "Doanh Nguyệt, Doanh Tước đang ở trong khách xá cách chân núi không xa, hai người các nàng vốn muốn theo tới nhưng thuộc hạ và Hoành Bình sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà không bảo vệ được các nàng, cho nên thuộc hạ đã nói họ ở lại bên trong khách xá chờ."
Nam tử vết thương đầy mặt nhìn như báo hoa nói đến đây thì dừng một chút, nhìn Dung Thư cười nói: "Nhưng người yên tâm, các nàng vẫn ổn!"
Dung Thư cũng cười: "Vất vả cho ngươi rồi."
Thường Cát biết chủ tử có thể được thiếu phu nhân chăm sóc là cơ hội ngàn năm có một, cậu ta nói xong lời này bèn theo sát Hoành Bình ra khỏi phòng.
Dung Thư đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng của họ thì mới nhìn về phía Cố Trường Tấn, nói:
"Thường Cát... Có phải là xảy ra chuyện ở Tứ Thời Uyển?"
Người bên ngoài có thể suy nghĩ không thấu dụng ý của Cố Trường Tấn nhưng Dung Thư hiểu chàng, từ lời chàng nói với Hoàng Bình thì nàng đã mơ hồ đoán được kiếp trước Thường Cát nhất định đã xảy ra chuyện, mà Hoành Bình là người sống sót cuối cùng.
Cố Trường Tấn gật đầu: "Một đêm trước khi nàng xảy ra chuyện, người của Tiêu Phức đến ám toán bọn hắn. Lúc ấy nàng cùng mấy người Doanh Tước bị Trương ma ma hạ độc bất tỉnh nhân sự, cũng không biết chuyện xảy ra ở trong viện."
Dung Thư trầm mặc.

Cố Trường Tấn nhìn nàng, dịu dàng nói: "Hiện tại những chuyện kia đều là chuyện chưa từng xảy ra, cho nên nàng đừng buồn."
Thời gian giống như đã quay lại, những chuyện đã từng xảy ra trước đó, tự nhiên cũng chôn vùi không dấu vết.
Thường Cát không chết, nàng cũng không chết.
Dung Thư từ trước đến nay là người rộng lượng, nghe vậy cười cười, nói: "Chờ đến Đại Đồng, ta bảo Nghê Tinh chuẩn bị cho hắn một bữa tiệc hoàn dương.”
Nàng nói đến đây, tiếng nói bỗng dưng dừng lại.
Đại Đồng, nàng còn muốn đi sao?
Cố Trường Tấn lại nhận thấy ý trong lời nàng, "ừm" một tiếng.
"Nghe nói sữa dê tươi ở đó mười phần mỹ vị, nghĩ đến Thường Cát cũng sẽ thích." Khóe môi chàng cong lên, cười nói: "Ngày mai ta sẽ đích thân đưa nàng đến Đại Đồng."
Dung Thư không đáp lại, chỉ bình tĩnh nhìn chàng.
Cố Trường Tấn biết nàng muốn nói cái gì, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua mặt mày của nàng, chàng cười nói: "Long Âm Sơn cách Đại Đồng chỉ có mấy ngày lộ trình, nương của nàng có lẽ đã đến đó rồi, có lẽ khoảng bốn đến năm ngày nữa là nàng có thể gặp được bà ấy.”
"Ta đã nói rồi, nàng không cần đặt gánh nặng cho mình.”
"Nàng thích đi du ngoạn, thích xem đất gió của thế gian này, muốn tự mình đi trải nghiệm thế giới này phải chăng có thật như những gì trong sách viết hay không, cũng muốn lúc sinh thời làm chút chuyện gì đó trong khả năng cho dân chúng Đại Dận, như thế mới không tiếc nuối."
Thanh âm trầm thấp của nam nhân như thấm vào cái lạnh ấm của ngày xuân, chàng cứ dịu dàng nhìn nàng như vậy.
Chàng nói: "Dung Chiêu Chiêu, nàng muốn đi làm cứ việc đi, không cần phải cố kị gì cả.”
Chàng dùng hết tất cả mới đổi lại được cho nàng sống lại, không phải muốn vây nàng ở bên cạnh mình, buồn bực mà không được vui.
Chàng không thể lại tham lam như lúc trước được nữa.
Chàng chỉ muốn nói với nàng sống vui vẻ.
Bởi vì nàng còn sống, tự tại vui vẻ mà sống, đối với chàng mà nói, đã là một chuyện đáng giá và đáng cảm ân.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận