Dung Thư còn chưa kịp nói lời cảm tạ, tiểu đạo đồng đã vội vàng chạy đi, không bao lâu đưa một vị tiên nhân tiên phong đạo cốt trở về.
Dung Thư cố gắng chống đỡ cảm giác đau đớn, chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt dừng trên mặt vị đạo nhân kia, cả người ngây ngẩn.
Lão đạo nhân này nàng đã gặp qua.
Lúc ở dưới chân cầu gạch Ngô gia ở Dương Châu, bọn họ từng có duyên gặp mặt.
Lúc đó chính là vị lão đạo nhân này đã nói, tướng mạo của nàng có chút kỳ lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh Mạc đạo nhân thấy bộ dáng này của nàng thì biết nàng nhận ra mình, lắc lắc quạt bồ trong tay, nói: “Tiểu cô nương nhận ra lão đạo?”
“Tháng tám năm ngoái, ta và đạo trưởng có duyên gặp mặt ở cầu gạch Ngô gia.” Dung Thư nói: “Thẩm Thư đa tạ ân cứu mạng của đạo trưởng.”
Dứt lời, nàng xốc chăn lên muốn xuống tạ lễ, lại bị Thanh Mạc đạo nhân dùng quạt hương bồ ngăn lại.
“Ngồi đi, không cần hành hư lễ này với lão đạo, lão đạo cứu ngươi vốn có tư tâm.” Thanh Mạc đạo nhân đánh giá nàng một lát, nói: “Ngươi bị thương ở đầu, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng tốt nhất vẫn nên dưỡng thương mấy ngày. Có việc gì, chờ sau khi ngươi dưỡng thương tốt lại nói.”
Lúc này, huyệt thái dương của Dung Thư bỗng nhiên nhảy lên, trong đầu giống như bị một cây gậy sắt hung hăng gõ, xoắn, nếu không phải vì muốn hỏi thăm tin tức của mấy người Doanh Tước, Thường Cát, lúc này căn bản nàng không chịu nổi.
“Dám hỏi ngài, ta đã hôn mê mấy ngày? Khi đạo trưởng cứu ta, có thấy người bên cạnh không?”
“Ngươi hôn mê hai ngày, xe ngựa của các ngươi bị tuyết trên núi cuốn trôi, trượt xuống đường núi. Khi ta đến, đã có người cứu ngươi. Chẳng qua những người đó sau khi cứu ngươi khỏi xe ngựa, lại bỏ một cỗ thi thể vào trong xe ngựa, đưa xe ngựa của ngươi xuống vách núi.”
Lão đạo nhìn nàng một cái, có chút hứng thú nói: “Mặt của nữ thi thể kia huyết nhục mơ hồ, căn bản nhìn không rõ bộ dáng. Thế nhưng, xiêm y trên người nàng lại giống y như đúc với ngươi.”
Dung Thư chậm rãi chớp chớp mắt, suy nghĩ một hồi lâu mới nghe rõ lời Thanh Mạc đạo nhân nói.
Có người muốn mượn cơ hội này, để cho nàng giả chết, hoàn toàn biến mất trên đời này.
Dung Thư rũ mí mắt xuống.
Trận tuyết lở hai ngày trước cũng không nghiêm trọng, xe ngựa bị lật úp ở trên đường núi sâu, sau khi trượt đi một đoạn đã dừng lại. Nguy hiểm duy nhất chính là con đường hẹp, chỉ cần vô tình sẽ ngã xuống vách đá.
Những người cứu các nàng đại khái chính là muốn làm ra loại chuyện giả dối như vậy.
Nếu thật sự là như thế, mấy người Doanh Tước hẳn là không có chuyện gì.
“Lúc đó những người muốn đưa ta đi, là đạo trưởng đã cứu ta?” Dung Thư ngước mắt lên, bình tĩnh nói: “Ta ở chỗ này dưỡng thương, có mang đến phiền toái gì cho đạo trưởng hay không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thanh Mạc đạo nhân phe phẩy quạt hương bồ một cái.
Ông ấy nhận ra cô nương này, nên thuận tay cướp nàng từ trong đám hắc y nhân, đưa về đạo quan. Chỉ là ông ấy có dụng ý riêng, cho nên khi nghe thấy cô nương này còn đang lo lắng sẽ mang đến phiền toái cho ông ấy và đạo quan, không khỏi nhìn nàng nhiều một cái.
“Không có phiền toái gì, đạo quan này của lão đạo chỉ thu người có duyên, cũng không phải con chó con mèo nào cũng có thể tìm đến nơi này.” Thanh Mạc đạo nhân không để những hắc y nhân kia ở trong lòng: “Chỉ là ngươi không cần cảm tạ ta, ngươi có mệnh quý nhân, cho dù ta không cứu ngươi, ngươi cũng sẽ không chết. Giống như những gì ta vừa nói, ta cứu ngươi tất nhiên có tư tâm của ta.”
Đây là lần thứ hai Thanh Mạc đạo nhân nói rằng ông ấy cứu nàng là có tư tâm.
“Hôm nay là đạo trưởng cứu ta, cho ta một nơi an tâm dưỡng bệnh. Ơn của đạo trưởng, Thẩm Thư ghi tạc trong lòng. Nếu đạo trưởng có chuyện gì muốn Thẩm Thư làm, chỉ cần nói thẳng.”
Thanh Mạc đạo nhân cười nói: “Ngươi ở đây vài ngày, chính là đang giúp lão đạo. Ngươi có còn nhớ rõ ngày đó ở Dương Châu phủ, lão đạo từng đáp ứng, nếu ngày khác có duyên, sẽ trả lời câu hỏi thứ hai của ngươi.”
Ông ấy dùng quạt hương bồ chỉ chỉ trán Dung Thư, nói: “Đợi đến lúc ngươi khoẻ lại, ta sẽ trả lời câu hỏi thứ hai của ngươi.”
Nói xong lời này, cũng không đợi Dung Thư hỏi, ném xuống một câu “Chiếu cố Thẩm cô nương cho tốt”, sau đó, hai ba bước đã đi ra khỏi đại điện, lưu lại Dung Thư và tiểu đạo sĩ kia hai mặt nhìn nhau.
Dung Thư nói: “Không biết vị đạo trưởng này xưng hô như thế nào?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Bảo Sơn được người ta gọi là là “đạo trưởng”, sờ sờ mũi, cực kỳ ngượng ngùng nói: “Cô nương gọi ta Bảo Sơn đi, sư tôn nói nếu ta tu luyện không tới nơi tới chốn, sẽ trục xuất ta ra khỏi Thanh Nham quan, ra bên ngoài làm ăn mày.”
Dung Thư gọi một tiếng “Bảo Sơn đạo trưởng”, cười nói: “Quan chủ tâm từ, nhất định không nỡ đuổi tiểu đạo trưởng đi.”
Bảo Sơn thấy bộ dạng này của nàng, biết được cô nương xinh đẹp như tiên tử này không coi lời nói của cậu là thật.
Nhưng sư tôn thật sự sẽ đuổi người đi!
Dù sao Thanh Nham giáo bọn họ bị người ta coi là yêu giáo, tất cả đệ tử đều chết sạch, hương khói điêu linh, sớm muộn gì truyền thừa cũng đứt đoạn.
Đến lúc đó, sư tôn nói không chừng sẽ đuổi cậu đi!
Tất nhiên Bảo Sơn sẽ không nói Thanh Nham giáo bọn họ chính là yêu giáo hơn hai mươi năm trước người người kêu gào đòi đánh, chỉ hàm hồ nói: “Thanh Nham quan thanh bần, không hương khói, lại không có người chống đỡ, nói không chừng ngày sau cũng không còn nữa.”
Dung Thư không xem lời nói của là Bảo Sơn sự thật, theo nàng thấy, vị Thanh Mạc đạo nhân tiên phong đạo cốt kia rất có đạo hạnh, mặc kệ như thế nào, đều có thể truyền thừa hương khói của Thanh Nham quan.
Đến hai ngày sau, nàng đi ra khỏi đại điện, nhìn đạo quan chỉ có một mảnh đất trồng rau, hai gian nhà tranh, mới biết được tiểu đạo trưởng kia không nói dối.
Trình độ nghèo khó của đạo quan này, thật sự là lần đầu tiên Dung Thư nhìn trong đời.
Dung Thư không mang theo ngân lượng, vô thức sờ trâm cài trên đầu, để cho tiểu đạo trưởng kia đi đổi chút bạc.
Tay sờ đến đầu tóc trống rỗng, mới lấy lại tinh thần, ngay cả khuyên tai trên người nàng cũng bị người ta lấy xuống, nào còn có trang sức đáng giá gì nữa?
Những đồ trang sức kia không cần nghĩ cũng biết là bị người nào lấy đi, dùng ở nơi nào.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi nhớ tới người đã cứu nàng lại muốn nàng hoàn toàn biến mất trên thế gian này.
Thường Cát nhất định sẽ tìm nàng, thấy thi thể nữ kia, có thể nhận sai không?
Nếu cậu ta quả thật nhận sai, Cố Trường Tấn và mẫu thân... Sẽ phát điên.
Dung Thư sờ tấm vải quấn trên đầu.
Nàng phải dưỡng thương cho tốt nhanh hơn một chút, đi ra ngoài tìm mấy người Thường Cát.
Nghĩ như vậy, trái tim nàng dần ổn định lại.
Dung Thư ở lại Thanh Nham Quan năm ngày, năm ngày này thật sự giống như Thanh Mạc đạo nhân nói, hoàn toàn không có ai tìm tới. Đừng nói người, ngay cả một cánh chim sẻ cũng không thấy.
Lúc đầu nàng còn có chút kinh ngạc, cho đến hôm nay đi ra đạo quan, ở trong rừng tuyết tầng tầng lớp lớp dường như không nhìn thấy điểm cuối, mới biết là vì sao.
Bình thường, khu rừng rậm rạp này sẽ không có người đi vào, cho dù là đi vào, cũng chưa chắc có thể đi ra ngoài, chứ đừng nói là tìm được đạo quan này.
Bảo Sơn tìm tới, tự mình dẫn nàng ra khỏi khu rừng rậm quỷ dị kia.
“Sư tôn bày trận pháp ở bốn phía Thanh Nham quan, Thẩm cô nương chớ có đi loạn, chỉ cần vô ý sẽ lạc vào bên trong không ra được. Lúc trước sư tôn dựa vào những trận pháp này, mới thoát thân khỏi vòng vây trùng trùng điệp điệp. Những trận pháp này, ngay cả Cẩm Y Vệ cũng không phá được.”
Tiểu đạo trưởng dặn dò, Dung Thư càng nghe đáy lòng càng trầm.
Đạo tông có thể khiến Cẩm Y Vệ bao vây thanh trừ chỉ có một phái kia.
Ngước mắt lên nhìn cánh rừng tuyết rậm rạp trước mắt, Dung Thư theo bản năng nắm chặt tay.
Vết thương của nàng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng nếu Thanh Mạc đạo nhân không thả nàng đi, vậy cả đời này, nàng cũng không thể rời khỏi Long Âm sơn.
Trở lại đạo quan, vị Thanh Mạc đạo nhân đã hai ngày chưa từng lộ diện bỗng nhiên từ bên ngoài trở về, trong tay cầm bốn năm con thỏ tuyết đang hấp hối.
Cũng không hỏi hai người đi đâu, ném thỏ tuyết cho Bảo Sơn, ông ấy vỗ vỗ tay, phân phó nói: “Hôm nay nướng ăn.”
Bảo Sơn ngựa quen đường cũ như nhặt mấy con thỏ kia lên, đi tới phòng bếp.
Dung Thư bình tĩnh nhìn Thanh Mạc đạo nhân.
Chú ý tới ánh mắt của nàng, hai hàng lông mày màu trắng tuyết của Thanh Mạc đạo nhân hơi nhướng lên cười hỏi: “Tiểu cô nương bị mê tung trận bên ngoài dọa sợ?”
Dung Thư lắc đầu: “Đạo trưởng nói cứu ta chính là có tư tâm, dám hỏi ngài, ngài muốn dùng ta dẫn một người tới?”
Thanh Mạc đạo trưởng lại nhướng mày, cô nương này còn thông tuệ trong sáng hơn so những gì ông ấy nghĩ.
“Ừm, cho nên lão đạo đã sớm nói với ngươi, ngươi không cần cảm tạ ta. Cho dù không có ta, ngươi cũng sẽ không chết. Cái mạng này của ngươi——“
Nói đến đây, Thanh Mạc đạo nhân đột nhiên ngừng lại, vành tai giật giật hai cái, nhìn về phía cửa gỗ rách nát của đạo quán.
“Người nọ đã đến rồi.”
Dung Thư giật mình, một lát sau mới hiểu được lời ông ấy nói là có ý gì.
Cánh cửa gỗ bên ngoài đã bị người bên ngoài đẩy ra, một tiếng “két” cực nhẹ vang lên.
Dung Thư theo âm thanh này nhìn lại, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, hốc mắt nóng lên, nước mắt nhanh chóng đảo quanh hốc mắt.
“Cố Trường Tấn...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...