Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Khi Long Âm Sơn xảy ra tuyết lở, Cố Trường Tấn đang chạy tới Liêu Đông.
Tổng binh Liêu Đông cùng với cố Đại đô đốc Cận Thượng Giang, là bạn thân, tri kỷ với phụ thân của Thích hoàng hậu - Thích Chướng, lúc trước cùng với Thích gia và nhị hoàng tử Tiêu Dự có thể nói là qua lại thân thiết.
Dung Dư ở dưới trướng y, lúc trước Thích gia muốn mưu phản, Cận Thượng Giang không có khả năng không biết.
Nhưng Gia Hựu Đế vẫn chưa tiếp tục điều tra, chỉ hạ lệnh áp giải Dung Dư về kinh, vẫn coi trọng Cận Thượng Giang như trước.
Cố Trường Tấn hiểu được đây là bởi vì Liêu Đông không thể xảy ra loạn lạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đại Dận bị cường địch bao vây, Liêu Đông tiếp giáp các bộ của tộc Nữ Chân, những năm gần đây dần dần có xu thế đoàn kết lại, chiến lực một năm so với một trước cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Cận Thượng Giang kinh doanh ở Liêu Đông một thời gian dài, chỉ huy sứ đóng quân ở các Vệ Sở quân Liêu Đông đều là tâm phúc của y.
Một khi động đến Cận Thượng Giang, toàn bộ Liêu Đông đều sẽ nổi loạn.
Vì vậy Gia Hựu Đế nhắm một mắt mở một mắt với y, chỉ trừng phạt Dung Dư.
Áp giải Dung Dư lên Thượng Kinh chấp hành hình phạt, chính là đang đang dọa sợ Cận Thượng Giang, cũng là ân điển cho y.
Lần này Gia Hựu Đế phái Cố Trường Tấn đến Liêu Đông, còn có ý đồ khác, chính là để cho chàng chậm rãi thu phục tướng lĩnh Liêu Đông, để sau này Cận Thượng Giang làm đá mài đao của chàng.
Cho nên việc đi tới Liêu Đông, Cố Trường Tấn nhất định phải đến.
Liêu Đông cách Thượng Kinh hơn hai ngàn dặm, Cố Trường Tấn trang bị nhẹ nhàng, mang theo hơn trăm tinh binh ra roi thúc ngựa chạy nhanh về phía Liêu Đông, ven đường âm thầm thăm dò, chỉ cần bốn ngày đã đến phụ cận Liêu Đông đô ty.
Đi đến đây với chàng còn có Chuy Vân và Hoành Bình.

Đoàn người dừng chân ở một khách điếm bình dân, nơi đây làm ăn vắng vẻ, bây giờ lại có nhiều người đến như vậy, trên mặt lão chưởng quỹ vui vẻ như nở hoa, ân cần hầu hạ.
Những người này mặc xiêm y vải thô, nhưng lão chưởng quỹ mở khách điếm này mấy chục năm, duyệt qua vô số người, sớm đã luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh, liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của người tới đây không tầm thường.
Nhất là vị lang quân trẻ tuổi cầm đầu kia, khí độ bất phàm lại không hung hăng vênh váo, vừa nhìn đã biết đây là quý nhân trong kinh.
Trong đám người này chỉ có Tiêu Vân là người duy nhất biết cách trò chuyện khách sáo với người khác.
Từ trước đến nay lão chưởng quỹ là một người nhiều chuyện, uống mấy chung trà, đã kể hết những chuyện lớn nhỏ mấy năm gần đây và phong thổ nhân tình của Liêu Đông cho bọn họ nghe.
Biết được Chuy Vân là từ kinh sư tới, nốt nước miếng một cái, thần thần bí bí nói: “Nửa tháng trước ta đi kinh sư bán hàng, lúc rời đi còn đặc biệt tới Đại Từ Ân Tự cầu bùa bình an cho nhi tử của lão, có điều lúc xuống núi lại gặp được một chuyện kỳ quái.”
Chuyện lạ trong Đại Từ Ân Tự năm nào cũng có, không có chuyện gì khác ngoài mấy chuyện phật tổ hiển linh, tổ tông hiển linh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuy Vân đã sớm thấy qua nhiều chuyện lạ như thế, cũng không quá tò mò.
Chỉ là hắn nhìn ra được lão chưởng quỹ này rất muốn nói, dứt khoát tiếp lời của ông ta, cười hỏi: “A? Có gì lạ? Chưởng quầy mau nói, đừng nói chỉ một nửa thôi chứ!”
Lão chưởng quỹ xoa râu trắng, nói: “Lúc nhi tử của ta xuống núi đã là đêm, trong chùa bỗng nhiên phát ra một tia lửa, ánh lửa kia rất chói mắt, nhi tử của ta cho rằng trong chùa bị cháy, vội vàng từ dưới chân núi  quay lại Đại Từ Ân Tự, muốn giúp người trong chùa dập lửa. Nhưng không ngờ đến nơi đó, không nói đến chuyện ánh lửa kia chợt biến mất, hỏi các tăng sư trong chùa, bọn họ lại nói không thấy ánh lửa gì, cũng không có chuyện điện nào đi lấy nước. Nhưng rõ ràng là nhi tử của ta nhìn thấy lửa lớn phóng lên trời, sao chỉ qua nửa canh giờ, đã biến mất? Ngài nói thử xem, có kỳ quặc không?”
Lão chưởng quỹ mang rượu lên, nói đến khi không còn hứng thú nói nữa, bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai ông ta.
“Không biết lệnh lang đi Đại Từ Ân Tự là vào ngày nào?”
Lão chưởng quỹ theo giọng nói nhìn lại, đối mặt với một đôi mắt như đầm chết, đáy lòng hơi rùng mình, dừng một chút rồi cung kính đáp lại: “Hai ba tháng trước, ước chừng nửa tháng trước đã xảy ra chuyện.”

Hai ba tháng một ư?
Cố Trường Tấn trầm xuống, tiếp tục hỏi: “Lệnh Lang thật sự nhìn thấy ánh lửa?”
“Thật sự! Những cái khác khuyển tử của ta không được, nhưng ánh mắt chắc chắn rất tốt.” Lão chưởng quỹ vỗ ngực, cực kỳ chắc chắn nói.
Nghe đến đó, ngay cả Chuy Vân và Hoành Bình cũng phát hiện ra có chút không thích hợp. Đại Từ Ân Tự là quốc tự, nếu thật sự bốc cháy, người trong Đông cung không có khả năng không nhận được tin tức.
Chỉ có thể là tin tức bị người phong tỏa.
Nhưng trong thượng kinh này còn có ai có thủ đoạn như vậy, lại khiến người của Đông Cung không thu được một chút tin tức nào?
Chuy Vân và Hoành Bình liếc nhau, sắc mặt có hơi thay đổi.
Bọn họ nhìn về phía Cố Trường Tấn: “Chủ tử?”
Bọn họ đoán được, Cố Trường Tấn làm sao đoán không ra?
Một lúc lâu sau, chàng cũng không trả lời. Chỉ nhìn chằm chằm ngọn nến đang cháy trên bàn, trái tim giống như bị một bàn tay nắm chặt, buồn bực đến mức khiến chàng không thở nổi.
Bên tai lại vang lên tiếng mưa thu tí tách.
Cố Trường Tấn nhắm mắt lại, ép mình phải bình tĩnh.
Có lẽ là nhi tử của lão chưởng quỹ kia nhìn lầm, ngày đó Đại Từ Ân Tự không có ánh lửa. Cũng có lẽ là lão chưởng quỹ này ăn nói lung tung, chỉ là bịa chuyện linh tinh mà thôi.

Nhất thời, đáy lòng chàng loạn như ma.
Chỉ là càng khó nén tâm tư này trở nên bình lặng, chàng càng rõ ràng, nhi tử của lão chưởng quỹ không nhìn lầm. Có thể là có người đã nhanh chóng dập tắt đám cháy, khiến tin tức không bị truyền ra ngoài, vì vậy nên chàng mới không thấy của Quý Trung – người thường xuyên ở trong cung, có lẽ vị đó đang ở Đại Từ Ân Tự.
Sáng sớm nay, Gia Hựu Đế đã sinh nghi, nên mới bất động thanh sắc phái Quý Trung tới Đại Từ Ân Tự thăm dò.
“Chuy Vân, Hoành Bình, vào phòng, ta có việc muốn các ngươi đi làm.”
Sau khi tuyết lở, bầu trời ở Long Âm Sơn càng thêm u ám.
Sườn núi ở đây có một tòa đạo quan cũ nát, tên là Thanh Nham. Bảo Sơn năm nay mới mười hai tuổi, là đại đồ đệ của thủ lĩnh quan chủ Thanh Nham, Thanh Mạc đạo nhân, cũng là đệ tử duy nhất trong đạo quan này.
Nhưng…
Sau hôm nay, nói không chừng Thanh Nham Quan của bọn họ rất nhanh sẽ có đệ tử mới.
Tiểu đạo đồng cầm quạt hương bồ sắc thuốc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía đại điện, thoáng nhìn thấy bóng dáng Thanh Mạc đạo nhân, Bảo Sơn phất phất phất quạt hương bồ, nhỏ giọng nói: “Sư tôn!”
Thanh Mạc đạo nhân lắc quạt hương bồ trong tay có ba vết nứt, chậm rãi thong thả đi về phía Bảo Sơn, nói: “Muốn hỏi gì?”
Bảo Sơn nhìn về ngọn lửa trong lò thuốc, cười ngây ngô nói: “Vị cô nương hôm nay sư tôn cứu, là sư muội của Bảo Sơn đúng không?”
Năm Bảo Sơn bảy tuổi đã được Thanh Mạc đạo nhân đưa về Thanh Nham quan, là người hiểu rõ nhất tính tình của vị sư tôn hỉ nộ bất định này là như thế nào, trời sinh tâm địa làm bằng đá, lãnh huyết vô tình, thấy chết không cứu mới là chuyện ông ấy sẽ làm.
Hôm nay ông ấy vậy mà lại cứu một người đưa về đạo quan, quả thật là chuyện mới xảy ra lần đầu.
Bảo Sơn chỉ tìm được một nguyên nhân, đó chính là cô nương bên trong cũng giống như cậu, gân cốt thanh kỳ lại có thiên tư siêu phàm, lúc này mới bị sư tôn mang về quan.
Lông mày màu trắng tuyết của Thanh Mạc đạo nhân nhíu lại, ông ấy hừ một tiếng, nói: “Ngươi muốn làm sư huynh đến điên rồi ư? Được, ngày khác sư tôn tìm cho ngươi thêm hai sư huynh nữa!”
Bảo Sơn nhăn mặt lại: “Đệ tử là đại đệ tử khai sơn của Thanh Nham Quan, đây chính là lời sư tôn nói! Sao có thể nói sửa là sửa?”

Thanh Mạc đạo nhân ngửa mặt lên trời cười dài, cười một lát lại lạnh mặt, nói: “Sắc thuốc của ngươi cho tốt, sắc xong nhớ cho cô nương kia uống thuốc.” Nói xong, sải bước rời đi.
Bảo Sơn nhìn bóng lưng Thanh Mạc đạo nhân rời đi, biết được sư tôn này lại đi tìm rượu uống, nhăn mũi, lẩm bẩm nói: “Muốn làm sư huynh khó như vậy ư?”
Vừa thở dài vừa sắc thuốc, đợi đến lúc nấu thuốc xong, thì rảo bước đi về phía đại điện.
Nói là đại điện, kỳ thực cũng chỉ là cùng một gian phòng lớn hơn những gian khác một chút, mấy pho tượng thần của Tam Thanh Thiên Tôn đặt đầy trong căn phòng này.
Lúc này vị “sư muội” mà Bảo Sơn tâm tâm niệm niệm đang nằm trên một cái bàn dài dùng để đặt lư hương bên dưới tượng thần.
Bảo Sơn nhìn kỹ vết thương trên trán nàng vài lần, thấy miệng vết thương đã được bôi thuốc mỡ do chính Thanh Mạc đạo nhân nấu, thở phào nhẹ nhõm: “Sư tôn chính là vắt cổ chày ra nước, bình thường không bao giờ cho người khác dùng dược của ông ấy, vận khí của sư muội đúng là không tệ.”
Nói đoạn, cậu đút thuốc cho Dung Thư, đút xong lại tiếp tục lải nhải nói chuyện, cũng không chú ý tới mí mắt của cô nương trước mặt run rẩy vài cái.
Đầu Dung Thư đau như muốn nứt ra, rất muốn tiếp tục ngủ, nhưng âm thanh bên tai thật sự quá ồn ào, giống như ong mật, “ong ong” không dứt, vì vậy nàng đành phải gian nan mở mắt, nhìn về phía âm thanh kia.
Nàng vừa mở mắt ra, bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng trước khi hôn mê.
Con ngựa sợ hãi, lư hương quay cuồng, xe ngựa bị tuyết lở cuốn trôi, cùng với tiếng “cô nương” tràn ngập kinh hãi của Doanh Nguyệt, Doanh Tước.
“Đây… là đâu?” Nàng khàn giọng nói.
Bảo Sơn đang lẩm bẩm, bỗng nhiên nghe thấy nàng nói chuyện, sợ tới mức đứng lên, một tiếng “ầm” vang lên, ghế gỗ dưới mông bị lật xuống.
“Đây, nơi này là Thanh Nham quan.” Cậu ta luống cuống tay chân nói: “Ta, ta đi gọi sư tôn!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui