"Chuyện này ngoài thái tử, hoàng hậu và Phạm Thanh đại sư ra thì cũng chỉ có thể nghe lén Vân Hoa quận chúa nói chuyện với các bà vú mới biết được bí mật này. Khi nô tài rời khỏi Đại Từ Ân Tự, Phạm Thanh đại sư nhốt mình trong tiểu Phật đường, châm lửa tự thiêu rồi ạ."
Gia Hữu Đế "Ồ" một tiếng, hỏi: "Ông ta có để lại di nguyện gì không?"
"Phạm Thanh đại sự tự biết tội không thể tha, chỉ khẩn cầu hoàng thượng giữ lại địa vị của Đại Từ Ân Tự và xin hãy buông tha cho tên nghiệt đồ Huyền Sách đã bị Đại Từ Ân Tự xóa tên của ông ấy. Ông ấy nói tuy Huyền Sách là tay sai của thái tử, nhưng hắn cũng không biết chuyện kia."
"Trẫm chuẩn. Lệnh cho sư đệ của Phạm Thanh đại sư là Phạm Xích kế nhiệm chức trụ trì Đại Từ Ân Tự, sau này Đại Từ Ân Tự vẫn sẽ là đệ nhất quốc tự của Đại Dận."
Quý Trung "vâng" một tiếng, chợt nhớ tới một người, nói: "Quế ma ma của Khôn Ninh cung là nãi ma ma của hoàng hậu nương nương, ngày đó người lặng lẽ đến Đông Cung đưa cát quả cũng là bà ta, có lẽ… Bà ta cũng biết được chuyện này."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn vừa dứt lời, trong điện lại lâm vào tĩnh lặng một lần nữa.
Quý Trung vẫn luôn rũ đầu, cũng không biết là đã qua bao lâu mới nghe thấy giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Gia Hữu Đế truyền từ phía trên xuống: "Quý Trung, ngươi lại đây. Trẫm muốn ngươi đi làm một chuyện, việc này ngươi cần phải làm thỏa đáng mới được phép quay về."
Mây đen giăng đầy trời, tuyết dày như đấu.
Trên cầu thang bằng đá cẩm thạch trắng phủ đầy tuyết, những dãy đèn cung đình tiếp liền nhau trên hành lang tỏa vầng sáng mờ nhạt.
Uông Đức Hải đứng ngoài cửa ngóng tai nghe, không hề dám cử động dù chỉ là một chút. Ông ta không hề hay biết Gia Hữu Đế và Quý Trung đang nói chuyện gì.
Nhưng nhìn thoáng qua khuôn mặt nặng nề như trâu vác nặng và tấm lưng mướt mồ hôi khi Quý Trung bước ra, ông ta biết ngay chuyện mà Quý Trung bẩm báo hôm nay đương nhiên không phải là chuyện tầm thường.
Càng là chuyện như thế thì càng không thể hỏi thăm được.
Trong nháy mắt khi cửa mở ra, một trận ho khan kịch liệt truyền từ bên trong nội điện ra.
Uông Đức Hải trao đổi nhanh một ánh mắt với Quý Trung rồi bước nhanh vào trong nội điện, thoáng nhìn chiếc khăn tay vàng đang ứa máu mà Gia Hữu Đế đang che môi, nhịp thở chợt căng thẳng, lập tức lấy một lọ thuốc từ trên án thư ra.
"Hoàng thượng mau dùng thuốc đi!"
Đôi môi trắng bệch của Gia Hữu Đế dính tơ máu đỏ sậm, ông lại không hề hoang mang nhận lấy thuốc, chậm rãi giương mắt lên, nhìn Uông Đức Hải, nói: "Hôm nay Quý Trung chưa từng đến Càn Thanh Cung."
Uông Đức Hải vội vàng đáp: "Vâng, hoàng thượng yên tâm, vừa rồi cũng chỉ có lão nô canh giữ ở bên ngoài mà thôi."
Gia Hữu Đế gật đầu, ném khăn tay đẫm máu và bức thư mật mà Quý Trung trình lên trước đó vào trong chậu than.
Ông nhìn bức thư mật bị thiêu thành tro tàn kia, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tin Mục gia quân đại thắng chẳng mấy chốc đã truyền khắp thượng kinh, người người đều biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm qua Dung Thư cũng đã nhận được lời nhắn từ người do Mục lão phu nhân phái đến, hôm nay nàng đặc biệt đến phủ Hộ Quốc Tướng Quân chúc mừng lão phu nhân, thuận đường chào từ biệt.
Tiết trời lạnh lẽo, lão nhân gia tinh thần quắc thước đang luyện quyền trên nền tuyết, nghe thấy nàng nói sắp khởi hành đi Đại Đồng thì không nhịn được mà hỏi: "Tháng tư, Mục Dung và Nghê Tinh sẽ quay về kinh, sao không lại chờ thêm hai tháng nữa rồi cùng quay về Đại Đồng với bọn chúng?"
Dung Thư rót một ly trà nóng cho Mục lão phu nhân, ngoan ngoãn nói: "Nhà họ Thẩm ở Đại Đồng và trại chăn ngựa ở Túc Châu đang chờ con sang đó chọn ngựa giống ạ, con đi sớm một chút cũng có thể chọn xong sớm, tới sang năm, những con ngựa giống đó có lẽ sẽ có tác dụng."
Dịch bệnh ở ngựa xảy ra vào mùa xuân năm sau cứ luôn luôn đè nặng trong tâm trí Dung Thư, nếu không thể ngăn cản được chuyện này, vậy thì những con ngựa mới trưởng thành mà nàng chọn được trong năm nay có lẽ giải quyết được vấn nạn thiếu ngựa như lửa sém lông mày của Đại Đồng trong năm sau.
"Còn nữa, nghe nói phong cảnh tháng ba bên đó là lúc đẹp nhất, cũng coi như là đi sớm một chút để ngắm cảnh ạ."
Giọng nói của tiểu cô nương mềm mại dịu dàng, nhưng mặt mày và thần thái lại cực kỳ kiên định.
Mục lão phu nhân cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ nhắc tên một vài người rồi lấy một tấm thẻ bài treo bên hông xuống đặt vào tay Dung Thư, nói: "Nếu như gặp phải chuyện phiền toái không thể giải quyết được ở Đại Đồng, vậy thì con cứ cầm tấm thẻ bài này đi tìm bọn họ."
Dung Thư biết đây là sự yêu quý của Mục lão phu nhân dành cho nàng, vậy nên cũng không chối từ, thoải mái hào phóng nhận lấy.
Sáng sớm ngày hôm sau, hơn mười chiếc xe ngựa xuất phát từ Minh Lộc Viện, hướng về phía Đại Đồng trong tiếng vó ngựa "ầm ầm ầm".
Lúc ra khỏi Thuận Thiên Phủ, bầu trời âm u hoàn toàn sập tối, Thường Cát đi đến trạm dịch chuẩn bị thỏa đáng trước, mọi người nhân lúc đêm xuống đặt chân nghỉ ngơi ở trạm dịch.
Dung Thư vừa mới xuống xe ngựa, Thường Cát lập tức tiến lên, khẽ nói: "Cô nương, tiểu nhân đưa người vào trước, điện hạ đang chờ ở bên trong đó ạ."
Dung Thư nao nao, chẳng mấy chốc đã gật đầu "Ừm" một tiếng, lại quay đầu lại nói với mấy người Lạc Yên và Doanh Nguyệt: "Các ngươi vào dịch xá trước chờ ta."
Nói rồi thì xách theo một trản đèn bằng vải lụa, đi theo Thường Cát đến một khách xá ở một góc trạm dịch.
Biết Cố Trường Tấn ở đây, nàng thực sự không cảm thấy kinh ngạc.
Khoảng thời gian này chàng quá bận rộn.
Nàng cũng chưa tìm được cơ hội chào từ biệt chàng một tiếng, nhưng nàng biết chắc chắn chàng đang chờ ở nơi nào đó, trạm dịch này là trạm dịch cuối cùng trong phạm vi quản hạt của Thuận Thiên Phủ, là nơi thuận tiện nhất để chào từ biệt nàng.
Gió đêm thổi chiếc mũ choàng của nàng rung động "vù vù", đến chỗ khách xá kia, Thường Cát lấy chân đẩy cửa, khom người nói: "Thái tử điện hạ đang ở ngay bên trong."
Dung Thư nhấc chân bước vào, cánh cửa phía sau vừa mới khép lại, đèn đuốc trong phòng đã sáng lên. Tay Cố Trường Tấn cầm chiếc đèn đồng, vén rèm vải nhìn về phía nàng.
"Đến đây." Chàng nói, đưa đèn về phía trước chiếu sáng nền đất dưới chân nàng. "Cẩn thận dưới chân."
Căn phòng này quả thật không đủ rộng rãi thông thoáng, nhưng Dung Thư cũng có cầm theo đèn, cho dù chàng không ra, nàng cũng nhìn thấy rõ đường.
Hai người bước vào trong phòng, Cố Trường Tấn đặt đuốc đèn lên bàn, bưng một chén nước mật ong đến cho nàng.
"Sáng sớm ngày mai nàng phải lên đường, vậy nên giờ không dùng trà mà chuẩn bị cho nàng nước mật ong, bên trong có thêm thảo dược giúp ngủ ngon, có thể khiến nàng đêm đến ngon giấc hơn một chút."
Nàng có tật lạ phòng lạ giường, giờ ngủ ở khách xá này, nàng đã chuẩn bị sẵn tâm lý thức trắng đến hừng đông.
Không ngờ rằng đến cả tật xấu này của nàng mà chàng cũng đã suy xét chu toàn.
Bên trên miệng chén nước mật ong còn tràn ngập một màn hơi nóng mỏng, Dung Thư buông chiếc đèn vải lụa xuống, yên lặng nhận lấy chén nước mật ong đó, chậm rãi uống.
Cố Trường Tấn tựa sát vào bàn, rũ mắt nhìn nàng, chờ cho đến khi nàng đã uống hết chén nước mật kia mới hỏi: "Sao không xuất phát cùng với nương của nàng?"
"Việc làm ăn của nhà họ Thẩm ở phủ Đại Danh xảy ra chút vấn đề, nương và Thập Nghĩa thúc phải đi đến đó mấy ngày, vậy nên dứt khoát bảo ta đi Đại Đồng trước, lo cho xong chuyện của trại nuôi ngựa. Khi nào họ xử lý xong chuyện ở phủ Đại Danh thì sẽ đến sau."
Chuyện xảy đến bất ngờ, Thẩm Nhất Trân vừa mới nhận được tin tức là đã vô cùng lo lắng, lập tức dắt theo người của thương đội đến phủ Đại Danh.
Bên Dung Thư bên này có Thường Cát và người của Kim Ngô Vệ hộ tống nên họ không lo lắng.
Cố Trường Tấn "Ừm" một tiếng, nói: "Ngày mai ta sẽ phái người đến phủ Đại Danh một chuyến."
Làm thế là muốn phái người trợ giúp nhóm Thẩm Nhất Trân xử lý nhiễu loạn ở phủ Đại Danh.
Dung Thư hé môi, chần chừ một lát, cuối cùng vẫn nói một tiếng cảm tạ, dù sao thì nàng cũng không chỉ nợ nhân tình của Cố Trường Tấn một lần này thôi.
Trong phòng chẳng mấy chốc đã lại lặng im đi.
Dung Thư đợi một lúc thật lâu, không thấy chàng nói chuyện, theo bản năng nâng mắt lên nhìn. Ánh mắt nàng đâm vào trong đôi mắt trầm tĩnh của chàng, rất nhanh, nàng đã lại rũ mi xuống.
Thật ra nàng biết chàng muốn nói điều gì.
Có lẽ chàng cũng biết nàng không thể cho hắn lời hồi đáp, giờ đây nói hay không nói, hình như cũng không còn quan trọng nữa.
Đang nghĩ ngợi, nam nhân ở đối diện chợt mở miệng.
"Năm ta ba tuổi đã có thể kéo cung, chưa đến năm tuổi đã có thể vào trong núi cùng cha săn bắn một vài con mồi. Sau khi rời khỏi Phù Ngọc Sơn, cưỡi ngựa bắn cung và cả võ nghệ chưa từng mai một." Cố Trường Tấn chậm rãi gằn rõ từng chữ: "Dung Chiêu Chiêu, ta cũng có thể dạy nàng bắn tên, dạy nàng cưỡi ngựa, dạy nàng làm rất nhiều chuyện nàng muốn làm."
Dung Thư ngơ ngẩn mà nâng mắt lên. Không hiểu vì sao nàng lại có thể nghe ra được một chút ghen tuông trong những lời này của chàng.
Nhưng mà… Sự ghen tuông này của chàng từ đâu mà đến thế?
Dáng vẻ không thông suốt này của nàng cứ thế khiến cho Cố Trường Tấn vừa tức vừa bất đắc dĩ, lại vừa buồn cười.
Thôi, chờ cho đến khi nàng đến Đại Đồng, biết được tâm ý của Mục Dung rồi, có lẽ sẽ hiểu những lời mà chàng nói hôm nay có ý gì.
"Hai ngày nữa ta phải khởi hành đến Liêu Đông rồi, nếu như nàng có việc gì muốn tìm ta thì cứ bảo Thường Cát đưa tin cho ta." Cố Trường Tấn cầm chiếc đèn lụa của nàng lên, dịu giọng nói. "Trở về đi thôi, chén nước mật ong vừa rồi nên khiến nàng buồn ngủ rồi."
Dung Thư đúng thật là có chút mệt mỏi, "Ừm" một tiếng, nhận lấy chiếc đèn vải lụa, xoay người đi vào trong cổng khách xá.
Đang muốn giơ tay mở cửa, nam nhân ở phía sau bỗng nhiên túm chặt lấy cổ tay nàng.
Cổ họng chàng nặng trĩu, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Dung Chiêu Chiêu, ta chờ nàng ba năm, nàng cũng chờ ta, có được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...