Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Vừa qua tết Thượng Nguyên, quan phủ mở cửa làm việc, những nhà buôn bán khai trương, những chiếc xe đi thăm người thân quay về giẫm mảnh tuyết trắng xóa trước cửa thành thành một bãi nước bùn.
Cả chốn thượng kinh lại khôi phục lại sự náo nhiệt sôi nổi.
Trong mười sáu ngày này, Dung Thư và Thẩm Nhất Trân đã đến phủ Thuận Thiên từ sáng sớm để sửa lại hộ tịch (1) của nàng.
(1) Tương đương với hộ khẩu bây giờ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nay về sau, nàng chính là người nhà họ Thẩm, không còn là người nhà họ Dung nữa.
Sau khi tin tức này truyền đến Đông Cung, Cố Trường Tấn vừa mới hạ triều.
Hôm nay Gia Hữu Đế hiếm khi thượng triều, bá quan văn võ tề tụ ở Kim Loan Điện, chàng đứng bên dưới Gia Hữu Đế, thay ông chấp bút son phê tấu chương.
Các thần công ở bên dưới đều biết được hành vi này của Gia Hữu Đế có ý gì.
Long thể hoàng thượng có bệnh nhẹ cũng không phải là ngày một ngày hai.
Sau khi nghỉ tết, tất cả quần thần đều tinh thần sáng láng, chỉ có một mình Gia Hữu Đế ngồi ở trên long án cao là sắc mặt lại tái nhợt hơn, nếu không phải thần thái của ông vẫn thong dong như một, mọi người đều phải nghi ngờ liệu có phải Gia Hữu Đế lại mắc bệnh nặng nữa không. 
Thấy long thể hoàng thượng càng lúc càng sa sút, ngày mà thái tử đăng cơ không chừng còn sớm hơn so với những gì bọn họ dự đoán.
Cho nên sau buổi hạ triều hôm nay, Đông Cung lại nhận được không ít bái thiếp.
Người truyền lời cho Cố Trường Tấn là Thường Cát, đã trừ được Tiêu Phức, người biết được thân phận thật sự của Dung Thư ngoại trừ chàng cũng chỉ có Thích hoàng hậu mà thôi.

Từ sau khi từ Đại Từ Ân Tự về, gần như Thích hoàng hậu chưa từng triệu kiến chàng lần nào.
Cố Trường Tấn đến Khôn Ninh cung thỉnh an, nhưng cũng chỉ là thỉnh an mà thôi, chỉ ở đó chưa đến nửa chén trà là đi ngay. Về những chuyện đã xảy ra ở Đại Từ Ân Tự ngày đó, trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng lại không hề nhắc đến nửa chữ.
"Chủ tử?"
Thấy đôi mắt luôn bình tĩnh của Cố Trường Tấn hiếm khi thất thần trong chốc lát, Thường Cát không nhịn được mà lên tiếng.
Chủ tử nói, bất kể Tiêu Phức có chết hay không, việc bảo vệ thiếu phu nhân không được phép thả lỏng dù chỉ là một khắc. Sau khi truyền lời cho chủ tử xong, cậu ta còn phải quay về Minh Lộc Viện tiếp tục bảo vệ thiếu phu nhân và Thẩm nương tử, không có thời gian ở đây chờ chủ tử đi vào cõi thần tiên đâu.
Cố Trường Tấn lấy lại tinh thần, "Ừ" một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy thuộc hạ quay về đây ạ?" Thường Cát thử thăm dò hỏi. "Chủ tử có điều gì muốn thuộc hạ truyền lời cho thiếu phu nhân không?"
"Không có gì muốn nhắn cả." Những lời chàng muốn nói nàng đều hiểu, mà chuyện nàng muốn làm chàng cũng biết.
"Lúc ngươi trở về Minh Lộc Viện thì nhớ cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện tung tích."
Thường Cát nhíu mày: "Có ai đó đang giám thị chủ tử ạ? Hay là… Giám thị thiếu phu nhân?"
Cố Trường Tấn trầm ngâm một lát, nói: "Ta đã ở trong cung được một thời gian rồi nhưng chưa từng thấy Quý Trung."
Thường Cát nghe thế thì lập tức nghiêm mặt, nói: "Chủ tử yên tâm, tiểu nhân chắc chắn sẽ hành sự cẩn thận."
Cố Trường Tấn gật đầu: "Về đi."

Chờ đến khi Thường Cát đi đến cửa, giống như chợt nhớ đến điều gì đó, chàng gọi cậu ta lại, dặn dò: "Ngươi nói với nàng, giờ tình thế của phủ Đại Đồng rất tốt, đến cuối tháng có lẽ bên phía Mục tướng quân sẽ có tin chiến thắng."
Sau khi Thường Cát đi khỏi, Cố Trường Tấn rút một quyển sổ con ra, trên đó nói về việc tuyết tai (2) xảy ra ở Hồ Quảng (3). Nhưng chàng chỉ đọc hai dòng rồi không đọc vào được chữ nào nữa.
(2) Thiên tai do tuyết gây ra.
(3) Ở thời Minh, vùng Hồ Quảng bao gồm các tỉnh ở Hồ Bắc và Hồ Nam, đến thời Nguyên, Hồ Quảng bao gồm cả Quảng Đông và Quảng Tây.
Lát sau, chàng gập sổ con lại, đứng dậy bước vào trong Tử Thần Điện.
Nội điện không có ai, dưới hành lang chỉ có một nội thị gác cửa. Thấy chàng đến, nội thị khom người hành lễ.
"Đi xuống đi."
Cố Trường Tấn lập tức đẩy cửa bước vào, tẩm điện vẫn giống như khi nàng rời khỏi.
Trên tháp đặt vào chiếc gối mặt trăng mới tinh, nam nhân ngồi xuống giường, cầm lấy chiếc gối nọ, rũ tay xuống khẽ bóp nhẹ một cái.
Chàng bảo Thường Cát nhắn lại cho nàng câu nói kia là để nói cho nàng biết rằng: Chàng sắp sửa có thể đưa nàng rời khỏi thượng kinh để đến Đại Đồng rồi.
Chắc là nàng sẽ rất vui vẻ nhỉ.
Cố Trường Tấn rũ mi nhìn đường chỉ cong cong cuối đuôi gối, nhếch nhếch khóe môi: "Ta đoán, nàng vừa nghe Thường Cát nói xong thì sẽ bắt đầu thu xếp hành lý. Chờ đến lúc là sẽ khởi hành rời khỏi thượng kinh ngay không buồn quay đầu nhìn lại."
Minh Lộc Viện.
Hai bà vú già nâng mấy chiếc hộp gỗ từ trong dược phòng ra, Doanh Tước buồn bực nói: "Sao giờ đã phải thu xếp rồi? Chẳng phải là cô nương nói rằng không nhanh đến thế sao? Giờ vẫn chưa tới trung tuần tháng hai nữa." Trước kia rõ ràng cô nương đã từng nói cần phải đến tới trung tuần tháng hai mới biết được khi nào có thể khởi hành đi Đại Đồng.

"Cô nương nói rằng tình hình bên phía Đại Đồng bên kia rất tốt, biết đâu được đến cuối tháng là có thể khởi hành được rồi." Doanh Nguyệt đỡ lấy tráp đựng thuốc từ tay các bà vú, chọn những loại thuốc sẽ đem theo dùng trên đường theo như danh sách mà Dung Thư đã liệt kê ra.
Doanh Tước ngồi ở bên cạnh cùng chọn thuốc với nàng ấy, chờ cho các vú già đi ra ngoài rồi, nàng ấy mới liếc nhìn Doanh Nguyệt, nói: "Ngươi nói chúng ta có còn quay về nữa không?"
Doanh Nguyệt trừng mắt nhìn nàng ấy, mắng: "Cô nương ở đâu thì chúng ta ở đó, sao hả? Chẳng lẽ cô nương không quay lại Thượng Kinh nữa, người còn định lén quay về hay sao?"
"Làm gì có!" Doanh Tước dẩu môi: "Lạc Yên cô nương nói vị đại tướng quân của nhà họ Mục kia…"
Đang định tiết lộ bí mật lớn mà nàng ấy mới đào được từ chỗ Lạc Yên cho Doanh Nguyệt nghe thì trên hành lang bỗng vang lên tiếng chào hỏi của các vú già.
Là cô nương đến đây.
Doanh Tước vội vàng ngậm miệng.
Sau khi bước vào, Dung Thư lại đưa một tờ danh sách khác sang, nói: "Thường Cát sẽ hộ tống chúng ta đến Đại Đồng, vậy chúng ta nên dứt khoát đem theo nhiều thuốc một chút, lo trước khỏi họa." Phía sau Thường Cát còn có một nhóm Kim Ngô Vệ, nhân số không ít, những thứ cần mang theo cũng cần phải chuẩn bị đủ.
Cái miệng nhỏ mím ngậm chặt của Doanh Tước hơi há ra. Trường Cát chính là người của thái tử điện hạ đấy.
"Cô nương, chúng ta có còn quay về thượng kinh nữa không?"
Dung Thư nghe thế, mắt cũng chưa nâng, chỉ tập trung lục lọi tráp đựng thuốc, nói: "Ta cũng không biết nữa, nếu như cảm thấy cuộc sống ở bên ngoài vui vẻ, là cuộc sống mà ta và nương muốn có, vậy thì không về nữa."
Doanh Tước lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái.
Cô nương sống ở đâu cũng vui vẻ được, hơn phân nửa là không quay về nữa.
Ngày chín tháng một, Đại Đồng quả nhiên đã gửi tin chiến thắng về, Mục Dung dẫn dắt mấy vạn tinh binh đánh đuổi quân Thát Đát ra khỏi biên cảnh Đại Dận.
Khi tin chiến thắng tiến dần đến Càn Thanh Cung, Uông Đức Hải cười đến mặt toàn nếp nhăn.
Trên mặt Gia Hữu Đế cũng lộ ý cười, ban thưởng cho lính liên lạc.

Uông Đức Hải vừa tiễn lính liên lạc đi, đang muốn nhân lúc Gia Hữu Đế long tâm đại duyệt để nịnh nọt mấy câu, không ngờ rằng chợt có một bóng người quen thuộc vội vàng đi từ dưới thềm ngọc tới.
Uông Đức Hải nhìn kỹ, người đến chẳng phải là Quý Trung đã biến mất một đoạn thời gian đó sao?
Lần này Quý Trung đưa theo không ý người của Cẩm Y Vệ xuất cung chấp hành mật lệnh của Gia Hữu Đế, Uông Đức Hải chỉ biết lờ mờ mật lệnh kia có liên quan tới Đại Từ Ân Tự mà thôi.
Uông Đức Hải và Quý Trung đều là người của Gia Hữu Đế, cảm tình trước giờ cũng không tệ, lần này thấy mặt Quý Trung tràn đầy mệt mỏi thì vung phất trần tiến đến, cười nói: "Tin chiến thắng từ Đại Đồng vừa mới đến, giờ tâm tình của hoàng thượng đang rất tốt. Đi thôi, Quý chưởng ấn, nô gia và người cùng vào điện đi thôi!"
Bước chân Quý Trung chậm lại, nhìn Uông Đức Hải, khẽ lắc lắc đầu, hiếm khi tỏ ra nghiêm túc. Mí mắt Uông Đức Hải giật giật, cuống quýt ngừng bước.
Quý Trung xoay người đẩy cửa điện ra, cẩn thận đóng cửa lại, cho Uông Đức Hải một ánh mắt rồi đi vào ngay.
Uông Đức Hải nín thở trong giây lát, nắm chặt phất trần trong tay, nói với hai nội thị canh gác ở bên ngoài điện: "Bên này không cần các ngươi hầu hạ, đi xuống cả đi!"
Trong điện, Gia Hữu Đế thấy người vào điện là Quý Trung thì buông tin báo chiến thắng trong tay xuống, dịu giọng hỏi: "Điều tra ra chưa?"
"Đã điều tra ra rồi ạ."
Quý Trung bước nhanh đến, hai tay dâng một bức thư mật lên cho Gia Hữu Đế.
Gia Hữu Đế bình tĩnh mở giấy viết thư ra.
Quý Trung vẫn rũ mắt đứng, nhìn chằm chằm gạch vàng trong điện.
Sau một lúc lâu, bàn tay siết chặt mật thư kia của Gia Hữu Đế chậm rãi rũ xuống, lẳng lặng ngồi một hồi lâu.
Quý Trung vẫn duy trì tư thế chắp tay khom người, vẫn không nhúc nhích mà chờ Gia Hữu Đế lên tiếng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui