Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

“Ngươi nói hắn là vì ta?” Ánh mắt Thích hoàng hậu hơi đổi, nhìn Tiêu Phức cười nói: “Trước kia hắn thề non hẹn biển với ta, nói không phải ta thì không cưới. Nhưng chỉ một câu thử của tiên đế là hắn đã quên đi hứa hẹn của hắn, quay đầu liền đi cưới nữ tử khác, sau đó lại tự tay đưa ta đến bên người Tiêu Diễn.”
Tiên đế kiêng kị binh quyền của Thích gia, không muốn Tiêu Khải Nguyên cưới bà ta. Hắn là đứa con tiên đế thích nhất, từ thuở nhỏ đã tồn tại như một vầng trăng được ngàn vì sao vây quanh. Lại vì sợ khiến tiên đế không vui nên buông tha bà ta.
Hắn nói với Thích Chân, đợi đến khi hắn đăng cơ, hắn sẽ đón bà ta về.
Sau đó bệnh tình của Kiến Đức Đế trở nên nguy kịch, Tiêu Khải Nguyên tiếp nhận quốc gia, hắn quả thật muốn đón Thích Chân trở về, chỉ là tất cả đều đã muộn.
Bà ta khi đó chỉ nghĩ muốn ở lại phủ Thái Nguyên, làm Vương phi của Tiêu Diễn, ở bên cạnh ông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiêu Khải Nguyên cưỡng bức dụ dỗ một trận, Thích gia liền muốn diệt trừ Tiêu Diễn.
Nhưng bà ta đã có thai, Thích Hành sợ Tiêu Khải Nguyên biết bà ta có thai sẽ vứt bỏ bà ta, vứt bỏ Thích gia, nên vào ngày giỗ của a nương, họ hạ dược vào trong thức ăn của bà ta, muốn bà ta sảy mất hài tử của mình.
Khi đó, ngay cả Tiêu Diễn cũng nghĩ bà ta vì muốn trở lại bên người Tiêu Khải Nguyên mà ngay cả cốt nhục cũng không cần.
“Ngươi hận ta giết Tiêu Khải nguyên, vì sao không hận hắn ép ta giết Tiêu Diễn? Viên ‘Tam Canh Thiên’ năm đó là do Tiêu Khải Nguyên giao cho huynh trưởng, muốn ta tự tay độc chết Tiêu Diễn. Huynh trưởng nói với ta, viên thuốc kia sẽ chỉ làm người ta yên bình chết đi trong lúc ngủ mơ. Vậy nên, ta dùng viên thuốc kia lên người Tiêu Khải Nguyên.”
Thích Chân thu lại ý cười, lạnh lùng nhìn Tiêu Phức nói: “Ngươi xem, đây chính là nhân quả. Tiêu Khải Nguyên muốn Tiêu Diễn dùng phương thức thê thảm nhất mà chết đi, lấy đi một viên ‘Tam Canh Thiên’ từ trong tay ngươi, cuối cùng viên thuốc kia lại được dùng trên người chính hắn. Tiêu Phức, viên thuốc giết chết Tiêu Khải Nguyên kia xuất phát từ trong tay ngươi, sao ngươi không hận chính ngươi?”
“Ngươi, còn có Tiêu Khải Nguyên, đều là kẻ điên.”
Tiêu Phức cực kỳ chán ghét vẻ mặt khi bà ta nhìn mình.

Từ trước đến nay Thích Chân đều thích dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ấy, giống như bà ấy là một kẻ điên, là người đáng thương nhất thế gian vậy.
Khóe môi Tiêu Phức gợi lên một nụ cười quái dị: “Ngươi nói ta là kẻ điên còn không phải là do tâm tư của ta đối với Thái tử ca ca sao? Nhưng hiện tại nữ nhi của ngươi phạm phải lỗi lầm giống ta, sao, ngươi cũng muốn mắng nàng một câu kẻ điên à?”
Khuôn mặt bình tĩnh của Thích Chân cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng, con ngươi trong trẻo thoáng chốc bùng lên lửa giận, chỉ là lửa giận này tán đi rất nhanh. Bà ta biết mình càng phẫn nộ thì Tiêu Phức sẽ càng đắc ý.
Dùng trăm phương nghìn kế để khiến hài tử kia thích Tiêu Nghiên, thành thân với Tiêu Nghiên, chỉ vì muốn chọc giận bà ta, trả thù bà ta.
Thích Chân đây sẽ không như mong muốn của bà ấy!
“Tâm tư của ngươi đối với Tiêu Khải Nguyên ngươi cho là hắn không biết à? Ở trong lòng hắn, ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ điên tâm tư vặn vẹo.” Thích Chân trả lời một cách mỉa mai nói: “Vì một nam tử cả đời cũng chưa từng để ý ngươi mà tốn hết cả đời báo thù cho hắn, Tiêu Phức, ngươi thật đáng buồn.”
“Nói bậy!” Tiêu Phức cười lạnh: “Ngươi thì biết cái gì? Trước khi a nương gả cho phụ vương đã có mang ta. Ta không phải con cháu Tiêu gia, đây cũng là lý do vì sao tiên đế lại phản đối chuyện phụ vương cưới a nương, cũng không thích gặp ta. Thái tử ca ca đã sớm biết ta không phải người Tiêu gia!”
Vào năm phụ vương và a nương qua đời liên tiếp, bà ấy chỉ mới bảy tuổi, lúc đó Thái tử Khải Nguyên đang ở Lương Châu chỉnh đốn Lương Châu Vệ đã mang bà ấy trở về Thượng Kinh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiến Đức Đế không thích bà ấy, ném bà ấy tới Đại Từ Ân Tự để bà ấy tự sinh tự diệt, là một câu “Đây là muội muội của cô” của Thái tử Khải Nguyên mới khiến người bên ngoài không dám coi thường, khi nhục bà ấy.
Biết bà ấy thích vẽ tranh, hắn liền đưa Đan Thanh đại sư nổi danh nhất Thượng Kinh làm lão sư của bà ấy. Biết bà ấy thân thể không tốt nên đưa thái y tới, cơ vét thiên tài địa bảo dưỡng tốt thân thể của bà ấy.
Hắn chiều chuộng bà ấy, nói và bà ấy: “Ngươi là muội muội của cô, muốn sống thế nào thì sống thế ấy, không ai có thể xen vào được.”
Hắn tựa như một gốc đại thụ có thể che mưa chắn gió, trong lúc bà ấy đau mất phụ mẫu, lại không được sự chấp nhận của Kiến Đức Đế, hắn che chở bà ấy, cho bà ấy đất tốt để tiếp tục sinh tồn.

Thích Chân thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện Tiêu Phức không phải huyết mạch Tiêu gia.
Chỉ là vậy thì đã sao, phần tâm tư nhi nữ này của bà ấy, trước nay Tiêu Khải Nguyên đều vứt như giày rách. Đối tốt với bà ấy chỉ là vì muốn chuộc tội mà thôi.
“Khi Tiêu Khải Nguyên lãnh binh đối kháng quân Thát Tát ở Cam Châu, vì liều lĩnh tham công mà trúng bẫy của quân Thát Tát. Phụ vương ngươi vì cứu hắn nên mới bị trọng thương. Phụ vương ngươi chưa bao giờ chết vì bệnh cả, mà là bị thương nặng đến mức không thể chữa trị.” Thích Chân nói: “Chỉ là tiên đế không muốn người đời biết được Tiêu Khải Nguyên phạm phải sai lầm lớn như thế, ngay cả chút công lao cuối cùng phụ vương ngươi có khi đối kháng với Thát Tát cũng đều cho Tiêu Khải Nguyên. Hắn đối với ngươi tốt như thế đều là nhờ phụ vương cùng a nương ngươi quên mình đổi lấy,”
Câu chuyện bí mật này, Thích Chân cũng chỉ ở trước khi phụ thân chết mới biết.
Người bên ngoài đều nói Thái tử Khải Nguyên giống Kiến Đức Đế, điểm ấy đích xác không hề nói sai, hai người đều là người thích việc lớn, hám công to. Cũng chính vì phần thích việc lớn, hám công to này mà hại chết phụ thân Tín Vương của Tiêu Phức.
Lời nói Thích Chân hệt như cục đá lớn, đập đến mức Tiêu Phức lặng người.
Bà ấy nhìn về phía An ma ma.
An ma ma lại lắc lắc đầu, những chuyện cơ mật này, ngay cả Vương phi cũng không biết được, sao bà ta có thể biết được.
Tiêu Phức nói: “Ta không tin! Phụ vương và Thái tử ca ca đều đã chết, ngươi muốn bịa chuyện như thế nào chả được, lời nói của ngươi, một chữ ta cũng không tin!”
Thích Chân nhìn Tiêu Phức, bỗng nhiên hiểu được chuyện không thể nói đạo lý với kẻ điên, đặc biệt là một kẻ điên thích lừa mình dối người.
Bà ta lấy một viên thuốc toàn thân đen nhánh từ trong tay áo ra, An ma ma bên cạnh nhìn thấy viên thuốc kia thì thoáng chốc đã thay đổi sắc mặt, thân thể như tia chớp, năm ngón tay khô gầy bay thẳng đến cần cổ thon dài của Hoàng hậu.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một nỏ tiễn phá không bay đến, mạnh mẽ đâm vào lòng bàn tay An ma ma, khiến tay phải của bà ta đinh vào cột trụ bằng gỗ được đặt hai bên bàn dài trước tượng Phật.
An ma ma ăn đau, muốn dùng một tay khác móc ra độc châm, lại có hai nỏ tiễn phá vỡ song cửa mạnh mẽ lao đến, đóng đinh cả cánh tay trái của bà ta lên cột gỗ.
Chỉ trong chốc lát, ngoài màn cửa truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.
Trên người An ma ma dính đầy máu tươi, biểu tình oán độc nhìn màn cửa. Nhưng trong giây phút mành che được xốc lên, sắc mặt bà ta cứng đờ, không thể tin nhìn nam nhân đang đứng ngoài mành nói: “Thiếu chủ!”
Người vừa tới khoác một thân áo màu đen, đầu đội ngọc quan màu mực, trường thân ngọc lập (2), vẻ mặt lạnh lùng. 
(2)Trường thân ngọc lập: miêu tả dáng người cao, mảnh khảnh
 
Đây không phải Cố Trường Tấn thì là ai?
Vào giờ khắc này, An ma ma sao còn không biết Cố Trường Tấn liên thủ với Thích hoàng hậu được!
Đối với tiếng kêu la của An ma ma, Cố Trường Tấn phảng phất như không nghe thấy, cất bước đi vào.
Sắc mặt Tiêu Phức vừa rồi còn đang điên cuồng, vậy mà sau khi chàng đi vào thì hoàn toàn trở nên im lặng, tất cả phẫn nộ và điên cuồng hệt như đều biến mất chỉ trong khoảnh khắc.
Bà ấy bình tĩnh nhìn Cố Trường Tấn, cùng với Hoành Bình, Thường Cát, Huyền Sách, và Lâm Thanh Nguyệt đã biến mất từ lâu đi theo phía sau Cố Trường Tấn.
Lâm Thanh Nguyệt tránh đi ánh mắt của Tiêu Phức, lui về sau nửa bước.
An ma ma rống giận: “Đồ tiện nhân nhà ngươi! Quận chúa sợ ngươi bị liên lụy, còn đặc biệt ra lệnh cho ta mang ngươi đi thôn trang, vậy mà ngươi dám lấy oán trả ơn!”
Trong hốc mắt Lâm Thanh Nguyệt lập tức lấp lánh ánh nước: “Cô bà bà, con cũng không muốn mà! A nương ở trong tay bọn họ, con chỉ là muốn cứu a nương!”

So với vẻ mặt dữ tợn, phẫn nộ không chịu khuất phục của An ma ma, Tiêu Phức có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Bà ấy ngước mắt nhìn Cố Trường Tấn, thản nhiên hỏi: “Vì sao?”
Đây là hài tử bà ấy tự tay nuôi lớn, là hoàng đế tương lai mà bà ấy dốc hết tâm huyết mới có thể bồi dưỡng nên. Bà ấy hiểu rất rõ, cho dù chàng có thích Dung Thư, không muốn bà ấy hại Dung Thư, thì cũng sẽ không quên thù cha mà liên thủ với Thích Chân.
Chàng không phải là người như vậy.
Vậy thì rốt cuộc là vì sao, cái gì đã khiến chàng quên cả thù giết cha, chỉ vì muốn đuổi tận giết tuyệt bà ấy thôi sao?
Cố Trường Tấn không nói, nghiêng mắt nhìn về phía Thích hoàng hậu, ôn giọng nói: “Thuốc trong tay mẫu hậu không phải là ‘Tam Canh Thiên’, ‘Tam Canh Thiên’ chân chính đã bị Huyền Sách tráo đổi từ khi An ma ma giao nó cho Phạm Thanh đại sư, hiện tại nó đang ở trong tay cô.”
Thích Chân tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến tác phong làm việc cẩn thận của Cố Trường Tấn thì nhất thời lại có chút giật mình.
“Cô muốn nói chuyện riêng với quận chúa, mẫu hậu có thể mang người tránh đi nơi khác được không?”
Thích hoàng hậu nâng mắt, đối diện với Cố Trường Tấn, khẽ nghiêng người, bà ta gật đầu nói: “Quế ma ma, cùng bổn cung đi đến Phật đường nhỏ của Thích gia đi.”
Sau khi đoàn người Thích hoàng hậu rời đi, Cố Trường Tấn lại nhìn về phía Thường Cát và Hoành Bình, hai người hiểu ý, không để ý đến An ma ma đang điên cuồng chửi rủa mà kéo hết tất cả mọi người trong phòng ra ngoài, chỉ để lại mình Cố Trường Tấn cùng Tiêu Phức.
Tiếng chửi rủa của An ma ma dần đi xa, cả Phật đường nhỏ im lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.
Cố Trường Tấn ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh bàn trước tượng phật, chậm rãi xoay ngọc ban chỉ trong tay, giọng nói ấm áp: “Ta biết quận chúa muốn hỏi rất nhiều chuyện, nhưng trước đó thì, quận chúa nghe ta kể một câu chuyện cũ trước đã được không?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui