Quế ma ma đưa cát quả về xong thì thấy Thích hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, trong lòng hoảng hốt, vội nói:
"Nương nương không thoải mái ở đâu sao? Có cần lão nô mời thái y tới không?"
Thích hoàng hậu lắc đầu.
"Bản cung nên lên đường đến Đại Từ Ân tự, không thể trì hoãn thêm nữa."
Còn nữa, không thể để mọi người biết được nàng tới Đông Cung, cũng không thể để mọi người biết trong Đông Cung cất giấu một tiểu nương tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khó trách đoạn thời gian này phòng thủ của Đông Cung hệt như đặt lồng sắt bên ngoài, tin tức không thể đưa vào cũng chẳng thể lọt ra được tình hình bên trong.
Thích hoàng hậu nhìn quanh một lượt, chợt liếc mắt nhìn Chuy Vân đang cung kính quỳ dưới mặt đất.
Nếu hôm nay Tiêu Nghiễn không để bà ta tiến vào trong thì có lẽ phân nửa đến cửa lớn của Đông Cung bà ta cũng không thể bước vào được. Tiêu Nghiễn đoán trước được bà ta sẽ đến, lúc này mới gọi hộ vệ đứng ở trước cửa đợi.
Giờ đây bà ta không chỉ cùng chàng khi quân phạm thượng, đưa một tên giả mạo đến thay thế nữ nhi của bà ta còn muốn cùng hắn ta giấu thân phận đứa nhỏ đó.
Cũng là nói, Thích Chân nàng bây giờ và Tiêu Nghiễn đang cùng ngồi trên một con thuyền. Trừ phi nàng nhẫn tâm bỏ xuống, đến cả con đường sống duy nhất cũng không giữ lại cho thân sinh cốt nhục. Nếu không, bọn họ giờ giống như một con châu chấu trên sợi dây thừng.
Nhưng đồng thời, Tiêu Nghiễn cũng để lộ nhược điểm của hắn cho bà ta.
Nếu nàng muốn diệt hắn, chỉ cần công bố thân phận của Dung Thư ra ngoài là xong.
Chỉ là nàng sao có thể làm chuyện đó.
Tiêu Nghiễn ngã xuống, thì mẫu thân nàng bên này cũng sẽ rơi xuống vực sâu. Bà ta không thể hủy diệt hắn được, cũng không nhẫn tâm làm hại đến đứa nhỏ đó. Chỉ có thể dốc hết sức lực giúp đỡ hắn giấu đứa nhỏ đó, không thể để người khác làm lộ thân phận của nàng.
Đúng là kế sách được tính toán cặn kẽ.
Quế ma ma thấy sắc mặt của Thích hoàng hậu từ trắng chuyển sang màu xanh, bà ta tiến lên níu lấy tay Thích hoàng hậu nói:
“Nương nương…”
Thích hoàng hậu lại ngắt lời Quế ma ma, chầm chầm thở ra một hơi nói:
“Đi thôi, chúng ta đến Đại Từ Ân tự.”
Chuy Vân đích thân tiễn Quế ma ma và Thích hoàng hậu ra khỏi cửa, chắp tay cung tiễn cho đến khi bóng dáng hai người khuất dần mới quay người trở lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ám vệ đằng sau hắn chạy một mạch từ phủ Dương Châu đến Đông Cung, thấy bộ dạng thờ ơ của hắn thì đưa tay sờ lên cổ, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:
“Thì ra cung nữ kia chính là hoàng hậu nương nương, ta sợ không cẩn thận chút làm hoàng hậu nương nương không vui thì sẽ gọi người đến chém đầu hai chúng ta xuống!”
Chuy Vân nghe vậy liền gõ một cái thật mạnh vào trán hắn, sắc mặt âm trầm nói:
“Tai ngươi điếc rồi hả? Không biết người hôm nay đến Đông Cung tặng cát quả là ai hả?”
Ám vệ nghe vậy mới phản ứng lại, dùng sức bụm miệng lại nói:
“Là Quế ma ma của Khôn Ninh cung, không có ai khác nữa.”
Chuy Vân giờ mới lộ ra một nụ cười, cà la phất phơ nói:
“Nói, đi xem thiếu phu nhân có thích ăn cát quả không.”
Dưới sự phân phó của Thích hoàng hậu, Quế ma ma đích thân đến đưa cát quả. Thế nhưng lại làm cho Trúc Quân và Lan Huyên cảm thấy kinh hãi.
Trúc Quân tâm tình ổn định, sắc mặt như bình thường nhận lấy cát quả. Còn Lan Huyên lại không giữ được bình tĩnh, từ trước lúc còn ở trong cung nàng đã không có tư cách để nói chuyện cùng với Quế ma ma.
Vẫn may trong mắt Quế ma ma đều là cô nương, lúc đưa đưa cát quả đến là mắt nàng giống như dính chặt trên mặt của cô nương. Không những nhìn chằm chằm vào nàng, còn cẩn thận hỏi lại cô nương có thích hay dị ứng với loại đồ ăn nào hay không.
Trong cung nếu ban thưởng đồ ăn, ai còn đi hỏi đối phương ăn có được hay không?
Đặc biệt lại là từ Khôn Ninh cung ban ra, nhận được sự ban thưởng của chủ mẫu trong nội trạch chỉ hận không thể dập đầu tạ ơn, ai còn dám đi bắt bẻ bên trong đồ ăn có vật liệu làm người phát bệnh hay không?
Hành vi hôm nay của Quế ma ma làm Lan Huyên cảm thấy rất kì lạ, nhưng lại không nói ra được là lạ chỗ nào.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nói là hoàng hậu biết thái tử coi trọng cô nương này, nên mới nghĩ cách muốn chuẩn bị tốt mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
Sau khi Dung cô nương gả cho thái tử, hoàng hậu chẳng phải sẽ trở thành mẹ chồng của nàng rồi ư?
“Đây là cát quả mà ngự thiện phòng chuyên môn làm cho Khôn Ninh cung đâu, nguyên liệu bên trong so với bình thường không giống nhau, cô nương nếm thử một miếng xem sao.”
Lan Huyên nói xong, vui mừng khấp khởi mở một hộp màu đỏ ra, bên trong đặt sáu quả hình hoa sen với các loại màu sắc, mùi thơm ngọt nhàn nhạt từ trong hộp bay ra.
Dung Thư nhớ lại ánh mắt nhìn chính mình của Quế ma ma, trái tim hơi trầm xuống.
Nhưng sau một khắc, một đôi con ngươi bình tĩnh đen nhanh phút chốc xuất hiện trước mắt nàng.
Sáng nay lúc Cố Trường Tấn rời thiên điện cũng đã nói qua với nàng rồi, chỉ cần nàng muốn làm Thẩm Thư vậy nàng có thể làm Thẩm Thư cả một đời, ai cũng không thể bắt ép nàng làm người khác.
Chàng đoán hôm nay sẽ có người đến Đông Cung, nên mới nãy lúc rời đi nói với nàng một câu.
Không thể không nói lời của Cố Trường Tấn làm trái tim nặng nề tâm tư của nàng trở nên rõ ràng và thả lỏng hơn.
Lúc nhìn lại cái hộp cũng không còn cảm thấy phiền muộn nữa.
“Một mình ta cũng không ăn được nhiều đến thế.” Dung Thư cầm thấy một quả hình hoa sen màu tím, nhẹ cắn xuống một miếng cười híp mắt nói:
“Còn lại cầm đi phân chia cho người ở Tử Thần Điện thôi.”
Quả vừa vào miệng liền cảm nhận được vị ngọt xốp mềm, mang theo vị thơm nhè nhẹ khoai tím, thơm ngon cực kỳ. Không hổ là món ăn được làm bởi đầu bếp nổi tiếng trong Ngự Thiện phòng.
“Vậy đứa nhỏ đó chắc sẽ thích ăn cát quả trong cung chứ?” Trong xe ngựa, Thích hoàng hậu nhịn không được hỏi một câu.
“Trúc Quân nói tiểu công chúa rất thích ăn loại quả này, cát quả mà hôm nay Ngự Thiện Phòng làm chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của nàng. Lão nô hỏi rõ rồi, tiểu công chúa trước nay chưa từng bị dị ứng, cũng không kén chọn, tính cách cũng rất tốt.”
Quế ma ma liên miên nói.
Bà ta cũng coi như hiểu được vì sao Thích hoàng hậu hôm nay lại đến đó một chuyến.
Đứa nhỏ đó vừa nhìn đã biết là biết không giống, mặt mày giống như hoàng hậu, cái mũi và môi lại giống với Gia Hữu Đế. Giống bọn họ nhưng lại không giống bọn họ.
Thích hoàng hậu cong môi.
“Nàng có hỏi chuyện gì không?”
Quế ma ma nói đến vô cùng vui vẻ, nghe thấy lời của Thích hoàng hậu mới hơi ngừng lại.
Lúc nàng đưa cát quả, Dung Thư chỉ hành lễ một cách chuẩn mực nói lời cảm ơn, từ đầu đến cuối đều hạ mi mắt xuống chưa từng ngẩng lên. Người thủ lễ như cô nương, sao có thể hỏi thứ khác được?
Quế ma ma bật cười nói:
“Thời gian vội vàng, tiểu công chúa lại là người vô cùng quy củ, đâu ra chuyện kịp hỏi lão nô vấn đề gì? Nương nương không cần phải gấp gáp, đợi đến khi tiểu công chúa biết được thân phận của mình rồi, nói không chừng sẽ dính nương nương nói không ít chuyện cũng nên.”
Hoàng hậu nương nương đã ở Khôn Ninh cung hơn hai mươi mấy năm, công phu dưỡng khí từng ngày một tốt lên. Đã lâu rồi Quế ma ma chưa từng nhìn thấy nàng mất bình tĩnh như lúc này.
Bà ta không biết được tay của Thích hoàng hậu đang nắm chặt một viên ngọc trai, cũng không biết Chuy Vân nói với nàng những lời đó.
Thích hoàng hậu chậm chạp gật đầu, càng nắm chặt viên ngọc trai trong tay hơn.
Thích hoàng hậu vừa ngồi xe ngựa ra khỏi thành, trong cung đã có người chuyền tin tức Quế ma ma đến Đông Cung đến Càn Thanh cung;
“Quế ma ma vì chuyện gì mới phải đến Đông Cung?” Gia Hữu Đế bỏ tấu chương xuống, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.
“Nói là vì đưa cát quả sáu màu do Ngự Thiện phòng làm cho thái tử điện hạ,.”
Uông Đức Hải cười nói:
“Tết sơ cửu đều phải ăn cát quả, hoàng hậu nương nương cũng đưa đến cho hoàng thượng một hộp cát quả sáu màu. Hoàng thượng có muốn nếm thử không ạ?’
Gia Hữu Đế lại nhẹ nhàng nhíu mày lại.
Hoàng hậu lo lắng cho Thanh Khê, vì để trị bệnh cho nàng, đến cả Phạm Thanh đại sư của Thái Miếu bà ta cũng mời ra đến đây, vậy mà lại không đưa Tôn viện sử đi cùng.
Thân thể của hắn đúng là do Tôn viện sử điều dưỡng, nhưng so với Thanh Khê thân mang trọng bệnh bây giờ, với cách làm người của hoàng hậu nên đưa Tôn viện sử đi mới đúng.
“Thái tử bây giờ đang ở đâu?”
“Điện hạ sáng sớm đã ra khỏi thành, còn về việc đi đâu, nô tài …không cho người đi nghe ngóng.”
Uông Đức Hải cúi người xuống càng thấp, hoàng thượng đưa dũng sĩ doanh và cẩm ngô vệ giao cho thái tử, Liễu Nguyên chấp chưởng Đông xưởng cũng nghe theo mệnh lệnh của thái tử, hiển nhiên là cực kì tin tưởng thái tử.
Cứ vậy cho đến này, ai cũng không dám dò thám hành tung của thái tử?
Hơn nữa, lấy thế lực hiện giờ của Đông Cung, Ti Lễ Giám dù có nhìn trằm chằm cũng chẳng thu lại được gì. Chớ có trộm gà không được còn mất thêm nắm gạo, ngược lại rước về hiềm khích của thái tử điện hạ.
Gia Hữu Đế nhếch mày nhìn tấu chương được đưa đến vào đêm qua, những thứ này tấu chương gấp hôm qua do bên nội thị Đông Cung đưa đến đang đợi phê duyệt.
Dù có Uông Đức Hải cùng các chấp bút đại thái giám đến, chưa chắc đã phê duyệt xong, ít nhất cũng phải mất hai ngày.
Hai ngày…
Lần này hoàng hậu đến Đại Từ Ân tự hình như cũng mất khoảng hai ngày.
Gia Hữu Đến trầm tư trong phút chốc, bưng chén trà lên rồi từ từ đưa đến bên miệng nhấp môi nói:
“Quý Trung đã đưa người xuất phát chưa?”
Uông Đức Hải trả lời:
“Chuyện Quế ma ma đến Đông Cung là do Quý trưởng ấn sai người đưa tin tức.”
Gia Hữu Đế bỏ chén trà xuống, không hỏi thêm gì cả, cầm lấy tấu chương và bút son lại tiếp tục bận rộn.
Uông Đức Hải ra khỏi tẩm điện để thêm trà, lúc đến còn gọi thêm hai tiểu thái giám hỏi:
“Quý trưởng ấn bên kia có tin tức mới truyền đến chưa?”
Tiểu thái giám lắc đầu nói:
“Nếu có tin tức mới của chưởng ấn đại nhân, con đã sớm nói với dưỡng phụ rồi.”
Uông Đức Hải thở ra một hơi.
“Lúc này không có tin tức mới là một chuyện tốt.”
Tiểu thái giám không hiểu gì cả, cũng biết chuyện không nên hỏi thì đừng nên hỏi, im lặng ngoan ngoãn chạy đi pha trà cho dưỡng phụ.
Chuyện Thích hoàng hậu và Quế ma ma đến Đông Cung, Cố Trường Tấn chỉ biết chậm hơn so với Gia Hữu Đế nửa giờ.
Thường Cát hiếu kỳ hỏi:
“Thích hoàng hậu đến Đông Cung làm gì, rõ ràng chủ tử ở Minh Lộc Viện mà.”
Cố Trường Tấn không tiếp lời, chỉ nhìn về căn phòng phía xa nói:
“Liễu Bình đã chuẩn bị tốt chưa?”
Thường Cát “vâng” một tiếng nói:
“Những ám vệ này của chúng ta chính là những người giỏi dịch dung thuật nhất rồi. Nếu không lại gần thì căn bản nhìn không ra đó không phải là Dung cô nương.”
Trong lúc hai người nói chuyện, hai cỗ xe ngựa đã dừng lại trước Minh Lộc Viện.
Trong tay của Chu ma ma cầm một bình ngọc cổ dài, giọng nói lạnh lùng nói:
“Lát nữa nếu người bên trong dám phản kháng, các ngươi cứ chặn trực tiếp rót rượu.”
Thích hoàng hậu muốn không lộ dấu vết đưa Dung Thư đưa ra ngoài, chỉ với cơ hội ngàn năm có một này sao nàng lại bỏ qua?
Dù quận chủ không phân phó nàng giết cô nương kia thì nàng cũng sẽ ra tay thôi.
Không giết chết cô nương đó, thái tử sao có thể bất hòa với hoàng hậu nương nương được?
Hoàng hậu nương nương lại sao sống trong hối hận suốt cuộc đời sau?
Chu ma ma hít sâu một hơi rồi xuống xe.
Hộ vệ trong Minh Lộc Viện sớm đã ngã ngổn ngang trên mặt đất, cả viện tử chìm trong im lặng. Chu ma ma bưng hũ rượu vội vàng đi qua gió tuyết. “lạch cạch” một tiếng đẩy cửa ra.
Sắc trời xám xịt, trong phòng không đốt đèn mà chỉ mở một cánh cửa sổ.
Cửa sổ bên cạnh giường của quý phi, một cô nương sắc áo son phấn đang ngồi bên cạnh thưởng tuyết.
Nghe thấy động tĩnh bên này, nàng kinh ngạc nhìn sang. Gương mặt khuất trong bóng tối nhìn không rõ thần sắc, từ động tác cuống quýt của nàng ít nhiều có thể nhìn ra được lúc này nàng đang bất an.
“Các người là ai?”
Tỳ nữ đứng bên giường nói với âm thanh run rẩy đứng chặn trước cô nương, giả vờ trấn định nói.
Chu ma ma lười phí lời, cười cười nói:
“Dung cô nương, nô tì họ Chu, là Phượng Nghi nữ quan của Khôn Ninh cung. Hôm nay phụng mệnh hoàng hậu nương nương đến đây giúp ngài ban rượu.”
“Ban rượu? Cô nương nhà ta lại không phạm sai điều gì, hoàng hậu nương nương dựa vào cái gì để hại cô nương?” Một tì nữ khác từ bên khác đi ra, không kiêu không phản kháng nói:
“Hoàng hậu nương nương là một người nhân từ, định là nhóm người gian xảo các người giả mạo ý chỉ của hoàng hậu nương nương. Lạc Yên ta là hộ vệ của Phàm Chu huyện chủ, huyện chủ và Dung cô nương có giao hảo tốt, nếu người dám tới, huyện chủ nhà chúng ta nhất định sẽ cáo lên hoàng thượng trên đó.
Chu ma ma đang lo người không có dũng khí để phơi bày chuyện này, bình tĩnh nhìn Lạc Yên trong phút chốc liền nổi giận nói:
“To gan! Ý chỉ của hoàng hậu nương nương các ngươi dựa vào gì dám hỏi đến!”
Nói xong mới nâng mạnh tay lên nói:
“Động thủ!”
Mấy tên mặc y phục thái giám nhanh chóng tiến lên phía trước, ấn ba người Lạc Yên xuống dưới đất.
Chu ma ma nhìn về phía cô nương bên giường lại nói:
“Dung cô nương, lệnh đường sắp đến Thượng Kinh rồi, nếu ngày hy vọng nàng ta thì không nên phản kháng ý chỉ của hoàng hậu nương nương, ngoan ngoãn uống ly rượu này đi!”
Cô nương trên giường nghe vậy cả người chấn động, bỗng nhiên đứng lên nói:
“Các ngươi chớ làm hại đến nương của ta! Rượu đó, ta uống!”
Chu ma ma mới sắc mặt dịu xuống, ném cho tỳ nữ phía sau một ánh mắt nói:
“Rượu này hoàng hậu nương nương chỉ ban cho mình ngài, ngài chỉ cần ngoan ngoãn uống hết nó, lệnh đường và cả những tì nữ này đều sẽ không xảy ra chuyện.”
Lời vừa dứt, tì nữ đứng bên cạnh Chu ma ma lập tức bưng chén rượu đi về phía “Dung Thư”.
Ánh mắt Chu ma ma nhìn chằm chằm vào nàng, đợi “Dung Thư” uống hết chén rượu vào bụng mới lộ ra một nụ cười hài lòng.
Tất cả những chuyện xảy ra bên trong phòng, đều bị người đứng dưới rừng mai già nhìn hết một cách rõ ràng qua cánh cửa sổ.
Thường Cát có chút kinh ngạc, người bên trong rõ ràng là Liễu Bình, ly rượu độc cũng đã sớm được đánh cháo rồi, vậy sao khí tức của chủ tử càng ngày càng lạnh như băng vậy?
Đôi mắt bình tĩnh lạnh lùng giờ đây đều là sát ý, nhìn vào làm cho Thường Cát cảm thấy một trận hãi hùng khiếp vía.
Dường như dám chắc chắn chén rượu độc kia có thể độc chết được Liễu Bình, nên sau khi Chu ma ma nhìn Liễu Bình uống hết liền dẫn người rời khỏi Minh Lộc Viện.
“Bà ma ma già này cứ vậy mà đi rồi? Còn không thèm xác nhận Liễu Bình là sống hay chết?”
Thường Cát líu lưỡi, ngày thường hắn giết người đều sẽ bổ thêm một đao để trừ hậu hoạn, giống Chu ma ma người này không đợi người trút hơi thở cuối đã rời khỏi rồi, cũng không cẩn thận rồi.
“Thuốc đó xuất phát từ Tây Vực, chỉ chạm môi thì chưa thể chết được, ít nhất cũng phải đau đớn nửa ngày mới chết. Chu ma ma chờ không nổi.”
Cố trường Tấn lạnh mặt nói, Chu ma ma tự tiện đổi thuốc nên lúc về cung ắt sẽ mất mạng. Nên mới gấp gáp trước khi chết đi gặp mặt Vân Hoa quận chúa lần cuối.
Còn hắn đúng lúc muốn Chu ma ma đến Đại Từ Ân tự truyền tin tức cho từ Phức.
“Đưa Liễu Bình theo, chúng ta giờ đến Đại Từ Ân tự, hoàng hậu có lẽ cũng đến nơi rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...