Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Văn Khê nghe được chuyện Cố Trường Tấn đến cung Khôn Ninh gặp Thích hoàng hậu từ Hứa Li Nhi.
Hứa Li Nhi chỉ vô tình nói ra nhưng nàng ấy lại nhớ mãi trong lòng, đợi một lúc lâu cũng không thấy Chu ma ma, nàng ấy nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay sao không thấy Chu ma ma tới?”
Hứa Li Nhi nói: “Hôm qua Quế ma ma thức dậy đi tiểu đêm thì té ngã, Chu ma ma thân với Quế ma ma, lo lắng cả đêm, bây giờ chắc là đi thăm Quế ma ma rồi.”
Văn Khê nghe vậy lại nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Khó có ngày nắng đẹp, Li Nhi, ngươi đẩy ta ra sân phơi nắng đi.”
Văn Khê đi từ chùa Đại Từ Ân đến cung Khôn Ninh, dọc đường đều có Hứa Li Nhi đi cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tính tình Hứa Li Nhi dịu dàng, làm việc thỏa đáng, Thích hoàng hậu cũng rất thích, Văn Khê cố ý kết bạn với nàng, bây giờ quan hệ hai người càng ngày càng thân thiết.
Văn Khê đã nghe rất nhiều chuyện về Cố Trường Tấn từ miệng Hứa Li Nhi, lúc trước Cố Trường Tấn đã giải oan giúp Hứa Li Nhi như thế nào, rồi lại cứu nàng ấy như thế nào, cổ vũ nàng ấy đến làm nữ quan trong cung.
Nàng ấy đã nghe đi nghe lại mấy chuyện này không dưới ba lần.
Hứa Li Nhi nghe nàng ấy nói muốn ra ngoài sân phơi nắng nên vội vàng đồng ý, đỡ nàng ấy ngồi lên xe lăn đi ra ngoài sân.
Bây giờ thân thể Văn Khê đã dần chuyển biến tốt, nhưng vẫn mềm mại vô lực như cũ, đi đường không được bao lâu, đi ra khỏi cửa còn phải dùng xe lăn.
Bình thường khi đi ra ngoài, nàng ấy cũng sẽ đi loanh quanh trong sân bên cạnh, nhưng bây giờ biết Cố Trường Tấn ở bên cạnh, mà Chu ma ma lại không ở đây, trong lòng nàng ấy không nhịn được mà dao động.
Đã gần hai năm nàng ấy không gặp Cố Trường Tấn, cho dù hôm nay có thể gặp chàng trong gia yến nhưng cũng không nói được mấy câu. Trước mắt bao người nàng ấy không thể để lộ ra manh mối.
“Chúng ta đi ra chính điện đi.” Nàng ấy nhẹ giọng nói: “Chỉ dừng lại ở góc cửa bên ngoài đại sảnh.”
Cửa chính điện và sảnh phụ thường được cung nữ sử dụng, các quý nhân hiếm khi sẽ tới đó, chủ yếu là đi qua cửa tròn ở phía trước.
Hoàng hậu nương nương rất nhanh sẽ dẫn Văn cô nương làm nghĩa nữ, nàng ấy là quỹ nữ, đi cửa phụ kia có chút không thích hợp.
Nhưng Hứa Li Nhi cũng không chần chừ, vô cùng thông mình đẩy chiếc xe lăn đến cửa phụ.
Hôm nay trong cung sẽ mở yến tiệc, cung nhân trong cung Khôn Ninh làm không ít việc, ngoại trừ hai tỳ nữ và hai nội thị ở trong đại sảnh hành lang thì xung quanh không có người.
Văn Khê nhìn chằm chằm cửa đại điện một lúc, không biết qua bao lâu, nghe thấy một tiếng “kẽo kẹt”, một bóng người cao lớn bước qua ngưỡng cửa, đi ra từ bên trong.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu xuống đỉnh đầu, bóng dáng người kia vẫn giống như trong hồi ức của nàng ấy, ánh mắt lạnh lùng, mi cốt cao long, đôi môi mỏng hơi mím lại đầy sắc bén, mang theo cảm giác người sống chớ lại gần.
Nhưng nếu nhìn kỹ, nam nhân trước mắt dường như hơi khác so với trước đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không biết có phải vì bộ lễ phục màu tím uy nghiêm, cao quý hay không mà Văn Khê lại cảm thấy trên người Cố Trường Tấn có một vẻ uy nghiêm không thể giải thích được.
Nàng ấy ở cách cửa rất xa, Văn Khê vốn tưởng rằng Cố Trường Tấn sẽ không chú ý đến động tĩnh ở bên này.
Nhưng nam nhân mới đi được vài bước đã dừng lại, nhìn về phía này.
Trong lòng Văn Khê căng thẳng, sau đó lại giật nảy mình, hé môi, có chút chờ mong nhìn nam nhân trước mặt.

Cố Trường Tấn bình tĩnh thu hồi ánh mắt, xoay người sải bước rời đi.
Khóe miệng Văn Khê mấp máy.
Từ nhỏ nàng ấy đã quen với sự lạnh nhạt của chàng, lúc vừa mới quen cảm thấy chàng nhìn nàng ấy giống như người xa lạ, trong lòng có chút chua xót.
Chàng có biết nàng ấy đã trả giá bao nhiêu vì chàng không?
Để làm giả nốt chu sa trên đầu vai, nàng ấy đã chịu đau nhờ An ma ma châm hàng trăm mũi kim lên vai, lúc đó nàng ấy mới sáu bảy tuổi.
Vì để giả làm con gái của Thích Hoàng hậu, năm chín tuổi nàng ấy đã bắt đầu uống thuốc độc để có thể đường đường chính chính lưu lại trong cung, giúp chàng một tay, diệt trừ Gia Hữu Đế và Thích hoàng hậu.
Văn Khê hít một ngụm khí lạnh, nhắm lại nâng mí mắt, sau đó lại trở về bộ dáng yếu ớt vô hại kia.
“Người nói đêm ngươi bị người hành thích, điện hạ dẫn ngươi tới Tùng Tư Viện.” Văn Khê chậm rãi xoay đầu, nhìn Hứa Li Nhi dịu dàng nói: “Vậy lúc đó ngươi đã gặp Đại cô nương nhà họ Dung ở Tùng Tư Viện sao?”
Tay Hứa Li Nhi vô thức nắm chặt lại: “Tất nhiên là gặp được, ngày hôm đó là nhờ Dung cô nương sắp xếp chỗ ở cho Li Nhi, ngày thứ hai cũng là Dung cô nương tiễn Li Nhi lên xe ngựa.”
Văn Khê “ừm” một tiếng: “Điện hạ và nàng… rất yêu nhau sao?”
“Li Nhi và Dung cô nương chỉ gặp nhau có hai lần, quả thật không biết rõ về chuyện của điện hạ và Dung cô nương.” Hứa Li Nhi nhìn xung quanh, do dự nói: “Nghe người trong phủ nói, khi đó điện hạ vẫn luôn ở trong thư phòng.”
Nói xong lời này thì nàng ấy không hỏi nữa.
Văn Khê cũng không hỏi nữa, nàng ấy chỉ cần một câu vậy là đủ rồi.
An ma ma cũng nói với nàng như vậy, Trường Tấn vẫn luôn chia phòng ngủ, hai người còn chưa từng động phòng.
Nếu thật sự thích một người sao có thể lạnh nhạt như vậy?
Chắc Trường Tấn ca ca cầu hôn nàng ta là vì có âm mưu gì đó.
Sau khi Cố Trường Tấn rời khỏi cung Khôn Ninh thì tranh thủ quay trở lại Đông Cung.
Dung Thư biết hôm nay ở trong cung có mở yến tiệc, cho nên tưởng rằng cả ngày sẽ không gặp chàng.
Hai ngày trước, chàng dẫn theo mấy người đi gõ bùa đào ở điện Tử Thần, treo đèn lồng, giăng đèn kết hoa trong toàn bộ điện Tử Thần, trang hoàng xanh đỏ.
Chàng nói với nàng năm nay sẽ cùng nhau đón giao thừa.
Bây giờ người ta rất chú trọng đến lúc đón giao thừa, giữ tuổi bình an, sống lâu khỏe mạnh.
Dung Thư còn muốn sống hàng chục hàng trăm năm, đương nhiên cũng chuẩn bị để đón giao thừa, nhưng nàng cũng không cần Cố Trường Tấn ở cùng, trong điện Tử Thần có nhiều người, thiếu đi chàng cũng không sao.
Vì thế nàng nói: “Ta có Trúc cô cô và Lang Huyên đi cùng, điện hạ không tới cũng không sao.”
Cố Trường Tấn đang gõ bùa đào, nghe vậy liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt “ừm” một tiếng.
Trúc Quân nói với Dung Thư, hôm nay Cố Trường Tấn phải ở lại cả đêm trong cung, sáng sớm ngày mai còn phải dựa theo giờ của Khâm Thiên Giám đi tế tổ, nếu không sai thì đêm ngày mai mới gặp lại.

Không nghĩ tới chàng mới đi nửa ngày đã về.
“Sao điện hạ lại quay về rồi?”
Dung Thư đi từ trong phòng ra, ánh mắt dừng trên người chàng, không khỏi dừng lại.
Hôm nay chàng đi sớm, đây vẫn là lần đầu nàng nhìn thấy chàng mặc y phục hoàng gia. Làn da của chàng màu trắng, vóc người cao lớn, mặc một bộ mão bào màu tím sẫm thêu mãng xà ngũ trảo khiến chàng trông cực kỳ cao quý tuấn mỹ.
Rất hiếm khi một người bình thường có thể mặc được những bộ y phục sặc sỡ như vậy, nhưng chàng mặc bộ y phục như thế lại vô cùng thích hợp, còn phù hợp hơn những quan phục chàng từng mặc.
“Một giờ sau yến hội mới bắt đầu, ta trở về ở với nàng nửa canh giờ.” Cố Trường Tấn nói: “Như vậy thì cũng xem như là chúng ta cùng nhau đón giao thừa.”
Gia yến năm nay tổ chức ở cung Càn Thanh, Đông cung ở phía đông nội thành, từ Đông cung đi cung Càn Thanh đi nửa canh giờ có lẽ không đủ.
Người này quen thận trọng, vừa nãy trong lòng nàng còn đang khen hắn mặc quan phục vô cùng đàng hoàng, nhưng không ngờ bây giờ lại lỗ mãng như vậy.
Dung Thư nhìn bầu trời hiếm khi quang đãng, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: “Điện hạ, một khắc nữa đi cung Càn Thanh là tốt nhất, không thể để hoàng thượng và hoàng hậu chờ người…”
Khóe môi Cố Trường Tấn khẽ cong lên, chàng gật đầu nói: “Ta mang rượu Đồ Tô tới, uống xong sẽ trở về.”
Bỏ qua năm cũ cần phải uống rượu Đồ Tô, ăn xong uống rượu Đồ Tô thì mới có thể thoát khỏi bệnh tật và tai họa trong năm tới.
Năm ngoái hai người cùng nhau uống rượu Đồ Tô, đêm đó Dung Thư nhận được thư của Mục Nghê Tinh, quyết định cùng bàn bạc chuyện hòa ly với Cố Trường Tấn nên đến thư phòng tìm chàng.
Đêm đó Dung Thư không chỉ uống rượu Đồ Tô, mà còn có rượu xin lỗi.
Cố Trường Tấn cũng nghĩ đến đêm giao thừa năm ngoái, nâng vò rượu trong tay lên nói: “Rượu Đồ Tô năm nay là ta xin lỗi nàng.”
Đường đường là thái tử Đông Cung mang rượu tới muốn xin lỗi một cô nương, đâu là chuyện mà bọn tỳ nữ ở điện Tử Thần có thể xem sao?
Đương nhiên là không thể, ngay từ khi Cố Trường Tấn mang rượu vào, Trúc Quân đã vội vàng dẫn người lui xuống. 
Đối với lời xin lỗi của chàng, Dung Thư thực sự không thể hiểu được.
“Tại sao lại muốn chuộc lỗi với ta?”
Cố Trường Tấn nói: “Tất nhiên là phải trả lại rượu xin lỗi năm ngoái của nàng. Chuyện ta cưới nàng không phải là lỗi của nàng, nàng cũng chưa từng làm chuyện gì sai, ly rượu kia nàng không cần uống.”
Chàng vừa nói vừa chậm rãi rót một ly rượu, nhìn Dung Thư, chậm rãi uống cạn, sau đó lại rót một ly rượu khác.
Dung Thư vội vàng bắt chước bộ dáng năm ngoái của chàng, vươn ngón tay đè lại cốc của chàng, nói: “Cố Trường Tấn, năm ngoái ta chỉ uống có một ly.”
Cố Trường Tấn lại tiếp tục rót, chất lỏng lạnh lẽo từ đầu ngón tay Dung Thư trượt xuống, tí tách rơi vào trong cốc.
“Ly rượu thứ hai này là bởi vì chuyện hòa ly, ta đã thất hứa. Dung Thư, nàng biết, ta không thể nói lời từ biệt với nàng.”

Cố Trường Tấn lại cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm vò rượu rót đầy một ly khác.
“Chén thứ ba là do ta không bảo vệ tốt nàng, để nàng phải chịu đau đớn, oan ức.”
Giọng nói của nam nhân bị rượu ngâm qua làm khàn đi, chàng nhìn nàng, ánh mắt giống như làn nước từ từ chảy qua khuôn mặt nàng.
Uống hết ba chén rượu, ánh mắt chàng vẫn trong trẻo như cũ.
Dung Thư nhẹ nhàng cụp mắt xuống.
Cố Trường Tấn đặt chén xuống, lại nói sang chuyện khác: “Buổi tối trong cung bắn pháo hoa, sẽ có người dẫn nàng đi Diễn Võ Trường xem, nơi đó trống trải nên có tầm nhìn rất tốt.
Dung Thư “ừm” một tiếng, nhìn chàng nói: “Qua một khắc rồi.” Đây là đang thúc giục chàng rời đi.
Cố Trường Tấn cong môi dưới: “Có khăn tay không?”
Dung Thư giật mình, nhìn bàn tay ướt đẫm do mới rót rượu của mình, yên lặng lấy khăn tay bên hông ra.
Cố Trường Tấn không lấy khăn tay, chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Cảm tạ” rồi nhấc chân rời khỏi điện Tử Thần.
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng chàng nữa, Dung Thư mới hoàn hồn lại, còn chưa trả khăn che mặt cho nàng.
Nàng thẫn thờ nhìn những chén rượu rỗng trên bàn, thất thần một lúc.
Giờ Thân sáu khắc, trong cung Càn Thanh vang lên tiếng trống, yến hội bắt đầu.
Chỉ thấy bên dưới chiếc ngai vàng được bày đầy những món ăn tinh xảo và sang trọng, trên bàn tiệc có tổng cộng 109 món, bao gồm món nguội, món nóng, món bún và món canh.
Gia Hữu Đế ngồi ở chính diện, hoàng hậu và thái tử ngồi ở bên trái và bên phải, bên dưới là Hình quý phi, Thuận Vương, Thuận Vương phi, hai phi tần không con, Hoài An thế tử và Văn Khê.
Gia Hữu Đế liếc thấy chỗ ngồi cuối cùng bên cạnh Tiêu Hoài An, vẫy tay nói: “Thêm một cái ghế bên cạnh Thái Tử, để Hoài An ngồi bên cạnh Thái Tử."
Gia yến mấy năm vừa rồi, Tiêu Hoài An luôn ngồi ở cuối cùng, có lúc Gia Hữu Đế muốn đổi chỗ, nhưng hắn vẫn từ chối.
Nhưng bây giờ hắn chỉ nhìn Cố Trường Tấn, không từ chối, chợt ngoan ngoãn đi theo phía sau Uông Đức Hải, ngồi xuống bên cạnh Cố Trường Tấn.
Gia Hữu Đế lại nhìn Vân Khê đang ngồi trong góc.
Cô nương trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ triều phục màu tím khói thêu hoa thu hải đường, ngoại trừ ngoan hiền ra còn có một chút yếu đuối đáng thương.
“Khê Nhi tới ngồi bên cạnh Hoàng Hậu đi.” Gia Hữu Đế khẽ cười nói: “Con đã cứu Hoàng Hậu ở Đại Từ Ân, từ hôm nay trở đi con là nghĩa nữ của Hoàng Hậu, quận chúa Thanh Khê.”
Đây là chuyện Thích Hoàng hậu đã thương lượng với Gia Hữu Đế, lấy danh nghĩa Văn Khế cứu mình mà ban phong hào quận chúa cho nàng ấy.
Gia Hữu Đế vừa dứt lời, khuôn mặt gầy gò của Ôn Khê lập tức lộ ra một chút kinh hoảng, hai mắt hạnh nhân khẽ mở, vô cùng bất đắc dĩ nhìn về phía Thích Hoàng hậu.
Ánh mắt Thích hoàng hậu ánh mắt mềm nhũn, nói: “Còn không mau tạ ơn, đi đến bên người bổn cung?”
Lúc này Văn Khê mới đứng dậy tạ ơn, ngồi xuống bên cạnh Thích hoàng hậu, ánh mắt bí mật lướt qua Cố Trường Tân đang ngồi đối diện.
Cố Trường Tấn luôn rũ mắt xuống, sắc mặt bình tĩnh.
Chỉ có Tiêu Hoài An ngồi bên cạnh nhìn thấy từ ống tay áo của chàng lộ ra một góc vải, trên đó có thêu chữ “Chiêu”, mới vừa rồi Hoàng bá phụ phong danh hiệu quận chúa cho Thanh Khê, đầu ngón tay của Thái Tử vẫn luôn vuốt vẻ chữ kia trên khăn.
Tiêu Hoài An luôn rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, hắn cảm thấy Thái Tử giống như đang nhẫn nhịn chuyện gì đó.
Yến tiệc trong kinh thành cũng được xem như yến tiệc trong gia đình, nhưng nó khác với yến tiệc trong nhà của mọi người.

Dường như mỗi người đều đang đeo một chiếc mặt nạ, ai cũng yên lặng ngoan ngoãn, cung nhân chờ ở một bên thậm chí còn thở rất nhẹ.
Sắc trời dần tối.
Cung nhân bắt đầu dọn cơm, tất cả ngồi lên kiệu, đi đến cửa Đông Hoa.
Lúc này bên trong cánh cửa Đông Hoa có hàng chục pháp đài nghi lễ ca nhạc, giờ Tuất vừa đến, Gia Hữu Đế ra lệnh một tiếng, chuông trống lập tức vang lên, ánh lửa bay lên trên không, “ầm ầm ầm” nở rộ trong màn đêm.
Mấy năm trước, pháo hoa đêm giao thừa chủ yếu được bắn trong hành quán, nhưng năm nay, Thái Tử đã ra lệnh cho Lễ Bộ chuyển giàn pháo hoa đến Cổng Đông Hoa.
Người khác đều nói rằng chàng sợ Gia Hữu Đế làm lụng vất vả, khen chàng có lòng hiếu thảo.
Chỉ có bản thân chàng biết, chỉ vì cổng Đông Hoa gần Đông Cung nhất. Nếu bắn pháo hoa ở đây, nàng xem có thể sẽ vui hơn một chút.
Dung Thư quả thật xem vô cùng vui vẻ.
Nàng đang ngồi trên con dốc đầy tuyết của Diễn Võ Trường lúc pháo hoa nổ và tiếng chào vang lên.
Lúc trước khi nàng xem pháo hoa ở hẻm Ngô Đồng hay phố Kỳ Lân luôn có cảm giác rất xa xôi, nhưng hôm nay màn pháo hoa lộng lẫy khác thường này dường như đang nở rộ trên đầu nàng, giơ tay là có thể với tới.
Pháo hoa năm nay có phần khác so với những năm trước.
“Màn pháo hoa vừa rồi, ngươi nhìn giống cái gì?” Nàng không nhịn được kéo Lan Huyên lại, hỏi.
Đôi mắt của Lan Huyên vẫn nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm, nghe vậy thì nói: “Nô tỳ nhìn thấy giống như một con chuột đồng có cái đuôi vô cùng mềm mại.”
Nhưng Dung Thư cong mắt cười: “Đó không phải chuột đồng, mà là chuột chũi.”
Mấy tỳ nữ trong Đông cung rất thích xem pháo hoa, cả nhóm không trở về nhà cho đến khi ánh lửa cuối cùng hoàn toàn tắt ngấm trên bầu trời.
Hôm nay điện Tử Thần được bao phủ bởi lồng khói và đèn gạc, khắp nơi là cây lửa và hoa bạc, giống như một biển ánh sáng.
Giao thừa qua đi, Dung Thư lại uống một chén rượu Đồ Tô, ôm gối hình trăng lưỡi liềm nằm trên giường Bạt Bộ.
Cũng không biết nàng đã ngủ bao lâu, đang lúc mê man thì bên ngoài đột nhiên có một bóng người lắc lư.
Dung Thư vội vàng ngồi dậy, xỏ giày xuống giường, nhẹ nhàng vén bức màn bông ra.
Nhìn thấy nam nhân đứng bên ngoài, nàng nhất thời có chút hoang mang, không biết mình có bị lóa mắt hay không.
Trúc Quân nói tối nay chàng phải ở lại trong cung, như thế mới không chậm trễ giờ lành, đi cùng Gia Hữu Đế và Thích hoàng hậu đến Thái Miếu.
Sao lúc này chàng lại xuất hiện ở điện Tử Thần?
“Sao bây giờ ngài đã quay lại rồi?” Lời vừa nói ra khỏi miệng đã cảm thấy quen thuộc, lúc buổi chiều nàng cũng hỏi y như vậy.
“Ta đột nhiên nhớ tới ta còn nợ nàng một ly rượu xin lỗi.” Cố Trường Tấn vẫn mặc y phục màu tím sẫm, nhưng giọng nói đã khàn hơn lúc trước, ánh mắt nhìn nàng sâu thẳm như biển đêm. 
Qua ngày hôm nay, Văn Khê sẽ đoạt lấy thân phận của nàng.
Nàng rõ ràng là cành vàng lá ngọc, nhưng sau ngày hôm nay, nàng chỉ có thể là Dung Thư. Vì chỉ có khi nàng là Dung Thư, cả đời đều là Dung Thư mới có thể lần nữa kết làm phu thê với Cố Trường Tấn.
“Dung Chiêu Chiêu, ta còn nợ nàng một ly rượu xin lỗi.” Chàng nói lại lần nữa.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui