Vốn dĩ Dung Thư dự định ngày chín tháng mười hai khởi hành đi Dương Châu.
Chuy Vân đã bí mật sai người trông chừng Đàm Trị, ngay cả Trương ma ma đang hôn mê bất tỉnh cũng đã sai người trông coi.
Dung Thư cũng biết chuyện của Thẩm gia đã kết thúc, liền sai người chuẩn bị xe ngựa, thu dọn lại Minh Lộc Viện, rồi đi đến Dương Châu gặp mặt Thẩm Nhất Trân.
Chỉ là trước đêm xuất phát, Cố Trường Tấn lại đột nhiên đến.
"Nương của nàng và Lộ bổ đầu đem theo thương đội của Thẩm gia đến Thượng Kinh, bây giờ nàng đi đến Dương Châu có lẽ sẽ không gặp được nương của nàng."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chàng đi đến đây rất vội vàng, nên ngay cả áo choàng chàng cũng không khoác vào, trên người chỉ mặc thường phục màu đen, trên y phục có thêu mãng long ngũ trảo. Y phục mỏng manh đã bị ướt một mảnh, đó là vết tích của tuyết bị tan ra.
Mặc dù giọng nói của chàng vẫn trầm và bình tĩnh như mọi khi, nhưng Dung Thư vẫn có thể nhìn thấy sự lo lắng và ngưng trọng trong mắt chàng.
"Xảy ra chuyện gì?" Dung Thư hỏi trong vô thức: "Có phải bên phía a nương xảy ra chuyện không?"
"Không, nương của nàng vẫn bình an vô sự. Hoài Châu đã đóng cửa thành vì tuyết rơi quá nhiều, những người qua đường đều bị mắc kẹt trong thành. Triều đình đã phái người tới cứu viện, Liễu công công và Hồ đại nhân tả phó đô ngự sử của Sát Viện đã đi rồi, qua thêm mấy ngày nữa, bọn họ có thể rời khỏi Hoài Châu."
Dung Thư vẫn không yên tâm: "Bọn người Liễu công công khởi hành được bao lâu rồi? Nếu bây giờ ta xuất phát, có thể đuổi kịp bọn họ không?"
Cố Trường Tấn không có đáp lời nàng, chàng chỉ là nhìn Dung Thư, hỏi gằn từng chữ : "Dung Thư, nàng tin ta không?"
Dung Thư giật mình, nhất thời bị câu hỏi của chàng làm cho bối rối.
Ngây người trong chốc lát, mặc dù không biết chàng hỏi vấn đề này là có ý gì, nhưng nàng vẫn là thành thật nói: "Ta tin."
Cố Trường Tấn chậm rãi cười nói: "Vậy đêm nay nàng theo ta trở về Đông Cung, Liễu Nguyên sẽ trực tiếp đưa nương của nàng đến Đông Cung."
Đến Đông Cung?
Dung Thư hơi nhíu mày: "Nếu như điện hạ cảm thấy ta rời Thượng Kinh đi tìm nương của ta là quá lỗ mãng, vậy ta liền ở Minh Lộc Viện chờ nương của ta, không cần đi Đông Cung."
"Không được." Cố Trường Tấn lắc đầu, "Tuy rằng hôm đó Uông Đức Hải vẫn chưa tuyên chỉ, nhưng những người thông minh, đều đã đoán được đó là thánh chỉ ban hôn, bây giờ chuyện ta cầu hôn Dung đại tiểu thư của Dung gia ở phố đông đường Kỳ Lân, ai nấy đều biết, Tiêu Phức nhất định sẽ thăm dò được tin tức này, với thủ đoạn của bà ấy, nhất định sẽ xuống tay với nàng."
Dung Thư cau mày nhiều hơn.
Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn không thể hiểu được mình và Tiêu Phức có mối thâm thù đại hận gì, Trương ma ma là người của bà ấy, ly rượu độc kiếp trước có thể là do bà ấy làm.
"Tại sao bà ấy lại hận ta như vậy?" Dung Thư nghi hoặc nói: "Đàm Trị nghe theo lệnh bà ấy, bà ấy giết ta chỉ khiến a nương và Đàm Trị trở mặt, bà ấy không sợ a nương sẽ thay ta báo thù, đem Đàm Trị đuổi ra khỏi Thẩm gia sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bởi vì bà ấy không cho phép ta thích nàng, hoặc nên nói là, bà ấy không cho phép ta thích bất kỳ người nào." Cố Trường Tấn bình tĩnh nói: "Có lẽ là vì chuyện của thái tử Khải Nguyên, từ nhỏ Tiêu Phức đã dạy dỗ ta không được tin bất kỳ ai, và cũng không được thích bất cứ ai. Chính vì thế, chỉ cần là cô nương mà ta thích, bà ấy đều sẽ không bỏ qua."
Nói xong những lời như vậy, mà mặt chàng không đỏ tim không đập nhanh, nhìn nàng bằng ánh mắt thẳng thắn.
Nhất thời Dung Thư không có gì để nói, sau đó nghe chàng hỏi tiếp: "Nàng còn nhớ A Truy không?"
A Truy?
Một số hình ảnh lướt qua tâm trí của Dung Thư.
Trên giường bạt bộ của Tùng Tư viện, bức màn thêu hoa lựu đang nở lặng lẽ buông xuống.
Trong phòng không thắp đèn, trong bóng tối, nam nhân dùng ngón tay mảnh khảnh thô ráp vuốt ve lông mày, mắt của nàng, nói với nàng: "Ta luôn muốn mang A Truy trở về núi Phù Ngọc, Chiêu Chiêu, sau này chúng ta sẽ cùng nhau đưa A Truy trở về núi Phù Ngọc."
A Truy chỉ là một chú chó lớn lên cùng chàng từ nhỏ.
Con chó này đã từng cứu mạng Cố Trường Tấn khỏi miệng sói, cho dù thân thể của nó đầy vết thương cũng không chịu chạy trốn, cuối cùng bọn họ, một người một chó cùng nhau giết chết con sói đó.
Dung Thư cụp mi, khẽ "ừm" một tiếng.
Cố Trường Tấn tiếp tục nói: "Tiêu Phức đã buộc ta phải tự tay giết chết A Truy."
Dung Thư ngẩng đầu nhìn chàng.
Cố Trường Tấn tiếp tục: "Cho nên, ta dám khẳng định, Tiêu Phức sẽ xuống tay với nàng."
Dung Thư mím chặt môi dưới.
Chàng đã phái rất nhiều người ở bên cạnh để bảo vệ nàng, gần ở Minh Lộc Viện có ít nhất hàng chục Kim Ngô Vệ canh gác cả đêm lẫn ngày, sau khi bọn họ đến đây, ngay cả tiếng thú hoang gầm rú trong rừng sâu cũng biến mất.
Theo lý thì ở nơi đây sẽ rất an toàn.
Hơn nữa, từ ngày chàng cầu hôn đến nay cũng khá lâu rồi, sao chàng sớm không đến muộn không đến, ngay lúc này lại đến?
Người chàng đề phòng thật sự chỉ có một mình Tiêu Phức thôi sao?
Dung Thư cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đang nghĩ ngợi, thì Cố Trường Tấn lại nói: "Chờ nương của nàng đến, ta sẽ phái người đưa nàng và nương của nàng đi Dương Châu hoặc là Đại Đồng."
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Dung Thư càng lúc càng mãnh liệt, nàng biết có thể khiến cho Cố Trường Tấn cẩn thận như vậy, nhất định tình hình thật sự rất khẩn cấp.
Vì vậy nàng không chần chờ nữa, nói nhanh: "Ta đi thu dọn hành lý."
Việc Đông Cung có một khách quý, hầu như ở Thượng Kinh không một ai biết.
Ngay sau khi Dung Thư vừa rời đi, ngày tiếp theo Minh Lộc Viện liền xuất hiện một nữ tử khác có ngoại hình rất giống với Dung Thư; Doanh Nguyệt, Doanh Tước và Lạc Yên đều ở lại Minh Lộc viện, chỉ có Liễu Bình là không thấy bóng dáng.
Cố Trường Tấn an bài cho Dung Thư trong Tử Thần điện.
Tử Thần Điện là tẩm điện của Cố Trường Tấn, nhưng Dung Thư lại không hề biết, khi cùng hai cung nữ bước vào trong điện, vừa bước vào trong phòng chân nàng như đông cứng tại chỗ.
Bày trí trong căn phòng này giống hệt như ở Minh Lộc Viện.
Cùng một chiếc giường bạt bộ làm bằng gỗ hoàng hoa ly, trên đó chạm khắc mười hai con vật tốt lành, cùng một bức màn được thêu hoa thạch lựu, cùng một bàn trang điểm được làm bằng gỗ lim, ngay cả gương lược trên bàn trang điểm cũng giống nhau.
Chỉ là nội sảnh này lớn hơn nhiều so với Minh Lộc Viện, những đồ trang trí này cũng không chiếm bao nhiêu không gian, cho nên còn có một thư phòng khác được làm chính từ gỗ đàn hương và bình phong làm bằng đá bão cổ thạch, và rất giống với thư phòng ở hẻm Ngô Đồng.
Điểm khác biệt duy nhất là trên tường của thư phòng treo bốn bức tranh, trên bức tranh còn chữ: “bốn mùa có lệnh”.
Dung Thư nhìn bốn bức tranh tương ứng với xuân hạ thu đông, trầm mặc hồi lâu.
Những bức tranh này đều là kiếp trước nàng vẽ ở trong thư phòng, khi đó chàng vùi đầu vào công văn, còn nàng thì vẽ, không cần lời nói, nhưng cảm thấy năm tháng thật yên bình.
Đáng tiếc sau này chàng đã gỡ những bức tranh này xuống, nàng cũng không còn đến thư phòng ở cùng chàng nữa.
Nàng đã quen với việc vẽ theo ý mình muốn, nghĩ đến gì thì vẽ đó, vẽ bất cứ thứ gì xuất hiện trong đầu, không bị gò bó như thiên mã hành không.
Tranh này đến cả nàng muốn một bức trong số đó cũng không hề dễ dàng gì, sao chàng lại có thể phục khắc những bức tranh mà nàng đã từng vẽ được chứ?
Lúc chàng và nàng nhìn nhau, nàng thất thần làm rơi một giọt mực trên bức tranh, cũng được tái hiện chính xác.
"Những bức tranh này… là do ai vẽ?” Nàng bàng hoàng hỏi.
Hai cung nữ nghe nàng hỏi, lập tức lắc đầu nói: "Nô tỳ không biết."
Thật ra không cần hỏi, Dung Thư cũng biết là do ai vẽ.
Trước giờ người đó không thích vẽ, chàng làm sao khôi phục hoàn toàn những bức tranh mà kiếp trước nàng đã vẽ.
Chàng đã xem lại bao nhiêu lần?
Đã vẽ lại bao nhiêu lần?
Hai cung nữ thấy Dung Thư không nói chuyện, người cung nữ lớn tuổi hơn suy nghĩ một chút rồi cung kính nói: "Dung tiểu thư, có muốn nô tỳ đi hỏi Trường sử đại nhân hay không?"
Tẩm điện của thái tử điện hạ do Trường sử đại nhân đem người trang trí lại, chắc chắn sẽ biết là ai vẽ bốn bức tranh này.
"Ngươi không cần hỏi." Dung Thư cười nói: "Ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi."
Nàng nhìn xung quanh và lại hỏi: "Bình thường, tẩm điện này có người ở không?"
Người cung nữ lớn tuổi tên là Trúc Quân, là chưởng sự cung nữ ở Đông cung, suy nghĩ một chút rồi nói thật: "Đây là tẩm điện của thái tử điện hạ, bình thường điện hạ thích ở một mình trong tiểu thư phòng để làm việc, còn nghị sự thì ở đại thư phòng. Mọi thứ trong này, chỉ có hai nội thị của ngài ấy mới được vào, hai người nô tỳ là lần đầu tiên được vào nội điện."
Đang lúc nói chuyện, đột nhiên có giọng nói ở bên ngoài cửa sổ lăng hoa có hình tam giao lục giác (1).
Trúc Quân vội vàng nói: "Dung tiểu thư, để Lan Huyên hầu hạ người thay y phục trước, nô tỳ đi ra ngoài xem thử người nào lại không có mắt mà lại huyên náo ở đây."
Hôm nay gió to tuyết rơi dày đặc, váy của Dung Thư dính một lớp tuyết, bị địa long trong phòng hong khô, lớp tuyết đều hóa thành nước, ướt sũng dính vào mắt cá chân, vì vậy nàng gật đầu nói. nói: "Trúc cô cô cứ đi làm chuyện của mình, chỗ ta có Lan Huyên cũng đủ rồi."
Trúc Quân cung kính lui lại, rời khỏi nội điện, đi xuyên qua hành lang và đi về phía tiểu hoa viên đối diện với cửa sổ lăng hoa.
Trong tiểu hoa viên trồng mấy cây hồng đậu sam, lúc này, có mấy cung nữ đang cười nói dưới gốc cây, trên cây có treo mấy chiếc lồng gỗ nhỏ.
Trúc Quân liếc nhìn những chiếc lồng gỗ nhỏ đó và hỏi: "Đây là cái gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...