Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Trong tháng tiếp theo, cả người bà ấy mơ màng, sau khi tỉnh dậy mới biết bản thân mình bị chảy máu đầm đìa sau khi sinh, thật vất vả mới cứu được trở về.
Việc đầu tiên Thẩm Nhất Trân làm sau khi tỉnh dậy là nhìn hài tử của mình, lúc đó Chu ma ma ôm Chiêu Chiêu tiến vào, lúc đó Chiêu Chiêu cực kỳ yếu ớt, khóc như một con mèo con.
Khi ở trong vòng tay của bà ấy, nàng liền mở bàn tay ra và nắm chặt ngón tay cái của bà ấy, chẹp chẹp cái miệng nhỏ.
Trong nháy mắt, Thẩm Nhất Trân dường như đang nghĩ tới cái gì đó, bà ấy nghiến răng nghiến lợi nói: “Khi Chiêu Chiêu bốn tuổi, những lời đồn đại trong Hầu Phủ là do huynh và Trương ma ma tạo ra?”
Đàm Trị do dự nói: "Đúng vậy, huynh sợ muội với đứa trẻ đó có giao tình quá sâu, sau này biết sự thật thì sẽ đau lòng, cho nên huynh mới đuổi nó ra khỏi Hầu Phủ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa dứt lời, Đàm Trị cảm thấy một luồng gió thổi thẳng về phía cửa, một cái tát giáng mạnh vào má phải của ông ta.
Thẩm Nhất Trân lắc tay: "Vậy Chiêu Chiêu là hài tử của ai? Từ khi nó sinh ra, huynh đã sắp xếp Trương ma ma ở bên cạnh nó, huynh muốn giết nó sao?"
“Huynh không biết nó là hài tử của ai.” Đàm Trị thấp giọng nói: “Huynh chỉ biết đứa nhỏ này sớm muộn gì cũng sẽ rời xa muội.”
Khi đó, quận chúa yêu cầu phải cho Chiêu Chiêu một danh phận giả, vừa lúc Trân nương mang thai, vốn muốn tráo đổi hai đứa trẻ, nhưng không nghĩ đến việc Trân nương lại sinh ra một đứa trẻ chết non. Thế nhưng cũng không vấn đề gì, Đàm Trị hầu như không tốn chút công sức nào, ông ta đã bảo Trương ma ma ôm Chiêu Chiêu đến bên người Trân nương, tiện thể che lấp bí mật này của mình.
Chỉ là ông ta không muốn sau này Trân nương phải buồn bã đau khổ, nên mới sắp xếp cho Chiêu Chiêu đến Dương Châu Phủ.
Thẩm Nhất Trân rút một chiếc kẹp tóc bằng vàng từ búi tóc, đâm vào cổ Đàm Trị và nói: "Rốt cuộc cuối cùng là ai hại chết Chiêu Chiêu? Đàm Trị, nếu hôm nay huynh không nói cho ta biết, ta sẽ giết chết huynh!"
Có một cơn đau nhói ở cổ, sau đó những giọt máu chảy ra từ đầu chiếc kẹp tóc.

Đàm Trị hoảng sợ nói: "Trân nương, Chiêu Chiêu không phải nữ nhi của muội, nếu như muội không muốn rời xa nó, sớm muộn nó cũng sẽ trở thành gánh nặng của muội, tự mình hại mình!"
"Huynh nói nó không phải nữ nhi của ta, vậy thì sao chứ? Nó có phải là nữ nhi của ta hay không cũng không cần người khác nói cho ta biết!"
Thẩm Nhất Trân đẩy cây trâm trong tay về phía trước, mặc cho máu dính lên ngón tay của mình, bà ấy lạnh lùng nói: “Đàm Trị, chủ tử của huynh là ai, tại sao lại muốn hại chết nữ nhi của ta? Huynh cho rằng ta không dám giết huynh sao!"
Đàm Trị thấy vẻ mặt của bà ấy mà đã bị đe dọa trong giây lát.
Ông ta  cùng bà ấy lớn lên từ nhỏ, quen biết hơn ba mươi năm, cho dù chưa từng kết nhân duyên cũng có thể coi như huynh muội tình thâm. Khi đó, hai người họ đã cùng nhau tuyên thệ trong từ đường, muốn cùng nhau khôi phục lại sự thịnh vượng trước đây của Thẩm gia.
Dung Thư đã rời khỏi kinh thành chín năm và chỉ được nuôi nấng mười năm, sao bà ấy có thể vì một đứa trẻ không rõ nguồn gốc mà giết ông ta?
Đàm Trị chưa bao giờ thấy Thẩm Nhất Trân như vậy.
Giờ khắc này, bà ấy thật sự muốn giết chết ông ta!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trân nương, Chiêu Chiêu thật sự không phải máu mủ của muội!” Đàm Trị khẩn cầu: “Đi tìm Chu ma ma, bà ta biết hết thảy!”
Thẩm Nhất Trân nắm chặt chiếc trâm vàng trong tay, cố gắng hết sức để kiểm soát bản thân để không đâm vào cổ họng của Đàm Trị.
"Đàm Trị, sao huynh lại dám phụ Chiêu Chiêu như vậy chứ? Chiêu Chiêu luôn coi huynh là cữu cữu ruột của mình! Vậy mà các ngươi lại coi con bé thành cái gì? Là thứ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào sao? Cho dù nó không phải là máu mủ của ta thì vẫn là Chiêu Chiêu của ta!" Đôi mắt của bà ấy dần dần đỏ lên: "Nếu huynh và chủ tử của huynh còn dám hại hài tử của ta, ta sẽ giết chết các người!"
"Huynh biết huynh có lỗi với Chiêu chiêu, nhưng Chiêu Chiêu đã ở Dương Châu chín năm, huynh cũng đã cố gắng hết sức để nó sống cuộc sống mà nó muốn."

Thiên kim tiểu thư của một quan lại bình thường làm sao có thể có một cuộc sống tự do như vậy được?
Nàng muốn đến Xuân Nguyệt lâu thì đi Xuân Nguyệt lâu, muốn đến hẻm Từ Anh thì đi hẻm Từ Anh, muốn cùng ông ta đi thương lượng việc làm ăn là sẽ đi theo đi học mua bán.
Là vì ​​trong lòng ông ta xấu hổ, cũng vì biết Chiêu Chiêu không sống được bao lâu nên mới dung túng nàng như vậy.
Đàm Trị cười khổ nói: "Huynh không biết muội lại đau khổ như vậy. Trân nương có thể giết ta, coi như a huynh tạ lỗi với muội."
Trên đời này làm sao lại có người trơ trẽn như vậy?
Trên trán Thẩm Nhất Trân nổi đầy gân xanh, bà ấy siết chặt chiếc trâm cài tóc màu vàng trong tay.
Đúng lúc này, trong không trung truyền đến một tiếng động nhỏ, một viên đá rơi xuống chiếc trâm vàng của bà ấy.
Chuy Vân vội vàng từ thang gỗ bước xuống, trầm giọng nói: "Ác giả ác báo, Thẩm nương tử không cần làm ô uế tay mình."
“Đại nhân yên tâm, ta sẽ không giết hắn, cứ để hắn chết như vậy, đối với hắn quá hời rồi.” Thẩm Nhất Trân nhặt chiếc trâm vàng trên mặt đất lên, dùng khăn tay lau sạch vết máu trên đó, tiếp tục nói: "Vừa rồi những gì Đàm Trị nói với ta chỉ là chuyện riêng tư, vẫn chưa đề cập đến chủ tử của hắn."
Chuy Vân nhìn bà ấy, thấy bà ấy đã bình tĩnh lại, hắn gật đầu và nói: "Không sao, chủ tử của ông ta sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện. Thẩm nương tử có muốn ta đưa ngài trở về Thẩm Viên không?"
Thẩm Nhất Trân nói: "Không cần."
Bà ấy chậm rãi cài chiếc trâm vàng lên tóc, nói: "Xe ngựa của Thẩm gia đang đợi ở Xuân Nguyệt lâu, ta muốn đến đó trước."

Chuy Vân biết bà ấy muốn làm gì, Chu ma ma hiện đang ở Xuân Nguyệt lâu.
Vì vậy hắn cũng không muốn giữ lại, phái hai người đi theo bà ấy, hộ tống bà đến Xuân Nguyệt lâu một cách an toàn.
Thẩm Nhất Trân vừa đi, Chuy Vân đưa mắt nhìn Đàm Trị, châm chọc nói: “Hiện tại thiếu chủ đã làm chủ  Đông Cung, quận chúa tốt của ngươi cũng chưa từng phái người đi tìm ngươi và Trương ma ma, hiển nhiên là đã từ bỏ các ngươi. Yên tâm đi, ta sẽ giữ lại cái mạng chó này của ngươi, cho ngươi cơ hội hỏi Vân Hoa quận chúa vì sao không cứu ngươi."
Đàm Trị trợn to mắt.
Hắn nói cái gì? Thiếu chủ đã vào Đông Cung?
Chuy Vân không cho ông ta cơ hội để đặt câu hỏi, hắn bóp cằm của Đàm Trị ra, lập tức bỏ vào trong miệng của ông ta một viên thuốc.
Đàm Trị vùng vẫy không chịu nuốt xuống, Chuy Vân tát mạnh vào gáy, thuốc tuột xuống cổ họng.
Một lúc sau, cơ thể Đàm Trị mềm nhũn bất tỉnh nhân sự.
Chu Vân nhấc chân đá mạnh vào vai Đàm Trị, đá ông ta vào tường, sau đó vội vã rời khỏi mật thất.
Những gì Đàm Trị vừa rồi nói có lẽ là thật, tin tức này không thể trì hoãn, nhất định phải đưa tin này cho chủ tử ngay.
Ngay khi Thẩm Nhất Trân vừa đến Xuân Nguyệt lâu, bà ấy đã gọi Chu ma ma tới.
Chu ma ma thấy mắt bà ấy đỏ hoe, tim thắt lại, vội vàng nói: "Phu nhân làm sao vậy? Tên Đàm Trị chết tiệt kia đã nói gì sao?"
Thẩm Nhất Trân nhìn vào đôi mắt hoảng sợ của Chu ma ma, nói: "Ma ma, đứa trẻ đó, ngươi đã chôn ở đâu?"
Như thể bị dội một chậu nước đá lên đầu, Chu ma ma nhất lập tức hiểu Thẩm Nhất Trân đang hỏi ai.
Trong lòng lão ma ma lạnh toát, run rẩy quỳ xuống nói: "Phu nhân, lão nô không cố ý, khi ấy người vừa mới trải qua nỗi đau mất phụ thân, nếu lại trải qua nỗi đau mất con, lão nô sợ người sẽ chịu không nổi. Nghe Đàm Trị nói xong, nô tỳ bèn ôm một đứa bé đến ở bên cạnh người."

Thẩm Nhất Trân đỡ Chu ma ma dậy, nói: “Ta không trách ngươi, ma ma.”
Chu ma ma rơm rớm nước mắt nói: “Lão nô đã chôn nàng ấy ở đất tổ của Thẩm gia, bên cạnh bia mộ của lão gia.”
“Cũng tốt, có phụ thân ở bên, con bé ở trong lòng đất sẽ không cảm thấy sợ hãi.” Thẩm Nhất Trân cố nén nỗi đau trong lòng, lại nói: “Chuyện này ngươi không cần nói cho Chiêu Chiêu biết. Chuyện này ngoại trừ ngươi ra còn ai biết nữa không?”
Chu ma ma vội vàng gật đầu: "Hai vị phu nhân đỡ đẻ năm đó đều đã chết, ngoại trừ lão, chỉ có Đàm Trị và Trương ma ma biết chuyện."
Thẩm Nhất Trân gật đầu: "Ma ma thay ta trở về Thẩm Viên chuẩn bị hành lý, ta sẽ đến tổ đất để xây dựng bia mộ cho đứa trẻ kia, sau đó sẽ quay trở lại Thượng Kinh."
Chu ma ma cả kinh: "Hiện giờ Thẩm gia đang bất ổn, sao phu nhân có thể rời đi lúc này chứ?"
"Không sao, các chủ cửa hàng lớn của Thẩm gia đều là người của phụ thân ta. Nếu không có họ, ta cũng sẽ không dễ dàng cướp đi quyền lực từ Đàm Trị như vậy. Có họ ở bên, Thẩm gia sẽ không loạn được."
Thẩm Nhất Trân dừng một chút, nghiến răng nói: "Có người muốn hại Chiêu Chiêu, ta không thể để Chiêu Chiêu mạo hiểm đến Dương Châu Phủ. Thân là mẫu thân, ta phải quay lại bảo vệ nó."
Thẩm Nhất Trân khởi hành muộn hơn Chuy Vân hai ngày.
Nhưng hai ngày chậm trễ này lại khiến bà ấy gặp phải tuyết rơi dày đặc nửa đường, bị mắc kẹt ở Hoài Châu.
Sắp giao thừa rồi, tuyết rơi càng ngày càng nhiều, không biết khi nào mới có thể qua được. Thẩm Nhất Trân và Lộ Thập Nghĩa đưa đoàn lữ hành ra ngoài để tìm lối thoát, lại không nghĩ sẽ gặp cố nhân.
“Thẩm nương tử, Lộ bộ đầu, bình an vô sự.” Liễu Nguyên vén rèm xe ngựa, cười nói: “Ta phụng mệnh thái tử đến đây để tiếp hai người hồi kinh. Nhị vị không cần lo lắng cho sự an nguy của Dung cô nương, hiện tại Dung cô nương đang ở Đông Cung, có thái tử điện hạ che chở, nhất định sẽ không sao."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui