Dung Tuần đặt Dung lão phu nhân vào trong xe bò, đang muốn trở về tìm Dung Thư nói chuyện thì đã thấy nàng nhấc làn váy, ánh mắt nhìn thẳng đi vào bên trong.
Trong viện tràn ngập tiếng thét to của đám quan binh, tuyết rơi phủ kín mặt đất bị giẫm lên thành những dấu chân đen sì.
Dung Trạch chậm rãi nâng Chu thị đi đến, phía sau bọn họ còn có Chung thị, Bùi di nương cùng tất cả các tiểu bối của chi thứ hai, chi thứ ba đi theo.
Mọi người nhìn thấy Dung Thư, bước chân không khỏi khẽ dừng lại.
Chu thị khẽ hô lên một tiếng: “Chiêu Chiêu…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi còn bé, lúc Dung Thư đi nhầm vào Thẩm Nhân viện cũng là một ngày sương tuyết thế này. Khi đó tiểu cô nương trông hệt như một viên ngọc tuyết nhỏ, khiến tâm bà cũng vô cùng mềm mại. Chỉ là hiện tại, cảnh còn người mất, cô nương luôn mềm giọng gọi bà là “Đại bá mẫu” có lẽ cuối cùng cũng không tìm về được nữa.
Từ trước đến nay giọng nói của Chu thị vẫn luôn là độc nhất vô nhị, nhẹ nhàng tựa như mây, mang theo chút ôn nhu thản nhiên.
Dung Thư khẽ mấp máy đôi môi, khẽ gật đầu với bà, gọi một tiếng “Đại bá mẫu” rồi lướt qua bà, lấy ra mấy cái túi tiền đưa cho Dung Trạch.
“Đây là thứ ta đã chuẩn bị cho a huynh, nhị lang, tam nương cùng tứ lang. Lần này từ biệt không biết khi nào mới gặp lại, sau này nếu các ngươi có thành thân ta cũng không biết được, nên cứ dứt khoát chuẩn bị chút quà mừng trước.”
Túi tiền này nặng trịch, Dung Trạch cũng không từ chối, cười nói: “Được, a huynh cầm thay bọn họ.”
Nói xong, lại nói với đám người nhị lang phía sau: “Mau cảm tạ a tỷ của các đệ đi.”
Nhị lang Dung Hồng đã mở miệng trước, cất cao giọng nói: “Cảm ơn a tỷ, a huynh nói a tỷ cùng tam thẩm không cùng chúng ta đi Thái Nguyên phủ, tỷ cũng phải biết chiếu cố tốt cho bản thân đấy.”
Dung Hồng là hài tử có tuổi tác lớn nhất của chi thứ hai, cũng là người hiểu lý lẽ nhất, biết được việc Dung gia gặp nạn là do phụ thân cùng đại bá mẫu phạm lỗi, không liên quan gì đến trưởng tỷ cả.
Dung Thư cười nói được.
Ngay sau Dung Hồng, Dung Kỳ cũng cắn môi, dẫn Dung Bạc tiến lên phía trước nói lời cảm tạ, người cuối cùng đi lên là tứ lang Dung Thanh.
Năm nay Dung Thanh chỉ mới năm tuổi, đối với tất cả những chuyện phát sinh trong phủ hôm nay vẫn còn đang mơ hồ.
Chỉ là từ nhỏ cậu đã thích Dung Thư, vội giãy khỏi tay Bùi di nương, chạy về phía nàng nói: “Đại tỷ tỷ không cùng chúng ta đi Thái Nguyên phủ sao? Thanh Nhi muốn đi cùng đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ.”
Đôi mắt to tròn của Dung Thanh dần ầng ậc nước, lại nói: “Đại tỷ tỷ, tại sao nhị tỷ tỷ còn chưa tới?”
“Sau này Thanh Nhi là trụ cột của chi thứ ba rồi nên không thể hay khóc thế này được.” Dung Thư xoay người lau nước mắt đọng trên khóe mắt Dung Thanh, nói: “Đệ yên tâm, dù hôm nay nhị tỷ tỷ không đến thì sau này cũng sẽ đến Thái Nguyên phủ thăm đệ mà.”
Với tác phong của người Tưởng gia, tất nhiên hôm nay sẽ không để Dung Ô đến đây. Nhưng Dung Thư rất hiểu tính cách Dung Ô, dù hôm nay nàng ta không thể tới, sau này cũng sẽ tìm cơ hội đi Thái Nguyên phủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thanh nghe thấy lời này, lúc này mới chịu nở nụ cười.
Bùi di nương đứng đằng sau gọi cậu một tiếng, cậu không thôi nhìn vào mắt Dung Thư, đôi chân ngắn nhỏ bước trở về bên người Bùi di nương, ngoan ngoãn nắm chặt tay Bùi di nương.
Dung Thư đứng thẳng dậy, nhìn về phía Bùi Vận.
Bà ấy gầy đi rất nhiều, cũng tiều tụy hơn rất nhiều, hai chiếc bọng dưới đôi mắt xanh đến dọa người, giữa tóc mai thậm chí lộ vài sợi bạc, thoáng cái đã trông như một lão thái thái.
Nhưng dù sao bà ấy cũng là người đã trải qua chuyện cả nhà bị giết, dù việc xét nhà thu gia sản trước mắt có chút khiến người ta sợ hãi nhưng Bùi Vận lại không hoảng chút nào.
Hôm qua vốn Dung Tuần muốn đưa cho bà ấy một phong thư thả thiếp, nói muốn cho bà ấy đi, nói bà ấy ở lại Thượng Kinh cũng có Dung Ô chăm sóc, lại có người Tưởng gia chiếu cố, cuộc sống của bà ấy sẽ khá hơn so với cuộc sống ở Đại Châu nhiều.
Dung Tuần nắm tay bà ấy, dùng giọng điệu áy náy nói: “A Vận, mặc dù ta đã hòa ly với Trân nương, nhưng vị trí chính thê ta sẽ lưu lại cho bà ấy, chờ một ngày nào đó bà ấy không tức giận nữa, có lẽ sẽ trở về.”
Thẳng đến một khắc này Bùi Vận mới hiểu, cái mà bà ấy nghĩ là lưỡng tình tương duyệt chẳng qua chỉ là một câu chuyện cười.
Kỳ thật đã sớm có manh mối không phải sao?
Là bà ấy lựa chọn lừa mình dối người.
Bùi Vận biết sau khi đến Đại Châu, cuộc sống sẽ rất khổ.
Tất cả tài sản của Dung gia đều bị kê biên và sung công, Dung lão thái lại còn bị trúng gió, bà ấy không chỉ phải chăm sóc Thanh Nhi mà còn phải hầu hạ Dung lão phu nhân. Nếu có thể đi theo với thân phận chính thê của Dung Tuần, thế thì bà ấy cùng ông ấy chịu trận khổ này cũng không uổng.
Cố tình Dung Tuần thà thả bà ấy đi cũng không muốn cho bà ấy vị trí chính thê.
Chuyện buồn cười nhất là, Dung Tuần nguyện thả bà ấy đi, nhưng cố tình bà ấy lại không muốn rời đi. Bà ấy không rõ là vì không buông được tiếng Ca Nhi kia, hay là vì không cam lòng nữa.
Cứ như vậy đi, dù sao Thẩm Nhất Trân sẽ không quay về nữa, cho dù Dung Tuần đợi tới chết cũng sẽ không đợi được bà ấy trở về bên cạnh ông ấy nữa.
Bùi Vận nhìn Dung Thư nói: “Ô Nhi viết thư cho ngươi phải không?”
Sau khi Dung gia gặp chuyện không may, dù là Dung Ô hay Tưởng gia đều chưa từng phái người tới. Bùi Vận nghe lời Dung Thư vừa nói, chỉ cho là Dung Ô viết thư cho Dung Thư.
Không nghĩ tới Dung Thư lắc lắc đầu, nói: “Chưa từng. Tưởng gia hơn nửa là đã cấm túc nàng ấy, không cho nàng ấy lại đây.”
Bùi Vận vừa nghe, muốn phản bác một câu “Sao có thể”.
Nhưng trong nháy mắt, bà ấy lại nhớ tới ngày trước khi Bùi gia gặp nạn, thứ Tưởng gia đưa tới là thiếp canh (1) của bà ấy. Không chỉ không vươn tay trợ giúp Bùi gia mà còn sợ bị Bùi gia liên lụy nên lập tức phân rõ giới hạn với bà ấy, thoái hôn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Bùi Vận không khỏi trắng bệch, một sự lạnh lẽo chậm rãi dâng lên từ cột sống.
Hôm nay Tưởng gia không phái người đến, bà ấy ít nhiều gì cũng xem hiểu được thái độ của Tưởng gia. Sau này, cuộc sống ở Tưởng gia của Ô Nhi sẽ trở nên thế nào đây?
Bùi Vận không dám nghĩ nữa.
“Nơi này sắp phải dán giấy niêm phong!” Một tên quan sai kéo dài giọng thúc giục nói: “Đừng đứng đây nữa, đều đi nhanh lên cho ta!”
Vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên có một gã quan sai chạy vào, chỉnh lại chiếc mũ vì chạy quá nhanh mà bị lệch xong, hắn cung kính hành lễ với Dung Thư rồi nói: “Dung đại cô nương, người từ trong cung đến đây nói muốn đưa cho cô nương thánh chỉ, lúc này đang đứng chờ ngoài cửa lớn, cô nương chạy nhanh ra tiếp chỉ đi.”
Dung Thư nghe lời quan sai nói mà sửng sốt.
Quan sai này rất nhanh lại khom lưng bồi thêm một câu: “Thái tử điện hạ đã đứng chờ bên ngoài rồi.”
Phía đông đường Kỳ Lân dù không quý khí như đường lớn Chu Tước nhưng lại có không ít thế gia quyền thế ở, hàm tước cũng không hề thấp hơn so với Thừa An Hầu Phủ.
Thừa dịp Dung gia bị xét nhà, những người này phái không ít người đến, khiến cả con đường phía đông đường Kỳ Lân bị chen đến chật ních.
Khi Dung Thư đi ra ngoài, biển người mênh mông bên ngoài chừa ra một lỗ hổng lớn, mà người đứng giữa chính là Cố Trường Tấn.
Sau khi đám người xem náo nhiệt này biết được thân phận của chàng thì đã cuống quýt lui ra phía sau, vì thế trên con đường dài chật ních người, chỉ có bên cạnh Cố Trường Tấn vẫn thoáng đãng, chỉ có ba nội thị trong cung hầu hạ bên người.
Trong đó có một lão thái giám một thân trang phục đỏ sẫm, vừa nhìn đã biết đây là một vị Đại Giám.
Tư thái này nhất định có chuyện lớn phát sinh.
Trong đám người, rất nhiều tôi tớ có ánh mắt đều đã chạy về phủ của chủ nhân mình, truyền tin tức đi.
Dung Thư vốn có chút khó hiểu, nhưng đối diện với ánh mắt của Cố Trường Tấn thì trái tim ngay lập tức đập bình bịch, đột nhiên hiểu được chuyện sẽ khiến nàng tức giận mà chàng nói là chuyện gì.
Uông Đức Hải ở bên cạnh thấy cuối cùng nàng cũng đi ra, lập tức nở một nụ cười hiền lành, trên tay nâng thánh chỉ màu vàng tươi, tiến lên từng bước nói: “Dung cô nương, ta là Uông Đức Hải, Thái giám Tổng quản của Càn Thanh Cung, hôm nay phụng mệnh Hoàng thượng –”
“Chờ chút!” Dung Thư siết chặt góc áo choàng, nhìn Uông Đức Hải nói: “Uông công công, trước đó có thể để dân nữ nói vài câu với Thái tử điện hạ được không?”
“Chuyện này –” Uông Đức Hải ngẩn người, đây là lần đầu tiên ông ta tuyên thánh chỉ tứ hôn mà bị người cắt ngang thế này.
Tuy đại cô nương Dung gia này đã gạch tên khỏi gia phả Dung gia, nhưng từ hôm nay trở đi Dung gia sẽ trở thành một gia tộc nghèo xuống dốc rồi, dù nàng đã gạch tên cũng vẫn sẽ bị liên lụy.
Trước mắt, đạo thánh chỉ tứ hôn này đối với nàng mà nói hệt như một dòng suối ngọt trong sa mạc vậy, có thể cứu mạng!
Nhìn phản ứng này của nàng, rõ ràng đã đoán được nội dung của thánh chỉ, lại vẫn kiên quyết cắt ngang ông ta, dáng vẻ như không muốn ông ta tuyên chỉ vậy.
Uông Đức Hải không dám tự tiện phỏng đoán hành động này của Dung Thư là có ý gì, vội nhìn về phía Cố Trường Tấn.
Đáng lẽ cái loại chuyện như tuyên chỉ này, Thái tử không cần theo ông ta đến đây. Ngày lạnh như thế, nếu không phải vì hoàng thượng phân phó thì chính Uông Đức Hải còn lười chạy một chuyến thế này, Thái tử cũng không cần khăng khăng muốn cùng đến đây.
Không lẽ ngài ấy đã sớm đoán được phản ứng của Dung cô nương rồi sao?
Trong lúc ông ta suy nghĩ, cô nương kia đã nhấc làn váy đi về phía Thái tử điện hạ, nhẹ giọng nói: “Điện hạ, ngài có bằng lòng nói chuyện một chút không?”
Tuyết mịn bay tán loạn, một lớp tuyết mỏng màu sương rơi lên áo choàng trên người Cố Trường Tấn.
Chàng rũ mi nhìn Dung Thư, trong lòng biết lúc này nên cố gắng nhẫn tâm tiếp tục để Uông Đức Hải đọc cho xong thánh chỉ, chỉ có như thế thì mối nhân duyên giữa chàng và nàng mới sẽ không còn biến cố gì nữa.
Chàng biết bản thân đê tiện, trong lòng cô nương này lo lắng cho Thẩm gia, lo lắng cho Thẩm Nhất Trân, cũng lo lắng cho vài vị thân nhân ở Dung gia, nàng sẽ không kháng chỉ.
Chỉ là khi nhìn đôi mắt trong như nước của nàng, trái tim cần trở nên tàn nhẫn bỗng dưng mềm xuống.
“Nàng muốn nói điều gì?” Chàng hỏi.
Dung Thư nhìn quanh bốn phía, thật sự không muốn để người ngoài nghe được lời nàng nói với Cố Trường Tấn nên đành nói: “Mời điện hạ đi theo ta.”
Nói xong nàng đi vào trong Thừa An Hầu Phủ ngay, quan sai bên trong đang vội đến mức khí thế ngất trời, thấy Thái tử điện hạ đi đến đây thì tất cả đều trở nên sửng sốt.
Cố Trường Tấn nhìn Đại Lý Tự Khanh Lý Mông nghe được tin tức nên chạy ra từ bên trong.
Lý Mông tức khắc giật mình, giận dữ hét: “Thất thần cái gì, đều đi ra ngoài cho bản quan!”
Đám quan sai như được đại xá, đều buông đồ vật đang cầm trong tay, đi theo sau Lý Mông ra khỏi Hầu Phủ, còn săn sóc đóng cửa lớn của Hầu Phủ lại.
Cái sân ban đầu còn ồn ào nhốn nháo ngay lập tức không còn một bóng người.
Dung Thư ngoái đầu liếc nhìn Cố Trường Tấn một cái, nói: “Điện hạ đi theo ta.”
Cố Trường Tấn nâng gót chân đi theo, cô nương này nãy giờ không nói gì, chàng cũng không nói gì, sau khoảng hai khắc yên lặng đi đường, hai người đi đến Thanh Hành viện.
Trong viện Dung Thư ở trước kia có trồng một bụi trúc đốm, những cành trúc trụi lủi đều bọc một lớp tuyết trên thân, xa xa nhìn lại hệt như một cái cây làm từ bạch ngọc vậy.
Dung Thư chỉ chỉ căn phòng tường trắng ngói xanh đằng sau bụi trúc, nói: “Trước kia ta từng ở nơi này, một cái sân, một căn phòng, sống những ngày không bước đến cổng trong cũng không ra khỏi cửa lớn. Thỉnh thoảng a nương phải ra cửa, mới có thể theo người ra ngoài, mở rộng tầm mắt.”
Nàng nói đến đây thì dừng lại một chút: “Khi ở hẻm Ngô Đồng, ta cũng sống những ngày như thế ở Tùng Tư viện suốt ba năm.”
Ba năm.
Nàng đang nói đến kiếp trước.
Cố Trường Tấn giương mắt nhìn, đôi mắt đen nặng nề nhìn nàng một cách bình tĩnh.
Dung Thư cười cười nói: “Lúc trước gả cho ngài là ta cam tâm tình nguyện, sau khi xuất gia phải sống những ngày thế nào ta cũng hiểu rõ. Cái này không phải là ta đang oán trách quá khứ. Chỉ là Cố Trường Tấn à, ta thường xuyên cảm thấy một người, hoặc nên nói là một nữ tử, bầu trời của nàng ấy không nên chỉ là một gạch một ngói trong hậu trạch, cũng không nên chỉ ở và nhìn những thứ trong một thước vuông như thế.”
Thế gian này không công bằng bao nhiêu, nam tử có thế vào triều đường, có thể đến chiến trường, có thể chạy khắp năm sông bốn biển. Mà nữ tử thì sao, hai cánh cửa lớn, một gian đình viện là trời, cũng là đất, là nơi giam cầm một nữ tử.
Không nên như thế.
“Thứ hiện tại ta muốn, không phải là thành thân cùng ai cả. Mà là trong khoảng thời gian ta còn sống, có thể đi xem những vùng trời khác ngoài Thượng Kinh và Dương Châu.”
Gió càng thổi càng lớn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của tiểu nương tử bị thổi đến vụn vỡ.
Hầu kết Cố Trường Tấn lăn lộn, giọng nói khắc chế: “Gả cho ta, không có nghĩa là nàng sẽ mất đi thế giới mà nàng muốn.”
Dung Thư lắc đầu.
“Dù Hoàng cung có lớn thì cũng vẫn là vùng trời đất bị một gạch một ngói giam cầm. Cho dù trở thành Hoàng hậu cao quý cũng sẽ có rất nhiều điều bất đắc dĩ.”
Nhìn Thích hoàng hậu là biết, rõ ràng Cố Trường Tấn không phải con ruột của bà ta, nhưng lại không thể không tiếp nhận chàng. Chỉ vì bà ta muốn bảo vệ địa vị của mình, bảo vệ nhà mẹ đẻ của mình, dù là nữ tử tôn quý nhất thế gian thì vẫn phải dốc hết sức lực, nhưng vẫn một bước khó đi như trước.
“Chúng ta sẽ khác họ.” Cố Trường Tấn nói: “Đất trời nàng muốn, ta sẽ cho nàng, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh ta. Dung Thư, lúc này đây, mọi thứ sẽ khác.”
Bây giờ chàng đã có đủ sức mạnh để bảo vệ nàng, không cần khắc chế ẩn nhẫn, cái gì cũng chỉ có thể chôn nơi đáy lòng như kiếp trước. Chàng sợ chỉ đi nhầm một bước là sẽ mang cả nàng rơi vào nơi muôn đời muôn kiếp đều không trở lại được.
“Khi ta gả cho ngài cũng từng nghĩ sẽ không giống như thế.”
Dung Thư cười ảm đạm, nàng nghĩ có lẽ nàng vẫn chưa đủ yêu, không muốn vì chàng mà bỏ qua cuộc sống mà nàng muốn. Kiếp trước nếu không phải nàng chết sớm, nàng cũng sẽ hòa ly với chàng hệt như trước đây, sẽ rời khỏi chàng.
“Ta không buông được nàng.” Cố Trường Tấn tiến lên, gắt gao ôm nàng vào trong lồng ngực, giọng nói khàn khàn ghé bên tai nàng nói: “Dung Thư, ta không buông bỏ được. Ta muốn trở lại những ngày hệt như trước kia, vừa mở mắt đã có thể nhìn thấy nàng, nghe nàng gọi ta một tiếng ‘Cố Duẫn Trực’. Rõ ràng là chúng ta có thể trở nên càng tốt hơn. Ta thà rằng nàng hận ta cũng muốn giữ nàng bên người.”
Chuyện khó qua nhất cùng tiếc nuối nhất trên đời là thế đấy, bọn họ vốn không cần chia lìa, cố tình tạo hóa cứ thích trêu người.
Chẳng qua chỉ là đã trễ một bước.
Nhưng chỉ một bước này thôi lại khiến chàng không tìm được nàng về nữa, sao chàng có thể cam tâm được đây?
Dung Thư mặc chàng ôm, bông tuyết trắng tinh hệt như cánh chim dậu lên hàng mi dài của nàng, nàng chậm rãi khép mi hệt như không chịu nổi sức nặng vậy.
“Ta sẽ không hận ngài. Bởi vì ta biết được Cố Duẫn Trực luyến tiếc thương tổn Dung Chiêu Chiêu.” Dung Thư khẽ cười nói: “Ta biết, bất kể kẻ nào cũng có thể thương tổn ta, nhưng a nương và Cố Duẫn Trực sẽ không.”
Cũng giống như hôm nay, nàng rất rõ ràng, chàng sẽ không ép nàng đến mức kháng chỉ. Nhìn chàng mặc kệ nàng cắt ngang Uông Đức Hải tuyên chỉ là nàng đã biết, cuộc hôn nhân này không ban xuống được.
Ánh mắt Cố Trường Tấn trở nên khó hiểu, ngàn lời vạn chữ như kẹt trong yết hầu, thậm chí trong cổ họng còn nếm ra chút vị rỉ sắt.
“Chỉ ba năm mà thôi. Cố Duẫn Trực, ta cùng chàng chỉ thành thân ba năm.”
Thời gian ba năm có thể dài được bao nhiêu chứ?
Một đoạn thời gian không thể nói là dài như thế có thể lắng đọng bao nhiêu thích, bao nhiêu yêu đây?
Dung Thư rất rõ ràng, chấp nhận của Cố Trường Tấn lúc này chẳng qua vì kiếp trước, vào lúc chàng thích nàng nhất, nàng lại chết thảm trong lồng ngực chàng.
Chờ chàng buông được cái chết của nàng ở kiếp trước, rất có khả năng đoạn tình cảm này sẽ chìm vào quá khứ thôi.
Sắc trời càng ngày càng u ám, tuyết càng rơi càng lớn.
Dung Thư nhẹ nhàng đẩy Cố Trường Tấn ra, ôn nhu nói: “Điện hạ sẽ buông được thôi. Tựa như ta từng thích ngài bốn năm, ta cũng đã buông xuống được. Đến lúc đó điện hạ sẽ biết, buông một người so với việc thích một người càng dễ dàng hơn nhiều.”
(1)thiếp canh: là một trong những tục lệ kết hôn của dân gian Trung Quốc. Trước khi đính hôn, nam nữ hai bên sẽ hoán đổi thiếp bát tự cho nhau. Trên thiếp thường sẽ ghi rõ họ tên, ngày sinh tháng đẻ, quê quán, tổ tông ba đời,...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...