“Kẽo kẹt…”
Lại một tiếng vang nữa, là tiếng gỗ khô bị dẫm lên.
Dung Thư buông đèn lồng trong tay xuống, nắm lấy tay Cố Trường Tấn rồi viết viết trên đó: “Ai? Đi?”
Ngón tay tiểu nương tử mềm mại nhỏ nhắn, tựa như lông vũ cào vào lòng bàn tay chàng khiến chàng tê dại ngứa ngáy.
Cố Trường Tấn đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng xuống, chàng lật tay nắm lấy tay nàng, khẽ gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần này chàng đến đây chỉ dẫn theo hai người ở Dũng Sĩ Doanh, người ngoài mật đạo là bạn hay thù còn chưa rõ, chàng không thể để nàng mạo hiểm.
Cố Trường Tấn không chần chừ, nhanh chóng xoay người muốn đưa nàng ra khỏi mật đạo.
Chỉ là hai người vừa mới đi được hai bước thì đột nhiên một tiếng “cạch” vang lên, cửa gỗ kia được một người bên ngoài mở ra. Ánh trăng tựa như thủy triều ập vào khiến bóng hình trên mặt đất kéo dài ra.
Khóa của cái cửa gỗ này có vấn đề, chỉ có chàng và Huyền Sách biết cách mở.
Trong chớp mắt khi cửa mở ra, Cố Trường Tấn lập tức tiến lên che kéo Dung Thư ở đằng sau, ánh mắt nhìn thẳng vào người đứng ngoài cửa, đuôi lông mày hơi nhếch lên.
“Huyền Sách?”
Nam tử trước mắt vẫn mặc một bộ thiền y màu xám, mái tóc dài dùng vải búi cao lên để lộ khuôn mặt với đường nét sắc bén.
“Bần tăng nên gọi ngài là thái tử điện hạ hay là Cố đại nhân đây?”
Huyền Sách ngước đôi mắt phượng của mình, buông tay, chậm rãi đi đến chỗ mật đạo, cánh cửa sau lưng hắn khép lại.
“Đại sư cứ tùy ý đi.” Cố Trường Tấn quan sát mặt hắn, nói: “Ngươi bị thương rồi.”
Thiền y trên người Huyền Sách dính máu, trên mặt cũng trắng bệch, vừa nhìn đã biết bị nội thương.
Huyền Sách thoáng nhìn phía sau Cố Trường Tấn, nói: “Người có sẹo trên mặt mà Cố đại nhân muốn tìm bần tăng đã tìm được, tuy nhiên trên đường hồi kinh đột nhiên xuất hiện một đám người cướp người kia đi. Còn Văn Khê cô nương mà đại nhân nói thì lúc bần tăng rời khỏi Túc Châu cũng trùng hợp nhìn thấy người đến Túc Châu đón nàng, nếu bần tăng đoán không sai thì đó là quan phủ.”
Cố Trường Tấn nhíu mày: “Người có sẹo trên mặt kia là ai? Người nào bắt nàng ta đi?”
“Phụ nhân kia họ Đinh, là người Thái Nguyên, từng là người nhóm lửa trong một nhà đạo quan trên núi Bạch Bình ở Đại Đồng.” Huyền Sách nhàn nhạt nói: “Một tháng trước, người đó rời núi Bạch Bình đi Túc Châu. Trùng hợp là mấy ngày đó Đan Chu huyện chúa đang truy nã mật thám Thát Đát lẻn vào Túc Châu, mấy tên mật thám đó vì thoát vòng vây đã bắt Đinh thị. Bần tăng đã ra tay cứu nàng. Đinh thị rất sợ bị người khác thấy mặt nên vừa cứu xong đã vội vàng rời đi, không ngờ ngày thứ hai Đinh thị vậy mà chạy đến cầu xin bần tăng bảo vệ nàng đến Thượng Kinh.”
“Đại sư có biết vì sao nàng muốn đến Thượng Kinh không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng muốn đến để hỏi thăm một án sát phu ở Túc Châu.” Huyền Sách ngước mắt nhìn Cố Trường Tấn: “Quan xử lý án tử đó Cố đại nhân cũng biết.”
Cố Trường Tấn nhướng mày: “Đại sư đang nói đến Quản đại nhân?”
“Quản đại nhân” trong miệng của chàng chính là thám hoa lang đã cáo ngự trạng năm Gia Hữu thứ mười tám với chàng, Quản Thiếu Duy. Nhắc tới Quản Thiếu Duy, Cố Trường Tấn lập tức nhớ tới mấy ngày trước nói chuyện với cung nhân về một án tử.
Án tử kia hẳn giống như Huyền Sách nói “án sát phu”.
Bị cáo là một nữ tử trẻ tuổi Túc Châu tên Trần Mai, nguyên cáo là trượng phu trên danh nghĩa của nàng ta, tên Tiền Đại. Tiền Đại là cử nhân nghèo có tiếng, cả ngày chơi bời lêu lổng không có việc làm đàng hoàng, thúc thúc của Trần Mai chỉ vì mấy chục lượng bạc lễ hỏi mà không quan tâm ý nghĩ của Trần Mai, ép nàng đính hôn với Tiền Đại.
Ngày hai người bái đường thành thân, Trần Mai lấy kéo đâm Tiền Đại bị thương, sau đó đến nha môn đầu thú.
“Đúng là hắn. Án sát phu này, Quản huyện lệnh đã phán hôn ước của Trần thị và Tiền Đại không hợp lệ nên không thể lấy tội sát phu để định án. Tuy nhiên khi án tử này vào trong tay tri phủ thì lại thành tội mưu hại phu quân, sửa thành Trần Mai phải chịu chém đầu. Quản huyện lệnh không phục, bèn nộp án tử này lên Hình Bộ.”
Cố Trường Tấn trầm ngâm nói: “Đinh thị có quan hệ gì với án tử này?”
“Bần tăng không hỏi.” Mặt Huyền Thanh đạm mạc nói: “Đinh thị có quan hệ gì với án tử này thì Cố đại nhân phải đích thân đi tra. Khi bần tăng và Đinh thị bị hắc y nhân vây quanh, dường như Đinh thị biết thân phận của những người này nên mới thúc giục bần tăng mau chạy đi, còn nói những người này sẽ không giết nàng.”
Nhưng Huyền Sách không đi, tuy vậy bên địch đông hơn nên cuối cùng vẫn bắt được Đinh thị đi.
Mục tiêu của bọn họ chỉ có Đinh thị, vừa bắt được người đã nhanh chóng lùi lại, Huyền Sách theo tung tích đó đuổi theo đến Thượng Kinh.
“Bây giờ Đinh thị đang ở Thượng Kinh.” Trong con mắt lạnh băng của Huyền Sách toát ra một tia sát khí: “Cho dù có phải đào ba tấc đất bần tăng cũng phải tìm được nàng.”
Nói đến đây, không biết Huyền Sách đột nhiên nhớ đến gì đó: “Chờ chuyện ở đây xong xuôi, bần tăng sẽ rời khỏi Đại Từ Ân Tự đến Đại Đồng trước. Bần tăng nợ Cố đại nhân một ân tình, sau này Cố đại nhân cứ đến Đại Đồng tìm bần tăng thực hiện lời hứa là được.”
Ánh mắt Cố Trường Tấn hơi dao động, nghe ý của Huyền Sách thế này là muốn hoàn toàn buông bỏ ân oán với Phạm Thanh đại sư, rời khỏi Đại Từ Ân Tự.
Huyền Sách nói dứt lời, hắn cũng chẳng quan tâm Cố Trường Tấn đồng ý hay không bèn xoay người rời đi.
Dung Thư nãy giờ vẫn được Cố Trường Tấn giấu sau người, cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ cũng lọt vào tai nàng không sót một chữ.
Nghe thấy Huyền Sách nói đến “án sát phu” ở Túc Châu, nàng vô thức mím môi, căn bản là quá khiếp sợ, ngay cả chuyện tay mình bị Cố Trường Tấn nắm chặt cũng chưa phát hiện.
Bóng dáng Huyền Sách vừa biến mất khỏi mật đạo thì Cố Trường Tấn đã vô cùng tự nhiên dắt tay nàng đi ra ngoài.
“Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
Chỉ tốn thời gian một chén trà nhỏ hai người đã về đến sân. Đêm đã khuya hơn, hơi nước đọng trên đầu lá cây, một cơn gió thổi qua khiến chúng “lách tách” rơi trên cánh tay Dung Thư.
Cảm giác lạnh lẽo trên da thịt cuối cùng cũng khiến nàng cảm nhận được khác thường, nhẹ nhàng tránh né khỏi bàn tay to của chàng.
Cố Trường Tấn nhìn nàng một cái.
“Có lẽ ta biết Đinh nương tử có quan hệ gì với án sát phu kia.” Dung Thư nâng mắt, đôi mắt trong veo giống như ngâm nước suối: “Sở dĩ Quản đại nhân phán hôn ước giữa Trần Mai và Tiền Đại không hợp lệ là vì thúc thúc của Trần Mai không có quyền định ra hôn sự của nàng ấy, chiếu theo pháp lệnh Đại Dận, chỉ khi cha nương nàng ấy chết thì thúc thúc mới được đính hôn cho nàng.”
Cố Trường Tấn nói: “Ý nàng là Đinh nương tử là mẫu thân của Trần Mai?”
Dung Thư gật đầu, nói: “Trên hộ tịch của Trần Mai có ghi cha nương song vong nhưng nàng ấy lại khăng khăng mẫu thân mình chưa chết, còn nói mẫu thân vẫn thường âm thầm trở về thăm nàng. Từ đó, Đinh nương tử rất có thể là mẫu thân của Trần Mai.”
“Chỉ là án tử này không nên xảy ra vào năm Gia Hữu thứ hai mươi mốt.” Dung Thư bình tĩnh nhìn Cố Trường Tấn, sắc mặt nghiêm túc: “Vào tháng ba năm Gia Hữu thứ hai mươi ba, sau khi ngài đi Thanh Châu mới xuất hiện án tử. Trần Mai hẳn là vào tháng mười năm Gia Hữu thứ hai mươi hai mới gả cho Tiền Đại, đâm hắn ta rồi mới bị bỏ tù, vì sao án này lại xảy ra trước?”
Luật pháp thế gian này đặc biệt hà khắc với nữ tử, chỉ cần mưu hại thân phu, cho dù người đó có chết hay không, vết thương nhẹ hay trọng thương, có ẩn tình gì đằng sau không thì chỉ cần có hành vi mưu hại thì quan phủ chắc chắn sẽ phán cho tội tử hình.
Mấu chốt của án tử này là việc hôn sự của Trần Mai và Tiền Đại có hợp lệ hay không, mà muốn chứng minh hôn nhân này không hợp lệ thì phải chứng minh mẫu thân Trần Mai còn trên nhân thế.
“Nàng nghi ngờ có người lợi dụng án này để ép mẫu thân Trần Mai, cũng chính là ép Đinh nương tử ra ngoài?”
Dung Thư nhẹ nhàng gật đầu: “Đây chỉ là suy đoán của ta, kiếp trước lúc ta bị đưa đến Tứ Thời Uyển thì án tử này đã được định sẵn, hôn ước của Trần Mai và Tiền Đại không hợp lệ nên cuối cùng Trần Mai chỉ bị tội đả thương người khác.”
Tiền Đại chưa chết, chỉ cần chuyện hôn nhân này không hợp lệ thì Trần Mai sẽ không sát phu, sẽ không bị chém đầu. Nếu hôn ước đã không hợp lệ thì chỉ có thể là mẫu thân Trần Mai giống như lời nàng ấy nói, vẫn chưa chết.
Cố Trường Tấn trầm ngâm một lúc lâu.
Vốn là án tử xảy ra năm Gia Hữu thứ hai mươi ba mà bây giờ đã xảy ra rồi, điều đó chứng tỏ án này có người nhúng tay.
Tiêu Phức phái Văn Khê đến Túc Châu tìm người, tất nhiên là vì tìm Đinh nương tử này, chắc hẳn là tìm khắp nơi không thấy, ngược lại trùng hợp biết được Đinh nương tử có một nữ nhi nên mới dùng biện pháp này để Đinh nương tử hiện thân.
Nếu không thì một tên cử nhân nghèo lấy đâu ra mấy chục lượng bạc hỏi cưới Trần Mai?
Chỉ là Đinh nương tử này rốt cuộc là ai? Vì sao Tiêu Phức nhất định phải tìm được?
Còn cả Văn Khê nữa, Huyền Sách nói có quan phủ đưa nàng ta đi, sẽ là người nào đây?
“Ta đưa nàng về trước.” Cố Trường Tấn nhìn Dung Thư: “Chuyện Dung gia...”
Vốn chàng muốn hỏi có cần chàng xử lí không nhưng đối diện với ánh mắt kia, lời này đột nhiên biến thành...
“Nàng muốn làm như nào đều được, ta sẽ giao một đội Kim Ngô Vệ cho Thường Cát.”
Để nàng giải quyết chuyện của Thừa An Hầu Phủ, là ủng hộ nàng chấm dứt với Dung gia, giao Kim Ngô Vệ cho Thường Cát là để bảo vệ nàng.
Dung Thư rũ mắt nhìn đèn lồng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, nhẹ nhàng nói lời cảm tạ.
Xe ngựa chạy dọc theo con đường, khi trở về khách điếm Uyển Bình Huyện thì đã qua hơn nửa giờ Tý.
Doanh Tước và Doanh Nguyệt thu xếp rửa mặt chải đầu cho nàng, xong xuôi Dung Thư đi đến bên cạnh cửa sổ, vén rèm lên, nhìn thấy xe ngựa bên ngoài đã đi mất mới thở phào nhẹ nhõm.
Ban đêm nằm trên giường, nàng lật qua lật lại rất lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Vất vả lắm mới ngủ được thì lại bị những giấc mơ vụn vặt ập đến.
Sáng sớm hôm sau, Thường Cát đến báo cáo chuyện Khâu Thạch Dương, thấy hai vệt đen dưới mắt nàng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Cô nương có cần nghỉ ngơi một lát không? Những chuyện này cũng không gấp lắm.”
“Không sao.” Ánh mắt Dung Thư đảo qua y phục nhăn nhúm và vết máu trên người Thường Cát, hỏi: “Chiêu của Khâu Trạch Dương?”
“Người đó rất khó ăn, thuộc hạ phải phí chút công phu mới moi được chút.” Thường Cát đưa một tờ giấy đầy chữ cho Dung Thư, nói: “Phải mất vài ngày nữa mới khiến hắn khai hết bí mật ra.”
Sau khi Dung Thư nhìn kĩ thì gật đầu nói: “Quốc Tử Giám nghỉ phép mười ngày, mười ngày tháng sau chúng ta về Thừa An Hầu Phủ.”
Năm nay tuyết đầu mùa ở Thượng Kinh rơi đặc biệt sớm, ngày mười tháng mười một đã có hai đợt tuyết rơi.
Cung nhân ở Khôn Ninh cung quét tuyết từ sáng sớm, có người còn mang theo ghế, dùng thanh tre buộc vải gõ vào lớp băng mới kết dưới mái hiên.
Hứa Li Nhi từ Tư Nhạc Tư đi đến, thấy các cung nữ bận rộn, sau khi cười cười chào hỏi thì đứng ngoài hành lang yên tĩnh chờ.
Người trong Khôn Ninh cung đều biết hoàng hậu nương nương thích Hứa nữ quan, nhìn thấy Hứa Li Nhi đến từ sáng sớm cũng không kinh ngạc, bọn họ cười tủm tỉm đưa cho nàng lò sưởi tay.
Hứa Li Nhi đợi một lát thì Quế ma ma ra nói với nàng: “Ngươi có tâm rồi, hôm nay hoàng hậu muốn xuất cung đi cầu phúc, ngươi cứ trở về Tư Nhạc Tư đi, mấy ngày nay ngươi cũng mệt mỏi rồi.”
Thích hoàng hậu đã không thể yên giấc nhiều ngày, Chu ma ma chỉ thiếu chút nữa đã đưa Hứa Li Nhi lại đây hát Phật cho Thích hoàng hậu. Giọng nàng ấy dễ nghe, cho dù đọc kinh thư vô vị cũng êm tai hơn người khác rất nhiều.
Có vài lần Thích hoàng hậu nghe nàng đọc mà chìm vào giấc ngủ, cũng vì vậy nên Quế ma ma càng nhìn Hứa Li Nhi càng thuận mắt.
Hứa Li Nhi nghe vậy bèn thu lại lò sưởi tay, ôn nhu nói: “Li Nhi không mệt chút nào, có thể hầu hạ hoàng hậu nương nương là phúc khí của Li Nhi, nếu không giờ có lẽ Li Nhi đã là một nấm hoàng thổ rồi.”
Ngày xưa nàng sống như nào mọi người đều biết, Quế ma ma cười nói: “Vậy cũng do ngươi là cô nương tốt nên hoàng hậu nương nương mới khai ân tuyên làm nữ quan.”
Hứa Li Nhi mỉm cười nói: “Hoàng hậu nương nương ra ngoài cung cầu phúc, không bằng hôm nay để Li Nhi đi theo. Nếu trên đường nương nương có buồn chán gì Li Nhi có thể xướng một khúc giúp người giải sầu.”
Quế ma ma dao động, lần này ra ngoài cung cả đi cả về ít cũng mất ba canh giờ, hôm qua nương nương một ngày chưa ngủ, có Hứa Li Nhi bên cạnh thì trên xe ngựa có thể chợp mắt một lát.
Tóm lại đến Đại Từ Ân Tự cứ để Hứa Li Nhi ngồi trong xe là được.
Hoàng hậu ra ngoài, phải chuẩn bị tất cả mọi thứ cần thiết.
Một canh giờ sau, mấy chiếc xe ngựa treo đèn lưu ly sừng dê chậm rãi ra khỏi cung.
Hứa Li Nhi ngồi quỳ trên tấm thảm nhung trong xe ngựa, cùng hầu hạ hoàng hậu với Quế ma ma.
Thủ vệ chỗ cổng thành đã nhận được tin từ trong cung nên đã dọn dẹp cửa thành sạch sẽ, sợ chắn xe của Thích hoàng hậu.
Khi xe ngựa ra khỏi cửa thành, Thích hoàng hậu vén bức màn màu vàng nhìn ra bên ngoài, lập tức nhìn thấy đoàn xe ngựa đối diện đang xếp hàng ngay ngắn vào thành.
Vó ngựa “lộc cộc” đi, Thích hoàng hậu đang định buông màn xuống thì đột nhiên một chiếc xe ngựa màu xanh lục mở ra để lộ một khuôn mặt hồng nhuận như đào.
Cô nương kia nhìn qua, đôi mắt đào hoa ngập nước như thủy triều mùa xuân, lại giống hàn tinh ẩn chứa ánh sáng rực rỡ, vậy mà khiến Thích Chân thấy vô cùng quen thuộc.
Tuyết mịn rơi ào ạt, cũng chỉ là một giây thoáng qua, hai chiếc xe ngựa đã lướt qua nhau.
Thích hoàng hậu buông tay, một cái chớp mắt vừa nãy, không biết vì sao tim bà ta lại nhảy lên.
“Nương nương, có phải gió bên ngoài lớn quá không? Lão nô đốt thêm một chậu than nữa.” Quế ma ma tiến lên hạ rèm xuống.
Thích hoàng hậu xua xua tay, buồn cười nói: “Chỉ là chút gió lạnh thôi, chẳng lẽ bổn cung lại yếu ớt đến như vậy?”
Nhận lấy trà trái cây của Hứa Li Nhi, Thích hoàng hậu thở dài một hơi, nghĩ lại muốn gặp hài tử kia, điểm khác thường trong lòng nhanh chóng bị gạt sang một bên.
Xe ngựa trong cung từng chiếc, từng chiếc đi ra từ phía sau cửa thành, những chiếc xe ngựa xếp hàng vào thành cũng chậm rãi di chuyển.
Dung Thư đã đợi bên ngoài nửa canh giờ, ban đầu còn không rõ vì sao thủ vệ không chịu cho vào, Thường Cát đi xuống hỏi thăm mới biết là có quý nhân trong cung muốn ra ngoài.
Quý nhân...
Hậu cung Gia Hữu Đế vô cùng vắng vẻ, ngoại trừ Thích hoàng hậu, Hình quý phi thì chỉ có hai người vẫn khác ở chỗ cũ. Đăng cơ nhiều năm chưa từng hạ chỉ tuyển tú nên hiện giờ hậu cung mới chỉ có vài phi tần như thế.
Nhớ đến khuôn mặt vừa nãy qua màn tuyết rơi, Dung Thư biết người xuất cung ngày hôm nay chắc chắn là phi tần. Tuy nhiên là vị nào thì nàng cũng không biết.
Đoạn nhạc đệm này nhanh chóng bị nàng vứt ra sau đầu.
Hôm nay người của Thừa An Hầu Phủ đều ở trong phủ, ngoại trừ nhị bá phụ, những người khác đều đủ, ngay cả Dung Ô cũng đang chạy trên đường đông đúc ở phố Kỳ Lân.
Dung Thư rũ mắt nhìn hòm thư bằng gỗ trong tay, thở ra một hơi dài.
Hơn hai mươi năm trước, Thừa An Hầu Phủ vịn vào công trạng mà từ một hộ nhỏ nghèo túng trở thành hầu môn huân quý. Người ngoài chỉ thấy lớp vỏ sáng sủa bên ngoài, nào biết nội bộ đã chia năm sẻ bảy từ lâu.
Ân oán của đại phòng, nhị phòng, tam phòng của Dung gia nàng không muốn biết, nàng chỉ muốn mượn cơ hội này để giúp nương và mình thoát khỏi vũng bùn.
Sau nửa canh giờ, Thường Cát dừng xe ngựa lại, nhẹ nhàng gõ cửa xe, cung kính nói: “Cô nương, chúng ta tới rồi.”
Dung Thư xuống xe, đột nhiên ngước mắt nhìn bốn chữ “Thừa An Hầu Phủ” trên đầu.
Tấm bảng huy hoàng đại khí trong trí nhớ bây giờ nhìn lại chẳng qua là đồ gỗ tầm thường đến không thể tầm thường hơn mà thôi, chỉ cần một trận sóng gió đã có thể đạp đổ.
“Đi vào thôi.” Nàng nhàn nhạt nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...