Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

Sáng sớm hôm sau, Thường Cát dẫn theo hơn mười tám ám vệ cải trang thành một đội thương nhân chậm rãi đi dọc theo đường chính, Dung Thư đội khăn vấn đầu, một thân áo suông màu xanh da trời, ẩn thân trong đội thương nhân.
Thôn trưởng của thôn trang Chu thị họ Khâu tên Thạch Dương, sinh vào lúc ngũ đại tam cao, lúc đi đường như mang theo gió, nghiễm nhiên là một cao thủ. Người này thận trọng, hành xử cẩn thận, lái một chiếc xe bò ở trên đường chính rẽ trái quẹo phải, lén lút đi về hướng am ni cô.
Am ni cô này nằm trên đường đi từ huyện Uyển Bình đến Thượng Kinh, vị trí hẻo lánh, hương khói không nhiều, hôm nay cũng chẳng thấy khách hành hương nào.
Khâu Thạch Dương dừng xe bò ở cổng chùa, ngẩng đầu nhìn lên tấm biển khắc ba chữ lớn mạ vàng “Chùa Liên Phúc”, sau đó liếc trái nhìn phải, dùng đòn gánh gánh theo hai giỏ lớn rau quả bước nhanh đi vào trong chùa, một lúc lâu sau cũng không thấy ra.
Gần chùa Liên Phúc có một quán trà dành cho thương nhân nghỉ ngơi, chủ quán trà nghe theo lệnh của Thường Cát, sáng sớm đã sắp xếp cho Dung Thư một căn phòng có tầm nhìn rộng lớn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dung Thư đứng bên cửa sổ, vén rèm trúc lên, nhìn chằm chằm đường chính đối diện một lúc. Nếu có người muốn đến chùa Liên Phúc, họ chắc chắn sẽ đi qua con đường chính kia.
Nhưng lần này họ đã đợi gần một canh giờ, ngoại trừ xe bò của thôn trưởng Khâu thì không có xe ngựa nào khác đi qua.
Đợi hơn nửa ngày cũng không thấy bóng người, Lạc Yên nhịn không được nói: “Cô nương, có khi nào hôm nay thôn trưởng Khâu kia chỉ là đơn thuần đến chùa Liên Phúc tặng đồ?” 
“Cứ đợi một lát đi.” Dung Thư nhẹ nhàng thả mành trúc xuống, nhớ tới một thân đàn hương nhàn nhạt của đại bá mẫu mỗi lần ra cửa trở về, nói: “Giờ Thìn xuất phát, từ Thừa An Hầu Phủ đi ra cửa là một đường thông thuận không bị ngăn trở, đến nơi đây ít nhất cũng phải hai canh giờ, ước chừng nửa canh giờ nữa hẳn là sẽ có người tới.” 
Đúng như Dung Thư dự đoán, nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa nửa mới nửa cũ màu xanh từ phương hướng Thượng Kinh “lộc cộc” chạy tới, sau khi đi qua quán trà, xe ngựa quay đầu, đi tới hướng chùa Liên Phúc.
Nhìn cỗ xe quen thuộc kia, Dung Thư chậm rãi mím môi.
Trong chiếc xe ngựa bồng xanh, Chu thị đang dựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh có một cái giỏ gỗ, trong giỏ có một chồng Kinh Thư viết tay.
Xe ngựa dừng ở cửa chùa Liên Phúc, Chu thị mở mắt, vén rèm xe nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài có một chiếc xe bò đậu dưới gốc cây, bèn cầm lấy cái giỏ gỗ, xuống xe đi vào trong.
Trụ trì của chùa Liên Phúc vừa nhìn thấy bà thì nói: “A di đà phật, mời phu nhân đi theo bần ni.”
Hai người đi qua Phật đường, đi qua một con đường mòn ngoằn ngoèo sau đó dừng lại ở một căn tĩnh thất nhỏ độc lập.
“Mời phu nhân đi vào, người nọ đang ở bên trong chờ.”
“Làm phiền trụ trì.”
Chùa Liên Phúc này khác với những am ni cô tầm thường, nó được thành lập đặc biệt để thu nhận những nữ tử cùng đường. Những nữ tử này không có xuất thân giống nhau nhưng đều là người mệnh khổ, có tiểu thư khuê các bị đuổi ra khỏi nhà, cũng có nữ tử thanh lâu nhìn thấu hồng trần một lòng muốn đi vào cửa Phật.

Năm đó lúc các phiên vương lãnh binh vây công Thượng Kinh, chùa Liên Phúc ở vùng ngoại ô Thượng Kinh gặp đại nạn, những nữ tử số khổ trong chùa sớm đã cắt tóc trốn đi, vừa lúc được Dung Quân đi tra xét quân tình cứu giúp. Sau đó Gia Hữu Đế vào kinh, Chu thị tự mình đưa những nữ tử đó về chùa Liên Phúc, trụ trì hiện giờ chính là một trong những nữ tử được cứu lúc ấy.
Thứ được cung phụng trong căn thất tĩnh nhỏ này là bài vị của Dung Quân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu thị đẩy cửa bước vào, đặt kinh văn mới viết ở trước bài vị, rửa tay thắp hương, tế bái xong, vén một bên rèm phía sau, đi vào.
Hoá ra cách một bức màn, trong căn tĩnh thất này còn có một căn phòng phụ chật chội để đựng đồ lặt vặt.
Khâu Thạch Dương đứng dậy, chắp tay hành lễ, cung kính nói: “Đại phu nhân.”
Chu thị nhàn nhạt “ừm” một tiếng, khuôn mặt thanh tú của bà chìm trong bóng tối trong phòng hiện ra một tia âm trầm.
“Nhị gia và Thẩm Trị kia có tin tức gì truyền tới không? Thích gia bại trận, Nhị hoàng tử Tiêu Dự bị giam cầm, ngay cả Hình gia cũng bị hoàng thượng gỡ mấy cái mũ cánh chuồn xuống, ép cho Hình thủ phụ không thể không cáo ốm ở nhà. Những gì chúng ta tính toán có thể thành công không?” 
Chu thị nói đến đây, sự kiên nhẫn được bồi dưỡng bằng việc lễ Phật trong nhiều năm quá gần như cạn kiệt.
Khâu Thạch Dương là người của lão Nhị, nhiều năm trước khi lão Nhị nhậm chức ở Thanh Châu đã kết minh với Thẩm Trị, đầu phục Nhị hoàng tử. Những năm gần đây, Thẩm Trị từ Dương Châu đưa bạc tới đều là đưa đến chỗ Khâu Thạch Dương, sau đó lại mượn tay bà đưa đến Thích gia. 
Trong nhận thức của Chu thị, tiền đồ của Nhị hoàng tử rõ ràng là tươi sáng. Năm ngoái, lão Nhị còn đưa thư nói hoàng thượng ho ra máu, ngày Nhị hoàng tử đăng cơ đã sắp tới.
Vì sao kinh thành chưa đầy một năm đột nhiên thay đổi, không phải Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử được lập làm trữ quân, mà là Cố Trường Tấn đột nhiên xuất hiện.
Chu thị đối với Cố Trường Tấn cũng không xa lạ gì, khi Chiêu Chiêu chuẩn bị gả cho chàng, nàng là người duy nhất ở Thừa An Hầu Phủ ủng hộ Thẩm thị và Chiêu Chiêu.
Khi đó Chu thị chỉ cảm thấy tâm trí, thủ đoạn, năng lực của chàng thanh niên này vô cùng xuất chúng, không tham gia đảng tranh trong triều, nếu sau này Dung gia xảy ra chuyện, Chiêu Chiêu làm thê tử của chàng cũng sẽ không chịu liên lụy.
Gia Hữu Đế chỉ có hai nhi tử, không phải là Nhị hoàng tử đăng cơ thì chính là Đại hoàng tử đăng cơ.
Mấy năm trước, Thích gia đã bí mật ra lệnh cho Thẩm Trị mượn tay Thuỷ Long Vương mua vũ khí, giấu ở thôn trang của huyện Uyển Bình. Mục đích là khi Gia Hữu Đế lập Đại hoàng tử làm trữ quân, họ vẫn có thể có cơ hội.
Thích gia có binh, bất kể là tổng binh Liêu Đông hay tổng đốc của Chiết Giang Liêu Nhiễu đều đã bí mật đầu phục Nhị hoàng tử. Một khi yêu cầu tạo phản đoạt đế vị, có hoả khí này cùng tinh binh, mặc dù Đại hoàng tử có Kim Ngô Vệ cùng Vũ Lâm Quân, hươu chết về tay ai còn chưa biết được. 
Gia Hữu Đế đã triệu Phó tổng binh Vân Quý Chu Ngạc trở về Thượng Kinh, sau đó chia hàng chục nghìn binh lính tinh nhuệ dưới tay của Ngự Mã Giám ra, bí mật nấp trong Thượng Kinh để phòng ngừa sau này có người tạo phản. 
Chỉ là lão Nhị thề son sắt, cho dù Chu Ngạc có ở đó cũng không thể thay đổi được kết cục đã định, ngày sau Nhị hoàng tử nhất định sẽ đăng cơ.

Chu thị tin là vậy, tình thế vốn cũng rất tốt.
Không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim Chu Ngạc cũng không phải là chuyện xấu, nhưng Cố Trường Tấn lại làm rối loạn hoàn toàn thế cục của ván cờ này, khiến cho kế hoạch của Thích gia và bọn họ bày ra sắp thành lại bại. 
Trước mắt Thích Hành đã thừa nhận ông ta thay mận đổi đào, lẫn lộn huyết thống của hoàng đế, Tiêu Dự thành nhi tử của Thích gia, không có khả năng khôi phục.
Chu thị không cam lòng.
Bà không tin Cố Trường Tấn sẽ là nhi tử của Thích hoàng hậu, mấy ngày nay bà trăm phương nghìn kế thám thính nội tình nhưng một chút tin tức vụn vặt cũng không hỏi thăm ra được.
Đó là lý do tại sao bà đến chùa Liên Phúc để gặp Khâu Thạch Dương, bà muốn biết liệu Thích gia còn có chuẩn bị ở sau hay không.
Nhị hoàng tử là nhi tử của Thích gia thì sao?
Chỉ cần có đủ binh lực và tiền tài, mọi việc vẫn có thể thực hiện được!
Các vị hoàng đế khai quốc của mỗi triều đại đều cướp đi giang sơn từ tay người khác, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần có thể ngồi trên vị trí kia, ngày sau sử quan viết như thế nào, là mưu triều soán vị hay là bình định, còn không phải do hoàng đế định đoạt! 
Đôi mắt dịu dàng của Chu thị giống như ma trơi bay trong đêm tối, mang theo một chút hy vọng nóng cháy điên cuồng.
Khâu Thạch Dương nói: “Hai ngày trước Trấn phủ đại nhân đưa tin, nói Dung gia không nên dính dáng đến Thích gia nữa, tốt nhất là xóa bỏ mọi dấu vết liên quan từ trước đến nay với Thích gia.”
“Dung Dư sợ sao? Lúc trước là ông ta hỏi ta có muốn đoạt lại tước vị thay Trạch ca nhi hay không, để tam phòng gánh chịu hậu quả xấu, hiện giờ có một chút sóng gió mà đã muốn lùi bước?” Mặt Chu thị lộ vẻ lạnh lẽo, nói: “Thích gia còn chưa bại, chỉ cần Thẩm Trị có thể vận chuyển lô vũ khí kia đến Thượng Kinh thì có thể chuyển bại thành thắng! Thẩm Trị kia đâu? Có tin tức gì không?”
Khâu Thạch Dương lắc đầu: “Thẩm Trị giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian, ngay cả Trấn phủ đại nhân cũng chưa từng thu được tin tức của ông ta. Trấn phủ đại nhân sợ Thẩm Trị kia xảy ra chuyện gì đó, lúc này mới ra lệnh cho thuộc hạ thông báo với ngài đem xoá bỏ những dấu vết lui tới với Thích gia. Trấn vỗ đại nhân để ta nói với phu nhân. Ngày tháng còn dài, thù lớn ngày sau cũng có thể báo!”
Trước mắt Chu thị tối sầm, cả người chật vật dựa vào một bên tường.
Hay cho câu ngày tháng còn dài.
Bọn họ trù tính mười lăm năm, vốn tưởng rằng chỉ cần một hai năm là có thể như ước nguyện, nhưng trước mắt chỉ có thể nuốt hận! Làm sao bà có thể cam tâm! Bà còn có bao nhiêu cái mười lăm năm có thể chờ đây?
Trạch ca nhi đã hai mươi hai, hiện giờ chỉ có công danh cử nhân.

Mặc dù đứa nhỏ này chưa bao giờ chểnh mảng chuyện học hành, lại nương nhờ thế lực của Thích gia đưa hắn vào Quốc Tử Giám, cần phải ở kỳ thi hội lấy được danh bảng vàng nói dễ hơn làm này ư? 
Bà có thể chờ nhưng Trạch ca nhi của bà không thể chờ được nữa. Chu thị vốn muốn thay Dung Trạch đoạt lại tước vị của hắn, cho hắn cưới một thê tử danh môn.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của bà, Khâu Thạch Dương không khỏi khuyên mấy câu: “Thích hoàng hậu đã từ bỏ Thích tả đô đốc và Nhị hoàng tử, lựa chọn bảo vệ Thích gia. Trước mắt thế cục Thượng Kinh quỷ quyệt, vị thái tử tự nhiên xuất hiện kia càng thần bí khó lường, Trấn phủ đại nhân cũng không khỏi cẩn thận.”
Hắn ta nói xong bèn nhìn sắc trời bên ngoài, tiếp tục nói: “Ta nên rời đi rồi. Mấy ngày nay luôn cảm giác có người từ trong bóng tối theo dõi, ở lại chùa Liên Phúc quá lâu thật sự không thích hợp.”
Chu thị cũng biết hắn ta là thôn trưởng thôn trang, nếu ở lại quá lâu sẽ khiến người nghi ngờ, nên gật đầu để hắn ta rời đi trước.
Ngay khi Khâu Thạch Dương rời đi, bà quay trở lại tĩnh thất, nhìn chằm chằm vào bài vị của Dung Quân trên bàn cao, nhẹ nhàng nói: “Chàng yên tâm, ta sẽ báo thù cho chàng, cũng sẽ lấy lại những thứ thuộc về chàng.”
Đàn hương lượn lờ, khói trắng mịn từ lư hương chậm rãi bay ra.
Bài vị trên chiếc bàn cao bằng gỗ lặng lẽ đứng đó, Chu thị nhìn nó một lúc lâu, cho đến khi một vị khưu ni mặc áo xám đến gõ cửa, nói rằng trụ trì mời bà dùng bữa cơm chay, mới cất bước rời khỏi tĩnh thất.
Ngay khi Khâu Thạch Dương rời khỏi chùa Liên Phúc, Thường Cát theo ở phía sau hắn ta cũng trở lại quán trà.
“Thôn trưởng kia là người biết võ, thuộc hạ sợ kinh động đến hắn ta nên cũng không dám tới gần quá, trước mắt còn chưa tra ra bọn họ ở trong phòng nói chuyện gì.” Thường Cát gãi gãi mặt, có chút xấu hổ nói.
“Không sao.” Dung Thư cười nói: “Biết được đại bá mẫu quả thực có cấu kết với thôn trưởng kia cũng là một thu hoạch rồi. Tối nay tìm cơ hội chế trụ thôn trưởng kia, từ đó tra xem trong thôn cất giấu thứ gì.”
Thường Cát vội vàng tuân lệnh, khi màn đêm buông xuống bèn đánh Khâu Thạch Dương bất tỉnh, dẫn đi thẩm vấn, sau đó còn dẫn theo hơn chục người đi tới thôn trang. Sau hai ngày bận rộn này, mãi đến chiều ngày thứ ba, cậu ta mới trở về khách điếm bẩm báo với Dung Thư.
“Thuộc hạ đã mở hết gạch ngói ra, bên trong không có gì khác, ngoại trừ một ít thóc lúa mốc meo cũ và rau củ quả mới thu hoạch.”
Biết được thôn trang kia sạch sẽ, vẫn chưa có giấu vũ khí gì, Dung Thư nhẹ nhàng thở ra.
Kiếp trước Cố Trường Tấn sẽ đến huyện Uyển Bình điều tra, có khả năng Thẩm Trị đã giấu vũ khí mua từ hải ngoại ở thôn trang.
Bây giờ kế hoạch của Thẩm Trị cùng với đại bá mẫu và nhị bá phụ mới chỉ tiến hành được một nửa, rất nhiều việc đều còn kịp ngăn lại.
Dung Thư lấy thư hòa ly mà nương đã viết từ hộp thư gỗ ra, thầm nghĩ vừa lúc nhân cơ hội này khiến phụ thân cam tâm tình nguyện ấn lạc khoản lên trên thư hoà ly, thả tự do cho nàng và nương.
“Thẩm vấn xong, sau đó giấu Khâu Thạch Dương đi, đừng để hắn ta chạy trốn hoặc tự sát.”
Thường Cát cười đáp: “Cô nương yên tâm, thuộc hạ sẽ phái người canh chừng cẩn thận.”
Hai người nói chuyện một lúc, chợt nghe bên ngoài có tiếng động.
Thường Cát vội vàng đi ra ngoài khách điếm để xem xét, một lúc sau trở lại với vẻ mặt vui vẻ, nói với Dung thư: “Cô nương, chủ tử tới, đang chờ ở bên ngoài khách điếm.”
Dung Thư sửng sốt.

Cố Trường Tấn tới?
Chàng vừa mới dọn vào Đông cung hai ngày, thời điểm đang bận rộn như vậy đột nhiên tới đây làm gì?
Thường Cát nhìn sắc mặt Dung Thư, thấy trên mặt nàng có chút do dự, vội vàng nói: “Thuộc hạ cảm thấy chủ tử có chuyện quan trọng muốn thương lượng cùng cô nương.”
Dung Thư “ừm” một tiếng, không chút do dự nhấc tà váy đi ra ngoài.
Khách điếm này nằm ở ngoại ô huyện Uyển Bình, ở gần đó trồng những hàng cây dương, lúc chạng vạng tối, ánh tà dương trong trẻo, một chiếc xe ngựa khắc hoa văn kỳ lân màu vàng sẫm lặng lẽ dừng dưới bóng cây che phủ.
Trên xe ngựa, hai cánh cửa gỗ trầm hương rộng mở, rèm xe kéo ra, bên trong lộ ra một khuôn mặt có đường nét thâm thuý.
Gần như lúc nàng vừa ra khỏi khách điếm, người nọ quay đầu nhìn sang, đôi mắt thâm thúy như sương chiều.
Dung Thư nhéo tà váy, không khỏi căng thẳng.
Người đánh xe cho chàng là thân vệ Dũng Sĩ Doanh, thân vệ kia cung kính đặt chân đạp xuống cho nàng, nói: “Dung cô nương, Thái tử điện hạ chờ người ở bên trong.”
Dung Thư dẫm lên chân bước lên xe.
Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, ở giữa bày một cái bàn dài bằng trầm hương, phía trên là một cái lò ba chân chạm trổ thuỵ thú Bác Sơn đang tỏa khói nhàn nhạt, chính giữa là hương lê ngỗng mà nàng quen dùng.
Bên cạnh lò Bác Sơn có một bộ ấm trà, hai chén ngọc trắng sáng trong suốt, phủ một tầng hơi nước, hương trà thoang thoảng, có chút hương trái cây ngọt ngào béo ngậy, là trà trái cây nàng thích nhất.
Dung Thư ngước mắt lên.
Thấy nam nhân trước mặt mặc một bộ quần áo màu đen thêu một con rồng năm móng màu vàng sẫm, mái tóc đen được chải lên, dùng một chiếc ngọc quan toàn thân đen bóng vấn tóc, để lộ vầng trán nhẵn nhụi.
Xương mày của chàng sâu, chiếc mũi cao và đôi mắt sâu, đôi môi mỏng trông giống như lưỡi kiếm khiến đường nét của chàng càng thêm sắc bén.
Dung Thư cảm giác được chàng có điểm gì đó khác thường, lúc ánh mắt chạm nhau, tim nàng đập lỡ một nhịp, nàng nắm chặt đầu ngón tay, khống chế bản thân dời ánh mắt đi.
Xe ngựa bắt đầu thong thả di chuyển, móng ngựa “lộc cộc” vỗ một tầng bụi, gió đêm từ bên ngoài tràn vào, thổi tan sương mù mông lung trong xe ngựa.
Dung Thư thấp giọng hỏi: “Điện hạ muốn đưa ta đi đâu?”
Cố Trường Tấn khẽ đáp: “Tứ Thời Uyển, Chiêu Chiêu, chúng ta đến Tứ Thời Uyển.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui