"Sáng nay bọn Lưu công công gặp nạn ở Độ khẩu, chắc hẳn hoàng hậu cũng đã nghe nói, có lẽ nương nương cũng biết đây là thủ bút của ai." Mạnh Tông từ từ xoay chiếc ngọc ban chỉ (1) trong tay nói: "Hai ngày trước Liễu công công sớm đã sai người đem tất cả các chứng cứ, bí mật đưa đến nội đình, chuyện ở Dương Châu, Tam Pháp Ty nhất định sẽ điều tra đến cùng. Vi thần dám khẳng định, Thích gia và nhị hoàng tử, nương nương sẽ không thể cứu được ai cả."
(1)Ngọc ban chỉ: nhẫn ngọc, thường được đeo ở ngón tay cái.
Chuyện xảy ra ở Độ khẩu sáng nay, Thích Chân cũng đã biết, cũng hiểu được lần này hoàng thượng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Thích gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà ta yên lặng nhìn Mạnh Tông: "Mạnh đại nhân muốn hợp tác như thế nào?"
Mạnh Tông nghiêm nghị nói: "Thích tả đô đốc lòng lang dạ sói, mười chín năm trước ở Đại Từ Ân Tự đã bí mật hoán đổi nhị hoàng tử thật sự, mưu đồ làm loạn huyết thống hoàng thất, lấy mận thay đào. Nương nương hoàn toàn không biết về chuyện này, vi thần sẽ tìm nhị hoàng tử thật sự trở về, đến lúc đó chỉ cần nương nương xác nhận hài tử này là được."
"Mạnh đại nhân có biết đây là tội khi quân? Chuyện ngươi làm không phải là đang làm loạn huyết mạch hoàng thất sao?"
Mạnh Tông hỏi ngược lại: "Nương nương có biết vì sao hoàng thượng lại mời lão thượng thư làm mông sư cho thế tử Hoài An không?"
Thích Chân sửng sốt: "Hoài An là di phúc tử của tiểu thập nhị, hoàng thượng—"
Giọng nói của bà ta đột nhiên dừng lại, tựa hồ đã nghĩ ra cái gì, đột nhiên nói: "Từ trước đến nay hoàng thượng không hề có ý định lập Tiêu Tập hoặc Dự nhi làm trữ quân."
Tiêu Diễn không giống tiên đế, cũng không giống thái tử Khải Nguyên, nên nói là, ông không hề giống với Tiêu gia bảo thủ và tự phụ.
Khi ông chọn trữ quân, thì phải là người thích hợp nhất.
"Hoàng hậu nhìn rất thấu đáo." Mạnh Tông nói: "Ở trong mắt của hoàng thượng, từ trước đến nay đại hoàng tử và nhị hoàng tử, đều không thích hợp cho vị trí trữ quân. Chỉ đáng tiếc, thế tử Hoài An còn quá nhỏ, thân thể lão thượng thư sợ là không đợi nổi."
Không chỉ lão thượng thư không thể đợi được, mà ngay cả Gia Hữu đế cũng không thể chờ được.
"Vốn dĩ hoàng thượng đã hoài nghi thân phận của nhị hoàng tử nên sẽ không truyền hoàng vị cho nhị hoàng tử, nếu như hoàng hậu không tìm cách khác, thì sau này đăng lên đại bảo chính là đại hoàng tử. Hôm nay vi thần tới đây, chính là muốn trải một con đường khác cho nương nương."
Lúc đó Thích Chân cũng không thể ngờ "con đường khác" trong miệng của Mạnh Tông lại là Tiêu Nghiễn, và cũng không thể ngờ đến là người đã cứu Tiêu Nghiễn chính là quận chúa Vân Hoa Tiêu Phức.
Nghĩ đến Tiêu Phức, Thích Trân không khỏi siết chặt quạt tròn đang cầm trên tay.
Sau khi từ Đại Từ Ân Tự trở về, bà ta đã phái người điều tra những gì mà Mạnh Tông nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm đó ở tiểu phật đường, bà mụ đỡ sinh cho bà ta và nhũ mẫu là đích thân Quế ma ma lựa chọn, đều không thấy tung tích.
Mạnh Tông không những biết chuyện đã xảy ra vào ngày hôm đó ở tiểu phật đường, mà còn biết được hài tử đang ở đâu.
"Năm đó người bắt đi tiểu công chúa chính là quận chúa Vân Hoa, nương nương yên tâm, vi thần đã phái người đi đón tiểu công chúa và người nhũ mẫu năm đó. Còn về phía quận chúa Vân Hoa." Mạnh Tông cười cười: "Vi thần sẽ tự giải quyết, mẫu thân của thế tử Nghiễn chỉ cần một mình nương nương là đủ.
Tuy rằng Mạnh Tông luôn nói sẽ giải quyết Tiêu Phức, nhưng Thích Chân không muốn giao Tiêu Phức cho ông ta.
Bà ta thu hồi ánh mắt đang nhìn cây thu hải đường ngoài cửa sổ, mà nhìn sang Quế ma ma: "Người canh giữ ở hẻm Ngô Đồng có phát hiện gì mới hay không?"
Quế ma ma lắc đầu nói: "Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì, người của chúng ta vẫn canh giữ ngày đêm, đến cả bóng dáng của một con mèo cũng không thấy."
Thích Chân xoa xoa chân mày: "Người ở bên cạnh Tiêu Phức đều là năm đó mẫu thân của bà ta để lại cho bà ta, có không ít kỳ nhân dị sĩ, phái vài người đi điều tra xem gần đây có người từ tây vực đến đây hay không."
Quế ma ma vội vàng đáp ứng, ngập ngừng nói: "Nương nương, người thật sự muốn hợp tác với Mạnh đại nhân sao? Người ở hẻm Ngô Đồng, là do quận chúa Vân Hoa nuôi lớn, lão nô lo lắng người đó sẽ xa cách với người."
"Ma ma, ngươi nghĩ là bổn cung có lựa chọn nào khác sao?" Thích Chân cười khổ: "Ngươi có biết vì sao huynh trưởng lại nguyện ý nghe lời của ta, mà nhận tội mình đã tráo đổi hoàng tự không? Thích gia đã bại rồi, trước nay Hình gia và Thích gia như nước với lửa, một khi Tiêu Tập đăng cơ, Thích gia còn đường sống sao? Huynh trưởng đã nhìn ra tình thế này, mới đồng ý nhận tội. Nhận lại Tiêu Nghiễn, chỉ cần bổn cung còn ở đây, ít nhất thì vẫn giữ được hương hỏa cho Thích gia."
Quế ma ma tâm sự trùng trùng: "Lão nô sợ là quận chúa Vân Hoa đã tra rõ sự thật của năm đó, nếu như thế tử Nghiễn biết người…"
Thích Chân thở dài: "Vốn dĩ bổn cung nợ thái tử Khải Nguyên một mạng. Nếu như hài tử muốn báo thù cho phụ thân, bổn cung đành chấp nhận."
Trong giấc mộng lúc nửa đêm, thái tử Khải Nguyên không chỉ một lần ở trong giấc mộng của bà ta, hỏi vì sao bà ta lại thay lòng, sao lại giết hắn.
Chỉ là bà ta giết hắn, không chỉ vì cứu Tiêu Diễn, mà còn vì hành vi điên cuồng luyện thuốc của hắn. Nếu như có thể trở lại lúc đó, bà ta vẫn chọn giết chết hắn.
Quế ma ma không để ý đến thần sắc hoảng hốt của Thích Chân mà tiếp tục nói: "Hoàng thượng sẽ tin người đó là nhị hoàng tử thật sự sao?"
Thích Chân định thần lại, nghe được những lời này bật cười: "Hoàng thượng sẽ không tin, nhưng chỉ cần hài tử đó thật sự là Tiêu Nghiễn, thì người sẽ ngầm đồng ý cho ta nhận Tiêu Nghiễn."
Thích Chân hiểu rất rõ, Gia Hữu đế rất thích hài tử này.
Đế uy thâm trọng.
Những năm gần đây Gia Hữu đế vui buồn đều không biểu lộ, nhưng mỗi lần ở trước mặt bà ta nhắc đến Cố Trường Tấn, trên mặt ông đều nở nụ cười.
Đâu chỉ có Gia Hữu đế chứ?
Mạnh Tông, Lục Chuyết còn có ngục trung lão thượng thư, những người nắm trọng quyền đều thích người đó.
Mạnh Tông hợp tác với bà ta, có thể nói là đã đem tính mạng, thân gia giao cho bà ta. Thực ra với năng lực và tâm cơ của Mạnh Tông, cho dù ngồi ở vị trí nào, ông ta đều được trọng dụng.
Căn bản ông ta không cần phải mạo hiểm.
Trừ những lão thần ra, phía sau hài tử còn có rất nhiều bách tính và người đọc sách.
Lần này chuyện chàng làm ở phủ Dương Châu, hiện nay bách tính ở Thượng Kinh ai mà không biết chứ?
Ngay cả cung nữ đốt than trong cung cũng biết, hải khấu ở đảo Tứ Phương là do Cố ngự sử chiêu an, đảo Tứ Phương bị phá hủy nghiêm trọng là do Cố ngự sử đích thân đem người đi chôn thuốc nổ, lúc chiến đấu với hải khấu Cố ngự sử đã bị thương nặng, không thể không ở lại Dương Châu dưỡng thương.
Thích Chân đặt chiếc quạt tròn trong tay xuống, ánh mắt thâm trầm.
Liễu Nguyên và nhóm người Phan Học Lượng vừa trở lại chưa đầy nửa tháng, nhưng trong thời gian ngắn như vậy lại đem sự tích của Cố Trường Tấn tương truyền ra ngoài, không ai là không biết, chuyện này là do người khác đang tạo thanh thế cho chàng.
Trong những người này, có những người giống như Phan Học Lượng bị chàng thuyết phục, cũng có người giống như Mạnh Tông, lão thượng thư những người một lòng muốn bảo vệ chàng.
Những thay đổi ở Thượng Kinh, Cố Trường Tấn là từ trong miệng của Tạ Hổ Thân biết được đôi chút, chỉ là chàng đối với những chuyện này sớm đã dự đoán được, cũng hiểu được chuyến này hồi kinh, điều gì đang chờ đợi chàng.
Vào ngày mười ba tháng mười, cuối cùng Cố Trường Tấn và hơn trăm vị Kim Ngô vệ đã đến Thượng Kinh.
Thượng Kinh sau thu, thời tiết mỗi ngày một lạnh.
Liễu Nguyên mặc một chiếc áo choàng đỏi và đích thân chờ đợi ở cầu Kim thủy.
Cậu ta bị thương, trông rất tiều tụy, chiếc áo choàng phát ra tiếng phành phạch khi gió mùa thu thổi qua.
Cậu ta nhìn những bước chân tự tin của người ngự sử trẻ tuổi, khóe miệng vô thức cong lên, nốt ruồi son ở đuôi mắt càng thêm diêm dúa.
Nhìn thấy chàng, cậu ta liền khom người xuống, cung kính nói: "Cố đại nhân, mời đi theo nô gia, hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đang đợi ở Khôn Ninh cung."
Cố Trường Tấn khẽ gật đầu, ngẩng đầu nhìn cung điện nguy nga cách đó không xa.
Mặt trời rực rỡ trên cao, ánh sáng vàng lên con đường đến cung điện, chiếu sáng con đường nhuốm đầy máu tươi thành kim quang đại đạo mà vô số người khao khát.
Bên tai Cố Trường Tấn vang lên giọng nói của một tiểu thiếu niên.
"Thật ra tên ta không phải Nghê Nghiễn, ta họ Tiêu, tên là Tiêu Viêm. Tuế Quan Nhi, ta sắp chết rồi, ta không muốn tiếp tục gạt ngươi nữa." Trong căn nhà gỗ ở núi Phù Sơn, Tiêu Nghiễn cười nói như vậy với chàng.
Lúc đó phụ thân và Nghê thúc rõ ràng đã tìm được thuốc trị bệnh dịch, nhưng sau khi uống, chàng đã khỏe lại, còn Tiêu Nghiễn càng ngày càng yếu.
"Nghê hộ vệ nói nếu ta không sống được, các người sẽ bị họa sát thân, ông ấy hỏi ta có đồng ý đem thân phận của ta cho ngươi không."
Tiểu thiếu niên lấy ngọc bội từ trên cổ xuống, cười nói: "Sao ta lại không đồng ý chứ? Nếu như có thể, ta muốn mình là Nghê Nghiễn, vĩnh viễn là Nghê Nghiễn, ở trên núi Phù Sơn cùng với ngươi và a huynh, a muội cùng nhau lớn lên. Năm trước a muội mừng sinh thần, còn hỏi ta có đồng ý trở thành tân lang quan của muội ấy không. Tuế Quan Nhi, nếu như ta vẫn luôn là Nghê Nghiễn thì tốt biết mấy. Làm Tiêu Nghiễn, thật sự quá mệt quá khổ."
Sau khi đặt ngọc bội vào tay Cố Trường Tấn, Tiêu Nghiễn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.
"Nghê hộ vệ nói rằng ta sinh ra trong hoàng cung, nhưng ta không nhớ rõ hoàng cung đó trông như thế nào. Tuế Quan Nhi, ngươi hãy nhìn giúp ta, lấy thân phận là Tiêu Nghiễn, hãy nhìn giúp ta."
"Cố ngự sử?"
Trên cầu Kim Thủy, Liễu Nguyên ngừng bước, ngạc nhiên nhìn lại.
Thấy Cố Trường Tấn đứng trên cầu, nhìn chằm chằm cung điện trước mặt, không đi theo cậu ta, cậu ta suy nghĩ một chút, liền khẽ lắc cây phất trần đi trở lại, ở bên cạnh Cố Trường Tấn thấp giọng nói: "Đại nhân yên tâm, hôm nay hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương triệu kiến người vào cung, không chỉ là vì chuyện ở Dương Châu, còn có những chuyện tốt khác, đại nhân mau đi cùng nô gia đến Khôn Ninh cung."
Cố Trường Tấn nhìn xuống, bình tĩnh nói lời cảm ơn rồi cất bước đi theo Liễu Nguyên, ngọc bội giấu trong vạt áo khẽ đung đưa theo bước chân của chàng.
—— "Được, Tiêu Nghiễn, ta đáp ứng ngươi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...