Thái Tử Cố Chấp Là Chồng Cũ Của Ta

@Ngươi hãy nhìn giúp ta, lấy thân phận Tiêu Nghiễn, mà thay ta nhìn.@
Ánh bình minh vừa lên, mang theo ánh mặt trời ấm áp.
Một đội Kim Ngô vệ thân mang khải giáp, đầu đội mũ phượng xí, đang cưỡi ngựa đi trên đường núi, tiếng vó ngựa rung trời, những con chim tước trên cành cây bị kinh động, vội vàng sải cánh bay lên trời cao.
Thấy sắp đến nhà gỗ, Tạ Hổ Thân kéo nhẹ dây cương, vẫy tay về phía sau, mấy trăm Kim Ngô vệ đồng loạt dừng lại, xuống ngựa, cung kính đứng đợi ở bên cạnh.
Nhìn thấy tình cảnh này, làm Tạ Hổ Thân nhớ đến, hôm đó vạn dân thỉnh nguyện ở trước đại môn của Đông Xưởng, hắn đã cưỡi ngựa đến đó, còn rất uy phong lẫm liệt kêu hình bộ thị lang Cố Trường Tấn tường thuật lại tình hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm đó, hắn còn cảm thán các quan văn đúng là miệng lưỡi trơn tru, miệng lưỡi khéo léo thông suốt cả thiên hạ.
Nào ngờ vị đại nhân này lại có tạo hóa như vậy chứ?
Nghĩ đến trước khi khởi hành, Uông Đức Hải công công đã nhắc nhở mấy câu, làm cho trong lòng Tạ Hổ Thân run lên, hắn cung kính tiến lên trước gõ cửa.
Trong nhà, Cố Trường Tấn và Dung Thư đang nhìn nhau, chàng nhẹ nhàng nói: "Từ đây đi đến huyện Uyển Bình chắc phải đi bốn năm ngày, khi đến đó phải tìm chỗ nghỉ chân trước, rồi kêu Thường Cát bắt người về là được, nàng không cần phải tự mình mạo hiểm."
Dung Thư đáp: "Được."
Cố Trường Tấn thâm tình nhìn nàng, rồi bước ra khỏi cửa.
Giống như trong giấc mộng, người đến đón chàng chính là Tạ Hổ Thân, vốn dĩ chuyện này phải đến năm Gia Hữu hai mươi ba mới xảy ra, nhưng nó lại xảy ra vào ngày hôm nay.
Cố Trường Tấn nhìn mặt trời thu sáng chói đang ở trên ngọn cây, tâm tình bất định.
Cách đây ngàn vạn dặm Thượng Kinh, Khôn Ninh cung.

Thích hoàng hậu đang ngả lưng trên trường kỷ, chống cằm, nhìn những bông hoa Thu Hải Đường đang nở rộ trầm mặc không nói.
Dưới hàng lang có vị cung nhân vội vàng xuyên qua cửa điện, lại gần nói nhỏ điều gì đó với Quế ma ma.
Sắc mặt Quế ma ma mừng rỡ, vén màn bước vào trong, nói với Thích hoàng hậu: "Những tử sĩ mà Hình gia phái đi đều bị Tạ thống lĩnh giết chết hết, trong một hai ngày tới, Tạ thống lĩnh có thể sẽ đón được người. Lần này đúng là Hình gia đã ăn gan hùm mật báo, cũng không sợ chọc giận thánh thượng."
Vừa nói vừa phỉ nhổ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đáng tiếc là không còn ai sống sót, ngược lại đã làm cho Hình lão tặc thoát được một kiếp, chuyện của Thích gia, lão nô không tin là không phải thủ bút của Hình gia!"
Quế ma ma là người của Thích gia, đã theo Thích hoàng hậu gả vào Thái Nguyên phủ, lại cùng Thích hoàng hậu trở về Thượng Kinh, rồi lại cùng Thích hoàng hậu vào ở Khôn Ninh cung.
Bà ta là người nhìn Thích hoàng hậu lớn lên, có tình cảm rất sâu đậm với hoàng hậu, nhưng nói cho cùng bà ta cũng là người của Thích gia, nhi tử, tôn tử đều ở Thích gia, mà bây giờ Thích gia lại bị tịch thu, làm sao bà ta có thể không hận được chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thích Chân nhìn những nếp nhăn và khuôn mặt tiều tụy của Quế ma ma nhẹ giọng nói: "Đích thực Hình gia đã đổ thêm dầu vào lửa, nhưng không có lửa làm sao có khói, nếu như huynh trưởng và Dự nhi không làm sai, thì sao Hình gia lại có cơ hội chứ? Dự nhi phái người đi Độ khẩu mai phục bọn người Liễu Nguyên, chuyện này hoàng thượng đã điều tra rõ ràng, cho dù là bổn cung cũng không cứu được Thích gia."
Sự mệt mỏi hiện giữa chân mày của Thích Chân, cho dù có trang điểm đậm cũng không che được.
Chỉ ngắn ngủi trong một tháng, Thượng Kinh đã có rất nhiều biến đổi.
Nửa tháng trước, ngày mà Liễu Nguyên bị ám sát, bà ta đã đi một chuyến đến Đại Từ Ân Tự, để gặp mặt Mạnh Tông tả đô ngự sử của Sát Viện.
Vị tổng hiến đại nhân này, Thích Chân đã từng nghe huynh trưởng nhắc qua, là người tâm tư thâm trầm, Hình Thủ Phụ và huynh trưởng đều muốn lôi kéo ông ta, nhưng cả hai đều thất bại.
Mạnh Tông không thân thiết với ai, cũng không đắc tội với ai.
Một người không muốn đứng phía ai, trước giờ ở trên triều đường từng bước đều khó đi, nhưng ông ta lại có năng lực hơn người, đều được Kiến Đức đế và Gia Hữu trọng dụng. Nhiều năm qua, đã quản lý cả Sát Viện như một thùng sắt, người khác muốn mua chuộc thuộc hạ dưới trướng của ông ta cũng không hề dễ dàng.

Mạnh Tông không hề tham gia vào đảng phái nào, càng không dính líu đến phi tần trong hậu cung, Thích Chân cũng không biết vì sao người này lại muốn gặp mình.
Nhưng câu đầu tiên mà Mạnh Tông nói ở tiểu phật đường suýt nữa đã khiến Thích Chân không cầm vững lần tràng hạt trong tay mình.
"Tiểu phật đường này đối với hoàng hậu nương nương, xem ra không hề xa lạ, mùng sáu tháng tư năm Gia Hữu thứ hai, nương nương bí mật sinh một tiểu công chúa ở đây." Mạnh Tông nhàn nhạt nói.
Chỉ một câu nói, Thích Chân như trở về đêm xuân đầy mưa gió sấm sét.
Mùng sáu tết năm đó, Gia Hữu đế bệnh nặng, dưới gối ông chỉ có trưởng tử Tiêu Tập vừa tròn một tuổi, làm cho lòng người của cả triều đường bất an.
Lúc đó Thích Chân được chẩn đoán là có hỉ mạch, nhưng bà ta không dám nói ra.
Ở trong hậu cung có bao nhiêu chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bà ta hiểu rất rõ.
Cho dù có trăm phòng ngàn phòng, cũng không thể phòng người bên cạnh, tin tức bà ta có thai đã bị lộ ra ngoài, người của Hình gia cài vào Khôn Ninh Cung, đã bắt đầu hành động, nếu như không phải Quế ma ma thận trọng, hài tử trong bụng của bà ta đã không thể giữ được.
Lúc này hài tử trong bụng bà ta lại hoàng tử hay là công chúa, sẽ quyết định tương lai của bà ta và Thích gia.
Nếu như là hoàng tử, bộ hạ cũ của Thích gia và đại bộ phận các võ tướng trong triều đều sẽ ủng hộ bà ta, nếu như là nữ nhi, kết cục của Thích gia, kết cục của bà ta, và kết cục hài tử của bà ta không nghĩ cũng biết.
Huynh trưởng vì chuyện này đã chuẩn bị, đem ba bốn nữ tử có thai gần bằng bà ta âm thầm giấu ở Thượng Kinh, trong đó có một tiểu thiếp của huynh trưởng.
Ngày ba tháng tư, vì tiểu thiếp đó đã bị động thai, nên phải thực hiện kế hoạch sớm hơn, vị tiểu thiếp đó sinh ra một nam hài.
Bất đắc dĩ bà ta phải xuất cung, lấy cớ là mẫu thân báo mộng, đi Đại Từ Ân Tự cầu phúc. Ngày sáu tháng tư, bà ta uống thuốc thúc thai, lúc này thai trong bụng bà ta chỉ có bảy tháng.
Bà ta ở phật đường của Đại Từ  Ân Tự đau suốt cả một đêm, lúc sắp nguy hiểm đến tính mạng, bà ta nhìn lên ngọc bồ tát trong phật đường, trong lòng nói thầm đây chính là báo ứng.

Người mà Thích gia luôn ủng hộ là thái tử Khải Nguyên.
Lúc đầu muốn gả bà ta cho Tiêu Diễn, cũng là kế sách tạm thời để che giấu Kiến Đức đế. Kiến Đức đế hôn mê, năm thứ hai mà thái tử Khải Nguyên giám quốc, thậm chí Thích gia đã chuẩn bị kế hoạch trừ khử Tiêu Diễn, để cho bà ta giả chết trở về Thích gia, lấy thân phận là dòng bên của Thích gia gả vào Đông cung.
Lúc phụ thân đem binh quyền giao lại cho triều đình thì đã định ra kế này, một mặt là bảo toàn Thích gia, mặt khác cũng là đang mưu tính để Thích gia đông sơn tái khởi.
Sau đó Kiến Đức đế ban hôn cho bà ta với thất hoàng tử, phụ thân mới thở phào nhẹ nhõm, tuy thân mẫu của thất hoàng tử là một cung nữ, thất hoàng tử cũng không được sủng ái, thân thể lại ốm yếu nhiều bệnh, nên sau này có bị thủ tiêu ông cũng sẽ không bị người khác nghi ngờ.
Ngày mà Thích Chân gả qua, bà ta đã biết, sớm muộn thì chính tay bà ta sẽ giết chết Tiêu Diễn.
Nhưng đáng tiếc bà ta đã động tình.
Thuốc độc mà huynh trưởng đưa đến để độc chết Tiêu Diễn, bà ta lại dùng lên người thái tử Khải Nguyên, ép Thích gia ủng hộ Tiêu Diễn.
Mưu tính bao năm qua của Thích gia bị hủy vì bà ta, Tiêu Diễn vẫn sống tiếp, bà ta trở thành hoàng hậu, bà ta nghĩ rằng bọn họ có thể tiếp tục sống những ngày tháng giống như còn ở phủ Thái Nguyên.
Bụng ngày càng đau dữ dội, Thích Chân đau đến toàn thân run rẩy, cảm giác mệt mỏi, không còn sức lực lan khắp tứ chi.
Cũng vào lúc này, Thích Hoành sai người đem tới một bát thuốc, dặn dò bà mụ, giữ lớn không giữ nhỏ.
Hài tử đã có rồi, hài tử trong bụng bà ta đối với Thích gia mà nói, có sinh ra được hay không cũng không còn quan trọng nữa. 
Bà mụ cầm chén thuốc đưa đến miệng Thích Chân thì bị bà ta hất đổ, mắt bà ta đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bà mụ, bà ta đã mất đi một hài tử rồi, không thể mất thêm đứa thứ hai.
Với thủ đoạn của Thích Hoành, chỉ cần bà ta mất đi ý thức, thì hài tử trong bụng cũng sẽ mất mạng.
Tinh lực tiêu tán dần dần hồi phục, Thích Chân nhìn chằm chằm Ngọc Bồ Tát trên bàn, cắn chặt miếng gỗ nhỏ, ưỡn người lên, không biết qua bao lâu, rốt cục bà ta cũng nghe được một tiếng khóc yếu ớt gần như không thể nghe thấy.
Mưa như trút nước, sấm sét vang vọng, trong phật đường ánh nến le lói.
Thích Chân nhìn vật nhỏ nhuốm đầy máu chỉ bằng hai lòng bàn tay, lông mi hơi ươn ướt.

Tiếng khóc của hài tử rất nhỏ, giống như một con mèo con mới sinh, yếu đến mức bà ta khó có thể nghe thấy, nhưng cuối cùng hài tử vẫn còn sống.
Ngày hôm sau, Thích Chân ôm hài tử sinh non kia trở về Khôn Ninh cung. 
Nửa tháng sau, Tiêu Diễn đã tỉnh lại sau cơn sốt thương hàn, ban tên cho hài tử này là Tiêu Dự.
Phật đường ở Đại Từ Ân Tự mà Thích Chân sinh hài tử, là tiểu phật đường thờ cúng liệt tổ liệt tông của Thích gia, hôm đó ở trong phật đường toàn bộ đều là người của Khôn Ninh cung và Thích gia, nhiều năm như vậy, bí mật này luôn được giấu kín, bà ta không biết, làm sao Mạnh Tông lại biết được chuyện này.
Mạnh Tông vừa dứt lời, sắc mặt bà ta lạnh lùng: "Mạnh Tông Hiến lời này của ngươi là có ý gì?"
Mạnh Tông thần sắc bình tĩnh nói: "Hoàng hậu nương nương yên tâm, hôm nay vị thần tới đây không phải vì để kết thù, mà là hợp tác với hoàng hậu, để tỏ thành ý, vi thần sẽ bẩm báo với hoàng hậu một bí mật."
Thích Trân híp mắt nói: "Chuyện gì?"
"Ngũ cô nương của Thích gia hiện tại, không phải là hài tử mà nương nương đã hạ sinh ở phật đường vào ngày hôm đó."  Mạnh Tông nhàn nhạt nói: "Trên đường trở về Thích gia, hài tử đó đã bị người ta cướp đi, ngũ cô nương của Thích gia hiện tại, là do Thích tả đô đốc từ dòng bên của Thích gia đem về. Chắc nương nương vẫn còn nhớ, lúc đó dòng bên của Thích gia có ba bốn nữ tử có thai giấu ở Thượng Kinh."
"Mạnh đại nhân, ngươi có biết là ngươi đang nói gì không?" Thích Chân cao giọng nói, trên mặt tràn đầy tức giận, hai tay không khống chế được mà nắm chặt thành quyền.
"Hôm đó ở bên cạnh tiểu công chúa tổng cộng có hai mụ bà và hai nhũ mẫu, sau khi tiểu công chúa bị bắt đi, Thích tả đô đốc sai người giết chết bọn họ, ngày cả phu xe đi cùng cũng bị diệt khẩu. Có một nhũ mẫu mạng lớn, sau khi bị vứt xác ở nơi hoang dã, may mắn thoát chết. Bà ta biết, không thể để ai biết mình còn sống, cho nên đã hủy đi dung mạo trốn đến biên quan."
Mạnh Tông ngước mắt nhìn Thích Chân nói: "Đợi nương nương gặp được nhũ mẫu đó, thì sẽ biết được những lời vừa rồi của vi thần là thật hay là giả."
Trong lòng của Thích Chân đã bị những lời nói của Mạnh Tông nổi lên sóng gió, nếu như hài tử của bà ta thật sự đã bị người khác bắt đi, với thủ đoạn của huynh trưởng, chắc chắn sẽ tìm một hài tử khác để thay mận đổi đào.
Nhưng ai là người bắt hài tử đây chứ? Bây giờ hài tử đó đang ở đâu?
Thích Chân áp chế tất cả hoài nghi cùng nghi vấn trong lòng, ổn định tinh thần, chậm rãi nói: "Vừa rồi Mạnh đại nhân nói muốn cùng bản cung hợp tác, là có ý gì?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui