Khác với Diệp Hoan, sau khi Hầu Tử lấy khẩu cung xong thì rất nhanh đã được thả ra ngoài.
Tên này vừa may mắn vừa xui xẻo.
Xui xẻo là lúc đang chạy trốn tự nhiên chui đầu vào lưới, đâm thẳng vào đồn cảnh sát, may mắn là, hành động ngu ngốc của hắn được cho là tự đầu thú, nhận được sự khoan hồng, lấy xong khẩu cung thì được phóng thích rồi.
So sánh với nhau, thì số phận của Diệp Hoan trắc trở hơn nhiều, một đêm ở trong cục cảnh sát có thể nói là sóng gió giông bão, khúc trở ly kỳ.
Cũng may kết cục cũng không đến nỗi tệ, chẳng những được thả ra, mà còn được thêm hai vạn đồng.
Tất cả đều vui vẻ, rất tốt.
Cao Thắng Nam nhìn Diệp Hoan dáng vẻ đắc ý có chút tức giận, lạnh lùng nói:
“Diệp Hoan, phải chăng ngươi cảm thấy hai vạn đồng này rất dễ kiếm?”
Diệp Hoan kêu khổ:
“Dễ kiếm? Tôi bị còng tại trên mặt ghế, còn bị cô tra tấn suốt một đêm, thân thể cùng tinh thần đều bị giày vò. Vậy mà tôi còn phải động não giúp cô phá án, tiền này có thể gọi là dễ kiếm sao? Cái tấm ngân phiếu này chứa đựng mồ hôi nước mắt của dân lao động a.....”
Cao Thắng Nam trừng mắt, giận dữ quát:
“Ai giày vò ngươi? Ngươi đừng làm ô uế thanh danh cảnh sát ta đấy!”
Diệp Hoan cười ha hả nói:
"Ví von một chút thôi mà, ta thường tưởng tượng mình là anh hùng bất khuất trong đảng cộng sản, bị Quốc Dân đảng phản động bắt lấy, các ngươi vừa quất roi vào ta vừa hung ác hỏi ta ‘Có khai hay không’, mà ta hiên ngang lẫm liệt trả lời các ngươi 'Không khai, đánh chết ta cũng không khai, dùng mỹ nhân kế ta còn không khai, không tin sử dụng mỹ nhân kế thử xem’, thử tưởng tượng một chút cảnh tượng ấy đi, một bức tranh chính nghĩa cảm động lòng người biết bao......”
Cao Thắng Nam cuối cùng cũng không nhăn mặt nữa, thổi phù một tiếng nở nụ cười, dáng tươi cười phảng phất như mai lạnh trong tuyết, làm cho mùa đông đìu hiu ngập tràn sắc xuân.
"Phì! Còn anh dũng bất khuất, còn hiên ngang lẫm liệt... Vừa bị ta bắt được đã ôm đùi ta xin tha mạng, có can hệ gì đến bức tranh ‘Chính nghĩa’ ‘Cảm động lòng người chính’? Thật sự không biết xấu hổ!”
Nói đến đây, Cao Thắng Nam khuôn mặt nóng lên, nhớ lại lúc Diệp Hoan ôm bắp đùi của nàng, còn không ngừng vuốt vuốt đùi nàng, hai má Cao Thắng Nam lập tức ửng hồng, hai cái đùi giấu dưới bộ cảnh phục cũng bắt đầu nóng lên, nhớ lại cái cảm giác như có tia lửa điện chạy qua, khiến cho nàng bất giác khép đùi vào nhau.
Diệp Hoan người trong cuộc không hề cảm giác được gì, cười rất vô tâm.
Cao Thắng Nam trừng mắt liếc hắn một cái, người này thật là không biết mắc cỡ!
“Diệp Hoan, lần này ta cho ngươi hai vạn, ngươi nhất định phải sử dụng đó vào việc hữu ích đấy, bọn trẻ ở Phúc Lợi Viện đang chờ tiền của ngươi mua máy lạnh...”
Cao Thắng Nam nói ánh mắt đột nhiên bỗng trở lên hung dữ hẳn lên:
“....Ta sẽ bắt ngươi lại, lúc đó ngươi chờ mà ăn cơm tù đi! Chuyện đụng bể gốm sứ ta còn nhớ đấy.”
Diệp Hoan thở dài, lẩm bẩm nói:
“Ta biết ngay tiền của cảnh sát và tiền của xã hội đen đều là vay nặng lãi, không phải dễ lấy....”
“Câm mồm, cút xéo đi!”
Trong lúc hai ngươi nói chuyện trước cục cảnh sát, hai người thân quen vội vã chạy đến, Nam Kiều Mộc mặc một bộ áo khoác màu trắng, quần Tây màu trắng, giày cao gót màu đen có tiết tấu chạm đất, gấp rút mà hoảng hốt
Phía sau nàng, Hầu Tử vẻ mặt cầu xin, còng lưng, dáng điệu buồn bã ỉu xìu đi theo sau Nam Kiều Mộc, hiển nhiên, Hầu Tử coi như trọng nghĩa khí đi trước một bước, đem sự việc Diệp Hoan bị bắt ở lại cục cảnh sát nói cho Nam Kiều Mộc nghe, lúc đó hai người tưởng Diệp Hoan đã bị bắt giữ,vội vội vàng vàng chạy đến đòi người.
Khi Nam Kiều Mộc đi đến cửa chính, phát hiện Diệp Hoan cùng Cao Thắng Nam đứng tại cửa ra vào, Nam Kiều Mộc ngây người ra, chân thì không ngừng bước tới, cho đến lúc chạy đến trước mặt Diệp Hoan, lạnh lùng nói:
“Bảo ngươi đừng làm việc xấu, ngươi quyết không chịu nghe, giờ thấy báo ứng rồi chứ?”
Diệp Hoan cười nói:
“Báo ứng quả thật là có, nhưng là thiện báo.....”
Nụ cười nở trên mặt, trong lòng Diệp Hoan có chút cảm động. Bình thường Nam Kiều Mộc không ưa gì hắn, mở miệng là khiến người khác chỉ muốn đâm đầu vào tường, nhưng trong lúc quan trọng thì rất nói nghĩa khí,từ dáng vẻ vội vàng của nàng, có thể nhận ra nàng thực sự lo lắng cho mình.
Thấy Diệp Hoan hoàn toàn lành lặn trước mặt, Nam Kiều Mộc yên tâm rồi, trừng mắt liếc hắn một cái, sao đó nói với Cao Thắng Nam:
“Cô cảnh sát này, tôi Diệp Hoan phạm phải không nghiệm trọng chứ?”
Cao Thắng Nam còn chưa nói, Diệp Hoan bỗng phì cười.
Hai người phụ nữ bỗng chốc quay đầu lại, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn hắn.
“Nè, Kiều Mộc, anh không thể không nói em, em thật là bất lịch sự, cảnh sát là cảnh sát, “tiểu thư” là “tiểu thư”, hai từ có thể gọi chung sao? Cảnh sát là bắt “tiểu thư” đấy...”
(Tiểu thư hay tiểu thư sofa: chỉ những người con gái bán hoa.)
Diệp Hoan vừa dứt lời, hai người phụ nữ đã phát điên lên.
Binh!
Cao Thắng Nam trực tiếp dùng hành động thể hiện sự phẫn nộ của mình, giơ cao chân lên, hung hăng đá vào mông Diệp Hoan một cước.
Nam Kiều Mộc giận dữ nói:
“Đồng chí... Cảnh sát, trong có điều nào trị tội coi thường người khác không? Ta đề nghị cô nên bắt hắn về đồn, nhốt thêm mấy ngày nữa.”
Cao Thắng Nam thở dài nói:
“Trước mắt pháp luật nước ta chưa hoàn thiện, ta sẽ kiến nghị lãnh đạo đề xuất ý kiến này, thêm tội coi thường người khác vào, lúc đó ta sẽ là người đầu tiên bắt hắn.”
Hầu Tử nhìn Diệp Hoan với vẻ mặt sùng bái, ánh mắt như nhìn thấy thiên vương ngôi sao, rất mê ly....
Cao Thắng Nam quay đầu nhìn Diệp Hoan, lạnh lùng nói:
“Không có chuyện gì nữa thì cút mau, sau này đừng phạm pháp nữa, nếu như ngươi vẫn đánh chết không chừa thì.....”
Ngón tay cái nhếch lên chỉ chỉ văn phòng cao ốc của cục cảnh sát phía sau lưng:
“.... Nơi đây chào đón ngươi đến thường xuyên đấy.”
Diệp Hoan vội lắc đầu:
“Ngươi yên tâm, đánh chết ta cũng không đến nữa, có sửa dụng mỹ nhân kế ta cũng không đến...”
Cao Thắng Nam cười khúc khích, lại hung hăng lườm hắn một cái:
“Ít lời thôi! Mau chóng cút khỏi đây cho ta!”
Ba người tạm biệt Cao Thắng Nam, đi về phía con đường về nhà
Nam Kiều Mộc đi được vài bước, đột nhiên quay đầu lại, nhìn Cao Thắng Nam một cách tỉ mỉ, ánh mắt dường như nhìn về nơi xa thẳm thẳm.
Trên đường về, Diệp Hoan rất hào phóng đập hai tấm chi phiếu vào tay Nam Kiều Mộc.
“Đập” từ này thật khiến người ta hưng phấn, Diệp Hoan sống tời từng tuổi này, lần đầu dùng từ như vậy, cảm giác này thật là sảng khoái, hồi trước từ Diệp Hoan thường dùng là “nhặt”, nếu không thì là “nhét”, nhiều lúc thì thân không có một xu.
Nếu như sau này ngày nào cũng có một xấp một xấp chi phiếu để đập, thì tốt biết bao a…
Nam Kiều Mộc nhìn chi phiếu trong tay, sững người một cái, kinh ngạc nhìn Diệp Hoan.
Diệp Hoan nhịn không được cười đắc ý, nha đầu kia thường nói hắn không biết cầu tiến, bây giờ ta đây trở lên cầu tiến đến hù chết nàng!
Nam Mộc Kiều đứng ngây ra đó hồi đâu, ngẫm nghĩ chốc lát, môi mấp máy nói:
“…. Đây là khoản tiền đen hả? Lúc bị cảnh sát bắt không bị cảnh sát tịch thu sao?”
Diệp Hoan:
“………..”
Chung sống lâu như thế, còn là thanh mai trúc mã của nhau, tại sao mình với nàng ta không hợp? Đây chính là nguyên nhân.
Diệp Hoan hoài nghi nghiêm trọng tính khắc phu của Nam Kiều Mộc, chung sống với nàng sẽ bị nàng ta chọc cho tức chết, khiến cho trái tim suy kiệt.
“Tiền này là nữ cảnh sát kia tặng cho anh, nàng ta nói hôm qua bắt lầm người, vu oan lầm cho anh, tặng cho anh ít tiền coi như chuộc lỗi, anh đây phong cách cao thượng, sống chết cũng không chịu nhận, nàng ta quỳ xuống đất van lạy anh ơi nhận giùm cho, nếu không nàng ta lương tâm cắn rứt cắn lưỡi tự vẫn, anh nghĩ, vẫn là nên nhận lấy a, cứu một mạng người hơn xây 7 tháp chùa...”
Diệp Hoan vội giải thích, chuyện giúp cảnh sát phá án không thể loan truyền lung tung được, chi bằng bịa ra câu chuyện để cho nó qua vậy.
Nam Kiều Mộc mở to mắt ngỡ ngàng nhìn Diệp Hoan, ánh mắt của nàng nhìn Diệp Hoan giống như là thấy heo bay lên trời vậy.
Trầm ngâm hồi lâu, Nam Kiều Mộc ung dung nói:
“Diệp Hoan, em bằng cấp cao hơn anh, chỉ số thông minh cao hơn anh, anh tưởng em là gà mờ hả hả? Anh nghĩ loại chuyện quỷ quái này em sẽ tin sao?”
Diệp Hoan cười ha hả:
“Thì em cứ cho là thật đi, dù sao tiền này rất sạch sẽ, cứ yên tâm mà mua máy điều hòa cho các tụi nhỏ đi.”
Nam Kiều Mộc hồ nghi nhìn hắn, cuối cùng lựa chọn tin vào hắn.
Hầu Tử không ở cùng Diệp Hoan, sắp đến nhà hắn liền đi trước rồi, Diệp Hoan bảo hắn đi thông báo cho Trương Tam, tối nay ba huynh đệ ra hàng quán ăn khuya, coi như xả xui.
Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc tiếp tục về nhà, giữa hai người không biết nói gì, không khí bỗng nhiên trở lên im lặng.
Diệp Hoan chịu không được không khí im lặng và ngượng ngùng như thế, đang tính bày ra trò cười, thì nghe Nam Kiều Mộc hỏi nhỏ:
“Diệp Hoan, cô cảnh sát kia…. Hai người rất thân hả?”
“Trước lạ, sau quen, anh chắc sau này gặp lại sẽ thành người quen thôi.”
“Hai vạn này… là cô ta cho anh hả?”
“Đúng, là tiền riêng của cô ta, tại em không biết, lúc nàng ta thẩm vấn anh, sau đó nghe anh kể chuyện Phúc Lợi Viện, cảm động đến nỗi khiến người ta rơi nước mắt, cô ta cảm động đến hồ đồ… À mà em hỏi chuyện này làm gì?”
Nam Kiều Mộc cười rạng rỡ:
“Không có gì, tiện thể hỏi vậy thôi.”
- ------------------
Màn đêm vừa buông xuống, thành phố Ninh Hải vẫn náo nhiệt như thế, đèn neon thi nhau sáng lên, người và xe như dòng sông dài tráng lệ, tô thêm vẻ đẹp cho thành phố này.
Khu bên Lão Thành xuất hiện một quán ăn, Diệp Hoan và Hầu Tử ngồi đối diện nhau, trước mặt bày sẵn mấy đĩa thức ăn, còn có hai bình rượu rẻ mà chất lượng
Hầu Tử nhìn cái đĩa thức ăn trên bàn, thầm nuốt nước bọt, vừa giơ đũa lên, đã bị Diệp Hoan đánh cho một phát.
“Hầu Tử mày gấp cái gì vậy, đợi Trương Tam đến mới khai tiệc.”
Hầu Tử bĩu môi:
“Đợi hắn làm gì, tên tiểu tử ấy tối trốn ngày ra, giống như tên trộm vậy, đợi hắn chúng ta biết đợi đến chừng nào.”
Diệp Hoan khụ khụ mấy tiếng:
“Gì mà giống như trộm, Trương Tam vốn dĩ là trộm mà.”
Diệp Hoan không nói sai chút nào, thằng nhóc kia, hắn là một tên trộm, là tên trộm chuyên gia nửa đêm đêm nạy cửa trộm đồ của người khác.
Hầu Tử, Trương Tam, Diệp Hoan, ba người cùng chung một Phúc Lợi Viện, bọn chúng đều là cô nhi, là ba cô nhi từ nhỏ đã không biết an phận, trong nội viện chuyên lừa gạt, cướp kẹo bánh quy của bạn khác, liếc trộm váy của giáo viên….
Ba ngươi này đích thị là cơn ác mộng của Phúc Lợi Viện, sau này khi bọn chúng rời khỏi, trên dưới Phúc Lợi Viện, từ viện trưởng đến các bạn trong viện, ai nấy đều rơi nước mắt, cắn răng vỗ tay đưa tiễn, khi bóng ba người còn chưa đi xa, một tiếng pháo ở Phúc Lợi Viện đã nổ lên, mọi người rơi nước mắt, vỗ tay hoan hô, còn vui mừng hơn đón tết.
Sau khi ra đến xã hội ba người vẫn như lúc còn ở Phúc Lợi Viện, thường tụ lại với nhau, nhưng không may là, đúng như lời nói cùa giáo viện trong viện hôm nào, ba ngươi sau khi trưởng thành quả nhiên không đi theo con đường chính đạo, Diệp Hoan và Hầu Tử cùng nhau đi lừa gạt, còn Trương Tam, lại thành một tên trộm chuyên nghiệp, hắn lấy Sở Lưu Hương làm thần tượng, quyết tâm trở thành một tên cướp đi cướp của người giàu chia cho người nghèo, nhưng Diệp Hoan và Hầu Tử đều biết, cướp của người giàu hắn thường cướp, nhưng chia cho người nghèo….thì chưa hề.
Bây giờ là lúc thời gian Trương Tam hành nghề, không cần phải hỏi, lúc này Trương Tam nhất định đang vào nghìn nhà, vạn hộ rồi.
“Anh Hoan, đừng đợi nó nữa, chúng ta khai tiệc trước đi, lúc này thằng đó còn không biết đang cậy khóa nhà nào đây…”
Hầu Tử vỗ mạnh vào đùi, thương tiếc thở dài nói:
“….Thật uổng công a! Viện trưởng và các sư phụ đã uổng công đào tạo hắn! Từ nhỏ dạy hắn làm người ngay thẳng, không ngờ hắn lại đi lệch đường, việc gì không làm, lại đi làm cướp…..”
Diệp Hoan liếc hắn một cái: “Tam đệ là cướp, ngươi tưởng hai ta là thứ gì tốt sao? Đại ca thì đừng cười nhị ca, ba thằng chúng ta đều cùng một loại cả, trong sách gọi người như tụi mình được gọi là ‘hạ lưu’.”
Hầu Tử không phục nói:
“Cái gì hạ lưu, Trương Tam mới hạ lưu, chúng ta kiếm tiền để ăn gọi là trí tuệ, trí tuệ!”
“Tam đệ dựa vào kỹ thuật, thường gọi là kỹ thuật chuyên môn, người không nên phân biệt trái phải, không được kì thị nghề nghiệp của người khác.”
Hai người đang tranh cãi, thì có bóng người màu đen bay qua, không đợi phản ứng của hai người, một miếng lỗ tai heo đã bay thẳng vào miệng người đó.
Liếm liếm dầu mỡ quanh miệng,, hắn chỉ Hầu Tử cười mắng:
“Mày đấy không nên gọi là Hầu Tử, nên gọi là Tôn Tử, lại canh lúc nói xấu tao sau lưng phải không?”
(*Tôn tử: cháu trai.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...