Ba người Diệp Hoan, Hầu Tử, Trương Tam ngồi ở trên mặt cỏ ở dưới khu nhà nội trú bệnh viện.
Hầu Tử rút ra một điếu Cát Trắng mềm định đưa cho Diệp Hoan nhưng lại ngần ngừ.
"Anh Hoan, anh đang bị thương hút thuốc được không?"
Diệp Hoan vươn tay giật lấy điếu thuốc ngậm lên môi mắng: "Mồm ông đâu có bị thương, sao không hút thuốc được? Thằng Tam, châm!"
Vì thế ba người ngồi ở trên bãi cỏ phun mây nhả khói, chẳng thèm để ánh mắt trách cứ của bác sĩ, y tá đi qua đi lại.
"Anh Hoan, vô duyên vô cớ lại bị thương, chuyện này anh có nghĩ qua chưa? Đứa nào có thù lớn với anh thế nhể?" Hầu Tử hỏi.
Diệp Hoan không ngu ngốc, chuyện trúng đạn lần này hắn đã sớm đoán được tám, chín phần mười, cộng với chuyện bị tấn công trong ngõ nhỏ đối diện Công ty Hồng Hổ và việc mới đây mẹ đẻ tìm đến nhận hắn, những chuyện này xâu chuỗi lại không quá ngốc cũng có thể nghĩ ra đáp án.
"Mẹ tao là người có tiền, lai lịch cha tao phỏng chừng cũng không nhỏ. Có lẽ sự xuất hiện của tao đã phá vỡ cân bằng vòng tròn lợi ích của bọn kia, cho nên có người nhất định phải giết tao." Diệp Hoan thâm trầm nói.
Hầu Tử cuống lên: "Thế thì nguy rồi! Anh Hoan, nghe nói thằng sát thủ lần trước đã trốn thoát rồi, anh phải cẩn thận chút đấy, như kiểu anh thì dù có cơ thể Chấn Hổ cũng không xua được số xui xẻo. Dù giờ thân thế anh rất khủng nhưng vẫn chưa có chút xíu khí chất của nhân vật chính gì cả. Em nói thật anh cũng đừng giận, loại như anh trong phim nhiều nhất chỉ có thể sống hai tập..."
Diệp Hoan thở dài: "Tao chưa bao giờ biết đến loại chó dại sủa ra tiếng người!"
Advertisement
Trương Tam lúng ba lúng búng nói: "Anh Hoan, em cảm thấy... Hay là mình cứ chạy trốn đi. Ba người chúng ta cùng với Nam Kiều Mộc chạy đến một chốn không ai biết một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống. Anh Hoan, nhận mẹ đẻ rồi anh chính là người có tiền, nhưng mà trong nhà giàu lắm ân oán thị phi, có tiền cũng phải có mạng mà xài mới được..."
Hầu Tử ngẫm nghĩ mất một lúc mới gật đầu nói: "Trương Tam nói có lý đấy. Anh Hoan, anh suy nghĩ cho kỹ đi, bọn em nghe theo anh."
Diệp Hoan im lặng.
Hắn có thể tưởng tượng nếu quả thật sau khi nhận cha mẹ rồi, về sau trong cuộc sống sẽ gặp phải không biết bao nhiêu chuyện gây hại ám sát. Dẫu thế thì thứ hắn để tâm cũng không phải chuyện này, hắn đang đấu tranh có muốn tha thứ cho cha mẹ hay không. Lòng thù hận nhiều năm như vậy vẫn không chống lại được khát vọng máu mủ tình thâm bên trong xương tủy.
Dù hận cha mẹ mình như thế nào thì Diệp Hoan cũng không thể không thừa nhận rằng hắn quá cần tình thân.
Dùng sức lắc lắc đầu, Diệp Hoan nói: "Tao trước tiên phải biết rõ vì sao hai mươi năm trước bọn họ lại vứt bỏ tao, hiểu rõ chuyện này rồi tao lại quyết định có nhận họ hay không, giờ chúng ta quan trọng nhất là kiếm tiền."
Advertisement
Hai người ngẫm nghĩ, cảm thấy lời Diệp Hoan rất có lý
"Kiếm bằng cách gì?"
Diệp Hoan nhìn xung quanh bãi cỏ nói: "Chọn ngày không bằng đụng độ*, làm ngay ở đây đi, biện pháp cũ, đụng đòi**!... Nhóc Tam, đi tìm cây gậy đập cho chân Hầu Tử cà nhắc, như thế mới thật..."
*Nguyên văn là 拣日不如撞日 (Giản nhật bất như chàng nhật), nghĩa là "Chọn ngày không bằng ngày tình cờ". Chàng nhật còn có nghĩa là xung đột, đụng độ.
**Nguyên văn là 碰瓷, nghĩa là giả vờ đụng xe để ăn vạ đòi tiền.
Hầu Tử sợ quá nói: "Anh Hoan, anh vốn cà nhắc rồi còn đập chân em làm gì chớ?"
**
Thẩm Đốc Lễ cuối cùng đã đáp chuyên cơ tới Ninh Hải.
Cũng giống như Chu Dung, Thẩm Đốc Lễ đến cực kỳ bí mật, ngoại trừ thủ hạ cũ Trương Thành Thái cũng không thông báo cho các quan chức khác. Đi cùng với ông là thư ký riêng Lưu Tư Thành và mười mấy người cảnh vệ*** thuộc Cục Cảnh vệ trung ương được gọi là "Bảo vệ Trung Nam Hải"
Sân bay Ninh Hải đã được quân đội phong tỏa cẩn thận, bất kể ai cũng không thể xuất nhập. Những nơi có vị trí cao và dễ dàng mai phục xung quanh sân bay cũng đã bị cảnh sát tiếp quản. Sân bay Ninh Hải hôm nay có thể nói là ngay cả con ruồi lạ cũng không bay vào được.
Bí thư thị ủy Ninh Hải Trương Thành Thái đứng ở giữa sân bay lớn nhìn chuyên cơ của lãnh đạo từ từ đáp xuống, trong lòng kích động khó có thể nói nên lời.
Người trong máy bay kia chính là chỗ dựa lớn nhất của ông ta trong quan trường, cũng là người cầm đầu vòng tròn quyền lực thần bí kia. Vinh nhục cả đời Trương Thành Thái đều phụ thuộc vào một lời của lão lãnh đạo. Ông ta khát vọng gần gũi lãnh đạo, càng khát vọng sải bước bước vào vòng tròn quyền lực thần bí kia, chứ không chỉ là con tốt không tên ở ngoài vòng tròn đó.
Máy bay đáp xuống, cảnh vệ mở cửa khoang ra. Mấy người cảnh vệ bước xuống phi cơ trước, cẩn thận kiểm tra một lần bốn phía xung quanh xác nhận bảo đảm an toàn, lúc này Thẩm Đốc Lễ mặc bộ áo khoác đen mới nghiêm nghị từ từ đi ra khỏi khoang máy bay.
Trương Thành Thái đã sớm chờ dưới chân cầu thang. Thấy Thẩm Đốc Lễ xuống, gương mặt ông ta lộ vẻ tươi cười, bước nhanh đến vươn hai tay.
"Lão lãnh đạo, chào mừng ngài đến Ninh Hải thị sát chỉ đạo, một đường vất vả."
Thẩm Đốc Lễ gật gật đầu, nói khá thâm ý: "Thành Thái, hai năm qua cũng vất vả cho anh rồi."
"Hẳn phải thế, hẳn phải thế. Tôi làm chưa được trọn vẹn, xin lão lãnh đạo phê bình." Trương Thành Thái có phần sợ hãi nói.
Thẩm Đốc Lễ nhìn xa xăm, thản nhiên nói: "Dụng tâm làm việc là tốt rồi."
Một câu nói thản nhiên lại khiến Trương Thành Thái cả người ứa mồ hôi lạnh, liên tục gật đầu xưng phải.
"Đi thôi, đi Bệnh viện Nhân dân số một xem xem." Thẩm Đốc Lễ bước thẳng lên xe.
**
Đoàn xe chạy không nhanh không chậm, nối đuôi kéo dài đi về hướng Bệnh viện Nhân dân số một.
Một giờ sau, đoàn xe tới trước cửa bệnh viện. Cảnh vệ xuống xe, phối hợp với cảnh sát địa phương phong tỏa bệnh viện chu đáo.
Thẩm Đốc Lễ xuống xe đứng ở cửa bệnh viện, lòng vốn đã thành giếng cạn nay lại cuộn sóng như biển động.
Hai mươi năm rồi, ông vẫn cứng rắn dằn lòng, chẳng đoái hoài đến con nhưng mỗi ngày mỗi đêm, không một khắc nào không nhớ đến nó. Hôm nay sắp gặp lại, không biết sao người đã quen đối mặt chuyện lớn như ông lúc này lại e sợ, đứng ở cửa bệnh viện chần chừ không dám bước vào.
Trương Thành Thái cung kính nói: "Anh ta ở phòng cao cấp ở khu nội trú", rồi lặng lẽ lui một bước, không cần nhiều lời nữa.
Thẩm Đốc Lễ trầm mặc, cố gắng áp chế trái tim phảng phất sắp nhảy ra khỏi lồng ngực này, có điều hô hấp bất giác thoáng dồn dập lên, hốc mắt cũng dần trở nên ướt át.
Một bước này ông ta có phần sợ phải bước ra.
Trầm mặc không biết bao lâu, Thẩm Đốc Lễ phất tay giãn cảnh vệ bên người và thư ký riêng ra, quay đầu nói với Trương Thành Thái: "Thành Thái này, trước anh đi với tôi một chút, nói chút về kết quả và khó khăn công việc anh gặp phải trong hai năm qua ở Ninh Hải đi. Ừm, đi dạo ở sân cỏ bên ngoài khu nội trú đi."
Trương Thành Thái ngẩn người rồi lập tức gật đầu: "Vâng. Lão lãnh đạo, trong hai năm qua, kinh tế của thành phố Ninh Hải có thể nói là phát triển vượt bậc, điều này thì người dân cả thành phố đều rõ như ban ngày..."
Thẩm Đốc Lễ chỉ về phía trước nói: "Vừa đi vừa nói chuyện."
"Vâng, thành phố Ninh Hải hai năm gần đây kinh tế bình quân hàng năm đều giữ vững sự tăng trưởng ổn định. Đây là nhờ có ủy ban nhân dân ra sức nâng đỡ doanh nghiệp địa phương, hơn nữa tích cực mời gọi đầu tư..."
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Thẩm Đốc Lễ thỉnh thoảng gật gù, buông vài lời chỉ thị phù hợp, Trương Thành Thái thì vội vàng gật đầu ghi nhớ.
Bất tri bất giác hai người đã đi tới trên con đường nhỏ trải đá vụn trong bãi cỏ khu nội trú.
Lúc này, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Trước mặt nhoáng lên một bóng người, tiếp đó là một tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
"Ôi trời ơi, chân của tôi! Gãy chân tôi rồi!" Một gã trẻ tuổi mặc quần áo bệnh nhân ôm lấy cái chân quấn đầy băng bông kêu la váng trời váng đất.
Trương Thành Thái nheo mắt lại chợt cảm thấy không ổn. Lão lãnh đạo và ông ta cùng trò chuyện đã bảo cảnh vệ xung quanh lui ra, hiện giờ đột nhiên xảy ra việc, Trương Thành Thái chẳng cần nghĩ ngợi gì vội bước lên trước, cản ở trước mặt Thẩm Đốc Lễ.
Vẻ mặt Thẩm Đốc Lễ không thay đổi, ông ta bước nhanh sang một bên.
Người mặc quần áo bệnh nhân chính là Diệp Hoan. Thấy con dê béo muốn chạy đi, hắn sốt ruột quá nên xông nhào lên phía trước, ôm chặt lấy đùi Thẩm Đốc Lễ kêu gào: "Ông đụng tôi bị thương còn muốn chạy à? Không có cửa đâu! Bồi tiền đây! Không bồi tôi chết ở đây cho xem!"
Trương Thành Thái hoảng lên, cất giọng gọi lớn: "Cảnh vệ!"
Hầu Tử và Trương Tam đúng lúc chạy đến khuyên can. Thái độ hai người hiền lành, miệng liên tục nói: "Được rồi, được rồi, nể mặt tôi đi..."
Trương Thành Thái bực bội dùng sức hất ra cánh tay đang lôi kéo của Trương Tam, cả giận nói: "Lôi lôi kéo kéo cái gì? Đừng đụng vào tôi!"
...
Trong cảnh hò hét la gào om sòm, ví tiền của Thẩm Đốc Lễ và Trương Thành Thái bị Trương Tam đút vào trong túi quần của mình.
Còn Diệp Hoan thì đang ôm đùi Thẩm Đốc Lễ khóc đến đen trời tối đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...