Thái Thượng Kiếm Tôn


- Bạch Nhạc, ngươi thực sự muốn động thủ với Lý sư huynh và Khổng sư huynh à?
Được Liễu Như Tân gọi tới, nghe nói Bạch Nhạc là muốn hỏi thăm chi tiết thực lực của hai vị sư huynh này, Dương Nghiên không nhịn được mở miệng hỏi.
- Cái gì gọi là động thủ, đó là thi đấu tông môn, là tỷ thí, hiểu chưa?
Trợn mắt, Bạch Nhạc tức giận sửa đúng lại.
- Thế không phải là giống nhau à!
Dương Nghiên có chút bất đắc dĩ trả lời.
Nhìn mặt Bạch Nhạc có chút tối xầm, Liễu Như Tân không khỏi không nhịn được mà cười ra tiếng.
Tuy Bạch Nhạc đã thành đệ tử chân truyền, nhưng trên thực tế, mấy ngày nay ở chung với Bạch Nhạc, Liễu Như Tân sớm đã quen thuộc với tính tình của hắn, tuy thân phận thay đổi, nhưng tính tình lại vẫn không thay đổi.
 Bạch Nhạc ở trong mắt người ngoài, tựa hồ là một truyền kỳ của tông môn, cao cao tại thượng, nhưng ở trong mắt người thực sự quen thuộc với Bạch Nhạc như Liễu Như Tân và Dương Nghiên, Bạch Nhạc lại thủy chung vẫn là thiếu niên tính tình đáng yêu đó.
Bất kể là Dương Nghiên hay là Liễu Như Tân, trên thực tế, đều nhìn Bạch Nhạc giống như một đệ đệ có chút tùy hứng lại xuất sắc, tất nhiên không hề sợ hãi.
- Bạch Nhạc, ý của ta là, lần đại hội này, ngươi tốt nhất lui một bước thì tốt hơn.
Hơi trầm ngâm một chút, Dương Nghiên nghiêm mặt nói,
- Dẫu sao ngươi cũng chỉ vừa mới bước vào Linh Phủ cảnh, còn cần thời gian để lắng động, vào lúc thế này, tranh cường háo thắng không phải chuyện tốt! Bất kể là Lý sư huynh hay là Khổng sư huynh, đều đã bước vào Linh Phủ nhiều năm, tạm thời khuất phục bọn họ cũng không mất mặt!
Tuy bản thân Dương Nghiên cũng vừa mở ra Linh Phủ, tấn thăng đệ tử nội môn không bao lâu, nhưng Dương Nghiên nhiều năm như vậy ở trong tông môn chèo kéo nhân mạch cũng không phải là vô ích, rất nhiều chuyện, nhìn thấu triệt hơn Liễu Như Tân rất nhiều.
Cũng không có ý tứ khiến Bạch Nhạc phải quyết định ngay, Dương Nghiên tiếp tục giải thích,
- Hai vị đệ tử chân truyền này của chúng ta, Lý sư huynh tính tình kiêu căng, mấy năm nay một mực đều muốn phân cao thấp với Khổng sư huynh, chỉ là Khổng sư huynh không nghênh chiến, giữa bọn họ, rốt cuộc ai mạnh hơn, không ai rõ được.
- Nhưng nếu luận địa vị, Khổng sư huynh tuyệt đối là cao hơn rất nhiều! Ở trong tông môn, kỳ thật mọi người nguyện ý gọi Khổng sư huynh là đại sư huynh hơn! Khổng sư huynh tính tình, ôn hòa đối đãi với đệ tử khác cũng vô cùng tốt, nhân duyên cũng cực tốt, rất nhiều lúc, chuyện Khổng sư huynh phân phó xuống, các đệ tử thậm chí càng để bụng hơn là trưởng lão phân phó.
- Kỳ thật ta cũng đề nghị, ngươi trước lúc đại hội, lên Từ Vân Phong một chuyến! Lúc trước khi Lý sư huynh vừa trở thành chân truyền, kỳ thật rất nhiều đệ tử đều không phục, nghe nói, cũng bởi vì hắn tự mình đi bái Khổng sư huynh, có được sự tán thành của Khổng sư huynh, mới thực sự ngồi vững ở vị trí chân truyền.
Dừng một chút, Dương Nghiên tiếp tục nói,
- Đương nhiên, với thanh danh hiện giờ của ngươi trong tông môn, kỳ thật cũng không cần Khổng sư huynh giúp ngươi, có điều, có thêm một phần thiện duyên luôn tốt.
Hơi gật đầu, tuy trên thực tế cũng chưa từng tiếp xúc, nhưng chỉ bằng vào những lời này của Dương Nghiên, Bạch Nhạc cũng đã có hiểu biết đại khái đối với hai vị sư huynh này.
- Bái kiến Khổng sư huynh một chút tất nhiên không thành vấn đề, có điều...!Lần đại hội này, ta cần phải tranh!

Kỳ thật tính tình của Bạch Nhạc, lòng hiếu thắng không mạnh, hơn nữa từ thái độ của hắn đối với Dương Nghiên và Liễu Như Tân cho thấy, tính cách vô cùng khiêm tốn, không ra vẻ gì cả.
Trên thực tế, nếu không phải Từ Phong yêu cầu, Bạch Nhạc thậm chí căn bản không muốn tham gia thi đấu tông môn.
Nhưng hiện giờ, Từ Phong đã nói rồi, trừ khi Bạch Nhạc muốn tiếp tục phí thời gian trong tông môn, nếu không nhất định phải nghĩ hết biện pháp tranh với hai vị sư huynh này.
Nghe thấy vậy, Dương Nghiên cũng không khỏi hơi khựng lại.
Vừa rồi hắn nói như vậy, chính là muốn Bạch Nhạc chủ động lui một bước, nhưng lại không ngờ, Bạch Nhạc sớm đã hạ quyết tâm rồi.
Phải biết rằng, tuy tính tình của Bạch Nhạc khiêm tốn, nhưng lại vô cùng bướng bỉnh.
Một khi đã làm ra, quyết định tuyệt đối không thể dễ dàng sửa đổi, ít nhất Dương Nghiên tự thấy mình là không có bản sự này.
Cười khổ, Dương Nghiên lắc đầu,
- Khổng sư huynh rốt cuộc là thực lực gì, kỳ thật ta cũng không rõ lắm.
Có điều.

.

.

Có một việc, ngươi có thể tham khảo một chút.
- Ngươi còn nhớ, chuyện ma đạo dạ tập bản tông lần trước chứ?
Gật đầu, Bạch Nhạc tất nhiên nhớ rõ, chính là lần dạ tập đó, hắn tự tay trảm sát Âm Dương Quỷ Đồng, thậm chí có một thoáng giao phong với Dạ Nhận, suýt nữa thì chết dưới đao của Dạ Nhận.
- Lần đó, ma đạo tập kích, bản tông do bất ngờ không kịp đề phòng, có thể nói là tổn thất thảm trọng! Có điều.

.

.


Từ Vân Phong chỗ Khổng sư huynh là nơi duy nhất cơ hồ không có thương vong gì, đánh đuổi yêu nhân ma đạo một cách dễ dàng.
Nghe thấy những lời này, cho dù là Bạch Nhạc, mí mắt cũng không khỏi giật giật.
Tuy lần trước, mục tiêu công kích chủ yếu của đối phương chính là Vân Mộng Chân, cao thủ lợi hại chân chính cũng đều tấn công thiên điện chỗ Vân Mộng Chân, nhưng ngoài ra, cũng còn có cao thủ ma đạo như Ba Sơn Lục Ma phối hợp công kích nơi khác.
Dưới tình huống như vậy, còn có thể trong nháy mắt có phản ứng, khống chế đệ tử bản phong, cơ hồ dưới tình huống không có thương vong ngăn cản công kích của ma đạo, vậy tuyệt đối có thể thấy được thủ đoạn của Khổng Từ.
- Khá thật!
Than khẽ một tiếng, Bạch Nhạc hơi trầm ngâm một chút, lập tức mở miệng nói,
- Dương sư huynh, phiền ngươi theo ta một chuyến tới Vân Phong, ta cũng muốn gặp vị Khổng sư huynh này.
...
Từ Vân Phong!
- Đại sư huynh, Bạch Nhạc tới.
Vẫn ngồi trước bàn đá trên ngọn núi, thậm chí ở trước mặt, chén trà sau khi Lý Tử Vân rời đi còn chưa thu lại.
Nghe thấy đệ tử hồi bẩm, trên mặt Khổng Từ không khỏi lộ ra thần sắc thú vị.
- Mời hắn tới đây, ta cũng muốn gặp vị tiểu sư đệ truyền kỳ này.
Hơi gật đầu, Khổng Từ nhẹ giọng phân phó.
Không sai người thu thập chén trà của Lý Tử Vân, Khổng Từ thản nhiên đổ nước trà trong ấm đi, thay trà mới, một lần nữa nấu nước pha trà! Toàn bộ quá trình đều đâu vào đấy, dường như trong tâm tư không hề có biến hóa.
Một lát sau, Bạch Nhạc được đệ tử dẫn tới trước bàn đá.
- Bạch Nhạc bái kiến Khổng sư huynh.
Hơi cúi người, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói.
Tuy Bạch Nhạc đã trở thành đệ tử chân truyền thời gian không ngắn, nhưng trên thực tế, đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Nhạc gặp mặt Khổng Từ.
- Bạch sư đệ, ngồi đi.
Trên mặt lộ ra nụ cười, ôn hòa Khổng Từ chỉ vào ghế đá đối diện, nói,

- Đây là trà mới hai năm nay, cùng nếm thử nhé.
Trong lúc nói, trà cũng được nấu xong, hơi lật cổ tay, Khổng Từ tự tay rót cho Bạch Nhạc một ly trà, thuận tay đẩy tới trước mặt Bạch Nhạc, thời gian nắm bắt không sai chút nào.
Ánh mắt rơi xuống ly trà tàn trên bàn, mày Bạch Nhạc hơi nhướn lên, thuận thế ngồi xuống trước bàn.
- Đa tạ Khổng sư huynh!
- Chắc hẳn, Bạch sư đệ cũng vì đại hội mà đến?
Nhìn Bạch Nhạc, Khổng Từ mỉm cười mở miệng nói.
- Vâng.
Tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, nhưng Bạch Nhạc cuối cùng vẫn không phủ nhận, bình tĩnh đáp ứng.
Hơi gật đầu, Khổng Từ nói khẽ,
- Nói đến cũng lạ, trước khi ngươi tới không lâu, Lý sư đệ cũng vừa tới, ngồi ngay trên vị trí của ngươi.
Một câu này nói cực có ý tứ.
Cố ý vạch trần chuyện Lý Tử Vân vừa tới, hơn nữa còn chỉ ra Lý Tử Vân và Bạch Nhạc ngồi cùng một vị trí, dụng ý càng sâu xa.
- Vị trí giống nhau, mục đích lại chưa chắc đã giống nhau.
Mỉm cười, Bạch Nhạc thong dong mở miệng nói.
- Bạch sư đệ cũng là người thú vị.
Hơi có chút bất ngờ trước câu trả lời của Bạch Nhạc, Khổng Từ khẽ cười nói.
- Khổng sư huynh có cái nhìn thế nào đối với đại hội lần này?
Bạch Nhạc hỏi ngược lại.
- Ta thấy thế nào không quan trọng, quan trọng là, các ngươi thấy thế nào.
Lắc đầu, Khổng Từ thuận tay rót cho mình một ly trà, sau đó mới mở miệng nói.
Hơi nhíu mày, tuy trước khi đến đã từ trong miệng của Dương Nghiên có được một số hiểu biết về Khổng Từ, nhưng khi thực sự đối mặt với Khổng Từ, Bạch Nhạc mới phát hiện, Khổng Từ mà Dương Nghiên hiểu biết, sợ rằng không giống với Khổng Từ chân chính.
Loại người như Khổng sư huynh này, nhìn thì ngoài mặt ngoài mặt, nhưng bên trong có thể là còn bá đạo hơn hơn Lý Tử Vân.
Trong nhất thời, Bạch Nhạc ngược lại không biết nên trả lời thế nào.
Khổng Từ cũng không có ý thúc giục, hơi vươn tay ra làm một thủ thế mời,
- Uống trà.
Nâng chung trà lên, nhìn nước trà trong suốt, trong lòng Bạch Nhạc giống như cũng theo đó mà trở nên trong suốt.

Mỉm cười, Bạch Nhạc giơ tay lên uống một hơi cạn sạch nước trà.
Uống trà như vậy, tất nhiên không thể nói là phẩm trà, ngược lại giống với uống rượu hơn, nhưng toàn bộ quá trình, Bạch Nhạc lại làm vô cùng tất nhiên, giống như vốn nên là như vậy.
- Đa tạ trà của Khổng sư huynh, Bạch Nhạc cáo từ!
Đột nhiên đứng dậy, không có bất kỳ dấu hiệu gì, Bạch Nhạc cáo từ.
Lần này, cho dù là Khổng Từ cũng không khỏi có chút kinh ngạc.
Bạch Nhạc đến, kỳ thật hắn cũng coi như là đoán được vài phần, sau khi ngồi xuống, phản ứng của Bạch Nhạc dường như cũng một mực đều nằm trong sự khống chế của hắn, nhưng đột nhiên cáo từ thế này, lại thực sự khiến hắn có chút không kịp trở tay.
- Sao, là trà không hợp với khẩu vị của Bạch sư đệ à?
Cười cười, Bạch Nhạc nói khẽ,
- Trà là trà ngon, nhưng ta lại không phải là người biết phẩm trà, tiếc cho trà ngon của Khổng sư huynh.
Dừng lại một chút, Bạch Nhạc lại cúi người,
- Cáo từ.
Nói xong câu đó, Bạch Nhạc không có chút lưu luyến, xoay người rời đi.
Đến đơn giản, đi thong dong.
Bạch Nhạc muốn đi, Khổng Từ tất nhiên sẽ không ngăn cản, chỉ là, nhìn bóng lưng của Bạch Nhạc, mắt Khổng Từ không khỏi hơi nheo lại.
Lúc này, Khổng Từ đột nhiên cảm thấy, mình có chút không hiểu Bạch Nhạc.
Nhiều năm như vậy trôi qua, Khổng Từ rất ít khi hoàn toàn nhìn không hiểu một người.
Tuy Lý Tử Vân kiêu ngạo, hơn nữa luôn muốn tranh cao thấp với Khổng Từ, nhưng trên thực tế, đối với Lý Tử Vân, Khổng Từ lại nắm bắt cực kỳ thấu triệt, cũng chưa bao giờ thực sự coi Lý Tử Vân là đối thủ.
Nhưng, lúc này, Khổng Từ lại đích xác ngửi được một chút cảm giác nguy hiểm trên người Bạch Nhạc.
- Bạch Nhạc!
Chậm rãi lặp lại cái tên này, trong mắt Khổng Từ lộ ra một tia tinh mang, thản nhiên bưng chén trà trước mặt mình lên, im lặng chậm rãi uống cạn.
- Đại sư huynh!
Lúc trước khi Bạch Nhạc ngồi, đệ tử khác tất nhiên không dám tới đây quấy rầy, nhưng Bạch Nhạc đi nhanh như vậy, lại khiến bất kỳ ai cũng không ngờ tới.
Cười khẽ một chút, Khổng Từ thản nhiên mở miệng nói.
- Tiểu sư đệ này của ta rất khá.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui