Thái Thượng Kiếm Tôn


Tu hành là một chuyện rất khổ, loại chuyện vừa uống rượu tán gái vừa tiến bộ thần tốc, trở thành Tông sư một thế hệ, chỉ là những cố sự mà những người căn bản không hiểu gì về tu hành bịa ra.

Trên đời này, muốn đạt được thành công, vốn không có chuyện đơn giản thoải mái.

Bạch Nhạc trong thời gian hơn hai tháng, đứng vào hàng chân truyền, thành tựu Tử Phủ, ở trong mắt người khác, giống như chính là một ví dụ tu hành rất thoải mái.

Nhưng trên thực tế, trong lúc này Bạch Nhạc đã phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm, thừa nhận bao nhiêu thống khổ, chảy bao nhiêu mồ hôi, lại không ai nhìn thấy.

Ngươi hâm mộ người khác phong quang trên vũ đài, lại không nhìn thấy dưới vũ đài, hắn phải chịu bao đau khổ.

Trước khi bước lên Thiên Tâm Phong, cái nhìn lúc ban đầu của Liễu Như Tân, kỳ thật cũng chẳng khác gì người khác, hâm mộ vận khí và thiên phú của Bạch Nhạc, bội phục đảm phách và lòng dạ của Bạch Nhạc, nhưng lại không nhìn thấy nỗ lực của Bạch Nhạc.

Cho tới những ngày này, nàng ta phụ trách sinh hoạt thường ngày của Bạch Nhạc, ngụ ở Thiên Tâm Phong, mỗi ngày nhìn Bạch Nhạc tu hành, nàng ta mới hiểu được, thì ra mỗi một phần thành công đều tuyệt không phải ngẫu nhiên.

Vân Mộng Chân rời đi đã nửa năm.

Nhưng nửa năm qua, Bạch Nhạc cơ hồ ngay cả Thiên Tâm Phong cũng không xuống, trừ luyện kiếm thì chính là tu luyện, thậm chí ngay cả ngủ cũng bị đả tọa thay thế.

Rõ ràng chỉ là kiếm chiêu đơn giản nhất, ngay cả đệ tử ngoại môn, thậm chí một số tạp dịch cũng có thể dễ dàng sử ra, nhưng Bạch Nhạc lại có thể luyện tập hết lần này tới lần khác, lặp lại mấy ngàn lần mỗi ngày.

Liễu Như Tân đến nay vẫn nhớ được câu trả lời của Bạch Nhạc khi nàng ta không nhịn được hỏi Bạch Nhạc ý nghĩa của làm như vậy.


- Không ai có thể sinh ra đã biết, luyện kiếm cũng giống như chúng ta nói chuyện đi đường vậy, thuần thục không phải bởi vì nó đơn giản, mà là không ngừng lặp lại, biến nó thành một loại bản năng!
Liễu Như Tân vĩnh viễn không quên được bộ dạng thản nhiên của Bạch Nhạc khi nói ra những lời này.

Một màn đó, cơ hồ đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong đầu nàng ta.

Ở trong mắt Liễu Như Tân, Bạch Nhạc tu luyện đã đủ khắc khổ rồi, tốc độ tiến bộ cũng cực nhanh.

Nhưng theo thời gian trôi qua, Bạch Nhạc càng lúc càng bất mãn với loại tốc độ tu luyện này.

Khác với lúc ở Dẫn Linh cảnh, Linh Phủ tu hành cần nhiều linh lực, phẩm chất của Linh Phủ càng cao, linh lực cần cho tu hành lại càng nhiều.

Huống chi, trong cơ thể Bạch Nhạc còn có hai Linh Phủ.

Cho dù linh khí của Thiên Tâm Phong ở trong Linh Tê Kiếm Tông, cơ hồ đã được xem như là dồi dào nhất, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, lại vẫn còn lâu mới đủ.

Vân Mộng Chân từng nói, nàng ta bảy tuổi đã tu hành, ba tháng mở Linh Phủ, mười bốn tuổi đạt tới Linh Phủ đại thành.

Nói cách khác, Vân Mộng Chân từ bước vào Linh Phủ, đến Linh Phủ đại thành, đột phá Tinh Cung cảnh cũng mất ít nhất bảy năm.

Mà đây đã được tính là tốc độ tu hành vô cùng khủng bố rồi.


Dùng tốc độ tu hành của Bạch Nhạc những ngày này để suy tính, nếu không có tài nguyên khác, chỉ đơn thuần cứ như vậy ngồi khổ tu trên Thiên Tâm Phong, đừng nói là bảy năm, cho dù là gấp đôi, mười bốn năm, hắn cũng chưa chắc đã có thể bước vào Tinh Cung.

Thành tựu hai Tử Phủ, nghe thì tất nhiên sảng khoái, nhưng trên thực tế tài nguyên phải tiêu hao đâu chỉ đơn giản là một cộng một.

Tài nguyên!
Từ khi đột phá Linh Phủ, kỳ thật Bạch Nhạc đã cảm nhận được tầm quan trọng của tài nguyên.

Cự tuyệt Đạo Lăng Thiên Tông, cũng có nghĩa là, hắn phải tự mình nghĩ biện pháp để đạt được nhiều tài nguyên tu hành hơn, nếu không cũng chỉ có thể cả đời ở trong Linh Tê Kiếm Tông nho nhỏ này.

- Bạch sư huynh, còn nửa tháng nữa chính là thi đấu tông môn rồi, ngươi có nắm chắc không?
Nhìn Bạch Nhạc luyện kiếm hơn một tiếng, Liễu Như Tân đi đến bên cạnh giúp Bạch Nhạc lau mồ hôi, thuận miệng hỏi.

- Nói gì tới nắm chắc, dẫu sao ta cũng vừa mới bước vào Linh Phủ cảnh được nửa năm mà thôi.

Cất kiếm vào vỏ, Bạch Nhạc cười khổ, nói,
- Ta nghe nói, đứng nhất trong đại hội đệ tử chân truyền lần này, sẽ có phần thưởng một trăm khối linh thạch à?
- Không phải một trăm khối, là tổng cộng chỉ có một trăm khối.

Trợn mắt, Liễu Như Tân cũng biết, Bạch Nhạc trong nửa năm này cơ hồ là không xuống khỏi Thiên Tâm Phong, tất nhiên là không nhớ rõ, liền kiên nhẫn giải thích,

- Linh thạch mà tông môn trong đại hội hàng năm chia cho đệ tử chân truyền, tổng cộng chỉ có một trăm khối! Kỳ thật năm rồi, đệ tử chân truyền là không cần tham gia đại hội, Khổng sư huynh và Lý sư huynh một mực chia đều linh thạch! Chỉ là năm nay có thêm ngươi, mới thay đổi quy tắc, đứng nhất được chia một nửa, thứ hai có ba mươi khối, người cuối cùng chỉ có hai mươi khối linh thạch.

Nghe thấy vậy, Bạch Nhạc cũng không khỏi gãi gãi đầu, vốn là một trăm khối linh thạch, hắn đã cảm thấy hơi ít, không ngờ một trăm khối linh thạch này còn phải chia cho ba người, thế thì làm sao đủ được.

Phải biết rằng, lúc trước khi Bạch Nhạc mở Tử Phủ, bố trí Tụ Linh Trận đã dùng mấy chục viên linh thạch, nhưng dù vậy cũng vẫn không đủ dùng, nếu không phải có Linh Khư Quả Vân Mộng Chân đưa cho hắn, hắn căn bản không thể thuận lợi bước vào Linh Phủ.

Đối với loại người chỉ có Linh Phủ màu lam như  Khổng Từ và Lý Tử Vân mà nói, những linh thạch này cũng chưa chắc đã đủ dùng, căn bản không thể thỏa mãn tiêu hao của Bạch Nhạc.

Nhưng như vậy không ngờ còn phải tham gia thi đấu tông môn để tranh.

Nghĩ tới đây, Bạch Nhạc không khỏi cười khổ, lúc trước khi cự tuyệt Đạo Lăng Thiên Tông, cự tuyệt rất thống khoái, thực sự đến khi cần tài nguyên tu hành, mới hiểu được đó có nghĩa là dạng chênh lệch gì.

Không phải tông môn không muốn cho đệ tử chân truyền nhiều tài nguyên hơn, mà là một tông môn Huyền cấp nho nhỏ, căn bản không đủ để cung cấp cho hắn nhiều tài nguyên hơn để tu hành.

Nếu không phải như vậy, lúc trước khi hắn đứng vào hàng chân truyền, cũng sẽ không gặp phải thanh âm phản đối lớn như vậy.

Lắc đầu, Bạch Nhạc thuận miệng phân phó,
- Giúp ta chuẩn bị một thân quần áo sạch sẽ, ta muốn đi gặp Từ trưởng lão.

- Quy củ là Tông chủ tự mình quyết định, chỉ sợ Từ trưởng lão cũng không có biện pháp gì.

Theo bản năng, Liễu Như Tân cho rằng Bạch Nhạc là muốn tìm Từ trưởng lão thương lượng chuyện đại hội, liền nhẹ giọng giải thích.

- Ta tìm Từ trưởng lão không phải là vì chuyện đại hội.


Cười khẽ một chút, Bạch Nhạc lắc đầu giải thích.

- Vẫn màu trắng à?
Gật đầu, Liễu Như Tân lập tức lại hỏi.

Hơi ngẩn ra, Bạch Nhạc chậm rãi gật đầu,
- Đúng vậy, vẫn là màu trắng.

Trong lòng thầm thở dài một tiếng, Liễu Như Tân cũng không nói thêm nữa, xoay người bước đi.

Người khác không rõ, nhưng nàng ta mấy ngày nay một mực đều ở trên Thiên Tâm Phong, lại biết rất rõ, kỳ thật vốn Bạch Nhạc không thích quần áo màu trắng, nhưng từ ngày Vân Mộng Chân rời khỏi, Bạch Nhạc lại giống như trở nên thích màu trắng.

Hơn nữa, kể từ ngày đó, Bạch Nhạc không mặc quần áo màu khác nữa.

Tuy Liễu Như Tân cũng phải thừa nhận, kỳ thật Bạch Nhạc rất hợp với màu trắng, loại phong tư áo trắng như tuyết này, cũng phù hợp với sự cao ngạo của kiếm khách hơn, nhưng nàng ta cũng biết rõ, đó không phải lý do Bạch Nhạc chỉ mặc đồ trắng.

Tuy người đó đã đi, nhưng lại vĩnh viễn ở lại trong lòng Bạch Nhạc.

Liễu Như Tân có chút đố kỵ, nhưng nghĩ đến người đó! Nàng ta sao còn  đố kỵ được nữa.

Trên đời này, luôn sẽ có một số người, hoàn mỹ đến khiến ngươi ngay cả tâm tư để đố kỵ cũng không sinh ra được, rất hiển nhiên, Vân Mộng Chân chính là người như vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận