Bởi vì chuyện người trong ma đạo dạ tập Linh Tê Kiếm Tông, chuyện vào núi phải trì hoãn hai ngày, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.
Đợi sau khi Vân Mộng Chân khôi phục một chút, dựa theo kế hoạch ban đầu, Tử Dương Chân Nhân sẽ tự mình dẫn người vào núi tìm kiếm tung tích của Côn Ngô Kiếm.
Chỉ là người của ma đạo tới nhanh, lui cũng nhanh, đợi cho lần này vào núi, trừ cực ít người không nhận được tin tức, hoặc là ôm tâm lý cầu may ra, cơ hồ tất cả cao thủ ma đạo đều đã chạy sạch.
Đương nhiên, trên thực tế, bất kể là Vân Mộng Chân hay là Tử Dương Chân Nhân đều đã đoán được kết quả này.
Cái gọi là soát núi, trên thực tế, chính là làm thủ tục!
Lúc trước khi Tử Dương Chân Nhân đến Linh Tê Kiếm Tông, từng nói, chỉ dùng bảy ngày làm hạn định, cho dù là đã xảy ra một số bất ngờ, phương châm này cũng không có bất kỳ thay đổi gì.
Bảy ngày này, toàn bộ hậu sơn cơ hồ bị lật tung, với thực lực của Tử Dương Chân Nhân, đủ để dễ dàng làm được điểm này.
Nhưng đúng như dự tính, căn bản không tìm thấy manh mối của Côn Ngô Kiếm, càng đừng nói tung tích của Thông Thiên Ma Quân.
Cuối cùng Tử Dương Chân Nhân tự mình xuất thủ, ở hậu sơn bày ra Phong Cấm Đại Trận, dựa vào lực lượng của đại trận phong cấm cả sơn mạch, giống như Đạo Lăng Thiên Tông những năm gần đây, phong cấm trấn thủ cấm địa ma đạo!
Đương nhiên, khác với những cấm địa ma đạo đó, Tử Dương Chân Nhân tất nhiên không thể thật sự trấn thủ nơi này.
Nhưng cho dù là muốn như vậy, phá cấm chế này để ra vào hậu sơn, ít nhất cũng phải có thực lực Tinh Hải cảnh mới được.
Cho dù nơi này trên thực tế xem như là chỗ của Linh Tê Kiếm Tông, nhưng đối mặt với Đạo Lăng Thiên Tông, ai dám đứng ra phản đối?
...
Bởi vì do bị thương, bảy ngày này, Bạch Nhạc không tham dự hành động tìm kiếm ở hậu sơn, mà một mực tu dưỡng trong Thiên Tâm Phong.
Trên thực tế, tin tức Bạch Nhạc cự tuyệt lời mời của Đạo Lăng Thiên Tông thông qua Liễu Như Tân truyền vào trong tai Từ Phong và Hà Dao, hai vị này cũng cảm động vô cùng, thật tâm mà nói, nếu đổi chỗ, bọn họ ở vị trí của Bạch Nhạc, chỉ sợ không ai dám nói nhất định có thể cự tuyệt yêu cầu của Đạo Lăng Thiên Tông.
Không, thậm chí có thể nói là, căn bản không thể cự tuyệt.
DSệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông, nói một cách không khoa trương, thân phận như vậy, cho dù là Tông chủ như hắn thấy cũng phải khách khí!
Bất kể là địa vị, hay là tài nguyên có được, đều hơn xa những gì Linh Tê Kiếm Tông có thể cho.
Nhưng dù vậy, Bạch Nhạc vẫn lựa chọn ở lại, sao có thể không khiến bọn họ cảm động.
Cơ hồ là ngay khi nhận được tin tức, Hà Dao tuyên bố với bên ngoài, Bạch Nhạc là truyền nhân cách đời của Kiếm Tổ, địa vị cùng cấp với trưởng lão,vượt trên cả hai vị chân truyền.
Nếu là trước kia, có thể còn có người phản đối, nhưng hiện giờ, thanh danh của Bạch Nhạc cơ hồ đã được tất cả đệ tử tán thành.
Bất kể là luận kiếm Thiên Tâm Phong, hay là kiếm trảm Âm Dương Quỷ Đồng, hoặc là cự tuyệt lời mời của Đạo Lăng Thiên Tông, tất cả đều đã tích lũy đủ thanh danh cho Bạch Nhạc, khi Hà Dao tuyên bố kết quả này, giống như nước chảy thành sông vậy.
Cho dù là hai vị chân truyền Lý Tử Vân và Khổng Từ cũng bảo trì trầm mặc.
Rất khó tưởng tượng, hơn hai tháng trước, Bạch Nhạc thậm chí còn chỉ là một tạp dịch ngoại môn.
...
Bóng đêm hàng lâm!
Đứng trên Thiên Tâm Phong, Bạch Nhạc do dự hơn một tiếng, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhảy xuống núi, bước vào thiên điện chỗ Vân Mộng Chân.
- Bạch Nhạc cầu kiến Thánh Nữ!
Đứng trước thiên điện, Bạch Nhạc khom mình hành lễ.
Hiện giờ ngoài thiên điện, từng thời khắc đều có đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông canh gác, tất cả tự nhiên đều cần dựa theo quy củ mà làm.
Cũng may, bởi vì trận chiến lúc trước, những đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này cũng rất có hảo cảm với Bạch Nhạc, không hề ngăn cản.
Cót két!
Cửa điện chậm rãi bị đẩy ra, Vân Mộng Chân mặc một thân váy dài màu trắng thuần, không chờ Bạch Nhạc mở miệng, liền thản nhiên nói,
- Đi thôi, tới Thiên Tâm Phong của ngươi.
Đêm đã khuya, dưới loại tình huống này, có đệ tử khác ở đây, Vân Mộng Chân không muốn ở cùng một phòng với Bạch Nhạc, để rồi lưu lại một đầu đề câu chuyện.
Đương nhiên, trên thực tế, cũng có một phần dụng ý muốn kéo dãn một chút cự ly.
Mấy ngày nay, Vân Mộng Chân đã triệt để bình tĩnh lại, đã định trước là không có kết quả, chẳng thà dứt khoát một chút, chặt đứt tất cả ràng buộc.
Tuệ kiếm trảm tơ tình!
- Được!
Hơi trầm mặc một lát, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp ứng.
Một đường không nói chuyện, Bạch Nhạc cứ vậy dẫn Vân Mộng Chân bước lên Thiên Tâm Phong, phía sau mấy đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông một mực đi theo, vẫn duy trì một đoạn cự ly không xa không gần.
Bước lên chỗ cao nhất của Thiên Tâm Phong, Vân Mộng Chân vẫy vẫy tay, phân phó,
- Ta có chút chuyện muốn nói với Bạch Nhạc, các ngươi không cần đi theo.
- Vâng.
Khom người đáp ứng, mấy đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lập tức lùi ra một chút, có điều vẫn trong phạm vi tầm mắt nhìn thấy.
Đứng bên cạnh Vân Mộng Chân, cho dù người khác đã thối lui, nhưng trong nhất thời, Bạch Nhạc cũng không biết nên nói gì.
Bên tai, có tiếng gió gào thét, đêm hơi lạnh.
- Chuyện lúc trước, cám ơn ngươi.
Trầm mặc một lát, Vân Mộng Chân mở miệng trước.
Đây là lần đầu tiên nàng ta nói cám ơn với Bạch Nhạc.
Cho dù là lúc trước ở trong sơn cốc hậu sơn, Bạch Nhạc đã cứu nàng ta, nàng ta vẫn chưa từng nói cảm ơn.
Rất nhiều lúc, nói cám ơn không phải cảm động, mà là xa cách.
- Ngươi biết mà, ta không muốn nghe cái này.
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc nói khẽ.
- Nhưng ta chỉ có thể nói cái này.
Đưa lưng về phía Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, nói khẽ,
- Ta hiểu tâm tư của ngươi, nhưng ngươi chắc cũng hiểu.
.
.
Không có khả năng đâu, ta là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, cả đời phụng đạo, đây là trách nhiệm của ta, cũng là số mệnh.
- Số mệnh...
Khóe miệng lộ ra vẻ châm chọc, Bạch Nhạc chậm rãi nói,
- Nếu tin số mệnh, vẫn ta nên vĩnh viễn chỉ làm tiểu tạp dịch đó à?
Nhắc tới chuyện này, Vân Mộng Chân chậm rãi xoay người lại, sắc mặt cũng lạnh đi mấy phần, thản nhiên nói,
- Ngươi nên hiểu, đây không phải chuyện năng lực của ngươi mạnh thế nào, mà là vận khí tốt hơn người khác.
- Cảm ngộ Linh Tê Kiếm Quyết cũng là vận khí sao?
Không chút lùi bước nghênh đón ánh mắt của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhẹ giọng hỏi ngược lại.
- ...
Lần này, cho dù là Vân Mộng Chân cũng trầm mặc.
Tư chất của Bạch Nhạc có lẽ vốn thật sự rất kém cỏi, nhưng thiên phú trên kiếm đạo, lại có liên quan gì tới nàng ta.
Trên lý thuyết, cho dù không có nàng ta, chỉ cần Bạch Nhạc có thể có được Linh Tê Kiếm Quyết, cũng vẫn có thể tu thành, chỉ là cần thời gian lâu hơn một chút, cũng chưa chắc có thể mở ra Tử Phủ mà thôi.
- Thế không đủ!
- Đúng vậy, không đủ! Có thể đi xa hơn, đích xác là bởi vì vận khí, nhưng.
.
.
Vân Mộng Chân, vận khí vốn chính là một bộ phận của nhân sinh! Ta đã có loại vận may này, như vậy, vì sao ta không thể đi xa hơn?
- ...
- Ta không tin số mệnh!
Bạch Nhạc bình tĩnh nói,
- Nếu đã tin số mệnh, vì sao chúng ta còn phải tu hành?
- ...
Này, nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân cũng không khỏi lâm vào động dung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...